Chương 10:Kết thúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Lần này, sự yên tĩnh kéo dài vài phút, tất cả mọi người đều đang tiếp nhận sự thật khó tin này.

Sau một lát, cảnh sát Lý dẫn đầu lật thẻ thân phận của mình, quả nhiên trên đó viết "Kẻ nói dối".

Mọi người cũng lật thẻ bài của mình ra, toàn bộ đều là "Kẻ nói dối".

"Anh thật lợi hại..." Luật sư Chương hướng về phía Tề Hạ ném ánh mắt tán thành, "Nhưng anh làm sao phát hiện chúng ta đã chết?"

Tề Hạ chỉ vào giấy nháp của mình, nói: "Điều này không phải khó. Tôi luôn nghĩ rằng, tại sao căn phòng lại bịt kín? Tại sao tường và sàn nhà phải kẻ đường thẳng? Tại sao chiếc đồng hồ lại được đặt ở giữa bàn? Và tại sao người đầu dê lại bắt chúng ta phải thực hiện 'Giữa trận nghỉ ngơi'?"

"Một người bình thường mỗi phút đồng hồ tiêu hao 0,007 mét khối không khí, mỗi giờ là 0,42 mét khối. Trong phòng này có mười người, nói cách khác, mỗi giờ lượng không khí tiêu hao sẽ đạt 4,2 mét khối."

"Dựa theo lời của người đầu dê, chúng ta không chỉ ngủ say trong căn phòng này 12 giờ mà còn thêm 1 giờ để chơi trò chơi. Nếu nhân 4,2 mét khối với 13, sẽ ra con số '54,6'."

Tề Hạ dùng bút khoanh tròn số '54,6' trên giấy nháp, nói: "Đây là lượng không khí chúng ta cần tiêu hao."

Anh lại nhìn xung quanh căn phòng một chút, rồi nói: "Thế nhưng căn phòng này có tổng cộng bao nhiêu mét khối?"

Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của anh.

"Người đứng đầu đã để lại cho chúng ta manh mối, họ vẽ lên các đường kẻ trên tường và sàn nhà, chia tường và sàn nhà thành nhiều ô vuông, mỗi ô vuông có cảnh dài khoảng 1 mét." Tề Hạ chỉ vào dấu vết trên tường, "Số lượng hình vuông trên tường là 3 lũy thừa 4, sàn nhà và trần nhà là 4 lũy thừa 4, phòng này dài rộng khoảng 4 lũy thừa 4, tổng cộng là 48 mét khối."

"Vậy làm sao phòng 48 mét khối này lại chứa được 54,6 mét khối không khí?" Tề Hạ cau mày, biểu cảm ảm đạm nói: "Đã lâu như vậy, theo lý thuyết không khí phải mỏng đi, nhưng chúng ta không có bất kỳ cảm giác thiếu không khí nào hết..."

Bác sĩ Triệu trầm tư một hồi, cầm lấy giấy nháp của Tề Hạ, chỉ vào con số '49,14', hỏi: "Con số này có ý nghĩa gì?"

Tề Hạ với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bác sĩ Triệu, rồi đáp: "Đây cũng là lượng không khí cần tiêu hao, nhưng nó được tính cho 'chín người'."

"Chín người?"

Bác sĩ Triệu sững sờ một chút, vì trong phòng này rõ ràng có mười người đang tiêu hao không khí, nhưng tại sao lại tính cho 'chín người'?

"Tôi đã đưa ra một giả thuyết táo bạo." Tề Hạ mặt không biểu cảm nói: "Nếu người đầu dê 'không phải là người', vậy lượng không khí chúng ta tiêu hao có đủ không? Hiển nhiên là không đủ."

"Cậu là tên điên à?" Bác sĩ Triệu trầm ngâm một chút, "Sao lại đưa ra giả thiết kỳ quái như vậy?"

"Rất khó giải thích sao?" Tề Hạ chỉ vào cái xác không đầu bên tay phải mình, "Bác sĩ Triệu, anh chắc hiểu rõ về xương sọ của con người, liệu một người có thể dùng tay không đánh vỡ xương sọ sao?"

Bác sĩ Triệu không trả lời, vì anh biết điều này hoàn toàn không thể xảy ra.

Không cần nói đến xương sọ của con người, ngay cả xương sọ của một con thỏ, muốn dùng tay không đập vỡ cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tề Hạ thu hồi ánh mắt, nhìn lại mọi người, nói: "Thời gian không còn nhiều, tôi đã viết xuống người lựa chọn của tôi, tiếp theo sẽ tùy thuộc các người, nhưng hãy nhớ kỹ, chỉ cần có một người đáp án khác với too, tất cả mọi người sẽ bị 'trừng phạt'."

Mọi người đều có chút khiếp sợ.

Một quái vật có thể tùy ý giết người, bây giờ lại muốn bị họ 'bỏ phiếu bị loại'.

Hắn cam tâm sao?

Kiều Gia Kính liếc nhìn người đầu dê, phát hiện hắn từ đầu đến cuối không có động tĩnh, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua mặt nạ dê, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Cả nhà mày chết đi, không đếm xỉa đến!" Kiều Gia Kính vung tay lên, cũng viết xuống hai chữ 'Nhân Dương'.

Mọi người do dự một chút, rồi nhao nhao viết xuống đáp án.

Tề Hạ nhìn qua một cái, tất cả đều không ngoại lệ đều là 'Nhân Dương'.

Kim đồng hồ chỉ hướng 1 giờ, trò chơi kết thúc.

Người đầu dê chậm rãi đi lên phía trước, nói: "Chúc mừng các vị, các người đã sống sót trong trò chơi 'Kẻ nói dối', bây giờ too sẽ tự mình 'trừng phạt' kẻ thua cuộc."

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, người đầu dê từ trong ngực móc ra một cây súng lục, đưa nòng súng để vào vị trí tim mình, rồi bóp cò.

Một tiếng nổ khó có thể tưởng tượng vang lên trong căn phòng chật hẹp.

Trong không gian kín này, âm thanh khó mà phân tán, tất cả mọi người cảm thấy hơi ù tai.

Ngay sau đó, người đầu dê ôm ngực bắt đầu kêu thảm thiết.

Tiếng kêu gào lớn đến mức vượt qua cả tiếng súng, trong phòng không ngừng khuấy động, làm mọi người trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.

Người đầu dê vừa kêu thảm vừa phun máu, hơn một phút sau âm thanh mới nhỏ lại, biến thành tiếng rên rỉ thống khổ.

"Làm... làm cái gì..." Kiều Gia Kính sững sờ nhìn người đầu dê, "Hắn thật sự làm?"

Lại cách vài phút, tiếng rên rỉ cũng không còn nghe thấy.

Chín người chợt nhận ra đôi chân của mình có thể đứng vững trở lại.

Bác sĩ Triệu dẫn đầu đứng lên, đi đến bên cạnh người đầu dê, đưa tay sờ động mạch cổ của hắn, phát hiện đã ngừng đập.

"Này!" Bác sĩ Triệu hét lớn với người đầu dê, "Trò chơi kết thúc, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"

Nhưng cái xác yên tĩnh của người đầu dê không đáp lại lời nào.

Những người còn lại cũng chậm rãi đứng dậy.

Căn phòng này không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ có thêm một xác chết.

"Thật kỳ quái... Chúng ta chết thật rồi sao?" Điềm Điềm dường như vẫn còn xoắn xuýt với câu hỏi này, cô đưa bàn tay mảnh mai của mình lên, mạnh mẽ tát vào mặt mình.

"Ai da!" Điềm Điềm kêu lên một tiếng, "Vẫn còn rất đau... Vì sao chết rồi mà vẫn còn cảm giác đau?"

Kiều Gia Kính bất đắc dĩ lắc đầu: "Làm sao, cô đã chết lần nào chưa?"

"Tôi..." Điềm Điềm hơi sững sờ một chút, "Có vẻ như chưa chết lần nào..."

"Cho nên mới nói, ai biết sau chết đi sẽ như thế nào. Nhìn tình hình này, có khi nơi đây chính là địa ngục." Kiều Gia Kính nhìn vào trong phòng với hai xác chết, cảm giác toàn thân không được tự nhiên, "Tôi không chỉ cảm nhận được đau, mà còn ngửi thấy mùi hôi thối."

"Vậy chúng ta là gì? Linh hồn sao?" Tác giả Hàn Nhất Mặc hỏi.

Bác sĩ Triệu nghe xong cũng kiểm tra cơ thể mình, phát hiện nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, mạch đập đều bình thường, mình cũng đang thở bình thường, nhưng không tiêu hao oxy.

Xem ra cái chết thực sự là một điều bí ẩn, không có lý thuyết y học nào có thể giải thích được.

"Mặc kệ chúng ta là gì, tôi không muốn tiếp tục bị mắc kẹt trong căn phòng nhỏ này." Cảnh sát Lý nói, "Tìm cách ra ngoài đi."

Cảnh sát Lý đi đến bên cạnh người đầu dê, tiện tay nhặt khẩu súng rơi bên cạnh hắn.

Hành động này đem đám người giật nảy mình, vô ý thức cách xa anh ta.

Cảnh sát Lý thuần thục kéo ra nòng súng nhìn một chút, sau đó lại  rút băng đạn ra, phát hiện thanh súng này chỉ có một viên đạn, hiện tại đã trống không.

Cái này là một tin tức tốt cũng là tin tức xấu.

Điều này có nghĩa là bọn họ không cần lo lắng có người cầm thanh súng này để tổn thương người khác, tình trạng là gặp được cái khác nguy hiểm lúc bọn họ cũng không thể tự vệ.

Mà Kiều Gia Kính lá gan rất lớn, hắn tự tay chậm rãi tháo xuống mặt nạ của người đầu dê, phát hiện dưới mặt nạ là một khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn thối rữa.

Hai mắt hắn đã đảo ngược, không còn dấu hiệu của sự sống.

"Thật là một khuôn mặt đáng sợ ..."

Luật sư Chương ở một bên nói phụ họa.

-----
Nhân Dương: người dê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro