Chương 17. Bó tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay An Thứ Khải nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Tống Thu, miêu tả mặt mày, cái mũi, đôi môi, cằm, cổ, xương quai xanh…… Một đường uốn lượn xuống phía dưới, trước sau nhẹ nhàng, không có dừng lại.

Không dám dùng sức, không dám dừng lại. An Thứ Khải cười khổ, hắn chung quy là cái gì cũng không dám làm.

“Án Thụ…… Mệt mỏi quá……” Tống Thu xoay người lẩm bẩm một câu.

“Mơ cũng mơ thấy tao. Còn nói muốn rời bỏ tao ư.” An Thứ Khải sát gần mặt Tống Thu, nhìn da thịt trắng nõn phiếm phấn hồng, giống như một đoá hoa kiều diễm, dụ hoặc người phạm tội.

Hít sâu một hơi, An Thứ Khải có chút buồn bực mà xuống giường, đi vào buồng vệ sinh mà tắm thêm lần nữa.

Tắt đèn, nằm ở trên giường, trong đầu An Thứ Khải cũng đang tự hỏi một vấn đề.

Bọn họ hai người thành tích kém nhau quá nhiều. Vô luận nỗ lực thế nào, thành tích Tống Thu cũng không thể đuổi kịp chính mình.

Tách ra? Buông tay sao?

An Thứ Khải cười lạnh. Nếu phải từ bỏ như vậy, hắn đây liền không phải An Thứ Khải.

Tống Thu không biết, buổi tối này, An Thứ Khải hạ một quyết định mấu chốt.

Ngày hôm sau, An Thứ Khải bị tiếng kêu thảm thiết của Tống Thu làm bừng tỉnh.

“Mày lại làm sao vậy?”

An Thứ Khải không đứng dậy, trực tiếp xoay người xem Tống Thu ngủ ở sau lưng mình.

“Cánh tay tao đau quá! Ai da!” Tống Thu tru lên.

“Tao đã nói là hôm nay mày sẽ bị đau tay mà. Ngày hôm qua cơ bắp bị thương, sao không đau cho được?” Nói tới nói lui, An Thứ Khải vẫn là duỗi tay giúp đỡ Tống Thu xoa xoa.

“Thế nào?”

Tống Thu lắc đầu, “Vô dụng a, vẫn đau.”

“Vậy thì không có biện pháp rồi.” An Thứ Khải đứng dậy, đem bức màn kéo ra.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu vào, rọi sáng cả căn phòng.

“Vậy bây giờ nghỉ ngơi mà xoa bóp tay đi. Quá mấy ngày sẽ ổn thôi.” An Thứ Khải tiến buồng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.

Tống Thu buồn bực mà lăn lộn. Thật sự đau a, động một chút là đau, làm cho cậu cực kì phiền não.

An Thứ Khải ra tới, xem Tống Thu cứ như vậy mà nằm ở trên giường, nằm đơ ra, không khỏi mềm lòng.

“Ra đây, tao rửa mặt cho mày.” Nói xong liền qua đi qua đem cậu kéo lên.

“Đau đau a!” Tống Thu lại bắt đầu tru lên.

“Câm miệng!” An Thứ Khải kéo cậu vào buồng vệ sinh, mở nước giúp cậu rửa mặt.

“Úi giời, mặt gì đâu mà như mèo á.” Muốn An Thứ Khải ngừng khi dễ Tống Thu ư? Hoàn toàn là không có khả năng.

“Mày cút coi! Còn không tao hát nước vô người mày bây giờ.” Tống Thu thua người không thua trận, lời nói vẫn chẳng thua kém ai.

“Ngoan coi nào!” An Thứ Khải cười vuốt lông cho cậu. Lấy khăn lông ra giúp cậu lau mặt.

“Bây giờ muốn tự mình đánh răng à?”

“Ờ.” Tống Thu cơ hồ không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.

“Trả lời nhanh thế! Mày xác định?”

Tống Thu vội vàng gật đầu. Không muốn đánh cũng phải đánh a. Cái thằng này mỗi lần giúp cậu đánh răng lúc nào cũng muốn thọc rớt hai cái răng cửa. Bây giờ còn muốn hắn đánh răng hộ nữa, nhất định là não cậu bị úng rồi.

An Thứ Khải giúp cậu lấy kem, đem bàn chải đánh răng đưa cho cậu, lại lần nữa xác nhận nói “Mày xác định?”

“Mày mau cút ra đi, mày phiền thấy bà.” Tống Thu đã bắt đầu tự mình đánh răng. Cánh tay đau đến đầu cậu cũng phải run run, mỗi khối cơ bắp tựa hồ đều bị cưa ra rồi lắp lại, đông cứng đến tê hết cả người.

Thật vất vả mới đánh xong, Tống Thu ra khỏi buồng vệ sinh, An Thứ Khải đã đem bữa sáng đặt tới trên tủ đầu giường.

“Mày mua lúc nào vậy? Sao không ra ngoài ăn?” Tống Thu kỳ quái hỏi.

“Cái đức hạnh như vậy của mày còn có thể ăn cơm sao?” An Thứ Khải đã bắt đầu gỡ xác tôm.

Tống Thu thò qua, ngửi ngửi, hải sản a.

“Mày có thể đút tao mà.” Tống Thu nói đến vô cùng tự nhiên.

“Làm trò như vậy trước mặt nhiều người mặt hả?” An Thứ Khải buồn cười nói: “Tao thì không sao, mày không ngại là được.”

“Ách……” Tống Thu đương nhiên vẫn rất để ý. Làm như vậy còn không phải bị người ta cười cho cái phận không gánh vác nổi sinh hoạt như cậu sao?

“Bò qua đây, há mồm ra.” An Thứ Khải gắp một con tôm đưa vào trong miệng cậu.

Loại động tác này đều là thói quen của hai người, cứ như vậy ngươi một ngụm ta một ngụm ăn đến vui sướng.

Tống Thu là dạng người không chịu ngồi yên, chuyện cánh tay đau đều bị cậu vứt ra sau đầu. Bởi vậy hai người cơm nước xong liền đi bờ biển chơi. Nguyên bản hôm nay kế hoạch là xuống biển bơi lội. Nhưng với trạng thái này của Tống Thu, An Thứ Khải đương nhiên sẽ không đồng ý cho cậu đi bơi lội.

“Muốn đi nhặt vỏ sò không?” Hai người hiện tại đều không có việc gì làm. An Thứ Khải nhìn một đám người ở nhặt vỏ sò ở xa xa, đề nghị nói.

“Thôi dẹp đi. Mày không biết đó là trò của tụi con gái à?” Tống Thu khinh bỉ.

“Nếu không tao mua cho mày cái phao cứu sinh?”

Tống Thu lập tức tiếp tục khinh bỉ “Bố mày cũng không xuống nước, mua thứ kia làm gì?”

An Thứ Khải không nói, hắn đi đến bờ biển ngồi xuống, nhìn ra nơi xa.

Tống Thu cũng đi qua “Nè! Tay tap chừng nào mới khỏi vậy?”

“Chắc cũng ười ngày nửa tháng đi.”

“Không thể nào? Mày giúp cái cô, làm nó nhanh khỏi được không? Tao còn muốn đi bơi a.” Tống Thu năn nỉ nói.

“Không có biện pháp.”

“A a a a!”

Một buổi sáng cứ thế mà trôi qua, An Thứ Khải ngồi ngắm hoàng hôn cũng thật sự nhàm chán. Vô luận muốn làm gì đều phải dùng tay, cố tình hai cánh tay cậu vừa động liền đau, đau đến Tống Thu nhe răng nhếch miệng.

“Đi thôi, mang mày đi đến chỗ này.” Ăn cơm trưa xonh, hai người đã ngồi lên xe buýt đi qua thành thị cách đây không xa.

Tống Thu không hỏi đi đâu, bởi vì cậu biết mục đích của chuyến đi này. Nếu đại phu An Thứ Khải này cứu vớt không nổi cánh tay của mình, vậy đành phải thỉnh lão tướng quân của hắn ra ngựa.

Lão tướng quân ra ngựa, nhất ngôn cửu đỉnh, y thuật cao siêu. Lời này hoàn toàn không giả.

Buổi chiều 3 giờ 10, Phòng khám xương khớp An Thị.

Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, ánh nắng có chút chói chang và hanh khô. Hai người tuy rằng vẫn lựa chỗ bóng râm mà đi, nhưng vẫn là bị phơi đến mặt đỏ bừng.

Vừa bước vào cửa phòng khám xương khớp An Thị, một loạt ngăn tủ thuốc được dựng bên trái. Một người trẻ tuổi đang ở trước quầy phân dược liệu. Nhìn thấy An Thứ Khải cùng Tống Thu tiến vào, người trẻ tuổi cười nói: “Hai em sao hôm nay lại tới đây?”

Hai người qua đi chào hỏi một cái.

“Em chào anh họ.”

“Em chào anh An ạ.”

Người này là anh họ An Thứ Khải An Thứ Hằng. Là con của anh trai bố An Thứ Khải. Tống Thu từ nhỏ cùng An Thứ Khải chơi với nhau, đối với thân thích hai bên đều rất quen thuộc, tự nhiên là cùng nhau xưng hô thôi. Người bên An gia đối Tống Thu không tệ, cho nên cậu hoàn toàn coi là anh em như An Thứ Khải mà đối đãi.

“Bên ngoài nóng lắm à? Xem người hai em đỏ bừng lên chưa kìa.” An Thứ Hằng một bên chào hỏi, một bên đem hai người đến sô pha ngồi xuống, cầm hai cái ly giấy rồi rót nước đưa cho hai người.

“Nóng muốn chết anh à!” Tống Thu oán giận.

An Thứ Hằng nhìn cánh tay Tống Thu tiếp cái ly rất mất tự nhiên, nhíu mày hỏi “Tiểu Thu này, tay em bị sao vậy?”

An Thứ Khải uống một ngụm nước  “Anh cũng thấy đó. Ngày hôm qua cậu ta chơi bóng mệt quá rồi bị thương cho nên em dẫn cậu ta tới tìm ông nội nhìn xem.”

Ông nội An Thứ Khải là bác sĩ chuyên trị về tône thương xương khớp này nọ. Là tay nghề tổ truyền của An gia. An Thứ Khải cũng là từ nhỏ đi theo ông nội học. Ông nội An tổng cộng có hai đứa con trai, con trai lớn thì muốn kế thừa gia nghiệp tập tục cũ, bác lớn của An Thứ Khải liền kế thừa tay nghề tổ truyền này. Còn bố An Thứ Khải thì thích kinh doanh nên tự mở công ty.

Án Thứ Hằng nghe xong, kinh ngạc hỏi “Em cũng giải quyết không được?”

An Thứ Khải lắc đầu.

“Kia có chút nghiêm trọng a. Ông nội ở bên trong, để anh đưa các em đi vào.” An Thứ Hằng hiểu rõ năng lực của An Thứ Khải, thằng bé này từ nhỏ thông minh đến đáng giận. Băng bó xương cốt gì đấy cũng là vừa học liền biết. Ông nội An không có việc gì thì liền cảm khái, nếu An Thứ Khải chịu lưu lại kế thừa gia nghiệp, thi có lẽ phòng khám xương khớp này lại được mở lớn thêm rồi.

An Thứ Hằng mang theo hai người vào sân sau. Oong nội An tuy rằng không phải người cổ hủ, nhưng ông lại thích thói quen sinh hoạt thời trước. Ở nhà lầu không quen, cho nên mua cái sân này. May mắn đây không phải thành phố lớn, bằng không thì cái phòng khám này kiếm đâu ra tiền mà mở cửa.

“Ông nội, ông xem ai tới này?” An Thứ Hằng vừa vào sân liền hô.

Ông nội An đang ở trong viện nhắm mắt hóng mát, một bên trên bàn nhỏ radio phát nhạc. Nghe thấy tiếng bước chân, ông mở mắt ra.

“Tiểu khải, Tiểu Thu, ha ha, hai cháu hai đứa nhóc con này lại đây.” Nhìn thấy người tới, lão gia tử thật cao hứng.

An Thứ Khải cùng Tống Thu một bên gọi “Ông nội”, một bên ngồi bên người ônh.

Ông nội An không được nhịn mà đánh giá hai người, gật đầu nói “Ừm, không tồi a, cao lên rồi a. Tiểu Thu càng lớn càng đẹp trai a.”

Tống Thu nghe xong hắc hắc cười.

“Tiểu Hằng, mau đi nói cho bố cháu, buổi tối nấu nhiều vài món thức ăn vào, chúng ta một nhà hảo hảo đoàn tụ.”

“Vâng ạ.” An Thứ Hằng hướng về phía hai người vẫy tay, ra sân.

Ông nội An phân phó xong rồi, quay đầu nhìn Tống Thu. “Cánh tay cháu làm sao vậy?”

Tống Thu mếu máo, ủy khuất mà nói “Ngày hôm qua cháu chơi bóng mệt bị thương, đau đến không động đậy được a.”

Ông nội An cực kì thương Tống Thu, vừa thấy bộ dáng đáng thương của cậu, lập tức lại đây dỗ “Ai nha, chớ sợ chớ sợ a, cho ông nội đây nhìn một cái nào.”

Quay đầu nhìn cháu ruột của mình hỏi “Cháu cũng giải quyết không được?”

An Thứ Khải bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Ông nội An đem một tay Tống Thu kéo qua, dùng tay đè đè, Tống Thu đau đến giật mình, lại không có kêu lên.

Đem hai cánh tay kiểm tra một chút, ông nội An gật đầu nói “Coó chút phiền phức. Bất quá không có việc gì, ông cho cháu mấy hộp thuốc, mát xa một chút, bảo đảm sáng mai cháu liền khỏi.”

“Cảm ơn ông ạ!” Vừa nghe như vậy trong lòng liền mở cờ, Tống Thu ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười.

“Ai da, ai nhìn xem kìa, Tiểu Thu cười lên đặc biệt đáng yêu. Cùng hồi còn nhỏ giống nhau như đúc. Ông đây già rồi mà còn chịu không nổi cái này a, chờ chút, ông đi lấy thuố cho cháu.” Nói rồi đứng lên, về phòng lấy thuốc.

An Thứ Khải nhìn ông nội chính mình đối Tống Thu tốt như vậy, trong lòng rất ấm áp.

Công lực của ông nội An đương nhiên không phải An Thứ Khải gà mờ này học qua mấy ngày có thể so. Tuy rằng quá trình như cũ rất thống khổ, nhưng sau khi mát xa xong, Tống Thu đã rõ ràng cảm giác được đau đớn được giảm bớt. Ít nhất cánh tay cậu cũng hoạt đôbgj linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro