Chương 5. Khiêu chiến An Thứ Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai, Tống Thu buổi sáng 6 giờ đúng giờ rời giường, chỉ là hôm nay không giống như mọi ngày. An Thứ Khải đi học thường phải xem tâm tình, hôm nay hiển nhiên không nghĩ sẽ đi. Không đi tự nhiên sẽ không thèm dậy sớm đi mua đồ ăn sáng cho cậu. Tống Thu nhìn An Thứ Khải mắt còn đang ngủ, khắc chế xúc động muốn nhấc chân lên mà đá.

Loại sinh vật học bá này, quả nhiên chỉ thích hợp nhìn từ dưới lên trên. Một khi quan sát từ dưới xuống, lập tức liền sẽ sinh ra các loại cảm xúc muốn ngược đãi.

Rửa mặt xong, thay đồng phục. Tống Thu đi vào phòng bếp, thấy trong lò vi sóng có hộp sữa bò, trên hộp sữa bò dán một tờ giấy nhỏ.

"Đun nóng lên mà uống."

Tống Thu đun nóng sữa bò, đem bánh kem ngày hôm qua để lên bàn. Sữa bò thêm bánh kem, bữa sáng nay không tồi.

Uống ngụm sữa bò cuối cùng, Tống Thu ra cửa lấy xe đi học.

An Thứ Khải vẫn như thường ngày 8 giờ dậy. Thời điểm Tống Thu vẫn còn ngủ hắn kỳ thật đã bừng tỉnh. Bất quá hắn ngày hôm qua ngủ trễ, nên không thèm dậy sớm, cho nên vẫn luôn nằm không nhúc nhích.

Rời giường, rửa mặt, dọn phòng, hết thảy đã hoàn thành, vừa đúng 10 giờ. An Thứ Khải trở lại nhà mình. Hôm nay là thứ hai, bố An cùng mẹ An cũng đã đi ra ngoài đi làm.

An Thứ Khải tùy tiện tìm đồ ăn. Rồi quay về phòng bắt đầu làm bài tập. Bất quá hắn học không phải chương trình năm hai mà là năm ba.

Từ bắt đầu học tiểu học, kỳ thật An Thứ Khải tiến độ học tập vẫn luôn dẫn trước một năm. Theo lý thuyết dưới loại tình huống này, nhảy lớp là lực chọn thích hợp nhất. An gia phụ huynh cùng giáo viên trong trường cũng nhắc đến vài lần, nhưng đều bị An Thứ Khải cự tuyệt. Bản thân không nghĩ nhảy lớp, người khác lại nghĩ như thế nào cũng vô dụng. Dần dà, cái đề nghị này liền gác lại.

Học kiến thức trước một năm, đương nhiên lên lớp học tự nhiên là lãng phí thời gian. Cho nên từ khi lên cấp 2, An Thứ Khải đương nhiên chỉ lộ mặt vào kiểm tra cuối kì. Còn những bạn học bạn học, đại khái cũng chỉ là biết trong trường học có một học bá như vậy mà thôi. Nói đến nhận thức, rất nhiều giáo viên cũng chưa gặp qua hắn.

An Thứ Khải tốc độ học tập rất nhanh, hơn nữa cũng không lười biếng. Hắn làm bài rất cẩn thận nên ít khi làm sai, mỗi lần kiểm tra đương nhiên chưa bao giờ bị ai vượt mặt.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, một chuỗi thanh thúy tiếng chuông xe vang lên, An Thứ Khải cười cười, Tống Thu đã trở lại.

Tống Thu hôm nay tâm tình cực kì tốt. Đi học các giáo viên đặt các loại vấn đề đều không có làm khó cậu, cũng coi như ở có dịp để dương dương tự đắcvới bạn bè một phen.

Kỳ thật mình cũng thông minh mà?

Tống Thu chỉ dám đánh cái dấu chấm hỏi cuối câu. Cậu trong lòng rõ ràng, nếu không có An Thứ Khải, chính mình không có khả năng lập tức học tốt được.

Nghĩ đến vấn đề này, Tống Thu lại có chút buồn bực.

Về đến nhà, cha mẹ còn chưa trở về. Tống Thu theo bản năng mà nhìn nhìn cửa sổ phòng minhg, sợ An Thứ Khải đột nhiên thò đầu ra. Ha! Tốt rồi, An Thứ Khải tựa hồ đã về nhà.

Vừa bước vào phòng. "Đệt!" Tống Thu gầm lên giận dữ.

Quả nhiên, phòng chính mình lại trở nên chỉnh chỉnh tề tề, sáng sủa sạch sẽ. Tống Thu nghiêm trọng hoài nghi An Thứ Khải có phải hay không mắc bệnh cưỡng chế.

Đem đêm chăn đã được gấp gọn mở tung ra, vứt bừa đống bài tập lung tung, bận rộn nửa ngày, rốt cuộc dần dần khôi phục vẻ lộn xộn như ngày thường, Tống Thu vừa lòng gật gật đầu.

Buổi tối cha mẹ Tống Thu trở về, thấy con mình đói đến cào tường. Không khỏi lắc đầu, nói, "Lúc này còn chưa đến 6 giờ, xem mày như thế nào lại đói thành cái dạng này?"

"Giữa trưa con ăn ít quá, buổi chiều còn đi đá bóng, hiện tại liền mau đói. Mẹ......" Tống Thu lôi kéo tay mẹ Tống làm nũng nói.

"Như thế nào không qua nhà An thúc cọ chút cơm?" Tống mẫu một bên đeo tạp dề, một bên hỏi.

"An thúc thúc bọn họ còn chưa có tan tầm đâu." An gia tan tầm thời gian tương đối trễ.

"Không phải còn có Thứ Khải sao?" Ba Tống phụ thay đổi quần áo ở nhà, đi ra nói.

"Xon mới không cần nó!" Tống Thu đầu uốn éo, thập phần kiên cường.

Ở Tống gia ngược cậu hai ngày còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn đưa tới cửa làm người bị ngược? Mình đâu có tiện như vậy a?

Cha mẹ Tống liếc mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Bảo đứa con trai này của bọn họ cũng thật kỳ quái. Thằng nhóc An Thứ Khải từ nhỏ cái gì cũng tốt, khó có được còn nguyện ý cùng Tống Thu chơi. Tống Thu lúc đầu cũng rất cao hứng, bất quá không quá mấy năm liền hết. Đi đường đều trốn tránh An Thứ Khải, bằng không chính là gặp mặt liền véo. Đáng tiếc An Thứ Khải từ nhỏ học võ thuật, mỗi lần đánh nhau đều là nháy mắt bị hạ gục. Tống Thu lúc đó còn trở về cáo trạng, vấn đề là bọn họ còn có thể xử lý như thế nào? Con mình còn không hiểu rõ sao? Nhất định là Tống Thu khiêu khích trước, ăn mệt lại trở về vu cáo. Giáo dục vài lần nhưng thật ra cũng thực sự có hiệu quả, Tống Thu bị đánh cũng không trở lại cáo trạng. Bất quá cùng An Thứ Khải quan hệ càng đi xuống. Cũng may An Thứ Khải là đứa hiểu chuyện, nói tới nói lui, đánh xong còn biết hướng bọn họ giải thích tình huống như thế nào. Tuy vậy, Tống Thu lại càng thêm không nên thân. Hai nhà đều là bạn tốt, người lớn không còn lời gì để nói, chuyện bọn nó cũng chỉ có thể để tụi nó tự mình giải quyết.

Tống Thu vẻ mặt kiên cường, bụng đói. Tiếp tục đi một bên cào tường. Mẹ Tống đau lòng con trai, động tác trong tay nhanh hơn, rất mau đã bày đồ ăn ra bàn.

Tống Thu ăn đến mấy bát cơm. Hai ngày này chỉ lo cùng An Thứ Khải phân cao thấp, cơm cũng chưa ăn được.

Buổi tối, không có An Thứ Khải, Tống Thu một giấc này ngủ đến đặc biệt ngon.

Thực mau, tháng 5 khảo hạch cũng sắp đến. Trong lúc này An Thứ Khải không còn xuất hiện nhiều. Tống Thu đề phòng vài ngày, sau cùng cũng quên mất tra nam này.

Khảo hạch vào thứ sáu, nhưng bắt đầu từ thứ hai, tin tức về An Học Bá muốn tham gia khảo hạch tin tức đã rầm rộ khắp trường.

Tống Thu vô luận đi đến nào, đều có người nghị luận cái đề tài này. Từ WC ra đến lớp học, không nơi nào là yên ắng.

"Thằng này nổi như vậy sao?" Nổi tiếng y minh tinh, bất quá chỉ là một học bá mà thôi, có cần thổi phồng lên như vậy không?" Tống Thu âm thầm khinh bỉ.

Thứ tư, sau giờ ăn trưa, Tống Thu cùng hai thằng bạn tốt Thẩm Trạch Phương và Dương Thiếu Viễn cùng nhau hướng khu bảng tin. Tấm bảng tin bên cạnh vườn trường phía trước vây quanh một đống người, đang nghị luận sôi nổi.

"Chuyện gì vậy?" Tống Thu tính cách thích sôi nổi nên chả bao giờ bỏ ưua mấy chuyện bát quái này. Ba người chen vào đi nhìn lên. Bảng tin dán một tờ giấy A4.

"An Thứ Khải, hạng nhất khảo hạch là của tao." Kí tên ban 2 Tiết Vĩ.

Cái này gọi là gì nhỉ? Chiến thư?

"Ha ha ha ha!" Tống Thu cười đến quên trời đất. Mọi người quay lại nhìn cậu rồi nhanh chóng tránh ra, lấy ánh mắt nhìn kẻ điên trừng Tống Thu đang cười đến nước mắt đều chảy ra.

Bên cạnh Thẩm Trạch Phương vội vàng vỗ vỗ hắn. "Người anh em, mày động kinh hả?"

Tống Thu lau nước mắt nói: "Lão Phương, mày nhìn thấy khônb? Đây là Tiết Vĩ muốn khiêu chiến An Thứ Khải ư? Hắn thật sự muốn khiêu chiến An Thứ Khải? Ai điên rồi? Hắn mới điên rồi? Ha ha ha! Cười chết tao!"

Thằng khùng này.... Có vậy cũng nực cười lắm sao??

Thẩm Trạch Phương nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy Tống Thu như vậy kiêu ngạo không tốt lắm. Vội vàng hướng nháy mắt Dương Thiếu Viễn, hai người kéo Tống Thu ra khỏi khu bảng tin.

"Đợi đã!." Sau lưng có người hô một tiếng. Ba người quay đầu lại.

Một nam sinh đi ra. Thật đôi mắt to thoạt nhìn có điểm giống bình hoa thủy tinh.

"Tôi chính là Tiết Vĩ." Đối phương trực tiếp biểu lộ thân phận.

Chết mẹ! Thẩm Trạch Phương cùng Dương Thiếu Viễn lập tức buông lỏng tay. Tránh ra một khoảng cách nhất định, ý tứ cực kì rõ ràng: Chúng ta cùng thằng này không thân.

Đệt! Lũ không có nghĩa khí! Tống Thu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, chung quy vẫn là muốn để miệng mình gây họa rồi tự mình giải quyết đây mà! Cái đồ anh em như chim rừng, tại vạ đến mạnh ai nấy bay!

Lúc này Tống Thu không cười. Cậu không ngốc, ý thức được vừa rồi chính mình như vậy khoa trương thật sự có chút quá mức rồi.

"Ách......" Tống Thu xấu hổ mà sờ sờ đầu. Căng da đầu hỏi: "Có việc?"

Tiết Vĩ biểu tình nhìn không ra tức giận, chỉ là thực nghiêm túc. "Khiêu chiến An Thứ Khải, có cái gì đáng giá chọc cậu cười?"

"Cái này...... Cậu là học sinh mới hay sao?" Tống Thu cũng không có ý tứ khinh bỉ học sinh mới, chỉ là cảm thấy có gan khiêu chiến An Thứ Khải, chỉ có thể liên hệ với câu "Điếc không sợ súng".

Tiết Vĩ thực nghiêm túc mà lắc đầu.

"Ui!" Một bên Thẩm Trạch Phương thật sự nhìn không được. Lại đây lôi kéo Tống Thu nhỏ giọng nói: "Hắn chính là người từ đầu vẫn luôn xếp hạng sau An Thứ Khải, Tiết Vĩ. Đại ca của ta ơi, rốt cuộc mày nhìn không thấy bảng xếp hạng hả?"

"A?" Tống Thu há hốc mồm.

Cái thể loại xếp hạng nayg, Tống Thu sẽ chỉ quan tâm hai tình huống. Một là xem xếp hạng của mình, hai là xem xếp hạng của An Thứ Khải. Nếu không phải trong nhà hai vị kia hỏi xong xếp hạng của mình lúc sau hỏi một câu An Thứ Khải, cho nên cậu về căn bản không quan tâm cho lắm.

Bất quá hiện tại xếp hạng cũng chả cần nhìn. Từ lúc vào cấp 3, top 500 anh hùng đầu bảng liền không còn có thân ảnh Tống Thu. Dưới top 500, đó là đương nhiên không có tư cách xếp hạng. Đến nỗi An Thứ Khải cũng lười tìm tên mình, kia còn cần phải xem sao? Vĩnh viễn ngông nghênh đứng đầu bảng. Giống như một ngọn hải đăng, soi sáng, làm ấm tâm hồn các vị phụ huynh.

Về những người khác? Cậu thật sự không có lưu ý quá.

"Ách...... Thực xin lỗi! Tôi không có chú ý quá về bảng xếp hạng." Tống Thu cũng thành thật, trực tiếp thừa nhận.

"Vậy cậu vì cái gì cảm thấy buồn cười?" Tiết Vĩ truy hỏi vấn đề đến tận cùng.

Đệt! Tống Thu lúc này đã khóc không ra nước mắt. Tôi động kinh không được sao? Tống Thu trong lòng thầm nghĩ.

"Bởi vì cậu không có khả năng vượt qua tôi." Đột nhiên một thanh âm truyền tới, không thấp không trầm, cũng không vui tai. Xác thực mà nói, không có đặc điểm nào của âm thanh. Bất quá vào giờ phút này truyền vào tai Tống Thu, đây chính là tiếng trời!

"Án Thụ! Mau mau, mày ra xoay hộ tao!" Xoay người, kéo người, đẩy người lên phía trước, rồi tự lui về phía sau. Động tác liền mạch lưu loát. Chờ đến An Thứ Khải kịp phản ứng, Tống Thu đã đứng ở bên Thẩm Trạch Phương cùng Dương Thiếu Viễn.

Là bạn bè tốt của Tống Thu, Thẩm Trạch Phương cùng Dương Thiếu Viễn đã không phải lần đầu tiên chứng kiến loại tình huống này, lại một lần nữa vì An Thứ Khải bi ai một chút.

Mỗi lần An Thứ Khải đến giúp Tống Thu giải vây, phản ứng của Tống Thu đều là -- bán người không thương lượng.

Tiết Vĩ ngước mắt, thấy rõ nam sinh trước mặt.

Vóc dáng rất cao, làn da hơi ngăm. Đôi mắt không lớn, nhưng mà......

Tiết Vĩ nhìn, trong mắt đột nhiên bắn ra tinh quang hoảng sợ. Lại ngẩng mặt lên nhìn, rồi lại hoang mang.

"Cậu là An Thứ Khải?" Là bạn học 2 năm, tuy rằng không phải cùng lớp, nhưng mà hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

An Thứ Khải gật đầu. "Tống Thu phản ứng tuy có chút khoa trương, nhưng mà cậu ta cũng không có ác ý, hy vọng cậu không để ở trong lòng. Muốntranh hạng nhất, thứ sáu trường thi sẽ đấu với cậu."

An Thứ Khải nói xong, xoay người, từ trong đám người nhéo Tống Thu, xách đi ra.

Đám người vây xem lúc này mới bắt đầu phản ứng. Lập tức dẫn phát một vòng rồi lại một vòng thảo luận.

"An Thứ Khải kìa! Thấy không? Đúng thật là An Thứ Khải a!"

"Đúng vậy đúng vậy! Không nghĩ tới cậu ta còn rất đẹp trai, tao vẫn luôn nghĩ ngoại hình cũng tựa tựa bình thủy tinh như Tiết Vĩ chứ!"

"Nè...... Mày nhỏ giọng một chút. Đừng để Tiết Vĩ nghe thấy."

"Ok Ok, đã biết. Chúng ta mau về phòng học, trở về nói tiếp."

Trong đám người, Tiết Vĩ nhìn An Thứ Khải xách theo Tống Thu rời đi bóng dáng, cảm thấy hết sức có thiện cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro