Chương 10. Trình Như Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Olwen in Wattpad
3322 chữ

Cái đầu nhỏ của Trình Đại Bảo trong nháy mắt bị va vào hạnh phúc đến choáng váng, mẹ nói nhóc là người đàn ông nhỏ!

Hai anh em Trình Thiết Cương bị mắng liền tức đến dậm chân, Lưu Hồng Hoa cũng tức giận đến mức cơ bắp trên mặt trở nên méo mó……

Tuy nhiên người khiếp sợ nhất vẫn là Mạnh Y Y, cô ta không dám tin mà quay sang nhìn Khương Lâm, “Lâm Lâm?”

Khương Lâm nhàn nhạt nói: “Có phòng ở mới là nhà, ba trăm đồng thì có ích gì?”

Dưới tình thế cấp bách, Mạnh Y Y liền buột miệng thốt ra, “Em đây là muốn cắm rễ ở nông thôn luôn à?” Dứt lời cô ta liền cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung nói: “Cắm rễ ở nông thôn vốn là lý tưởng của chúng ta, chị ở cùng em. Lâm Lâm, chị luôn ủng hộ em.”

Cô ta thấy Khương Lâm không nhiệt tình với mình thì có chút bực mình, nhưng vẫn nhẹ nhàng đến bên cạnh tỏ vẻ quan tâm nói: “Lâm Lâm, em cùng bọn họ nháo thành như vậy, còn có thể sống chung được sao? Nhất định sẽ rất mệt mỏi, lỡ như em thua thiệt……”

Khương Lâm ha hả cười, “Có thể xây tường ngăn cách thành hai nhà mà, không phải có nhiều nhà phân gia, đến cái bàn còn có thể chém thành hai nửa sao?”

Mạnh Y Y quả thực sốt ruột, một mực khuyên bảo Khương Lâm không cần khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, “Lâm Lâm, em bình tĩnh lại đã.”

Khương Lâm: “Em đang rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì em đã sớm đuổi bọn họ cút đi rồi.”

“Các người mới phải cút đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài!” Lưu Hồng Hoa hùng hổ vỗ một phát lên đùi mình. 

Lúc nãy khi nghe đòi ba trăm đồng, cô ta còn cảm thấy đau như bị ai xẻo thịt, bây giờ lại thấy Khương Lâm không đồng ý đòi tiền mà ngược lại muốn phòng ở, cô ta càng sốt ruột hơn. 

Vốn dĩ cả cái viện này đều là của nhà cô ta, bây giờ dư lại chỉ còn chưa đến ba gian phòng! Viện này cô ta ở đã quen, có đánh chết cô ta cũng sẽ không dọn đi.

Hoặc là ở chung rồi mỗi ngày đấu đá với nhau, cô ta còn có chồng, có con trai, con gái, thế nào cũng phải đánh cho đến khi bọn họ không thể không cút đi!

Lưu Hồng Hoa nghĩ kỹ rồi, đêm nay Khương Lâm chắc chắn sẽ không ở lại, cô ta sẽ lặng lẽ dỡ từng lớp gạch ngói, để cho mưa dột xối vào! Ướt chết bọn chúng! Bọn chúng sửa một lần, cô ta sẽ phá một lần, cho đến khi nào bọn chúng chịu cút đi mới thôi!

Trình Phúc Quân lên tiếng: “Để tôi nói vậy, nhà lão đại, hai người dùng một gian chính phòng đổi thành hai gian đông sương phòng rồi ở chung. Hai người đều là vợ chồng trẻ có năng lực làm việc, đến hai năm sau liền có thể……”

Lưu Hồng Hoa nghe ra được ông ấy là đang muốn bọn họ hai năm sau phải dọn đi, cô ta lập tức cắt lời Bí thư Chi bộ, “Ở cùng nhau sao được? Còn có chuồng heo, chuồng gà thì làm sao? Thu gom phân chuồng thì tính cho ai? Đây đều là công điểm đó!”

Tôn Thanh Huy châm chọc nói: “Nhà cô nhiều người, phòng ở thì lại thiếu, ở cùng nhau rõ ràng chính là các người đang chiếm tiện nghi nhà người ta. Vậy mà cô còn nghĩ muốn đuổi người ta ra ngoài để độc chiếm phòng ở hay sao?”

Lưu Hồng Hoa không biết xấu hổ nói: “Dù sao chúng tôi cũng không dọn đi! Chúng tôi là con trưởng!”

Khương Lâm cười nói: “Không thành vấn đề, còn có thể phá gạch xây một cái viện nhỏ. Nhưng đến lúc đó, nhà chị không còn là nhà nữa, thật ngại quá.” Cô muốn đối phó tôi, tôi càng bức chết cô.

Nghĩ đến hai phần ba căn nhà bị dỡ ngói phá hư, nhà Lưu Hồng Hoa bốn phía gió lùa, cô liền cảm thấy buồn cười.

Lưu Hồng Hoa lại mắng Khương Lâm không biết xấu hổ, người có văn hóa chính là đồ độc ác.

Diêm Nhuận Chi lười để ý đến cô ta, bà hỏi Khương Lâm, “Mẹ Bảo Nhi, nhà chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Nếu ở sát bên nhau thì không thể thiếu cảnh đấu đá mỗi ngày, đối với Đại Bảo Tiểu Bảo đều không tốt, bà cảm thấy Khương Lâm cũng sẽ không muốn ở cùng bọn họ.

Khương Lâm ngồi trên ụ rơm, ôm Tiểu Bảo đang ngái ngủ vào trong lòng ngực. Cô cười cười, “Dễ thôi, trong trụ sở đại đội có nhà ở còn trống, chúng ta đổi một cái viện nhỏ để ở là được.”

Cô không muốn ở cùng Trình Như Hải, nhìn dáng vẻ của hắn ta, cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm. 

Đại đội Dương Hồng có vài căn nhà dành cho khách, một căn nền lát gạch xanh, tường đất đỏ và mái lợp rơm, chính phòng có hai gian, cùng với hai gian sương phòng nhỏ. Bên cạnh đó, còn có một căn nền lát gạch xanh, mái ngói, chính phòng có ba gian, cùng với một gian nhị phòng, một gian chuồng heo, không có sương phòng, sân dài và hẹp.

Khương Lâm tính toán, đổi căn nhà mái ngói kia cũng không có gì bất lợi, hơn nữa, cô rất vui lòng ở trong căn nhà ba gian chính phòng, trái phải lại còn đối xứng nhau, còn căn hai gian kia thì có hơi bất tiện.

Trình Ngọc Liên: “Vậy chúng tôi dùng nơi này trở thành nhà khách của đại đội.” Thời điểm ngày mùa, có cán bộ phía trên xuống thị sát thì có thể vào ở.

Khương Lâm cười nói: “Còn có thể nuôi heo, sẵn dùng làm kho hàng cũng khá tốt.”

Trình Ngọc Liên nhìn nhân viên chăn nuôi bên kia nói: “Lão ngũ, không phải anh nói muốn nuôi thêm hai con la sao? Tôi thấy tây sương cùng tiểu viện phía nam có thể đặt chuồng đấy. Chuồng heo cũng có thể nuôi thêm hai đầu heo, còn……”

“Không được!” Lưu Hồng Hoa nóng nảy, “Các người ức hiếp người quá đáng!”

Nhưng không ai thèm để ý đến cô ta.

Trình Như Hải như người câm ăn hoàng liên, “Nếu đã như vậy thì chúng tôi cũng đổi căn tiểu viện kia.”

Lưu Hồng Hoa lập tức gào khóc lên, “Đương gia, anh bị ngốc à, căn tiểu viện kia là nhà đất, còn chỗ chúng ta chính là bằng ngói đấy.”

Trình Như Hải ủ rũ nói: “Chuyện đã thành như vậy, còn có thể thế nào nữa?”

Hắn biết đây là Bí thư Chi bộ và đại đội trưởng đang cùng nhau chèn ép hắn. 

Thôn bọn họ hơn phân nửa đều mang họ Trình, nhưng cũng phân thành họ hàng gần và họ hàng xa. Lúc trước hắn đi công xã cậy nhờ quan hệ với Trình Phúc Quý được lên làm đội trưởng đội sản xuất số ba, đã đá đội trưởng ban đầu xuống. Mà ban đầu, vị trí đội trưởng đội ba là của em trai Trình Ngọc Liên, vì thế nên cô ta cực kỳ ghét hắn, thư ký đại đội còn là anh họ cô ta, lần này chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ Khương Lâm, cũng như chơi hắn một vố. 

Trình Phúc Quân thấy bọn họ đều đồng ý đổi, liền nói: “Tìm vài người đến giúp đỡ dọn qua, buổi tối liền có thể ngủ ngon.”

Về sau, căn nhà này sẽ biến thành nhà khách mới của đại đội.

Lưu Hồng Hoa nhịn không được khóc lên, “Căn viện này là của nhà tôi, không cho các người chiếm lấy.” Cô ta hận Khương Lâm muốn chết, đây là cá chết lưới rách mà, căn viện tốt như vậy, cô ta lại chắp tay nhường cho người khác.

Khương Lâm đối với căn viện này cũng chẳng có mấy cảm tình, có thể sống thoải mái mới là quan trọng nhất.

Ngoại trừ phòng ở, kế toán đại đội còn bắt họ đưa thêm một vài thứ khác. Trình Như Hải phải lấy ra một cái tủ quần áo, một cái rương lớn, một cái bàn cùng vài cái ghế đẩu, ngoài ra còn có một vài chậu sành linh tinh, cùng với nông cụ thường sử dụng.

Chừng này cũng không nhiều, nhưng vẫn phải lấy ra chia thành hai phần. Hắn viết chữ thảo rất nhanh, viết xong danh sách liền hùng hồn mà nói, “Các người nếu không có ý kiến gì thì lăn tay rồi tự mình giữ một phần đi.”

Vốn dĩ khi anh em phân gia, cơ bản đều là một người phụ trách chia, một người được ưu tiên chọn, nhưng lúc này đại đội nhúng tay vào việc phân gia, đương nhiên là sẽ chiếu cố người già và trẻ nhỏ nhà Khương Lâm hơn.

Lưu Hồng Hoa lại không vui: “Bà ta còn có thể làm việc, không lẽ để bà ta đi theo giúp bọn họ kiếm công điểm sao?”

Lúc này cô ta mới nhớ ra Diêm Nhuận Chi thêu hoa một ngày kiếm được mười công điểm, so với cô ta còn nhiều hơn, lại còn có thể nhận được tiền từ đại đội.

Nhóm thanh niên trí thức bắt đầu la ó, “Cô còn biết lo lắng bà ấy dưỡng lão như thế nào à? Hay nói thẳng ra là nhớ thương công điểm của bà ấy đi, mặt cũng dày thật đấy!”

“Đúng vậy, con cô còn được người ta nuôi dưỡng, chăm bẵm từ bé đấy, cô còn chưa biết đủ sao?”

Lưu Hồng Hoa lại không hề xấu hổ, ngược lại còn tự tin nói, “Con tôi không phải cũng gọi bà ta là bà nội à? Còn có thể chiếm tiện nghi của bà ta chắc?”

Nhưng chuyện này cũng chẳng ai phản ứng lại, dù sao Diêm Nhuận Chi vẫn là mẹ kế, người ta tự nhiên là muốn ở cùng vợ của con trai ruột mình hơn.

Trình Đại Bảo buồn ngủ đến không chịu được, cậu bé cố gắng chống đỡ mí mắt sắp nhắm lại của mình, đột nhiên giật mình một cái liền phát hiện bọn họ đã phân gia xong rồi, cậu vội gấp đến độ la lớn: “Gà mái và heo đều do bà nội nuôi, có năm con gà và một con heo.” 

Trước giờ, heo và gà trong nhà đều do một tay Diêm Nhuận Chi nuôi dưỡng, Trình Đại Bảo liền cho rằng nó phải thuộc về bà nội mình.

Trình Kim Cương la lớn: “Heo là của nhà tao, gà cũng của nhà tao, nhà mày tới con chó cũng không có.”

Trình Đại Bảo: “Anh mới là chó!”

“Con mẹ mày!” Trình Kim Cương mới tám tuổi, mồm mép lại không nhanh nhẹn, mở miệng mắng chửi người chỉ biết nói tục.

Trình Ngọc Liên vỗ một cái vào gáy thằng nhóc, “Đầu heo não heo gì, cút sang một bên!”

Lưu Hồng Hoa thấy vậy liền quát, “Trình Ngọc Liên, cô muốn làm gì, cô……”

“Câm miệng!” Trình Phúc Quân trách cứ một tiếng, “Heo là của nhà nước, lúc trước nuôi heo lấy công điểm thì bây giờ chia ra, còn gà thì chia ba con.”

Mọi người đều nói có lý, loại chuyện nhỏ nhặt này thì cứ giải quyết như vậy đi.

Khương Lâm mỉm cười cảm ơn các cán bộ và nhóm thanh niên trí thức, “Mọi người vất vả rồi, lúc này cũng không có gì tốt để chiêu đãi, chờ vài hôm nữa, tôi sẽ cảm ơn mọi người thật tử tế.”

“Không cần không cần, đây cũng là chuyện trong thôn mà, đều là việc nên làm cả.” Mọi người nói xong liền giải tán.

Kế toán đại đội sắp xếp vài người hỗ trợ đem đồ vật dọn đến căn viện mới.

Khương Lâm ôm Trình Tiểu Bảo đã ngủ say, Trình Đại Bảo kỳ thật cũng đã buồn ngủ không chịu nổi, nhưng cậu bé vẫn cố ép mình tỉnh táo đứng bên cạnh Diêm Nhuận Chi.

Tôn Thanh Huy và nhóm thanh niên trí thức cũng đến hỗ trợ chuyển đồ, “Khương Lâm, chúc mừng cô.”

Khương Lâm nói lời cảm ơn bọn họ, “Đều nhờ các cậu giúp đỡ, vất vả cho mọi người rồi.”

“Đều là thanh niên trí thức với nhau, nói gì mà khách sáo quá vậy.”

Bọn họ nhanh chóng giúp đỡ đem đồ đạc chuyển qua, kể cả những món đồ đã được thu nhập gọn gàng trước đó để ở phòng của đại đội, lại thu dọn một chút đồ đạc trong tiểu viện rồi chuyển đến căn nhà mới. 

Lưu Hồng Hoa vẫn còn đứng đó khóc, “Họ đều dọn vào nhà ngói, lại bắt chúng ta ở trong nhà lợp rơm. Căn nhà đó căn bản là không thể ở được, trời mưa sẽ bị dột đó, thật quá đáng mà……”

Mạnh Y Y đi đến bên cạnh Khương Lâm, nhỏ giọng nói: “Lâm Lâm, em…… Em định từ bỏ việc quay lại thành phố sao?”

Khương Lâm: “Không có.”

“Vậy em……” Mạnh Y Y chán nản, đã muốn trở về thành phố mà còn như vậy? Tôi thật vất vả tranh thủ tiền giúp cô, cô lại chắp tay nhường cho người khác?

“Y Y, sao chị không làm gì đó để trở về thành phố đi?” Khương Lâm thấp giọng hỏi. Điều kiện nhà Mạnh Y Y so với nhà cô cũng không khác biệt lắm, dù không giàu có, nhưng họ vẫn có thể thắt lưng buộc bụng và đi vay mượn gom góp được ba trăm đồng.

Có ba trăm đồng rồi, liền có thể trở về thành phố. Cho dù tạm thời trở về không có việc làm, nhưng chỉ cần chờ một thời gian, hoặc vẫn có thể lén lút buôn bán nhỏ gì đó. Nguyên chủ không chịu được việc lao động chân tay, Mạnh Y Y giống cô ta cũng chịu không nổi, nếu không, sẽ không cần phải giở trò muốn công việc giáo viên tiểu học của nguyên chủ.

Mạnh Y Y:…… Hỏi cũng ác thật!

“Chị đây không phải là muốn cho em trở về trước sao, nếu em không về, làm sao chị có thể yên tâm được? Lại nói đến Biện Hải Đào còn đang chờ em đấy, em không nghĩ……”

“Đừng nhắc đến anh ta với em nữa!” Khương Lâm trợn tròn mắt nói dối, “Về sau chị mà còn nhắc đến anh ta ở trước mặt em, em sẽ trở mặt với chị!”

Mạnh Y Y dừng bước, trong lòng đột nhiên căng thẳng, xem ra hôm nay Khương Lâm rất tức giận.

Khương Lâm nhanh chân đuổi theo Diêm Nhuận Chi cùng Trình Đại Bảo phía trước, “Đại Bảo, mệt lắm rồi nhỉ?”

Trình Đại Bảo đã buồn ngủ đến không mở được mắt, cậu nhóc nắm tay bà nội, nhắm mắt bước đi, chân nhỏ cũng lảo đảo, nhưng nghe thấy Khương Lâm nói, liền lập tức ngẩng đầu lên, “Con mới không mệt!”

Khương Lâm cười cười, nhóc con còn rất khỏe mạnh nha.

Căn viện mới ở bên cạnh trụ sở đại đội. Vốn dĩ trụ sở đại đội ban đầu có một bức tường lớn vây quanh, nhưng vào thời kỳ luyện thép đã bị phá bỏ để xây dựng lò gạch, hiện tại cũng chỉ còn văn phòng, kho hàng là có tường vây, những thứ khác đều phải ở bên ngoài.

Khương Lâm rất thích nơi này, rất gần cây đại hòe, giếng nước và cối xay, cực kỳ thuận tiện.

Vài xã viên cùng nhóm thanh niên trí thức đã đem đồ vật chuyển đến và đặt ở trong phòng, vốn dĩ đây là nhà dành cho khách nên chỉ cần chuyển một ít đồ vật, rồi dọn ra sơ qua là có thể vào ở.

Khương Lâm xem xét, phát hiện giường ở căn phòng phía đông đã bị sập, chỉ có căn phòng phía tây là có thể ngủ được, cũng may, giường đất chiếm một nửa căn phòng, năm sáu người lớn và trẻ nhỏ đều có thể cùng ngủ trên đó. Chỉ là cái chiếu có hơi nát, phải trải thêm một ít rơm cho ấm. Trước tiên, cô và Diêm Nhuận Chi đem hai đứa nhỏ Đại Bảo Tiểu Bảo dàn xếp ổn thỏa, sau đó lại đi cảm ơn nhóm xã viên và thanh niên trí thức, nghĩ đến về sau sẽ tìm cơ hội mà báo đáp bọn họ.

Tuy rằng cô vừa mệt mỏi lại còn buồn ngủ, nhưng bôn ba cả ngày, trên người toàn là bụi đất rất khó chịu. Khương Lâm cầm lấy chậu, muốn đi ra ngoài múc nước chỗ bồn chữa cháy của đại đội về tắm rửa, vừa định ra ngoài thì gặp Tôn Thanh Huy đang xách một xô nước tiến vào, “Bên ngoài trời tối, tôi giúp cô đem nước vào đây.”

Khương Lâm vội cảm ơn anh ấy, “Thật là phiền anh quá.”

Tôn Thanh Huy cười nói: “Đừng khách sáo nữa. Giờ đã trễ rồi, nhanh chóng đóng cửa nghỉ ngơi thôi.”

Sau khi tiễn Tôn Thanh Huy đi, Khương Lâm đóng cổng trở về trong sân tắm rửa. Cô vừa muốn đi tìm Diêm Nhuận Chi, liền phát hiện bà đã mệt đến mức mặc luôn cả quần áo bẩn mà ngủ quên. Cô cũng mệt không chịu nổi, chỉ nhìn sơ qua lu lương thực ở căn phòng phía đông vẫn còn nguyên, sau đó liền bò lên giường đất.

Thật sự là quá mệt mỏi rồi, đầu vừa dính gối liền ngủ mất.

……

Biên giới phía Đông Nam, nhà giam núi Ngưu Giác.

Một cuộc bạo động của phạm nhân vừa bị trấn áp, toàn bộ ngục giam lúc này đều bị bao phủ bởi bầu không khí lạnh lẽo, cai ngục được trang bị vũ khí hạng nặng lần lượt đi tuần tra.

Trong một văn phòng nào đó, ba người lính mặc quân phục nhưng lại không ghi rõ chức vụ cao thấp đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Người sĩ quan đứng ở giữa bộ dạng chừng bốn mươi tuổi, biểu tình biếng nhác, chậm rãi lật mở hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng anh ta nhướng mi mắt liếc nhìn người thanh niên trẻ đang ngồi trước mặt.

Chàng thanh niên trẻ thân cao, chân dài, dáng người gầy nhưng rắn chắc, những ai đã từng đánh nhau với anh ấy đều sẽ biết anh mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế nào. Lúc này, dù đang bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng anh vẫn giữ khuôn mặt thâm trầm tuấn tú, lưng thẳng bất động, một bộ dạng dù trời có sập xuống cũng sẽ không sợ hãi.

“Trình Như Sơn, trải qua khảo sát, biểu hiện của cậu đặc biệt ưu tú, chúng tôi quyết định mời cậu gia nhập lực lượng đặc biệt, tiếp tục nhận huấn luyện.” Người sĩ quan liếc nhìn Trình Như Sơn, “Cậu có gì muốn nói không?”

Đáy mắt Trình Như Sơn âm trầm, mặt không chút gợn sóng, “Trưởng quan, đây là cưỡng chế nhập ngũ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro