Chương 22. Thân mật và Đe dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Olwen in Wattpad
4305 chữ

Trình Đại Bảo và Trình Tiểu Bảo cười khúc khích, “Hôn hôn.”

Khương Lâm mặt đỏ suýt nhỏ máu, cô duỗi tay muốn véo ngực Trình Như Sơn, kết quả da thịt anh quá rắn chắc nên chỉ có thể véo được quần áo.

Trình Như Sơn cười nhẹ, cúi đầu muốn hôn cô, Khương Lâm sợ tới mức vội vàng né tránh, nụ hôn của anh liền rơi trên đỉnh tóc cô.

Khương Lâm: “Ban ngày ban mặt, anh đây là phạm tội vô cùng nghiêm trọng.” Sẽ bị xem như lưu manh mà bắt đi diễu hành phố đấy!

Trình Như Sơn buông cô ra, “Anh hôn vợ mình, ai quản được.” Vốn dĩ định trêu em thôi, nếu không thì em có thể né sao?

Khương Lâm mặt đỏ bừng: “Nhưng cũng không thể ở bên ngoài.”

Trình Như Sơn gật đầu, cười: “Được, về sau sẽ ở trong nhà.”

Khương Lâm: “……” Ý cô không phải vậy.

Hai anh em khoác vai nhau cười khúc khích nhìn Đông Sinh trêu chọc Lâm Lâm, tuy rằng bọn nó không hiểu nhưng lại cảm thấy rất thú vị.

Khương Lâm vội vàng tránh ra, “Xay hạt kê thôi, đừng trì hoãn nữa.”

Trình Như Sơn đẩy đá mài, Khương Lâm phụ trách trông coi lương thực, Tiểu Bảo chốc chốc lại trèo lên lưng Trình Như Sơn gia tăng trọng lượng, Đại Bảo thì ngồi trên cối xay giúp cho hạt kê vào.

Khương Lâm: “Lương thực dùng để ăn trực tiếp, không được làm bẩn.”

Trình Tiểu Bảo: “Con có thể khoe mông, không có bụi bẩn đâu.” Trình Đại Bảo: “Không hôi chứ?” Trình Tiểu Bảo: “Em tắm rồi.”

Khương Lâm vì ngăn không cho hai đứa nhỏ phá cối xay, “Lại đây, mẹ dạy hai đứa chơi thiên hạ thái bình.”

Hai đứa bé vừa học liền hiểu, sau đó vui vẻ ngồi chơi.

Khương Lâm liền cùng Trình Như Sơn tập trung xay hạt kê.

Trình Như Sơn đẩy được một lúc, liền dừng lại cho Khương Lâm thu gom bột hạt kê, anh cười nói: “Đổi cho em đẩy.”

Khương Lâm tưởng rằng anh mệt mỏi nên rất tự nhiên mà nhận lấy đá mài, nào ngờ anh trực tiếp ôm cô vào lòng, bàn tay to nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau đẩy.

Trong nháy mắt, Khương Lâm bị hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh bao phủ, lưng cô áp vào ngực anh, cả người đều bị anh ôm gọn trong lòng ngực, trước mặt là đá mài, căn bản không có cách nào trốn thoát!

Tim cô đập như sấm, cảm giác như suýt nhảy ra ngoài.

Trình Như Sơn cúi đầu, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, “Còn sợ sao?”

Giọng nói anh từ tính, lại không quá trầm thấp, mang theo sự nam tính vững vàng. 

Lúc đầu, nhịp tim Khương Lâm đập dồn dập, cô hồi hộp đến đổ mồ hôi, nhưng sau khi bị anh đẩy đi một vòng rồi một vòng, trái tim cô dần bình tĩnh lại.

Cô biết, anh sẽ không tổn thương cô, sẽ che chở và bảo vệ cô. Trong đầu Khương Lâm liên tục hiện lên hình ảnh anh chơi đùa cùng bọn nhỏ, vô cùng ôn hòa và mềm mại, nanh vuốt của anh chỉ hướng về kẻ thù, anh dùng chiếc bụng mềm ấm này dành cho người thân của mình.

Anh đối với cô mà nói, là vô hại. Anh đã truyền cho cô tín hiệu như vậy. Vì thế, cô đã bình tĩnh trở lại một cách kỳ diệu và không còn sợ hãi mỗi khi anh tới gần hoặc chạm vào cô nữa.

“Gần như vậy.” Anh cúi đầu, dùng môi chạm vào vành tai cô, sau đó buông cô ra.

Phía sau lưng Khương Lâm đã ướt đẫm mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng, cô vội vàng chạy đi hít thở không khí, nhìn xem Đại Bảo Tiểu Bảo chơi trò chơi.

Cô đứng đó dùng tay quạt gió, tình cờ thấy Trình Như Hải đang đi trên đường, nhìn bộ dạng hấp tấp của hắn ta, sợ rằng không phải là muốn lên xã đó chứ? Thôn Thủy Hòe cách xã rất gần, nhấc chân liền đến. Cô quay lại nơi xay bột, dựa vào khung cửa nói với Trình Như Sơn: “Tôi nhìn thấy Trình Như Hải hình như muốn đi lên xã cáo trạng.”

Trình Như Sơn quét bột hạt kê vào trong hũ, rồi liếc nhìn cô một cái, “Không cần lo lắng, Trình Phúc Quý không làm được gì đâu, bây giờ không giống như lúc trước nữa.”

Khương Lâm thấy anh tự tin như vậy, cô cũng không lo lắng nữa, đứng ở đó hóng gió, thuận tiện thưởng thức phong cảnh điền viên nơi đây.

Đầu tháng Bảy âm lịch, nhiệt độ vẫn còn rất cao, cây cối rợp bóng mát, hoa dại mọc thành chùm, phong cảnh khá đẹp. Trong vô thức, cô lại ngắm nhìn Trình Như Sơn trong phòng, ôi, dáng người thật đẹp mắt, cao nhưng không thô kệch, gầy nhưng không khô cứng, xương cốt cân đối, thể lực cường tráng.

Cô lại thấy cả người nóng lên, nhanh chóng dời ánh mắt.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Trình Như Sơn lại chất lương thực và con trai lên, Khương Lâm xách giỏ dụng cụ, người một nhà cùng nhau đi về.

Trên đường, Khương Lâm nhìn thấy Tiềm Bác và một nữ thanh niên trí thức đang đi tới.

Nữ thanh niên trí thức kia tên là Ngụy Quỳnh Phương, là thanh niên trí thức thành phố xuống nông thôn, đến cậy nhờ dì cô ta. Dì cô ta là vợ của em trai Trình Phúc Quý, tên là Mã Khai Hoa.

Em trai Trình Phúc Quý là Trình Phúc Vạn, là đội trưởng đội sản xuất số hai, Mã Khai Hoa phụ trách công tác tuyên truyền ở thôn Thủy Hòe, thường cạnh tranh với Chủ tịch Hội Phụ nữ Trình Ngọc Liên.

“Khương Lâm, đây lại là người nào của cô thế?” Ngụy Quỳnh Phương cố ý lớn tiếng hỏi, cô ta đương nhiên biết đó là Trình Như Sơn, cho dù lúc trước không quen biết anh, thì hiện tại chuyện Trình Như Sơn đánh anh trai ruột của mình đã như sấm bên tai.

Khương Lâm biết nguyên chủ cùng nhóm thanh niên trí thức quan hệ bình thường, với Ngụy Quỳnh Phương có thể tính là không đội trời chung. Hai người đều là hai cô gái xinh đẹp, chỉ là làn da của Ngụy Quỳnh Phương hơi vàng nên không mấy dễ coi. Những cô gái xinh đẹp kiêu ngạo đứng cùng một chỗ, nếu biết kiềm chế thì không có việc gì, nhưng nếu không kiềm chế nổi thì sẽ cố ý khoe khoang, tự nhiên mâu thuẫn sẽ càng thêm gay gắt.

Sở dĩ nguyên chủ muốn tìm người gả đại, cũng là vì Ngụy Quỳnh Phương có dì làm chỗ dựa, có thể sắp xếp cho cô ta một cuộc sống nhẹ nhàng, lại còn muốn âm thầm bôi xấu đối thủ một phen.

Khương Lâm nghe giọng điệu của cô ta, giống như đang nói cô ngoại trừ người này còn có người khác. Cô ngước mắt lên, không chút khách khí mà cho đối phương một ánh mắt xem thường, chính cô tự hiểu đi, tôi lười để ý.

Trình Đại Bảo hô: “Là người đàn ông của mẹ cháu!”

Trình Tiểu Bảo: “Là Đông Sinh nhà chúng ta!”

Nói xong, hai đứa bé đều cười hì hì, bọn trẻ không hiểu Ngụy Quỳnh Phương có ý gì, nhưng bọn nó sẽ tận dụng hết mọi khả năng để khoe khoang rằng bản thân có cha và mẹ. 

Tiềm Bác lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Ngụy Quỳnh Phương, anh ta nói: “Đây là chồng của Khương Lâm, cô nói bậy cái gì đấy?”

Nói xong, trong lòng anh ta thật sự chua xót, cũng không biết Lâm Lâm có cảm kích mình hay không.

Vốn dĩ, anh ta cũng là một trong những người đàn ông đó.

Ngụy Quỳnh Phương kinh ngạc nói: “Trình Như Sơn?” Lúc này, cô ta mới liếc mắt nhìn Trình Như Sơn, cười nói: “Trình Như Sơn, xin chào, tôi là Ngụy Quỳnh Phương, sống ở nhà đội trưởng đội hai Trình Phúc Vạn.”

Trình Như Sơn không cho cô ta một ánh mắt mà chỉ quay đầu thúc giục Khương Lâm, “Vợ, đi thôi.”

Khương Lâm vội vàng đuổi theo.

Trình Như Sơn vai nâng đòn gánh, một bàn tay rảnh rỗi thuận tiện nắm lấy tay Khương Lâm.

Khương Lâm vô thức muốn rút về, lại bị anh nắm chặt hơn. Tiềm Bác vẫn còn ở phía sau nhìn đấy, anh phải làm cho tên tiểu tử đó hoàn toàn hết hy vọng, đừng mơ ước đến vợ anh nữa.

Nhìn thấy hai người rời đi, Ngụy Quỳnh Phương bĩu môi, cố ý lớn tiếng nói: “Tiềm Bác, không phải bọn họ nói cô ta bán con để có tiền trở về thành phố sao?”

Sắc mặt Tiềm Bác thay đổi, “Nói nhảm, cô nghe ai nói đó?”

Ngụy Quỳnh Phương cười lạnh: “Dù sao cũng có vài người biết.”

Tiềm Bác: “Mạnh Y Y nói?”

Ngụy Quỳnh Phương: “Cô ta và Khương Lâm cùng mặc chung một cái quần, còn có thể nói cho tôi sao? Anh nói như vậy là Mạnh Y Y cũng biết à? Tôi phải đi tìm cô ta hỏi một chút.” Cô ta không màng đến sự phản đối của Tiềm Bác mà quay đầu chạy.

Lúc Khương Lâm nghe được Ngụy Quỳnh Phương nói bán con gì đó, tim liền đập thình thịch, cô cười cười, quay đầu lại nói với Tiểu Bảo: “Mới vừa nói bán con, cũng không ai chịu đưa một vạn đồng.”

Trình Tiểu Bảo cười khanh khách: “Cha con có nha.”

Khương Lâm vội vàng liếc nhìn Trình Như Sơn, anh cười như không cười mà nhìn cô, cũng không biết là nghĩ thế nào.

Trình Đại Bảo: “Cẩu Đản ba cái bánh bột ngô, Cẩu Thặng nửa túi khoai lang.”

Trẻ con ở trong thôn cơ bản đều có bảng giá, dù sao người lớn nói nhảm, bọn nhỏ nghe xong liền treo ở bên miệng.

Trình Tiểu Bảo vô cùng có thành tựu mà cảm khái, “Con là đắc nhất.”

Khương Lâm thấy Trình Như Sơn không để trong lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm, vấn đề duy nhất chính là nhà họ Triệu kia.

Tới cửa nhà, Trình Như Sơn buông tay cô ra, Khương Lâm đẩy cửa viện cho anh đi vào.

Diêm Nhuận Chi đã làm xong cơm trưa, bà làm bánh rau củ, trộn nhiều thứ lại với nhau rồi thêm bột mì, nhào bột, trong lúc chờ bột nở sẽ làm nhân, nhân cần tây và đậu phụ khô, nhân rau hẹ trứng gà, nhân đậu côve, nhân dây bầu tôm khô, dù sao trong vườn có nhiều rau, còn có nhà bà cụ Thương ăn không hết đưa cho bà, bà liền làm thêm nhiều thứ.

Vì tiết kiệm, bà chỉ chiên vài cái bánh rán cho Khương Lâm và mấy đứa bé ăn, bà cùng Trình Như Sơn ăn bánh nướng áp chảo là được. Diêm Nhuận Chi biết Khương Lâm thích ăn, vì để cô có thể nếm được hết nên bà làm bánh không lớn.

Nhìn thấy hai lớn hai nhỏ trở về, Diêm Nhuận Chi lập tức cảm giác được con trai con dâu có gì đó khác lạ, hắc hắc, quả nhiên nên để bọn nó ở cùng một chỗ, tiếp xúc nhiều sẽ quen thuộc thôi.

Bánh rán rau củ thơm đến nỗi Khương Lâm ăn một cái lại ăn thêm cái nữa, ăn trúng nhân tôm khô, thật là quá ngon!

Đại Bảo Tiểu Bảo cũng giống mẹ, ăn đến cái bụng tròn vo, ba mẹ con liền đi dạo trong sân để tiêu thực.

Diêm Nhuận Chi cười hì hì mà nhìn Trình Như Sơn: “Đông Sinh vừa về tới, nhà ta liền có thể ăn no, về sau không thể đi lâu như vậy nữa.”

Trình Như Sơn rời mắt khỏi người Khương Lâm và các con, “Mẹ, mẹ yên tâm, sẽ không như thế nữa.”

Ăn xong bữa trưa, Trình Như Sơn liền muốn thu dọn giường đất ở đông gian một chút.

Diêm Nhuận Chi: “Chờ con trở về rồi làm sau, dù sao cũng không vội.”

Thật vất vả mới trở về, còn phải đi chạy quan hệ, có thời gian vẫn nên ở cùng vợ con nhiều một chút. Vì nhường không gian lại cho con trai con dâu, bà bưng khay kim chỉ chạy ra ngoài, thậm chí cũng không ngủ trưa.

Trình Như Sơn bảo Khương Lâm cho hai con ngủ trưa, còn anh cầm đồ đi lên xã.

Khương Lâm: “Buổi trưa bọn họ không làm việc.”

Trình Như Sơn cười nói: “Anh biết rồi.”

Khương Lâm thấy vậy cũng không nói nữa. 

Trình Như Sơn ra ngoài tắm rửa, lau khô người rồi thay quần áo, vào nhà, anh sờ sờ đầu Đại Bảo Tiểu Bảo, sau đó vuốt ve gương mặt Khương Lâm, “Anh đi đây.”

Khương Lâm ‘vâng’ một tiếng, tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ.

Trình Như Sơn đóng cửa viện, anh đi đến điểm thanh niên trí thức, ở cửa hô một tiếng, “Tiềm Bác.”

Tiềm Bác đang tựa vào giường đọc sách, nghe thấy giọng nói của Trình Như Sơn, anh ta sợ tới mức run rẩy, vô thức muốn trốn đi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, “Có chuyện gì?”

“Anh giải quyết xong chuyện quan hệ trở về thành phố chưa?”

“Anh hỏi để làm gì?” Không ai mà không biết chuyện anh trả thù Trình Như Hải, Tiềm Bác cũng sợ hãi Trình Như Sơn muốn tới tìm mình để tính sổ chuyện thông đồng với Khương Lâm.

Trình Như Sơn: “Giúp anh đi lên xã đóng dấu. Đi thôi.”

Tiềm Bác muốn nói tôi có thể tự mình đi, nhưng dưới ánh mắt của áp bức của Trình Như Sơn, anh ta không thể cự tuyệt, “Chờ tôi đi lấy văn kiện.”

Anh ta đeo cặp sách cùng Trình Như Sơn đi lên xã, “Sao tự nhiên anh có lòng tốt như vậy?” Nếu tự anh ta chạy quan hệ ít nhất cũng phải tốn hơn một trăm đồng.

Trình Như Sơn: “Cảm ơn anh giúp tôi xách ba lô.”

Hai người đi lên xã, dọc theo đường đi Tiềm Bác theo không kịp bước chân của Trình Như Sơn, vài lần còn phải chạy bước nhỏ. Anh ta hình như cảm thấy hơi nhục nhã.

Kết quả buổi trưa trên xã không làm việc, yêu cầu bọn họ buổi chiều quay trở lại.

Tiềm Bác: “Quên mất, buổi trưa người ta nghỉ ngơi.”

Trình Như Sơn: “Đi thôi.” Anh dẫn đầu đi vào, trực tiếp đi đến văn phòng thư ký.

Một nữ thư ký ngăn cản bọn họ, “Các anh tìm ai?”

Trình Như Sơn: “Chúng tôi là người trong thôn của thư ký Trình.”

Nữ thư ký thấy anh cao ráo đẹp trai, liền cười cười, “Vào trong chờ đi.”

Bà dẫn hai người vào văn phòng Trình Phúc Quý, nói bọn họ chờ một chút, thư ký Trình một lát sẽ trở về.

Lúc trước Trình Phúc Quý nghe Trình Như Hải cáo trạng, trong lòng có chút không yên, ông ta liền gọi một cuộc điện thoại đường dài đến tổ thông tin hỏi một chút, nói chuyện điện thoại xong càng thêm tâm phiền ý loạn, ông ta ra ngoài đi dạo hút điếu thuốc ngẫm lại chuyện này. Một lát sau Trình Phúc Quý trở lại văn phòng, nghe nói có người trong thôn chờ, ông ta tưởng đó là em trai cùng cháu trai mình.

Kết quả vào văn phòng, liền nhìn thấy Trình Như Sơn đang tùy tiện ngồi trong phòng làm việc của ông ta.

Trình Phúc Quý vô thức muốn đoạt lại, ông ta đã từng là quân nhân, tuy rằng tài bắn súng không được tốt lắm, nhưng cũng không ngăn cản được việc ông ta dùng súng tăng thêm dũng khí, đến nay ông ta vẫn còn giữ một khẩu Mauser trong nhà.

Trình Như Sơn nhàn nhạt nói: “Thư ký Trình, đừng căng thẳng.”

Tiềm Bác hối hận khi đi theo tới đây, anh ta thật sự điên rồi, tại sao lại nghĩ Trình Như Sơn có lòng tốt muốn giúp mình xử lý quan hệ trở về thành phố cơ chứ? Con mẹ nó, tên này là đến đây gây sự đi, nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này, sợ rằng sắp phải đánh nhau rồi?

Trình Phúc Quý cười lớn, ông ta vuốt tóc, “Đứa cháu trong thôn tới chơi, có gì mà căng thẳng, Như Sơn, cháu thế mà đã trở về rồi.”

Trình Như Sơn: “Vâng, không chết ở bên ngoài.”

Trình Phúc Quý lắc đầu cười, “Tiểu tử này, cháu thật nghịch ngợm, nhiều năm rồi vẫn cứ như vậy. Hiện giờ đã làm cha người ta, già đầu rồi cũng nên ổn trọng một chút, quay về để chú sắp xếp giúp cháu một công việc.”

Trình Như Sơn: “Không dám làm phiền thư ký Trình, đừng sắp xếp cho tôi đi cải tạo lao động là được.”

“Xem lời cháu nói này, cháu không phạm pháp, ai có thể bắt cháu đi lao động cải tạo chứ? Chút chuyện nhỏ trong quá khứ, cháu còn oán hận sao?” Trình Phúc Quý nhướng mày, ánh mắt sắc bén, “Chú nói này Đông Sinh, chuyện này là cháu không đúng. Vấn đề nằm ở chính sách, là do Đảng và Chính phủ đưa ra quyết sách, chúng ta làm cán bộ chỉ có thể chấp hành đúng sự thật. Chú không chấp hành sẽ luôn có người khác đến chấp hành, đúng không?”

Trình Như Sơn cười cười, anh đứng dậy, nhận lấy văn kiện từ tay Tiềm Bác, “Chuyện này tôi đương nhiên biết, vậy nên cho dù ông có bắn chết ông nội tôi, hại chết người một nhà tôi, tôi cũng không thể giết ông phải không?”

Anh đập mạnh văn kiện lên bàn.

Trình Phúc Quý cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy là văn kiện điều động công tác trở về thành phố, trong thành phố đã sắp xếp xong, bên này thông thường sẽ do dự một chút rồi yêu cầu thanh niên trí thức đưa mỗi người 120 đồng.

Tuy nhiên, ánh mắt Trình Như Sơn sắc như dao, Trình Phúc Quý liền lấy ra con dấu đóng xuống, “Cháu xem, thủ tục hợp pháp, việc công xử theo phép công, chú xưa nay vẫn luôn như vậy. Chỉ cần Chính phủ nói cha cháu không có vấn đề gì thì sẽ lập tức thả trở về!” Đối với nhóm người Trình Uẩn Chi ở nông trường, trước kia Trình Phúc Quý còn có thể chơi xấu, nhưng chuyện sau này đã nằm ngoài tầm tay của ông ta.

Trình Như Sơn hơi gật đầu, “Hiện tại tôi phải đi làm thủ tục sửa lại án xử sai cho nhà mình.”

Anh nhìn chằm chằm Trình Phúc Quý, ánh mắt sắc bén như dao găm, giọng nói lạnh lùng, “Tôi không có ở nhà, nếu ông dám đụng đến người nhà tôi dù chỉ là một sợi tóc, thì tôi sẽ khiến cả nhà ông mộ xanh cỏ!”

Trình Phúc Quý biết Trình Như Sơn tới đây là để cảnh cáo ông ta không nên đứng ra bênh vực Trình Như Hải, ông ta càng biết Trình Như Sơn bình thường không hay nói lời cay nghiệt mà anh đều sẽ trực tiếp làm, chỉ cần anh nói ra lời đe dọa, thì một phần vạn trong đó chắc chắn sẽ làm được. Trình Phúc Quý biết rõ điều này hơn so với bất kỳ ai khác, bởi vì ông ta đã từng lĩnh giáo qua sự dũng mãnh của Trình Như Sơn.

Năm đó ở nông trường, có người bắt nạt anh, sau đó đều bị anh đánh lại. Ai muốn ở ngoài chính sách bắt nạt cha mẹ anh, anh sẽ tìm đủ mọi cách để đánh trả về, liều mạng đến mức chính mình vỡ đầu chảy máu cũng không sợ.

Trình Phúc Quý và Trình Như Sơn bốn mắt nhìn nhau, mũi nhọn va chạm, có ân oán kéo dài qua bao năm tháng, cũng có ràng buộc huyết mạch tương liên.

Cha Trình Phúc Quý và ông nội Trình Như Sơn là anh em một nhà, chẳng qua cha ông ta là con vợ lẽ, làm việc bất chính, bao con hát, hút thuốc phiện. Mà Trình Phúc Quý càng cảm thấy Trình Như Sơn giống con ruột ông ta hơn, đủ tàn nhẫn, tốt, không giống như Trình Uẩn Chi dịu dàng, khí chất thư sinh kia.

Ông ta lại cười cười, “Đông Sinh, cháu cứ lo đi đi, chú chờ. Nếu thật sự có thể sửa lại án xử sai, chú so với ai khác đều vui mừng hơn.”

Trình Như Sơn lấy văn kiện đã đóng dấu đưa lại cho Tiềm Bác, “Đi thôi.”

Tiềm Bác hoảng sợ đến mức vội vàng đuổi theo ra ngoài, thậm chí có là thư ký hay không anh ta cũng mặc kệ. Vừa rồi Trình Như Sơn nói lời kia với Trình Phúc Quý, trái tim Tiềm Bác suýt thì nổ tung, anh ta thật sự cảm thấy Trình Như Sơn có thể rút ra một cây đao đâm chết Trình Phúc Quý bất cứ lúc nào. Ngày hôm qua anh ta thấy Trình Như Sơn dỗ dành mấy đứa bé với bộ dạng dễ nói chuyện, nhưng hôm nay quả thực có thể dọa nát gan.

Rời khỏi khuôn viên xã, Trình Như Sơn bước nhanh về phía trước, Tiềm Bác chạy chậm đuổi theo, không để ý đây không phải là đường về thôn.

Tuy rằng Tiềm Bác khẩn trương nhưng vẫn miệng tiện như cũ, anh ta há miệng nhịn không được nói, “Trình Như Sơn, anh nói xem, anh làm sao để khiến người ta mộ xanh cỏ?”

Cũng thật giỏi khoác lác!

Giết người là giết người, cùng lắm thì có thể tưới máu người lên cỏ trên mộ, chứ làm sao có thể biến người thành cỏ? 

Trình Như Sơn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang một bên.

Tiềm Bác vô thức nhìn theo qua, phát hiện đó là khu mộ của đại đội xã, tuy rằng vào những năm 50 có phong trào san bằng gò mộ, nhưng ở loại địa phương như nông thôn này thường coi trọng mồ mả tổ tiên, nên không dễ dàng san bằng như vậy. Mỗi một phần mộ đều phải thật hoàn chỉnh. Gò mộ được chất cao lên, mặt trên dùng đất cứng đè nặng, xung quanh đất cứng mọc đầy cỏ tranh đung đưa trong gió.

Tiềm Bác: “!!!”

Trong nháy mắt anh ta liền bổ não một chút hình ảnh Trình Như Sơn khiến Trình Phúc Quý mộ xanh cỏ, cảm giác tóc gáy đều dựng đứng lên.

Trình Như Sơn liếc mắt nhìn anh ta, “Chờ tóc anh dài một chút.”

Tiềm Bác: “Trình Như Sơn, xin tha mạng, tôi…… Tôi không dám làm nữa.”

Trình Như Sơn nhướng mày, “Anh đã làm gì?”

Tiềm Bác:…… Tôi muốn thông đồng bỏ trốn cùng vợ anh, chuyện này nghiêm trọng không? Hai chân anh ta như nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ xuống.

Dưới uy áp của Trình Như Sơn, anh ta run rẩy nói, “Trình Như Sơn, không, tôi xin lỗi. Tôi, tôi cho rằng anh không thể quay về. Trình Như Hải nói anh, anh sẽ không trở lại. Tôi…… Nhưng mà anh yên tâm, Khương Lâm căn bản không, không để ý đến tôi. Thậm chí còn, còn đá tôi một cái.”

Anh ta vô thức che lại đũng quần, sợ Trình Như Sơn đá mình một cái, nếu thật sự như vậy sẽ phế mất.

Trình Như Sơn bỗng nhiên cười, Tiềm Bác sợ tới mức suýt thì tiểu ra.

Anh vỗ vai Tiềm Bác, Tiềm Bác chân mềm nhũn liền ngồi xuống, lại bị Trình Như Sơn tóm lấy, “Không sao, tôi không keo kiệt như vậy, anh thích là quyền tự do của anh.”

Tiềm Bác thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

“Nhưng mà.” Trình Như Sơn cúi đầu nhìn anh ta, tay trái đặt lên vai Tiềm Bác, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười nói: “Thích trong lòng được rồi, đừng lấy ra.” Ngón tay anh chọc một chút trên ngực Tiềm Bác, “Nơi yếu ớt như vậy, nếu mọc mầm lên, sẽ đau lắm đấy.”

Tiềm Bác lập tức nhớ đến cỏ trên mộ, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, hoảng loạn gật đầu, “Được, yên tâm, không, không lấy ra. Dù sao, tôi cũng không dám nữa.”

Anh ta sợ đến mức đời này không dám thích con gái nữa.

Trình Như Sơn cười, buông anh ta ra, “Vừa lúc tôi muốn lên tỉnh làm việc, sáng mai cùng anh lên đường.”

Tiềm Bác vốn dĩ thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại sợ tới mức hận không thể chết ở nơi này, ai muốn cùng anh lên đường chứ, tôi con mẹ nó lại không phải cái đồ cuồng chịu ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro