Chương 11:Tiếp tục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Hạ một mực ngồi tại chỗ, cũng không có đứng lên cũng không có đi tìm manh mối.

Anh vẫn có cảm giác vẫn là có 1 điểm kì lạ.

Vị tư vấn tâm lý Lâm Cẩm cũng giống như Tề Hạ, cũng không có đứng lên .

"Anh đang suy nghĩ gì?" Lâm Cầm thờ ơ che mũi miệng của bản thân hỏi.

"Tôi?" Tề Hạ sững sờ, ‌ "Làm sao? Cô bây giờ đang chẩn đoán một chút  tâm lý của tôi sao?"

"Cũng không hẳn, mặc dù những dạng người thông minh giống như anh cũng ít nhiều đều hơi vấn đề tâm lý, nhưng cái tình cảnh bây giờ thực sự không thích hợp cho việc trị liệu tâm lý ." ‌ Lâm Cầm khẽ mỉm cười một cái, "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút là anh đang suy nghĩ điều gì?"

Tề Hạ trầm ngâm một chút, nói ra: "Tôi đang suy nghĩ nguyên nhân."

"Nguyên nhân?"

Tề Hạ không để ý đến Lâm Cầm, ngược lại gọi bác sĩ Triệu, hỏi: "Bác sĩ, dạng người bị súng bắn trúng trái tim, còn có thể sống bao lâu?"

Bác sĩ Triệu quay đầu, hơi suy tư một chút, nói ra: " Nếu tôi nhớ không nhầm, khi tim bị bắn,  con người sẽ rơi vào trạng thái vô thức trong vài giây, nhưng não vẫn hoạt động thêm một vài phút."

Tề Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Người đầu dê vừa mới kêu thảm thêm vài phút đồng hồ, điều đó chứng tỏ cơ thể của hắn bền bỉ hơn nhiều so với người bình thường."

"Đúng. Việc hắn trúng đạn ở trái tim rồi sau vài phút mới khiến hắn mất ý thức hoàn toàn."

Đám người nghe được Tề Hạ cùng bác sĩ nói chuyện, không khỏi bình tĩnh lại.

Vừa rồi cũng là bởi vì có suy nghĩ rõ ràng của lừa đảo này, chín người mới hoàn toàn còn sống.

"Vậy các người nói đây là vì cái gì mà làm vậy?" Tề Hạ duỗi ngón trỏ và ngón tay cái ra, tạo thành hình dạng giống như một khẩu súng, đặt trên huyệt thái dương của mình, "Cũng trong tình huống như vậy, người bình thường đều chọn cách tự sát này."

Tề Hạ suy nghĩ,  rồi lại dùng tay từ dưới đi lên nhắm ngay bên dưới cằm của bản thân: "Hoặc là như thế này."

Tề Hạ thu tay về, chỉ hướng của tim mình:

"Bất kể như thế nào . . . Người tự sát đều sẽ lựa chọn một phương thức chết hết sức không gây đau đớn cho bản thân, nhưng hắn tại sao lại phải nhắm ngay trái tim của mình ?"

Kiều Gia Kính vuốt ve mặt nạ đầu dê trong tay, sau đó mở đầu của người đàn ông kia ra, nói: "Có thể đầu của hắn ta cứng hơn, một phát súng không đủ để hạ gục."

"Hắn tất nhiên là có thể thổ huyết, vậy thì chứng tỏ hắn và cơ thể của  chúng ta đều có cấu tạo tương tự." Cảnh sát Lý nói, "Dù hắn có cường tráng đến đâu, với khoảng cách này, một phát súng bắn trúng đầu cũng chắc chắn sẽ chết."

Tề Hạ nhẹ gật đầu: ‌ "Nếu nói như vậy, tôi liền chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân."

Anh tự tay chỉ hướng vào mặt nạ trong tay Kiều Gia Kính, nói ra: "Người đầu dê sở dĩ lựa chọn nổ súng vào tim mình, tám phần là vì bảo vệ thứ nào đó,chỉ sợ rằng "Trò chơi" còn chưa kết thúc."

Kiều Gia Kính khẽ giật mình: "Cậu nói là . . . Hắn sợ làm hỏng mặt nạ của bản ‌thân?"

"Không sai."

Dưới sự chỉ huy của Tề Hạ, Kiều Gia Kính lật mặt nạ da dê lên, để lộ lớp áo lót da dê thô ráp trước mắt mọi người.

Một mùi hôi thối có mùi chua cũng từ đó mà truyền ra.

Quả nhiên đúng như Tề Hạ dự đoán,mặt nạ da dê có chữ viết bên trong bằng bút mực màu đen.

Chỉ là hơi bị dính vết máu, Kiều Gia Kính cũng không để ý lắm, nắm lấy áo phông của mình mà lau lau, cuối cùng có thể phân biệt được chữ viết.

"làm cái gì cơ?" Kiều Gia Kính sửng sốt một chút, bắt đầu đọc những chữ viết trên mặt nạ bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm.

"Ta là 'Nhân ‌ cẩu" ."

"Các ngươi đã bị nguyền rủa."

"Ta hi vọng các ngươi sống sót."

""Đồng hồ không ngừng quay một phút, bốn phía đều có sát khí."

"Nếu muốn sống sót, hãy xoay về hướng quê nhà một trăm lần."

"Đúng rồi, mọi người thường nói măng mọc lên như nấm, tại sao măng mùa xuân không sợ mưa rơi?"

"Hẹn sau cơn mưa sẽ gặp."

Tề Hạ hơi nhíu mày, quả nhiên là lời nhắc nhở của trò chơi tiếp theo...

Điều này tạo ra một bóng ma tử vong bao phủ trước mặt mọi người, không ngừng khuếch tán.

Bọn họ đều đã c·hết, vậy mà vẫn còn muốn chết một lần nữa sao?

"Này, kẻ lừa đảo, đây là có ý gì?" Kiều Gia Kính hỏi.

"Tôi làm sao biết?" Tề Hạ hừ lạnh một tiếng, "Nơi này có tận chín người, chẳng lẽ cứ nhất định phải là một mình tôi suy nghĩ sao?"

Luật sư Chương Thần Trạch chậm rãi ngồi vào trên ghế, nói ra: "Mặc dù không muốn thừa nhận,nhưng suy nghĩ của anh cùng "Người Tổ chức " giống nhau một cách kì lạ,nếu như anh có suy nghĩ hay lời nói gì thì anh nên nói ra đi."

"Tôi. . ."

Không chờ Tề Hạ nói ‌chuyện, bốn phía mặt tường bỗng nhiên thay đổi.

Khi mọi người đang kinh hoàng, toàn bộ đám lỗ thủng từ trong không gian nổi lên.

Những bức tường xi măng xây dựng ban đầu giờ đây lại giống như một cơ thể mềm dẻo mà không ngừng biến đổi.

Sau một lúc, các lỗ hổng được sắp xếp gọn gàng trên bức tường, tựa như trước đây đã từng tồn tại ở đây.

Cùng lúc đó, bốn phía vang lên tiếng xích kéo.

"Tình huống này là như thế nào?" Đám người trong nháy mắt hoảng loạn lên.

"Mau nhìn nóc ‌nhà kìa!" Không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi.

Đám người ngước đầu nhìn lên, phát hiện liền nóc nhà cũng là lít nhít những lỗ thủng.

Tề Hạ rốt cuộc đứng người lên, cầm mặt nạ da dê từ tay Kiều Gia Kính, nhìn kỹ một chút phía trên là câu nói cuối cùng.

"Hẹn sau cơn mưa sẽ gặp".

"Mưa . . . ?"

Kiều Gia Kính rón rén đi đến bên tường, ghé vào khoảng trống bên cạnh để xem thử,nhưng lập tức giật nảy mình và liên tục lùi lại mấy bước.

"Chết tiệt!"

Anh ta kêu lên, muốn tìm một nơi để trốn, nhưng phát hiện không có nơi nào để ẩn nấp.

"Làm sao vậy? Bên trong là cái gì?" Tiêu Nhiễm có chút sợ hãi hỏi.

Mọi người biết Kiều Gia Kính có lá gan rất lớn, bây giờ có thể khiến cho anh ta bị dọa đến nỗi mà liên tiếp lùi về phía sau, tất nhiên là một thứ gì rất ghê gớm.

"Chết tiệt đồ khốn khiếp . . . !" Kiều Gia Kính hô to một tiếng, "Là xiên cá đó! Lỗ bên trong tất cả các xiên cá đều "Đang lui lại" !"

"Đang tại lui lại" là có ý gì?" Bác sĩ Triệu không hiểu mà hỏi.

"Chắc là đang 'lên dây cung'," Tề Hạ nói, "Từ lúc nãy, bốn phía liên tục phát ra tiếng xích kéo, hiện tại những xiên cá này đều đang lên dây cung, lúc nào cũng có thể phóng ra."

"Này! Kẻ Lừa đảo, cậu nhanh nghĩ một chút cách đi!" Kiều Gia Kính đi tới Tề Hạ bên người, lo lắng nói ra, "Cái này đồng loạt phóng ra bốn phương tám hướng, chúng ta đi đâu để trốn đây?"

Tề Hạ cẩn thận suy nghĩ một chút, để bản thân sống sót thì không khó, dù sao ở hiện trường đã có hai cái xác.

Xiên cá xuyên qua thì lực có hạn, chỉ cần đem hai ‌cái xác chồng lên nhau tại góc tường, rồi giấu bản thân đằng sau cái xác,cứ như vậy mặc dù có khả năng bị thương, nhưng tỉ lệ sống sót vẫn còn rất cao.

"Lần này nghĩ đến làm cho tất cả mọi người đều sống sót đoán chừng sẽ rất khó, tôi cũng cần tự vệ, cho nên sẽ không lại cứu các người." Tề Hạ nhẹ nói nói.

"Cậu . . ." Kiều Gia Kính muốn nói thông lại thôi, chỉ có thể lại hướng Lý cảnh quan cùng bác sĩ Triệu ‌ xin giúp đỡ, thế nhưng mà hai người kia xem ra chân tay càng thêm luống cuống.

Tề Hạ lại nhìn một chút lại vài câu nhắc nhở trên mặt nạ dê .

Chẳng lẽ mình hiểu sai sao?

Chỉ có còn lại người cuối cùng, cái "Trò chơi" này mới có thể thật sự kết thúc. ‌

Nếu như tất cả mọi người đều được giữ lại để sống sót, trò chơi giết người này sẽ không ngừng mà xuất hiện.

Dù sao, căn phòng này rất kỳ quái, các bức tường xung quanh cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Cái này không phù hợp với bất kỳ lý thuyết khoa học nào, mà giống như ma thuật hơn.

Nhưng nếu tổ chức có thể sử dụng ma thuật với những nhân vật lợi hại, tại sao lại phải ở đây mà làm khó dễ với chín người đã chết?

Chẳng lẽ đây là một trò chơi ác thú vị do một cơ cấu quản lý linh hồn quỷ tiến hành?

Tại thời điểm mà Tề Hạ suy nghĩ, Lâm Cầm lại nhìn mặt nạ trong tay Tề Hạ, mở miệng nói: "Trên này viết phương pháp để chúng ta sống sót, nói là 'Hướng về quê nhà xoay một trăm vòng'."

Đám người một lần nữa hơi tỉnh táo, Bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này.

"Chẳng lẽ là hướng về phía quê nhà, rồi bản thân xoay quanh?" Điềm Điềm hỏi.

"Không đúng lắm." Kiều Gia Kính lắc đầu, "Tại trong phòng này, cô làm sao mà muốn xác định được phương hướng của quê nhà? Hơn nữa bản thân khi bản thân xoay một trăm vòng, trừ choáng đầu thì cũng sẽ không có hiệu quả gì đâu."

"Mặc kệ! Tôi thử trước một chút!" Điềm Điềm tùy tiện tìm một hướng, bắt đầu tự xoay vòng.

Tề Hạ hơi suy tư một chút, biết rằng sự việc này không thể nào đơn giản ‌như vậy được.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro