Chương 6. Tao bồi mày đi thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bóng rổ.

An Thứ Khải vào cửa sau rốt cuộc buông tay Tống Thu ra.

“Tao nói mày……” Tống Thu thoát khỏi tay An Thứ Khải lập tức muốn há mồm. Bất quá vừa thấy toàn bộ sân bóng rổ trống không, một người đều không có, không cảm thấy kỳ quái hỏi: “Ủa? Sao không có ai? Sao có thể? Lúc này chẳng phải...?”

“Cả đội đi thi đấu rồi.” An Thứ Khải giải thích.

“Vậy mày vào bằng cách nào?” Tống Thu tiếp tục cảm thấy đau đầu, đáng khinh đến có thể.

“Tao có chìa khóa.”

Tống Thu buồn bực. Thằng này như thế nào ngay cả chìa khóa cũng có? Quản kho hàng sao?

“Mày dẫn tao tới đây làm gì?” Tống Thu nhìn một vòng, phát hiện không có gì thú vị, rốt cuộc quay đầu lại nhìn An Thứ Khải. Này vừa thấy, sợ tới mức cậu nhảy dựng.

An Thứ Khải không biết khi nào đứng trước mặt cậu, cậu một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.

Vừa muốn lui về phía sau, bị An Thứ Khải bóp chặt gáy, xách cổ như xách mèo, Tống Thu lập tức héo.

“Mày miệng tiện tật xấu không thể sửa được sao?” An Thứ Khải thốt ra một cách vô lực.

“Không thể.” Ngoài miệng thì nói như vậy, khí thế lại giảm đi rất nhiều. Cậu còn đang bị An Thứ Khải kẹp cổ.

“Tìm chết đúng không?” An Thứ Khải tăng thêm lực độ trên tay.

“Á! Tao sai rồi aaaaa!!! Dừng tay!! Án Thụ! Tha mạng!” Tống Thu một giây trước còn dõng dạc hùng hồn, giây tiếp theo liền cúi đầu chịu thua chủ nhân. An Thứ Khải thực không hiểu nổi, một chút năng lực phản kháng đều không có, vì cái gì còn muốn kêu gào? Chẳng lẽ thật là bởi vì thằng này trời sinh miệng đã tiện sẵn?

An Thứ Khải buông lỏng lực tay, chỉ là cũng không có buông tay.

Tống Thu bị véo cũng không phải một lần hai lần, tuy rằng có khó chịu, nhưng cũng không thèm để ý. “Án Thụ, mày tới trường học làm gì?”

“Thầy Hà gọi tao lên lấy phiếu báo danh, thuận tiện nhận thêm bài tập.”

“Ông Hà?” Tống Thu trong đầu xoay một chút. “Ổng là chủ nhiệm năm 3 mà?”

“Ừ.” An Thứ Khải nhìn đồng hồ. Cách giờ hẹn thầy Hà còn 10 phút nữa. “Tao muốn qua lớp trước, mày ở đây mà liệu hồn, quản cho tốt cái mồm của mày đi.” An Thứ Khải buông tay ra.

“Sao nào? Mày lo cho tao hả?” Tống Thu cười khẽ.

Hai người đẩy cửa ra khỏi sân bóng rổ. An Thứ Khải trở tay khóa cửa lại.

“Đúng vậy, tao là Án Thụ không có gấu koala, thật là có bao nhiêu cô đơn.”

“Đệt!” Tống Thu cực kì ghét loại so sánh này.

Chủ nhiệm năm ba vẫn con đang đợi trong văn phòng, An Thứ Khải vừa vào học đã làm tốt một đống bài tập.

Thầy Hà vừa nhìn sơ qua đống đề hắn vừa làm. Ông xuất thân là giáo viên dạy hoá, bất quá hiện tại đã không ở dạy học tuyến đầu. “Học trò An này, mấy bài tập môn khác tôi sẽ giúp em chuyển cho các giáo viên bộ môn. Em tuần này chắc về sớm nhỉ, tôi còn tưởng rằng em sẽ ở lại thứ sáu. Nghe nói em muốn tham gia kì thi cuối năm hai sớm, có thể cho tôi biết lý do không?” Đối với ông, An Thứ Khải tham gia kì kiểm tra năm hai thuần túy là một hành vi cực kì lãng phí thời gian.

“Em muốn kiểm tra chút thành quả sau chương trình học năm hai.” An Thứ Khải cho một cái lý do phi thường sứt sẹo.

Thầy Hà không để ý tới chuyện này, lại đưa ra một cái kiến nghị khác. “Em không suy xét một chút đi theo học sinh năm ba cùng tham gia thi đại học sao? Tôi cảm thấy lấy thực lực của em, đây cũng không phải một chuyện khó khăn gì.”

An Thứ Khải cười lắc đầu. “Em còn nhỏ ạ.”

“……” Thầy Hà như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cái lý do này, trong lúc nhất thời không có tiếp lời.

Không khí hơi có chút xấu hổ.

“Thầy Hà tán thành với việc này khiến em rất vui ạ.” An Thứ Khải cười đứng lên, đem một chồng bài tập cùng tài liệu bỏ vào bìa sơmi. Động tác hắn phi thường thuần thục, nhanh chóng sắp xếp xong.

Thầy Hà yên lặng mà nhìn, cái đứa học sinh luôn luôn lấy thông minh làm đầu, nhưng vẫn luôn coi trọng sự nghiêm cẩn. Nghiêm cẩn đến gần như ddến trình độ khắc nghiệt.

Ra khỏi văn phòng, An Thứ Khải cũng không có lập tức rời đi. Hắn đi xuống lầu ba, xoay người vào văn phòng chủ nhiệm Lý ban hai.

Trong văn phòng của chủ nhiệm Lý còn có một số giáo viên khác nữa. Đây là một gian văn phòng cá nhân 6 người, đây đều là chủ nhiệm lớp năm hai.

Chủ nhiệm Lý hiện tại không có tiết học, đang ngồi soạn, nghe đồng nghiệp “Ôi” một tiếng. Nàng ngẩng đầu, nhìn đến An Thứ Khải đã đứng ở trước mặt mình.

“An Thứ Khải? Em hôm nay đến trường à, có việc gì sao? Tới đây ngồi đi.” Đây chính là con át chủ bài số một của nàng. Tuy rằng chưa dạy được ngày nào, nhưng mà đứa học sinh này ngàn năm sở hữu thành tích đứng đầu bảng năm hai. Cái khác không nói, riêng mỗi cái kiểm tra cuối kỳ, An Thứ Khải chính là ông thần cực kì thần khí a! Ở các ban bình quân phân đều có học sinh giỏi tranh hạng nhau, nhưng An Thứ Khải siêu cao nhân, chính là có thể đem đống học sinh giỏi đó đạp xuống mấy hạng. Học sinh như vậy giáo viên nào mà không yêu?

“Cô Lý, em có thể thương lượng chuyện này với cô được không ạ?”

Thứ sáu buổi sáng 7 giờ 50. Tống Thu cõng cặp sách chạy về phía trường thi. Kì kiểm tra cuối kì này sẽ được thi tại trường, cũng không sẽ giống kì khảo hạch theo xếp hạng mà phân trường thi. Cho nên cùng bạn bè một đường nói nói cười cười vào từng người vào trường thi.

“Án Thụ?” Tống Thu tiến trường thi liền phát hiện ngồi ở bàn thứ ba chính là An Thứ Khải. Buổi sáng không phát hiện hắn Tống Thu còn cảm thấy rất kỳ quái, không nghĩ tới đã sớm tới trường.

An Thứ Khải cười cười đầy thâm ý, “Mày ngồi bàn nào dị?”

Tống Thu nhìn nhìn dãy số trên bàn, cư nhiên…… Cư nhiên ngồi cạnh An Thứ Khải bên cạnh! Đều là bàn thứ ba, hai người bất quá chỉ cách nhau một cái lối đi nhỏ.

“Úi giời! Chỗ phong thủy tốt đấy!” An Thứ Khải cười nói.

“Ui đệt! Ngậm mồm lại thằng già! Cái phương thức đen tối này của mày tao còn không biết sao?” Tống Thu buông cặp xuống bàn, mặt không đổi sắc bình tĩnh ngồi xuống, mặt khác đám học sinh còn đang vội vàng chuẩn bị các loại, lấy văn phòng phẩm, đi WC, đọc sách, bất quá bởi vì thấy được An Học Bá, động tác mọi người trở nên thật cẩn thận hơn. Chỉ có Tống Thu bò đến bàn An Thứ Khải, làm mặt quỷ, thần bí nói: “Tìm giáo viên động tay chân hả?”

“Đúng vậy. Bằng không sao có thể được ngồi cạnh mày?” An Thứ Khải nói một cách thoải mái.

“Mày rốt cuộc muốn làm gì a?” Lúc thì tới cùng kiểm tra, lúc thì an bài chỗ ngồi.

“Bồi mày a.”

“Giề?” Tống Thu hồ nghi mà nhìn hắn. “Bồi tao?”

An Thứ Khải dựa ra sau, khoanh tay. “Tổng điểm lần này của mày mà thấp hơn điểm trung bình của lớp thì lo mà vác xác đến nhà tao ở vài ngày, tao kèm mày học bù.”

WTF!!! Này là cái thể loại ôn dịch gì đây!! Đời trước mình đắc tội ai mà kiếp này dính phải cái nghiệp chướng này đây!!!

“Đệt! Dựa vào cái gì?” Tống Thu tức khắc bạo tẩu. Nghe không lầm chứ? Cậu đương nhiên không có chót lớp, nhưng cũng là đếm ngược từ dưới lên. Dưới điểm trung bình cả lớp, này là cái đồ vật gì? Có thể ăn sao?

“Tao cùng bố mẹ mày cũng đã thương lượng qua, bọn họ đều đồng ý. Hơn nữa còn rất cao hứng.”

Xong rồi! Tống Thu nháy mắt cảm thấy chính mình đã bị bố mẹ liên thủ bán ra ngoài. Chẳng lẽ đây là chính mình hôm trước lấy hắn chắn đao rồi bị báo ứng sao?

Từ từ! Hình như có cái gì không thích hợp! Tống Thu lúc này đầu óc khó được gia tốc xoay chuyển.

Đột nhiên, linh quang chợt lóe.

“An Thứ Khải! Mày đến trường lúc này để chơi à! Mày như thế nào không chết đi! Chết đêi! Chết đêi!!!!”

Toàn bộ hành lang đều có thể nghe được tiếng Tống Thu gầm gừ. Mọi người sôi nổi từ các phòng học nhô đầu ra nhìn xung quanh, đã xảy ra chuyện gì sao? An Thứ Khải? Hình như là học bá đó? Dám để cho học bá đi tìm chết? Ai? Rất có dũng khí nga!

Tống Thu rít gào không chỉ có làm bạn học trong phòng học ghé mắt nhìn, liền vừa mới bước vào phòng học giám thị đều thu hồi chân. Đã xảy ra cái gì? Học sinh ẩu đả? Ở trường thi? Nghe thấy câu kia tràn ngập hận ý “Đi tìm chết”, thật đúng là đang rất phẫn nộ. Giám thị lắc lắc đầu. Học sinh bây giờ a, thật là bạo lực!

Lúc ban đầu khiếp sợ, lúc sau mọi người đều yên lặng mà nhìn hai người phát sinh xung đột. Chỉ thấy An Học Bá còn ngồi ở trên chỗ ngồi, còn người kia…… Lúc này ghé vào trên bàn, cả cánh tay bị vặn sau lưng, vẫn ở kia gầm gừ phân cao thấp.

“An Thứ Khải! Thằng chó này! Mày cái đồ ngấm ngầm giở trò! Mày tin tao trốn nhà đi không! Mày tin không?”

“Bỏ nhà trốn đi? Hửm?” An Thứ Khải thanh âm lãnh đạm....

Tống Thu ghét nhất là cái câu này “Hửm?” Mỗi lần An Thứ Khải vừa nói ra, cậu liền cảm thấy uy hiếp càng phóng đại.

“Mẹ nó! Mày buông bố mày ra!” Loại tình thế tự hạ chính mình này thực mất mặt a, bị người đè ở trên bàn không thể động đậy.

An Thứ Khải thanh âm liền ở bên tai, không lớn, nhưng rất rõ ràng. “Lo mà kiểm tra, đừng nháo.”

“Đệt……” Tống Thu câu nói kế tiếp bị cánh tay vặn đến đau đớn nghẹn trở về.

“Muốn kêu la cái gì?” An Thứ Khải thấy giám thị một đã vào lớp. Rất biết điều mà chuẩn bị buông lỏng tay. Bất quá Tống Thu vẫn cứ nháo làm hắn cực kì mệt lòng....

Trên tay không ngừng tăng lớn lực làm Tống Thu nhớ lại lần trước bị bẻ trật khớp cánh tay phải. Lúc này là cánh tay trái, thằng này vừa tàn nhẫn vừa độc ác, phỏng chừng sẽ không thèm mềm lòng.

“Tao sai rồi được chưa? Mày buông tao ra, ta muốn kiểm tra a.” Tống Thu nhanh chóng chuyển biến thái độ. Đối với hướng An Thứ Khải nhận sai xin tha này nọ, từ nhỏ làm việc mất mặt tới lớn, đã hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý.

An Thứ Khải lập tức buông lỏng tay cậu ra. Tống Thu đứng thẳng thân mình, hung hăng mà trừng mắt An Thứ Khải.

“Thằng lonz! Chỉ biết áp chế ta, có bản lĩnh chúng ta so miệng lưỡi. Quân tử động khẩu bất động thủ.” Những lời này, Tống Thu chỉ dám ở trong lòng suy nghĩ một chút. Bởi vì bất luânn cãi nhau hay đối kháng , Tống Thu cũng chả có cơ hội để thắng.

Học sinh trong phòng nhìn trò hay trước mắt xong, phòng học dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Giám thị hai lúc này cầm bài thi đi vào phòng.

Tiếng chuông thứ nhất, phát đề.

Tiếng chuông thứ hai vang lên, bắt đầu làm bài.

Bài kiểm tra đầu tiên là toán học. Tống Thu nhìn từng con số liền cảm thấy choáng váng đầu. Cậu thật muốn giống như lúc trước, tùy tiện viết vài nét bút liền nộp bài thi. Bất quá hiện tại cũng chỉ là nghĩ thầm trong lòng thôi. Lời An Thứ Khải hãy còn ở bên tai, cậu cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của câu nói này. Nếu nói đem chính mình bán cho An Thứ Khải, lão ba lão mẹ nhất định sẽ sung sướng mà giúp đỡ kiếm hắn đếm tiền.

Liếc trộm An Thứ Khải một cái, đối phương tựa hồ có cảm ứng mà ngẩng đầu nhìn cậu, còn cười cười.

Oẹ! Thật ghê tởm! Tống Thu lập tức thu hồi tầm mắt. Hồi phục tinh thần, cùng đám con số mà cậu chán ghét chiến đấu.

Tiếng chuông vang lên, thu bài.

Hai vị giám thị rời đi, phòng học lập tức náo nhiệt lên. Mọi người sôi nổi thảo luận vừa rồi đề thi, so từng đáp án với nhau.

“Cảm giác thế nào?” An Thứ Khải cười tủm tỉm hỏi.

“Mày có thể đừng cười được không? Tao cảm giác mày y như mấy lão già dê chuyên đi gạ con gái nhà lành á. Ngậm mồm lại!” Tống Thu đề phòng mà nói.

An Thứ Khải lần này là thật sự buồn cười. Duỗi tay xoa xoa tóc Tống Thu.

“Má! Lại trò này!” Tống Thu vội vàng đem đầu tóc sửa sang lại.

“Cái kia……” Tống Thu thanh âm đột nhiên nhỏ nhẹ.

“Cái gì?”

“Mày cảm thấy tao có thể đuổi kịp điểm trung bình trong lớp không?” Tống Thu trong lòng thập phần không yên.

“Cái này sao……” An Thứ Khải nghiêm túc mà tự hỏi một chút. “Tao cảm thấy hẳn là không đuổi kịp.”

Tống Thu lập tức đứng lên. Cậu không nghĩ thằng này thật con mẹ nó mất dậy đến như thế!

“Bất quá……” An Thứ Khải thanh âm lại kéo dài...

“Gì?” Tống Thu thò qua tới.

“Nếu mày chăm học một chút, kiểm tra nghiêm túc lại một chút, vận khí tốt một chút, có lẽ có khả năng.”

Tống Thu trong lòng bị thằng điên này quạt cho nổi lửa phừng phừng rồi lại bị xịt cho một bình chữa cháy lớn, cuối cùng lại bị đổ cho bình xăng 95 châm ngòi.

Bất quá, chung quy lửa vẫn chưa có tắt.

Vượt qua điểm trung bình trong lớp, nỗ lực! Đạp chết cái mồm thằng này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro