Chương 26. Trò chơi bị lật ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Thứ Khải măys cũng chưa chớp, trực tiếp đem một quyền này tiếp được, sau uốn éo, Tống Thu lại bị chế trụ.

“Cho rằng mày sinh bệnh nên tao không dám đập mày đúng không?” An Thứ Khải kề sát vào cậu, nguy hiểm nói.

“Tao sai rồi.” Quyết đoán nhận sai.

“Lại cái bộ dạng này.” An Thứ Khải xách theo Tống Thu trở về.

Tống Thu giãy giụa hai cái. Thấy tránh không được, lập tức ngẩng đầu nói “Tao đói bụng.”

Tốt xấu gì cũng không thể cứ như vậy mà về phòng, bị thằng này giáo huấn một chút, có bất tử cũng bị lột da. Cậu mới sẽ không ngồi chờ chết đâu.

Khách sạn có cung cấp miễn phí bữa sáng, hai người vào nhà ăn. Ăn đến một nửa, bên ngoài gió bắt đầu nổi lên.

Thời tiết tháng sáu, rõ ràng đang là buổi sáng, lúc này lại âm u mà như ban đêm.

Sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã mà rảo xuống.

Hai người ăn xong bữa sáng, trở lại trong phòng. Lúc này An Thứ Khải cũng không có tâm tư đi giáo huấn Tống Thu. Xem sắc mặt tái nhợt kia của cậu liền biết, tên này bị sét đánh dọa rồi.

Trên đời này luôn có một số người sợ những thứ chả có nửa điểm đáng sợ nào. Tỷ như Tống Thu sợ sét đánh. Theo mẹ Tống nói Tống Thu khi còn nhỏ ngủ bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, rõ ràng là bị dọa. Mấy tháng ngủ gặp ác mộng, sau lại mới dần dần tốt lên. Chỉ là từ đó về sau, Tống Thu liền sợ sét đánh.

“Ầm!” Lại một tiếng tiếng sấm vang lên.

Tống Thu sợ tới mức run run.

“Muốn mượn cái bả vai vững chắc dựa vào không?” An Thứ Khải đi tới.

“Cút, tao không phải là nữ chính ngôn tình, không cần……” Đang nói, lại một tiếng sấm nổ vang.

“Ư hức!” Tống Thu vội đâm đầu vào trong ngực An Thứ Khải.

“Khụ……” An Thứ Khải bị nước miếng chính mình làm sặc “Động tác của nữ chính ngôn tình sẽ không có mạnh như mày vậy, một chút mỹ cảm cung không có.”

“Bố mày bị dọa sợ muốn chết, mỹ cảm được cái rắm a?” Tống Thu nói xong, cảm thấy lời này có chút biệt nữu “Bố đây không phải nữ chính ngôn tình, cần mỹ cảm làm gì? Nấu cơm ăn sao?”

Trước mắt một tia chớp xẹt qua. Tống Thu lại dúi đầu vào trong ngực An Thứ Khải, chuẩn bị nghênh đón tiếng sấm.

An Thứ Khải tay bịt kín lỗ tai Tống Thu, bất quá loại hành động này rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng, An Thứ Khải cũng không lạc quan cho lắm.

Tống Thu thân thể phát run. Cậu là thật sự sợ hãi loại vật này. Cái loại sợ hãi tiềm tàng dưới đáy lòng, vô luận bản thân có kiên cường cỡ nào cũng không có biện pháp tiêu trừ.

“Tiểu Hùng, không việc gì, đừng sợ.” An Thứ Khải không phải lần đầu tiên nhìn đến cái dạng này của Tống Thu, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận rõ sự sợ hãi của Tống Thu. Hắn đau lòng mà ôm chặt người trong ngực thân thể đang phát run.

Ngoài cửa sổ trời vẫn đen như đêm tối, xem ra trận dông tố hãy này còn dài.

Qua mấy tiếng sấm không quá lớn, Tống Thu cảm xúc ổn định một chút. Hồi thânf xong, cậu liền cảm thấy trạng thái của hai người bây giờ cực kì xấu hổ. Tống Thu rút tay về, tránh thoát ôm ấp của An Thứ Khải. Trở lại trên giường dùng chăn che đầu. Nhiều năm như vậy, cậu đều ứng phó như vậy.

Nhìn Tống Thu hành đông y như con đà điểu, An Thứ Khải muốn cười lại cười không nổi. Hắn phát hiện chính mình còn chưa đủ hiểu Tống Thu, quả thực, từ trước giờ cậu làm sao có thể vượt qua được loại thời tiết dông tố này?

“Tiểu Hùng……”

“Mày đừng đụng tao!” Tống Thu thanh âm từ trong chăn truyền ra.

“Mày muốn đem chính mình hun cho buồn chết sao?”

“Buồn là bất tử, tao có kinh nghiệm.”

Tiếng sấm lại vang lên, giống như nổ ở bên tai. An Thứ Khải còn giật nảy mình, huống chi là Tống Thu? Cậu đem đầu co lại càng khắt khao. Tay cậu lộ ở bên ngoài, bởi vì dùng sức, khớp xương đã trở nên trắng bệch.

An Thứ Khải đau lòng, nhưng cũng bất lực. Lúc này Tống Thu giống như đang tự mình chống đỡ với nỗi sợ bản thân, hắn vô pháp tới gần, vô pháp trợ giúp. Nội tâm cậu sợ hãi, chỉ có thể là cậu mới có thể tự mình khắc phục được thôi.

Trận mưa rào có sấm chớp này ước chừng giằng co hơn 40 phút, sắc trời dần dần sáng lên, cuối cùng cũng ngừng.

An Thứ Khải đem chăn trên đầu Tống Thu xốc lên, nhìn Tống Thu cả người đều toát mồ hôi, nhìn qua hắn ngây ngốc không có phản ứng gì

“Hết mưa rồi.” An Thứ Khải cầm khăn lông, giúp Tống Thu lau mồ hôi. Vừa mới hạ sốt, nếu lại cảm lạnh, kiểu gì cũng khó mà đỡ lên.

Tống Thu đôi mắt chớp chớp “Mệt mỏi quá, muốn ngủ.” Chống lại sự sợ hãi trong lòng, là một việc cực kì tốn sức.

An Thứ Khải gật đầu. Giúp cậu đắp chăn đàng hoàng. Còn cầm gối đầu của mình cho cậu ôm, Tống Thu rất nhanh chìm vàp giấc ngủ.

“Một ngày nào đó, hết thảy mày sẽ cùng tao chia sẻ, bao gồm sự sợ hãi của mày.” Mềm nhẹ hôn, dừng trên trán Tống Thu.

Qua mấy ngày, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hai người chơi đến vui vẻ, ăn đến vui vẻ. Ngay cả ngẫu nhiên bị An Thứ Khải đập một trận, Tống Thu đều cảm thấy rất vui vẻ.

Quả nhiên tâm tình tốt nhìn cái gì cũng thuận mắt. An Thứ Khải trong mắt Tống Thu cũng không còn đáng ghét như vậy. Ý thức được điểm này, khiến nội tâm Tống Thu dâng lên một cảm giác nguy cơ. An Thứ Khải không đáng ghét? Đây là cái suy nghĩ đáng sợ như thế nào a! Thứ này từ nhỏ khi dễ mình đến lớn, chính mình thế nào mấy ngày nay bị vui sướng ăn mòn đầu a?

“An Thứ Khải, thằng quỷ đáng ghét. An Thứ Khải, thằng quỷ đáng ghét.” Ở trong lòng mặc niệm mấy lần, Tống Thu tự mình tìm lại cảm giác tốt đẹp.

Sau khi về nhà, Tống Thu đột xuất phải đi thăm bà ngoại, bà ngoại cậu sống ở nông thôn, cho nên phải ở mấy ngày mới về được. An Thứ Khải tắc tiếp tục liên hệ với đại học W, hắn còn có một ít yêu cầu chi tiết càn được quyết định.

Rốt cuộc đã tới ngày thông báo kết quả. An Thứ Khải ngồi trước máy tính phòng Tống Thu, vào trang web, nhập thông tin cá nhân và mã số, tra kết quả. Hệ thống quá tải……

Lại tra lần nữa, hệ thống quá tải……

“Thôi, muốn tra bây giờ cũng không được, buổi sáng ngày mai phỏng chừng chắc không có ai.” An Thứ Khải nói.

“Không được!” Tống Thu muốn tra lại không dám tra, lúc này mới lôi kéo An Thứ Khải không cho hắn đi.

An Thứ Khải bất đắc dĩ, tiếp tục một lần lại một lần nữa mà vào, tra……

20 phút sau, hệ thống rốt cuộc đã ổn đinh. Thành tích hai người trước sau tra ra tới. An Thứ Khải với thuộc tính học bá trời sinh, thành tích đương nhiên cao đến nghịch thiên. Tống Thu cũng rất lo lắng, so đi so lại kết quả hơn mười lần. Hai người đều thở dài một cái.

Tống Thu bộ dáng muốn chết, nằm ngửa ở trên giường “Làm tao sợ muốn chết!”

An Thứ Khải mặt ngoài nhìn bình tĩnh, trong lòng thực sự là thập phần khẩn trương. Tống Thu thành tích ra tới, hắn mới hoàn toàn yên tâm.

Nhìn Tống Thu trưng ra bộ dạng sống sót sau tai nạn, hắn cũng lắc đầu thở dài. Cuối cùng cũng không uổng công chính mình một năm bận rộn.

Kỳ nghỉ như cũ tiếp tục, trúng tuyển nhật tử tiến đến, An Thứ Khải cùng Tống Thu thuận lợi mà bị W đại học trúng tuyển, an Tống hai nhà cha mẹ tuy rằng đã sớm biết là như vậy cái kết quả, nhưng là thẳng đến lúc này mới yên tâm.

Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ thỉnh thoảng cùng Thẩm Trạch Phương, Dương Thiếu Viễn đi ra ngoài chơi, Tống Thu đều tránh ở trong nhà chơi võng du.

Bên ngoài thời tiết trở nóng, Tống Thu cũng không thích ra vận động.

“Tiểu Hùng, đánh phó bản đi.” An Thứ Khải dùng tên “Đam mê ngược Koala” ở trước mặt “Lạc Sương Hoa” của Tống Thu khoe khoang.

Tống Thu thầm hận, nếu không phải kém nhau vài cấp, chính mình liền trực tiếp phóng đại chiêu đem thứ này K.O! Đam mê ngược Koala! Đệt cụ đệt cụ, ai cần mày nói lời thật lòng chứ!

Chơi game cả ngày rất là thích ý. Tuy rằng An Thứ Khải cấp bậc cao, bất quá Tống Thu phát hiện, hắn đối với trò chơi cũng không quen thuộc. Gặp bản đồ phức tạp có khi còn sẽ lạc đường. Cái này làm cho Tống Thu tronv nháy mắt sinh ra cảm giác ưu việt. Ngày đêm khổ luyện, “Lạc Sương Hoa” của cậu rốt cuộc lên cùng cấp với “Đam mê ngược Koala”.

Một hồi PK, Tống Thu nhẹ nhàng thắng lợi.

“Hắc hắc hắc hắc! Bé Án yêu dấu à, xem ai ngược ai.” Tống Thu ngồi trước máy tính ngây ngô cười. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới mặt mày rạng rỡ một phen. Tuy rằng là ở trong game, nhưng khi nhìn đến “Đam mê ngược Koala” ngã xuống đất một cái, Tống Thu trong lòng rất sảng khoái! Phảng phất kẻ ngã xuống đất chính là An Thứ Khải, cậu còn ở trên thi thể dẫm vài cái

Tống Thu ở trong game kiêu ngạo chưa được mấy ngày, đã bị An Thứ Khải trực tiếp dòi chiến thắng trở về.

“Kỹ thuật cần luyện thường xuyên a!”

“Bằng không như thế nào thắng mày được.”

“Thằng chó! Ván nữa!”

“Có đánh mười ván thì mày cũng thua thôi.”

“Cút mẹ mày đi!”

Quả nhiên, lại đến mười lần vẫn như cũ thua là Tống Thu. Tống Thu vô lực mà tê liệt ngã xuống trước máy tính. Hiện thực đánh tan ảo ảnh a! Cậu mới thẳng eo không được mấy ngày, lại lùn đi sao?

Không đúng! Tống Thu ngồi dậy, Án Thụ thằng này khẳng định là tìm người khác hỗ trợ!

Tống Thu nhìn thoáng qua thời gian, còn sớm, liền chạy đến An gia cách vách tìm An Thứ Khải.

“Thế nào, trong game không thua đủ, trong hiện thực chạy tới không mất mặt xấu hổ à?” An Thứ Khải buồn cười mà nhìn cậu.

Tống Thu đi lên trước nhìn một vòng, phát hiện không có gì, chỉ thẳng nặt hắn “Thành thật cho tao, mày có phải tìm người đánh hộ đúng không?”

An Thứ Khải nhìn tay của cậu, khóe miệng cong cong.

Tống Thu cũng chú ý tới tay mình, cậu muốn thu hồi, lại cảm thấy như vậy quá túng quẫn, nhìn qua An Thứ Khải đang cười, cậu tức khắc dũng cảm mắng “Đừng cười, thành thật mà trả lời cho tao.”

“Muốn biết thì sao không PK thêm lần nữa.” An Thứ Khải nói.

“Ok.” Kẻ thua mười lần Tống Thu đây không để bụng.

“Bất quá tao có điều kiện.” An Thứ Khải nhướng mày.

“Điều kiện gì?” Tống Thu theo bản năng mà lui về phía sau.

“Lui cái gì? Tao cũng không ăn mày.” Hắn  kéo tay Tống Thu tới gần mình “Nếu mày thua hôm nay buổi tối ở lại nhà tao.”

“Làm gì?” Tống Thu lại lần nữa lui về phía sau.

“Bồi tao.”

“Bồi mày làm gì?”

An Thứ Khải đôi mắt mị mị, cười dâm đãng “Tiểu Hùng, mày nghĩ bồi tao làm gì?”

“Đệt đệt, đừng dùng ánh mắt sắc lang đó mà nhìn bố mày? Bố mày là đàn ông đích thực đấy nhá!”

“Ờ ờ, đàn ông đích thực ơi, em chưa nói anh yểu điệu như đàn bà, anh gấp cái gì?” An Thứ Khải nói rồi từ kệ sách lấy ra một quyển notebook. Vừa muốn mở ra, lại dừng lại “Anh còn chưa đáp ứng em đâu.”

“Đáp ứng cái gì?” Tống Thu hỏi xong liền bừng tỉnh. “Tại sao muốn bố đây bồi mày?”

“Bồi hay không bồi? Nói nhảm nhiều vậy làm gì?” An Thứ Khải cau mày.

Tống Thu chống nạnh “Muốn bố đây bồi mày nghe đơn giản quá ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro