Chương 21. Dạy con và Hôn hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Olwen in Wattpad
5387 chữ

Đám người Trình Phúc Quân đứng ở dưới đất nhìn đã sớm trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời.

Trình Như Sơn thọc tổng cộng bốn cái lỗ, sau đó anh nhảy trực tiếp từ trên mái hiên xuống, ném gậy gộc, lại phủi phủi tay, “Được rồi, chúng ta mang đồ đạc về thôi.”

Tuy rằng một chút đồ vật này không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có vài hào, nhưng cho dù anh lấy về rồi đem ném đi cũng không muốn để lại cho Trình Như Hải! Anh chính là xấu tính như vậy đấy!

Lúc trước Diêm Nhuận Chi bất hòa cũng không cùng Trình Như Hải so đo nhiều như vậy, bà vốn cảm thấy dù sao gia đình mình không làm nhiều việc, nên cũng không đề cập đến một số vấn đề.

Trình Như Sơn lại dọn chiếc bàn ăn cũ bằng cây du đã được đánh bóng từ trong phòng chính ra ngoài, cùng với một cái tủ quần áo hai cửa sơn mài màu đen mà anh cũng đã chuộc lại. 

Trước đây Trình Như Hải kiếm công điểm chỉ để bản thân có cơm ăn, cũng không có tiền, tiền đều là do Trình Như Sơn kiếm về, anh đổi cả mạng sống để nuôi gia đình, không phải để Trình Như Hải ức hiếp mẹ và vợ con anh.

Khương Lâm thấy anh hung hăng đá Trình Như Hải ra ngoài, ánh mắt âm trầm đáng sợ, một khắc kia cô đột nhiên giật mình, cho rằng anh sẽ nổi điên. Nhưng khi tầm mắt anh đảo qua người cô lại mang theo dịu dàng cùng áy náy, lúc nhìn về phía con trai, vẻ u ám khắp người lập tức biến mất, trở nên mềm mại hơn rất nhiều. 

Tầm mắt cô bị Trình Như Sơn hấp dẫn mà nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cũng không chịu khống chế mà đập bang bang trong lồng ngực, mất đi tiết tấu thông thường.

Cô nhìn Trình Như Sơn nhảy lên nóc nhà, nhìn anh một mình khiêng tủ quần áo nặng nề ra ngoài, lại nhìn anh sải bước đến bên cô.

Cô vốn muốn lên tiếng, lại không biết phải nói gì, vào giờ khắc này cô đột nhiên có một loại ảo tưởng, nếu cô xuyên qua sớm hơn, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng sẽ không đáng thương như vậy.

Trình Như Sơn đi tới trước mặt Khương Lâm, toàn thân lạnh lẽo đã biến mất, cả người anh mềm ấm như một đứa trẻ, anh cúi đầu nhìn cô, sau đó dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng thật chặt, rồi anh hôn lên tóc cô, “Thực xin lỗi.”

Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo thấy thế cũng chạy tới, Trình Tiểu Bảo nhào tới ôm lấy chân Khương Lâm, Trình Đại Bảo do dự một chút rồi cũng ghé sát lại.

Khương Lâm ngẩn ra, không nghĩ tới anh chẳng những không trách mình, mà ngược lại còn hành động như vậy, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh, cô biết rằng anh đang rất khó chịu, liền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Cô ngẩng đầu lên muốn mỉm cười với anh, lại thấy đôi mắt đen nhánh ấy đỏ hoe, còn long lanh ánh nước.

Cô cố gắng kìm xuống không cho nước mắt chảy ra, cười nói: “Tất cả đều đã qua, tương lai rồi sẽ tốt đẹp.” Cô lại nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo nói: “Đi thôi, chuyển đồ đạc nhà chúng ta đi!”

Trình Như Sơn buông cô ra, thay cô lau đi những giọt nước mắt.

Nhóm người Trình Phúc Quân bị làm lơ ở một bên vốn dĩ còn cảm thấy Trình Như Sơn hơi tàn nhẫn quá, nhưng khi nghĩ lại chuyện quá khứ, bọn họ cũng trầm mặc.

Thôi vậy, đó đều là chút chuyện nhỏ nhà người ta.

Trình Phúc Quân, một cán bộ đại đội không tiện can thiệp vào, dù sao không chết người, cũng không có chuyện gì lớn nên ông rời đi trước.

Ông vừa đi, chủ nhiệm trị an cũng đi theo.

Cháu nội của bà cụ Thương, Thương Tông Tuệ chạy tới, “Anh Như Sơn, để em giúp anh chuyển tủ nhé.”

Ông nội của Thương Tông Tuệ đã từng là Bí thư Chi bộ thôn Thủy Hòe, lúc còn làm cán bộ thôn, ông không bồi dưỡng con cháu mình trở thành cán bộ, mà sau khi về hưu lại nâng đỡ Trình Phúc Quân. Khi còn nhỏ, Thương Tông Tuệ học qua vài năm tiểu học, hiện giờ đã 17 tuổi, là một thanh niên khoẻ mạnh rắn chắc, làm dân binh trong thôn.

Dân binh trong thôn cũng là người làm công, rất nhiều việc đều tuân theo sự chỉ đạo của chủ nhiệm trị an, bọn họ phụ trách tuần tra, canh gác, giữ gìn trật tự trong thôn, v.v.

Chủ nhiệm trị an nghe nói Trình Như Sơn muốn giết Trình Như Hải, ông ta liền vội vàng dẫn người chạy tới, Thương Tông Tuệ cũng vì thế mà theo đến đây.

Trình Như Sơn xoay người, anh đã trở lại như bình thường, mỉm cười với Thương Tông Tuệ, “Cậu không sợ bị người ta chèn ép sao?”

Thương Tông Tuệ: “Không sợ, ông nội của em cũng không sợ thì em sợ cái gì?”

Cậu cười hắc hắc lộ ra hai chiếc răng nanh, đi tới giúp Trình Như Sơn khiêng tủ.

Khương Lâm dẫn theo Đại Bảo Tiểu Bảo đóng gói những cái khác.

Lúc này hai đứa con trai và một đứa con gái của Trình Như Hải nghe được tin tức mà chạy về, bọn nó gặp nhau ở cửa, khóc lóc: “Chú, chú làm gì vậy? Chú vừa trở về đã khai đao với chính người thân của mình để thể hiện uy phong sao?”

Trình Như Sơn lạnh lùng nói: “Cút, chúng ta đã sớm phân rõ giới hạn.”

Lúc trước anh hỏi Tiềm Bác một số chuyện về Trình Như Hải, nhưng cũng chỉ biết sự việc ở túp lều, rồi phân gia, anh vốn định đi tìm Trình Như Hải tính sổ và lấy đồ đạc nhà mình về. Nào ngờ Đại Bảo Tiểu Bảo lại nói ra một vài thứ khiến anh nổi điên, không đánh chết Trình Như Hải đã xem như anh đủ lý trí và tỉnh táo rồi đấy.

Tuy rằng chuyện này là do Lưu Hồng Hoa làm, nhưng nếu Trình Như Hải không dung túng, cô ta cũng không thể làm được. Còn có ba đứa trẻ này, không có đứa nào đối xử với Đại Bảo Tiểu Bảo mà nghĩ tới tình nghĩa anh em, vậy nên, người thân chó má gì chứ.

Cút đi!

Ba đứa Trình Thiết Cương, Trình Kim Cương và Trình Đả Oản Nhi vội vàng chạy tới xem cha mẹ mình, vừa khóc lóc vừa la hét.

Diêm Nhuận Chi cũng chạy tới, bà sợ Trình Như Sơn bốc đồng, gặp phải rắc rối.

Khương Lâm an ủi bà: “Không sao đâu mẹ, Trình Như Hải nói muốn thử cảm giác ở trong lều, ngoài ra còn đem đồ gia dụng trong nhà trả lại cho chúng ta.”

Diêm Nhuận Chi thấy hai vợ chồng Trình Như Hải nằm co giật trên mặt đất, nhưng mẹ Bảo Nhi đã nói như vậy nên chắc là không sao, bà vui vẻ cùng Đại Bảo Tiểu Bảo phấn chấn đi dọn đồ. Bà còn nhỏ giọng khoe khoang với Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, mẹ đã nói với con, Đông Sinh rất có năng lực, hiện giờ nó đã trở về, ai cũng không dám ức hiếp chúng ta nữa.”

Khương Lâm nhìn về phía bà, “Về sau con sẽ không bao giờ để người khác ức hiếp mọi người.”

Diêm Nhuận Chi thấy con dâu ngày càng đồng lòng cùng gia đình, bà vui mừng đến mức không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ xoa xoa tay nói muốn làm đồ ăn ngon thưởng cho mẹ Bảo Nhi.

Trình Như Sơn phá nát nhà của anh trai ruột Trình Như Hải, cướp hết đồ gia dụng trong nhà, trước khi đi còn thọc ra vài cái lỗ trong phòng để gió lùa mưa dột, chuyện này không đến buổi trưa đã truyền ra khắp toàn thôn.

Trình Như Hải đến đại đội cáo trạng nhưng cũng vô dụng, cho dù lời nói của Đại Bảo Tiểu Bảo chưa chắc đáng tin, nhưng anh em ruột đánh nhau, làm sao có nhiều lý do như vậy? Trình Phúc Quân tỏ vẻ ông ấy không quản được, bất kể là chuyện này hay chuyện khác của gia đình các cậu, vẫn nên tìm người khác xử lý thì hơn. 

Trình Như Hải tức tốc chạy lên xã, tìm Trình Phúc Quý vừa đi họp trở về mà khóc lóc kể lể, lại thêm mắm dặm muối đem tình huống Trình Như Sơn trở về kể ra một lượt.

“Chú à, người không thấy đâu, tên tiểu tử kia không để người khác vào mắt. Nó đi đại đội nói Chính phủ sẽ sửa lại án xử sai, bắt đại đội chuẩn bị tốt phòng ở và tài sản trong nhà, tất cả đều phải đưa hết cho nó, nếu thiếu dù chỉ là một viên gạch, nó cũng sẽ đến đòi bồi thường!”

Sắc mặt Trình Phúc Quý âm trầm: “Nó thật sự nói như vậy?”

“Còn có thể giả sao? Chú chưa thấy nó bây giờ đâu, từ lúc đi dạo một vòng quanh thủ đô, cái đuôi của nó sắp vểnh lên trời rồi. Tối hôm qua cháu muốn gặp nó ôn chút chuyện cũ, nó đóng cửa không cho cháu vào, hôm nay ở trụ sở đại đội còn cho cháu một trận. Chú à, người phải đến làm chủ cho cháu, chú xem nó đánh cháu này.”

Trình Như Hải cởi quần áo, qua hơn nửa ngày, ngực hắn đã bầm tím một mảng, nếu không phải thân thể hắn tốt, chỉ sợ xương cốt đều gãy nát rồi?

Trình Phúc Quý kinh hãi nhìn hắn, “Đây, đây là do tiểu súc sinh kia đánh cậu?”

“Không phải nó thì còn có thể là ai? Chú, nó còn nói muốn tới tìm chú tính sổ, cháu nói nó hai câu, nó liền ghi hận trong lòng. Nó đến nhà cháu phá phách cướp bóc, nói muốn luyện tập một chút, đến lúc đó sẽ trả toàn bộ lại cho chú. Chú, chú phải làm chủ cho nhà cháu. Nhà cháu bị nó phá nát, nóc nhà cũng bị xốc lên, bàn tủ nồi chén gáo bồn và đồ dùng trong nhà cũng bị cướp mất. Chú……”

Trình Phúc Quý thấy hắn vậy mà lại làm ra điệu bộ khóc tang, cũng không biết là bị đánh đến choáng váng hay là bị dọa cho mất gan rồi.

Ông ta âm u nói: “Được rồi, cậu đi về trước sửa lại nhà cửa, rồi nhìn chằm chằm vào Trình Như Sơn. Tôi đi hỏi thăm sự tình một chút, sau đó bắt lấy nhược điểm của nó.” Trình Phúc Quý đành phải gọi điện thoại hỏi xem thật sự là có chuyện sửa lại án xử sai à, tại sao lại nói sửa lại là có thể sửa lại?

Trình Như Hải biết, nếu chỉ đơn giản cáo trạng Trình Như Sơn đánh hắn thì đó chỉ là chuyện trong nhà, dù sao cũng vô dụng. Nhưng nói Trình Như Sơn muốn trả thù Trình Phúc Quý, ông ta sẽ để trong lòng. Trình Như Hải hận đám người Trình Như Sơn thấu xương, hắn ước gì có thể để anh cùng Trình Phúc Quý gặp rắc rối.

Hắn muốn mượn đao giết người! Để đồ chó con Trình Như Sơn kia biết hắn lợi hại như thế nào.

……

Lại nói đến Khương Lâm và Trình Như Sơn sau khi mang đồ về nhà, lại sắp xếp thu dọn và cất đi những thứ tạm thời chưa dùng đến. 

Diêm Nhuận Chi lòng vui rạo rực, bà nói thầm với Khương Lâm, “Trước đây chỉ có người khác đập phá cướp bóc nhà ta, không nghĩ tới cũng có một ngày, chúng ta còn có thể phá phách cướp bóc nhà người khác. Ha ha. Mẹ Bảo Nhi, những thứ tốt này con giữ đi. Ai da……” Bà lại bắt đầu thở dài.

Khương Lâm nhìn bà, “Sao vậy ạ?”

Diêm Nhuận Chi liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục thở dài.

Khương Lâm: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Diêm Nhuận Chi ra ngoài xem xét, thấy Trình Như Sơn đang dẫn hai con trai dọn dẹp ở trong sân, bà quay lại phòng nhìn Khương Lâm nói: “Mẹ là lo lắng cho Đông Sinh…… Tính tình nó quá nóng nảy, từ nhỏ đã hung dữ, không chịu được chuyện người khác vu oan cho mình, cứ giống như quả pháo vậy, chạm một cái liền nổ tung.”

Khương Lâm nghi ngờ, “Có sao? Con thấy anh ấy rất ổn trọng mà.”

“Đó là ngoài mặt thôi, nếu nó thật sự nổi điên lên thì rất dọa người. Ai, mẹ là sợ nó nhất thời xúc động làm chuyện ngốc nghếch. Mẹ Bảo Nhi, con nhìn xem, có con và mấy đứa bé ở đó, nó liền biết kiềm chế tính khí của mình, nhưng nếu các con không ở trước mặt, nó nổi giận lên thì ngay cả bản thân cũng không khống chế được, lỡ như thật sự đánh chết Trình Như Hải, còn không phải là bị bắn chết hay sao?” Bà lại bắt đầu lau nước mắt.

Khương Lâm vội an ủi bà, “Sẽ không đâu.”

Diêm Nhuận Chi kéo tay Khương Lâm, “Mẹ Bảo Nhi, con không bao giờ được để Đông Sinh một mình. Nó thật sự rất để ý đến con, nghe lời con nói, nếu nó thật sự mất khống chế thì cũng chỉ có con mới có thể khuyên được nó. Nó chính là một con lừa, con thường xuyên vuốt lông nó, sau này nó sẽ càng kiềm chế được tính khí tốt hơn. ”

Bà liếc nhìn Khương Lâm, sợ dọa cô hoảng sợ, lại nói: “Nhưng đương nhiên con đừng sợ, nó rất tốt với người trong nhà, không hề nóng tính. Nó chỉ không chịu nổi việc bị người ngoài khi dễ hoặc vu oan, con tiếp xúc nhiều với nó sẽ thấy.”

Khương Lâm: Vậy nên Trình Như Sơn rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt?

Đối với ánh mắt chờ mong của Diêm Nhuận Chi, cô luôn có một loại cảm giác thật vi diệu, như thể bản thân sắp tiếp nhận một sự truyền thừa nào đó.

Nhớ tới bộ dạng đáng sợ kia của Trình Như Sơn, Khương Lâm vậy mà một chút cũng không hề sợ hãi, ngược lại cô còn cảm thấy làm người được anh bảo vệ vô cùng hạnh phúc, trong lòng đột nhiên nóng lên.

Cô do dự một chút cuối cùng vẫn gật đầu, cảm giác bản thân hình như đã bị tiểu lão thái thái này mê hoặc rồi.

Diêm Nhuận Chi vui mừng đến mức mặt mũi sáng ngời, bà vỗ tay, “Được rồi, từ nay về sau Đông Sinh giao cho con quản lý, mẹ có thể không cần nhọc lòng nữa rồi. Cả người nhẹ nhàng thoải mái hẳn lên.”

Khương Lâm: “……”

Cô nhìn Diêm Nhuận Chi, nếu không phải xuất hiện phong trào đánh đổ địa chủ phong kiến, lại bị Cách mạng Văn hoá phê đấu, Diêm Nhuận Chi nhất định sẽ là một con người tràn đầy hứng thú và vui vẻ trong cuộc sống. Dù đã trải qua bao nhiêu gian khổ, hằng ngày bà thoạt nhìn sợ hãi rụt rè, nhưng một khi chống lưng trở về, bà liền như một cái cây vươn cành ra, tràn ngập sức sống.

Lạc quan, tích cực, luôn hướng về phía trước, đây chính là những tích cách đặc biệt mà Khương Lâm luôn thưởng thức cũng như muốn hướng tới, cô cảm thấy bản thân mình tuy ngoài mặt rất lạc quan, nhưng thật ra lại luôn trốn tránh. Cô trốn tránh ba mẹ, cha kế, đám người mang cho cô tổn thương, luôn không dám đối diện với bọn họ.

Ý thức được điểm này, cô cười tự giễu, sau khi xuyên qua cô luôn muốn rời khỏi nơi này, đây còn không phải là một loại trốn tránh khác hay sao?

Cô sợ, sợ bản thân thật lòng với người một nhà này, cuối cùng sẽ lại bị tổn thương.

Tuy rằng Diêm Nhuận Chi có tư tâm, sợ con dâu vứt bỏ gia đình này, nhưng bà dùng chân tình để thuyết phục cô ở lại, sẽ không khiến cô cảm thấy mâu thuẫn.

Nếu lúc trước mẹ cô cũng có thể như vậy, cô sẽ không bỏ học mà rời nhà đi, có lẽ ở trong lòng mẹ cô, sau khi bà tái hôn, có gia đình mới, lại có con trai, con gái của người chồng trước là cái đồ phiền phức, nếu như vậy thì cứ tùy nó, dù sao bỏ học cũng là tự con gái lựa chọn, không phải trách nhiệm của bà……

Tâm tình cô đột nhiên kích động, chủ động ôm lấy Diêm Nhuận Chi, “Cảm ơn mẹ.”

Diêm Nhuận Chi cũng ôm lại cô, “Mẹ Bảo Nhi, bữa trưa con muốn ăn gì?”

Khương Lâm: “……” Nói như vậy làm cô thật sự rất muốn lập ra một danh sách các thực đơn, để mỗi ngày giống như lão Phật gia Thái Hậu ngồi chỉ điểm, ha ha.

Khương Lâm buông bà ra, cô nghĩ nghĩ, “Muốn ăn bánh.”

Diêm Nhuận Chi: “Bánh gì? Bánh táo đỏ?”

Khương Lâm liền nói sơ qua về một loại bánh xốp mà kiếp trước cô đã từng ăn, mềm mại, dẻo dẻo nhưng là không dính như gạo nếp.

Diêm Nhuận Chi: “Màu sắc như thế nào?”

Khương Lâm: “Nó có màu vàng, nhưng không quá vàng, có màu giống táo bánh.”

Diêm Nhuận Chi: “Mẹ biết, đó là bánh gạo kê, xay hạt kê thành bột, có thể thêm đậu, táo tàu, đường nâu, ôi, ăn rất ngon đấy.”

Khương Lâm đã chảy nước miếng, “Chúng ta có hạt kê, để con đi xay, buổi tối ăn. Bữa trưa mẹ cứ xem mà làm đi nhé.”

Diêm Nhuận Chi: “Ngày mai Đông Sinh đi, hôm nay để nó giúp chúng ta xay hạt kê.”

Diêm Nhuận Chi ra ngoài tìm Trình Như Sơn nói chuyện xay hạt kê, Khương Lâm liền loay hoay với những món đồ vật nhỏ ở trong phòng. Cô gói ghém đồ đạc cất vào trong rương, vô tình nhìn thấy hai quyển sổ nhật ký. Cô do dự một chút, rồi lấy vở lật ra xem. Nguyên chủ học hành chỉ ở mức trung bình, chữ viết không đẹp lắm, tài năng văn chương cũng tầm thường nhưng lại có một tâm hồn lãng mạn.

Nhật ký đầy ắp những tưởng niệm cùng nước mắt.

Khương Lâm đọc được hai trang liền cảm thấy buồn nôn đến bỏng cả tay, cô không biết phải xử lý như thế nào. Khi ánh sáng ngoài cửa mờ dần, Trình Như Sơn bước vào phòng, cô vội vàng khép quyển sổ nhật ký lại, nhét ở cuối rương.

Trình Như Sơn: “Tôi cùng con đi xay hạt kê, em đi không?”

Anh luôn muốn cùng cô mang theo đứa bé đi làm chuyện gì đó, như vậy thì khi anh không có ở nhà, bọn nhỏ cũng sẽ nhớ tới cha mẹ đã ở cùng nhau như thế nào.

Anh đã bỏ lỡ sáu năm, hận không thể ngay lập tức bù đắp tất cả. 

Khương Lâm vốn định từ chối, nhưng ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ đành nói: “Đi.”

Trình Như Sơn cười rộ lên, anh giúp cô đậy nắp rương rồi khoá lại, chìa khóa đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ, sau đó tiến đến nắm lấy tay cô.

Nhịp tim Khương Lâm không khỏi đập nhanh gấp đôi, anh nắm lấy tay cô trước khi cô kịp từ chối. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh nóng kinh người, nhưng lại khô ráo, thoải mái, cũng không có mồ hôi, những ngón tay anh thon dài, có thể bao bọc tay cô ở bên trong.

Cô không khỏi nhớ tới cái ôm siết chặt tràn đầy mạnh mẽ cùng khát vọng của anh, nhịp tim anh mạnh mẽ hữu lực, khiến tim cô cũng loạn nhịp theo.

Trình Như Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón cái đặt trên mu bàn tay vuốt ve một chút, cảm giác cô không quá kháng cự, anh liền cười cười, giúp cô gạt sợi mạng nhện dính trên đầu xuống rồi buông tay cô ra, “Đi thôi.”

Diêm Nhuận Chi ở nhà thu dọn một chút sau đó chuẩn bị cơm trưa, Trình Như Sơn cùng Khương Lâm thì dẫn theo Đại Bảo Tiểu Bảo đi xay hạt.

Hạt kê quá nhỏ nên không thể dùng cối xay mà phải dùng đá mài lên xuống, hơn nữa còn phải có kiên nhẫn, đẩy đi đẩy lại nhiều lần để hạt kê thành bột.

Đá mài

Cối xay

Đá mài và cối xay không giống nhau, đá mài đặt ở nơi xay bột. Nơi xay bột của thôn Thủy Hòe ở tại một góc của đại đội, cách nhà anh không xa.

Trình Như Sơn nâng đòn gánh, một đầu treo chiếc thúng đựng hai con trai, đầu kia treo chiếc giỏ tre đựng hai mươi cân hạt kê, bởi vì chênh lệch trọng lượng quá lớn nên bên phía giỏ tre phải treo thêm một miếng sắt lớn! 

Khương Lâm cầm vài dụng cụ nhẹ đi theo bên cạnh.

Trình Đại Bảo cầm một cái xẻng gãy, Trình Tiểu Bảo cầm một khúc gỗ nhỏ, vừa đi hai anh em vừa gõ, còn cười hì hì nói là đi diễu hành. Trước kia bà nội thường hay kể cho bọn nó nghe những câu chuyện xưa, khi kể đến những cuộc diễu hành trên đường phố, bà sẽ vừa hô to vừa gõ gõ.

Hai đứa bé không hiểu được những cảm xúc phức tạp của người lớn, chỉ cảm thấy làm vậy là có thể thu hút được sự chú ý của người khác, bọn nó muốn cho nhóm Cẩu Đản Cẩu Thặng đã từng chê cười bọn nó không có cha mẹ yêu thương thấy rằng chúng cũng có cha mẹ để chơi cùng.

Khương Lâm bảo hai đứa nhỏ đừng gõ nữa, nhưng Trình Như Sơn lại cảm thấy không có việc gì, bọn nhỏ thích thì cứ gõ, dù sao cũng không cần phải ngại ai.

Kỳ thật, tâm lý của hai đứa nhóc này, cô thật ra có thể hiểu được, bọn nhỏ nghèo lâu nay đột nhiên trở nên giàu có, nên luôn muốn khoe khoang một chút. Từ sau khi ba mẹ cô ly hôn, vô số lần cô đã ảo tưởng, ba cô sẽ không ngoại tình mà nghiêm khắc cự tuyệt nhân tình, đối xử với cô và mẹ càng tốt hơn trước kia, sau đó cô sẽ rất kiêu ngạo mà tuyên bố với các bạn học là ba mẹ cô không hề ly hôn.

Vì thế cô cũng không thật sự nghiêm túc mà tùy ý để hai đứa nhỏ gõ.

Rất nhanh, đã có nhiều đứa trẻ chạy ra thò đầu nhìn xem, nhưng bởi vì Trình Như Sơn ở đó nên bọn trẻ cũng không dám tiến lên.

Trình Đại Bảo: “Cẩu Đản, cha tôi đã về rồi! Rất cao lớn, cậu nhìn xem!”

Trình Tiểu Bảo lộc cộc gõ hai cái, “Mau nhìn xem, đây là cha mẹ tớ, chúng tớ cùng đi xay hạt kê.”

Trình Đại Bảo: “Cha tôi mang về rất nhiều đồ ăn ngon!”

Trình Tiểu Bảo: “Có đùi gà lớn, vịt lớn và thịt heo!”

Trình Đại Bảo: “Còn có kẹo!”

Trình Tiểu Bảo lập tức lấy trong túi ra một miếng bánh quy, “Nhìn này, vừa thơm lại ngọt, đây là bánh quy!”

Món này là do Diêm Nhuận Chi dùng trứng gà và đường trắng trộn lại, rồi nướng trong chảo, đặc biệt cho hai đứa bé làm đồ ăn vặt.

Mấy đứa trẻ đứng từ xa nhìn theo, loại bánh quy này càng ăn càng ngọt, bọn trẻ vô thức mà nuốt nước miếng.

Trình Đại Bảo: “Ai bắt chước được tiếng chó sủa tôi liền cho người đó ăn.”

Trước kia khi cậu bé và em trai chơi ở bên ngoài, nhóm Cẩu Đản sẽ nói “Hai đứa bây bắt chước chó bò thì tụi tao sẽ dẫn bọn mày đi chơi”, Đại Bảo Tiểu Bảo tức giận, bọn nó mới không thèm học theo chó bò, ai thèm chơi cùng các cậu? Bọn tôi tự mình chơi.

Vậy mà lại thật sự có đứa trẻ bắt chước tiếng chó sủa, “Gâu gâu, gâu gâu ấu.”

Tiểu Bảo liền ném một miếng bánh quy qua, mấy đứa trẻ tranh nhau đoạt lấy, Đại Bảo Tiểu Bảo vỗ tay cười lớn.

Khương Lâm: “……”

Chờ tới nơi xay bột, khi không có người ngoài, Khương Lâm liền cau mày, “Trình Đại Bảo, Trình Tiểu Bảo!”

Hai đứa bé thấy sắc mặt mẹ không được tốt, liền vội vàng nháy mắt cầu cứu với Trình Như Sơn.

Trình Như Sơn: “…… Vợ ơi?”

Khương Lâm: “Anh câm miệng!”

Trình Như Sơn: “……”

Khương Lâm: “Hai đứa các con, đứng yên!”

Hai anh em lập tức đứng dựa vào tường, anh đẩy em, em đẩy anh.

Khương Lâm: “Biết sai chưa?”

Trình Đại Bảo nhấp miệng: “Không nên lãng phí lương thực.”

Trình Tiểu Bảo: “Phải quý trọng lương thực.”

Khương Lâm: “Còn gì nữa?”

Trình Đại Bảo: “Bọn nó ức hiếp chúng con.”

Bọn nó mắng cậu bé và Tiểu Bảo là đồ chó con, cậu bắt bọn nó học tiếng chó sủa thì có gì không đúng?

Bác cả bác gái ức hiếp bọn nó, cha liền giúp bọn nó chống lưng và đánh trả, tụi Cẩu Đản bắt nạt bọn nó, còn không phải là nên bắt nạt lại sao?

Đứa bé học theo người lớn cực kỳ nhanh.

Khương Lâm: “Bọn nó bắt nạt các con, các con có thể đánh lại, hoặc có thể nói cho cha mẹ đánh trả, nhưng không thể dùng phương thức sỉ nhục người khác như vậy.”

Trình Đại Bảo Trình Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn cô, “Nương*, sỉ nhục người khác là gì?”

(*) Mình muốn giải thích chỗ này một xíu. Trước giờ Đại Bảo Tiểu Bảo đều gọi Khương Lâm là “nương”, nhưng vì mình cảm thấy gọi “nương” không được gần gũi, thân mật cho lắm nên đã tự ý sửa lại thành “mẹ” cho câu văn đáng yêu hơn. Nhưng đúng theo bản gốc là từ bây giờ bọn nhỏ mới bắt đầu sửa miệng gọi là “mẹ” nhé!

Khương Lâm: “Gọi mẹ!”

Trình Đại Bảo Trình Tiểu Bảo sửa miệng đặc biệt nhanh chóng trôi chảy: “Mẹ!”

Khương Lâm: “Bắt người ta làm chuyện không phải người làm, chính là sỉ nhục người khác.” Hai đứa nhóc này còn bắt cô định nghĩa? Bà mẹ nó, cô cũng không biết!

“Chuyện không phải người làm là chuyện gì?” Hai anh em nhìn nhau, sau đó nhìn Trình Như Sơn, “Cha, cha nói xem cái gì gọi là sỉ nhục người khác?”

Trình Như Sơn thả lỏng đôi lông mày đang nhíu lại, trên mặt không có biểu cảm gì, nghe bọn nhỏ hỏi, anh cười nói, “Nếu ai mắng con là đồ chó con thì chính là sỉ nhục con, con dùng sức đánh hắn, đánh không lại thì cha giúp con đánh.”

Trình Đại Bảo Trình Tiểu Bảo liền đắc ý, liếc mắt nhìn Khương Lâm, rồi cười hắc hắc.

Ngay sau đó Trình Như Sơn cúi đầu, anh giơ bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng mà hạ xuống, đặt trên đầu hai đứa bé mà xoa xoa, “Không được cãi lời mẹ, lời của mẹ nói là phải nghe.”

Người thành phố không gọi “nương”, đều gọi ba mẹ, gọi “nương” quê mùa, Trình Như Sơn cũng rất tự nhiên mà tiếp thu.

Hai anh em lập tức ngửa đầu nhìn Khương Lâm, “Mẹ, tụi con sai rồi!”

Khương Lâm: “……” Nhận sai cũng thật nhanh, nhưng không biết sửa, cũng không thay đổi. “Chúng ta đều biết, bị người nhục nhã rất khó chịu, đúng không?”

Hai anh em cùng nhau gật đầu.

“Tụi con cảm thấy khó chịu nên không thể đối xử với người khác như vậy được.”

“Nhưng bọn nó đối với chúng con như vậy thì sao?” Hai anh em phồng má, đôi mắt to đen lúng liếng.

Khương Lâm: “Dùng sức đánh lại, đánh không được mẹ giúp con đánh.”

“Mẹ thật tốt.” Trình Tiểu Bảo lập tức nhào lên ôm chân Khương Lâm, nó còn nháy mắt với Trình Đại Bảo, Trình Đại Bảo liền miễn cưỡng ôm một chân khác.

Trình Như Sơn đứng một bên nói: “Nhớ kỹ, điều mà mình không muốn người khác làm với mình thì cũng đừng làm như vậy với người ta.”

Hai anh em lặp lại một lần, hắc hắc, cha mẹ không đánh đòn, thật tốt, có cha mẹ thật tốt.

Khương Lâm thấy hai đứa nó nhận sai thật nhanh, cũng biết hai đứa bé thông minh, lại hiểu chuyện, chẳng qua có một số đạo lý nếu không dạy, sau này khi bọn nhỏ đắc thế sẽ theo bản năng mà trả lại nguyên vẹn những việc người khác đã làm với bọn nó. 

Tuy rằng gậy ông đập lưng ông không tồi, nhưng suy cho cùng, làm như vậy cũng không tốt.

Bản thân cô không phải là người thành công, cũng không nói ra được đạo lý lớn, nhưng cô biết, nếu muốn nhận được sự tôn trọng từ người khác thì trước tiên, mình phải biết tôn trọng người ta. Khi bị người khác tổn thương, bạn có thể sẽ nhận được sự đồng tình, nhưng bị người khác tổn thương mà vẫn có thể không ngừng vươn lên, vẫn dành cho người ta sự tôn trọng như cũ, mới càng khiến người ta khâm phục mình, đấy gọi là tự tôn tự trọng.

Chỉ có lòng tự tôn tự trọng, mới có thể khiến cho bọn họ dù là phú quý sang hèn, dù là thất bại hay thành công, đều có thể sống một cuộc sống thoải mái, cả đời không sợ hãi người khác đánh giá mình, sống đến vô tư tự tại.

Khương Lâm ngồi xổm xuống, dang tay ôm hai đứa bé vào lòng, “Đại Bảo Tiểu Bảo, mẹ cũng muốn nói lời xin lỗi với các con, trước kia là mẹ không chăm sóc tốt cho các con. Mẹ hứa, về sau sẽ không bao giờ để bất luận kẻ nào bắt nạt các con nữa, sẽ yêu thương các con thật tốt.” Nói xong cô liền rơi nước mắt.

Trình Đại Bảo Trình Tiểu Bảo thấy mẹ khóc, hai anh em lập tức cuống quýt mà dùng tay nhỏ cho lau cho cô, sôi nổi nói, “Mẹ không khóc, Đại Bảo Tiểu Bảo không bao giờ sỉ nhục người khác nữa.”

Khương Lâm nghe bọn nhỏ nói cực kỳ nghiêm túc, cô liền nín khóc mỉm cười, hôn hôn từng đứa, “Thật là đứa bé ngoan, dù như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ vĩnh viễn yêu các con.”

“Khương Lâm cũng là người mẹ tốt.” Trình Đại Bảo có chút bối rối, cuối cùng vẫn hôn lên khuôn mặt mẹ.

“Lâm Lâm cũng là người mẹ tốt.” Trình Tiểu Bảo bẹp một ngụm vang dội mà hôn lên mặt Khương Lâm, sau đó còn cọ cọ.

Khương Lâm: “……” “Được rồi, chúng ta nghiền hạt kê thôi.”

Cô vừa đứng dậy đã bị kéo vào một vòng ôm rắn chắc hữu lực, đột nhiên không kịp đề phòng mà như có dòng điện chạy qua, bả vai cô lập tức tê dại, suýt nữa đánh rơi hạt kê. 

Trình Như Sơn rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh cũng muốn hôn hôn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro