Chương 23. Ngọt hơn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Olwen in Wattpad
4129 chữ

Trình Như Sơn dùng ba hào mua một xấp phiếu thực phẩm cho Tiềm Bác, tuy rằng anh nói cho nhưng anh ta lại không nhận. Anh lại đến Cung Tiêu Xã mua một cân kẹo các loại về nhà, lúc này Khương Lâm và Diêm Nhuận Chi đang cùng Đại Bảo Tiểu Bảo đùa nghịch vải bố mua ở huyện.

Diêm Nhuận Chi: “Đông Sinh đúng là có năng lực, mẹ Bảo Nhi, ánh mắt con thật tốt, con xem những xấp vải bố con mua này, muốn làm gì cũng được.”

Bà lấy ra xấp vải như miếng cà chua và hoa tươi, lại khoa tay múa chân một hồi, “Xấp vải đỏ này mẹ sẽ làm áo bông cho con mặc Tết, xấp hoa xanh nền trắng thì dùng làm áo ngắn tay là vừa đẹp. Lúc trước chưa cho con sính lễ, cũng không may quần áo mới, thật là ủy khuất cho con rồi.”

Đại Bảo Tiểu Bảo cùng nhau hô: “Làm váy hoa!”

Cô thanh niên trí thức Tằng kia mặc váy trông rất đẹp, nhưng mẹ mặc chắc chắn sẽ còn đẹp hơn. 

Khương Lâm: “Năm sau lại làm váy, năm nay rất nhanh trời sẽ chuyển lạnh.”

Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi cùng bò lên bậu cửa sổ xem ánh nắng bên ngoài, cuối cùng nhìn lại áo thun và quần đùi mà mình đang mặc, lạnh chỗ nào?

Diêm Nhuận Chi liền giải thích cho hai đứa bé: “Con trai và con gái không giống nhau, con gái sẽ sợ lạnh.”

“Vâng,” đã hiểu.

Khương Lâm nói ra ý định làm chăn bông, Diêm Nhuận Chi cần làm một cái chăn, ngoài ra lại làm thêm một cái cho cô và Đại Bảo Tiểu Bảo, còn Trình Như Sơn sẽ dùng chăn cũ.

Áo bông cũng phải độn thêm vào, ngoài phiếu bông mỗi người một ký, thì mùa thu có thể đến thôn Miếu Tử mua thêm, thôn bọn họ có một đội kéo sợi và dệt vải lớn.

Ngoài ra, phải may cho cho Diêm Nhuận Chi một bộ quần áo mới, còn lại tới lượt Đại Bảo Tiểu Bảo.

Diêm Nhuận Chi: “Bà lão như mẹ thì mặc quần áo mới làm gì? Mẹ Bảo Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, con mặc đi.”

Bà là một bà lão, mặc quần áo mới, để những người đó tìm cớ phê đấu bà là địa chủ sao?

Khương Lâm đã tính toán xong, dù bà nói thế nào thì mỗi miếng vải cũng đã làm xong ký hiệu và được cất đi, chờ đến khi mua được bông lại tính tiếp.

Cô lấy ra loại vải bông mịn mua về để làm đồ thêu, ngoại trừ khăn tay, túi tiền các loại, cô còn muốn làm yếm nhỏ cho trẻ con, cùng với vài chiếc khăn to. Người thành phố rất chú trọng việc che phủ đồ đạc trong nhà bằng vật gì đó để tránh bám bụi, sau này cuộc sống khá giả hơn, có TV tủ lạnh linh tinh, thì càng nên che chắn để chúng vừa đẹp vừa sạch sẽ.

Trình Tiểu Bảo lấy xấp vải cà chua khoác lên người Trình Đại Bảo, “Anh làm cô dâu.”

Trình Đại Bảo: “Anh là con trai, em mới làm cô dâu.” Cậu bé lấy xấp vải muốn trùm lên đầu Trình Tiểu Bảo.

Khương Lâm cười kéo xuống, “Hai đứa con đều là con trai, đều không thể làm cô dâu được.”

Trình Tiểu Bảo lập tức phủ lên người cô, “Lâm Lâm làm.”

Trình Đại Bảo nói: “Mẹ là cô dâu của cha.”

Trình Tiểu Bảo: “Đúng vậy,” nhóc con lại quay sang nhìn Diêm Nhuận Chi.

Diêm Nhuận Chi: “Bà nội là bà lão, không làm được.”

Lúc này Trình Như Sơn đi vào, đặt kẹo lên giường đất, hai đứa bé lập tức nhào tới, “Cha mua kẹo.”

Hai anh em liếc nhìn Diêm Nhuận Chi, rồi lại nhìn Khương Lâm, “Mẹ, con ăn được không?”

Khương Lâm: “Ăn đi, nhưng chỉ có thể ăn một miếng.”

Trình Tiểu Bảo đang cầm một nắm lớn nghe như vậy sắc mặt lập tức cứng đờ, một miếng làm sao đủ? Nhóc con lén lút nhét dưới tấm chiếu trên giường. Trình Như Sơn nhìn thấy, anh duỗi tay muốn lấy đi, lại bị Trình Tiểu Bảo ôm lấy cánh tay rồi lắc đầu, “Đông Sinh ngoan, đừng lấy.”

Nhóc con còn nhìn trộm Khương Lâm, thấy cô không phát hiện, liền nháy mắt với Trình Như Sơn.

Trình Như Sơn bị nó ôm, trong lòng cũng mềm mại, anh nhìn Khương Lâm rồi cười cười không quản nữa.

Trình Tiểu Bảo thấy cha mặc kệ thì càng thêm đắc ý, nó lại muốn giấu thêm một ít, nhưng Trình Đại Bảo đã giữ chặt tay nó, cậu bé moi ra rồi trả về chỗ cũ, lại lấy kẹo cho Diêm Nhuận Chi và Khương Lâm ăn.

Trình Như Sơn cầm lấy phần còn dư, anh đặt lên kệ trên tường, có những tấm ván gỗ được đóng đinh ở đó để tiện tay đặt đồ vật. 

Anh nói với hai đứa bé: “Cái này để mẹ giữ, mẹ sẽ chia cho các con.”

Trình Tiểu Bảo nhìn Khương Lâm với ánh mắt so với đường còn ngọt hơn.

Diêm Nhuận Chi sao có thể không biết một chút động tác nhỏ của hai đứa bé, nhưng bà lại không quản, có một số việc có thể khiến mẹ con hoà hợp với nhau, mẹ Bảo Nhi trước kia không quan tâm con mình, hiện tại đã bắt đầu quản, tốt xấu gì cũng nên để con bé thu xếp, bà làm bà nội thì chỉ cần làm đồ ăn ngon là được.

Bà nói với Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, con giúp Đông Sinh thu xếp hành lý đi, mẹ tuổi lớn đầu óc hồ đồ, làm lung tung lắm.”

Khương Lâm muốn nói để Trình Như Sơn tự mình làm, nhưng cô lại chịu không nổi ánh mắt tha thiết kia của Diêm Nhuận Chi nên phải đồng ý. Cô xuống giường, lại không biết Trình Như Sơn có thứ gì nên nhìn anh. Trình Như Sơn lấy ra một cái túi vải mà Diêm Nhuận Chi đã may bằng hai xấp vải thô cũ, bỏ quần áo tắm rửa và giày vải sạch vào, cùng với khăn tay, hộp cơm, ấm đun nước, bàn chải đánh răng và những vật dụng cần thiết hàng ngày khác.

Trình Như Sơn còn tiện tay để vào trong đó một túi vải nhỏ màu xanh đen đựng tiền.

Khương Lâm: “Anh nhớ mang theo ba lô, những thứ quan trọng này phải giữ bên mình, đừng có chỗ nào cũng vứt lung tung.”

Trình Như Sơn nói: “Không sao, không ai dám trộm.”

Khương Lâm: “Cho dù không ai trộm, nhưng lỡ lấy nhầm hoặc đánh rơi ngay lúc anh đang vội có phải phiền phức không?”

Nghĩ đến việc lúc trước anh nhét mấy ngàn đồng tiền tiền tiết kiệm vào một cái túi lớn cùng với khô gà khô vịt, còn giao cho Tiềm Bác trông coi, cô liền cảm thấy gan anh lớn đến nổi không thể hầm cùng một nồi!

Diêm Nhuận Chi: “Mẹ Bảo Nhi nói rất đúng, Đông Sinh con hay tùy tiện như vậy là không đúng.”

Trình Như Sơn biết nghe lời hay ý đẹp: “Được, con đã nhớ kỹ, về sau sẽ sửa.”

Khương Lâm đưa cho anh một chiếc cặp sách cũ cô từng dùng, Diêm Nhuận Chi đã khâu những mép sờn bằng vải lao động, bà còn thêu một ít viền hoa, trông rất đẹp.

Diêm Nhuận Chi: “Buổi tối mẹ làm cho con một lọ tương và nướng mấy cái bánh mang theo, ở bên ngoài ăn cơm không tiện cũng có thể dùng để đối phó một chút.”

Trình Như Sơn nói ‘được’.

Diêm Nhuận Chi liền đi sang nhà người khác mượn chảo.

Mùa hè đồ ăn đều không để lâu được, nhưng nếu là bánh nướng áp chảo và nước sốt tương này nọ thì có thể để được một thời gian.

Trình Như Sơn đi gánh nước, Khương Lâm thu dọn vải bố trên giường, vô tình trông thấy hai anh em đang lẩm bẩm lầm bầm trong sân. Cô thò lại gần, thấy hai đứa bé đang chia nhau kẹo, anh một viên em một viên, trong miệng Trình Tiểu Bảo đang nhét đến tràn đầy.

Trình Đại Bảo: “Mẹ nói chỉ ăn một miếng.”

Trình Tiểu Bảo: “Em ăn một miếng. Lại thay Lâm Lâm ăn một miếng, Đông Sinh ăn một miếng, bà nội ăn một miếng, còn có…… Còn có em gái một miếng. Có muốn em thay anh ăn một miếng luôn không?” Bà nội nói cha mẹ ở bên nhau sẽ có thêm một em gái xinh đẹp đến trong nhà, chắc là đã ở trên xe lửa rồi nhỉ?

Khương Lâm: “……” Tiểu tử này vừa nhắc đến ăn kẹo là mồm mép liền cực kỳ nhanh nhẹn. Còn có, em gái là ai?

Trình Đại Bảo: “Hư răng.”

Trình Tiểu Bảo: “Dù sao cũng sẽ rụng, hư rồi mọc lại!”

Khương Lâm: “Khụ khụ.”

Trình Tiểu Bảo lập tức giấu những viên kẹo còn dư dưới gáo nước, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Khương Lâm cười: “Lâm Lâm, làm gì thế?”

Khương Lâm cố ý xụ mặt, “Gọi mẹ, Lâm Lâm là để con gọi sao?”

Trình Tiểu Bảo: “Chỉ có Đông Sinh mới có thể gọi sao ạ?”

Trình Đại Bảo: “Bà nội có thể gọi.”

Khương Lâm: “Hai đứa đừng ngắt lời mẹ.” Cô vốn dĩ cho rằng hai đứa bé này thiếu tình thương, một đứa nhạy cảm một đứa ngốc nghếch, nhưng lại không nghĩ đến, thật ra mình quá ngây thơ. 

Hai đứa bé thấy mẹ xụ mặt, liền lập tức ngoan ngoãn mà đứng dựa vào tường, em đẩy anh, anh đẩy em, rồi cúi đầu nhấp cái miệng nhỏ, khóe mắt đuôi lông mày đều không giấu được ý cười.

Ôi, Lâm Lâm lại nổi giận.

Bọn nó phát hiện, trước kia mẹ tức giận sẽ mắng hoặc đánh, nhưng lúc này Lâm Lâm tức giận lại không đánh, mà sẽ xụ mặt. Ha ha.

Trẻ con giỏi nhất là xem mặt đoán ý, một khi mẹ yêu bọn nó, không đánh không mắng, bọn nó liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.

Vì thế khi Diêm Nhuận Chi và Trình Như Sơn trở về nhà, liền nhìn thấy hai anh em đang đứng dựa vào tường, Trình Tiểu Bảo nhón gót chân ngã trái ngã phải, còn Trình Đại Bảo lại đứng ngay ngắn, trong tay Khương Lâm thì cầm một cây bông to bằng đầu ngón út, đang dạy dỗ hai đứa nhóc.

“Hai đứa đứng cho đàng hoàng, không được đùa giỡn.”

Trình Đại Bảo nhăn khuôn mặt nhỏ, cậu bé rất nghiêm túc, nhưng Trình Tiểu Bảo lại đang chép miệng, trong miệng thằng nhóc vẫn còn ngậm kẹo. 

Diêm Nhuận Chi xướng lên, “Hôm nay nó trộm một khối gạch, ngày mai lại phá một bức tường. Đứa trẻ không nghe lời thì đánh nó!”

Khương Lâm nghe bà xướng liền không nhịn được cười, cô còn muốn nỗ lực kiềm chế, kết quả lại nhìn thấy cái miệng nhỏ của Trình Đại Bảo lẩm bẩm lầm bầm xướng theo, Trình Tiểu Bảo thì rung đùi đắc ý chỉ huy dàn nhạc, cô liền không nhịn nổi mà xì cười rộ lên.

Cô vừa cười, Trình Tiểu Bảo liền được nước làm tới, bổ nhào vào ôm lấy đùi mẹ.

Diêm Nhuận Chi: “Đứa trẻ không nghe lời mẹ, đánh nó! Đông Sinh khi còn nhỏ rất nghe lời, chưa bao giờ chọc mẹ tức giận nha.”

“Nghe lời” Trình Đông Sinh yên lặng mà đổ nước vào lu, giống như bản thân thật sự vẫn luôn rất ngoan, mặt không đổi sắc mà quay đi, trước đó còn nháy mắt với Khương Lâm.

Trình Đại Bảo: “Mẹ, con sai rồi, về sau con chỉ ăn một viên kẹo.” Cậu bé nhìn Trình Tiểu Bảo: “Em trai cũng chỉ ăn một viên.”

Trình Tiểu Bảo: “!!” Anh nhìn không giống ngốc, sao kẹo ngon như vậy lại chỉ ăn một viên?

Chờ khi Trình Như Sơn lại gánh nước trở về, Khương Lâm đã chặn anh ở cửa, “Này, đứa bé đều bị anh chiều hư.”

Trình Như Sơn đang đổ nước, mặt không đỏ, hơi thở vững vàng, dừng lại nhìn cô, “Sao vậy?”

“Anh nói thử xem?”

“Còn không phải chỉ là ăn kẹo sao, có đứa bé nào không thích ăn kẹo. Khi còn nhỏ anh muốn ăn cũng không ăn được……”

“Anh khuyết thiếu cũng không thể vô nguyên tắc mà cho bọn nhỏ được, tôi nhìn nửa ngày, trong miệng Trình Tiểu Bảo chưa từng dừng lại, vẫn luôn ăn kẹo.”

Trình Như Sơn nghĩ nghĩ, “Thật đúng là không được, phải quản.”

Khương Lâm gật đầu, “Anh biết thì tốt, mau quản con trai anh đi.”

Trình Như Sơn cười cười, “Được rồi, vì chuyện này mà tức giận là không đáng, về sau anh mua kẹo trước tiên sẽ đưa cho em.”

Khương Lâm: Nói giống như tôi thèm lắm vậy, tôi là vì chuyện này sao?

Trình Như Sơn đi tới nắm tay cô, Khương Lâm muốn chạy, lại bị anh ôm lấy đầu vai thuận thế mà trượt xuống, nắm tay cô đi vào phòng, anh gọi: “Con trai?”

Đại Bảo Tiểu Bảo trong phòng không đứa nào dám hé răng.

Bọn nó đã sớm nhìn thấy cha mẹ ở cửa thì thầm, mẹ nhất định là đang cáo trạng, sẽ không có kết quả tốt, vì thế bọn nó làm bộ như không nghe thấy.

Trình Như Sơn đổ xong nước, liền cất đòn gánh và thùng nước, sau đó anh đi vào nhà, ghé đến nhìn vào hai anh em đang lẩm bẩm lầm bầm trên giường đất.

Anh nhẹ nhàng chạm trán với bọn nhỏ, “Nói gì đó?”

Trình Tiểu Bảo: “Hỏi bà giường đất, khi nào chúng con có em gái.”

Trình Đại Bảo: “Bà nội nói, nhà chúng ta phải có một em gái nhỏ.”

Trình Như Sơn đột nhiên có loại cảm giác ủy khuất như thể ở huyện thành gặp được Khương Lâm lại bị xem như ăn trộm hoặc lưu manh, anh thậm chí còn chưa được hôn vợ mình đâu đấy, thì em gái nhỏ ở đâu ra? Ôi, cần phải nỗ lực thêm.

Trình Tiểu Bảo lấy từ đầu giường ra một con búp bê nhỏ do Diêm Nhuận Chi dùng vải dư may được, “Nhìn xem, con sinh ra một em gái.”

Trình Đại Bảo: “Tên là gì?”

Trình Tiểu Bảo: “Bảo Sinh.”

Trình Như Sơn đem chuyện lúc trước vứt sau đầu, “Vì sao?”

Trình Tiểu Bảo một bộ dạng ‘cha thật ngốc nghếch’, “Sinh vào mùa đông, gọi là Đông Sinh, nên Tiểu Bảo sinh ra thì gọi là Bảo Sinh.” Nhóc con còn học theo giọng điệu của bà nội dỗ dành bọn nó ngủ, nhẹ nhàng mà nói: “Bảo Sinh ngoan, ngủ ngủ ~~”

Khương Lâm tiến vào sau lưng: “……”

Trình Như Sơn quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu tủi thân, “Vợ ~~”

Khương Lâm: “Đều tới hỗ trợ nấu cơm, đừng nói nhảm nữa!”

Cô nhất định phải thừa dịp Trình Như Sơn không có ở nhà mà dạy dỗ Đại Bảo Tiểu Bảo thật tốt, Trình Như Sơn quá chiều con, đặc biệt là sau khi biết Lưu Hồng Hoa khắt khe với bọn nhỏ, anh gần như muốn móc tim mình ra đưa cho đứa bé. Cưng chiều như vậy sẽ chiều hư đứa nhỏ mất.

Đặc biệt là những đứa trẻ đã từng chịu qua gian khổ, bị người khác bắt nạt như Đại Bảo Tiểu Bảo, bọn nhỏ còn chưa hình thành tam quan sống. Hiện giờ có người đến chống lưng, lại cưng chiều bọn nó, nếu không dạy dỗ tốt thì sẽ trở thành những đứa trẻ nghịch ngợm.

Cô không cho phép con mình trở thành những đứa trẻ quậy phá.

Buổi tối hấp bánh kê, còn có bánh rán rau củ từ buổi trưa, lại hầm thêm nồi cà tím chấm nước sốt, thuận tiện hấp nửa con gà luộc. Một chiếc nồi nhỏ dùng để làm nước sốt tương cho Trình Như Sơn mang đi, bên trong có thịt xông khói thái hạt lựu, nấm và tôm khô. Diêm Nhuận Chi biết Khương Lâm thích ăn liền làm nhiều hơn và để lại cho cô một bát.

Khương Lâm nếm thử, thật sự vô cùng ngon, cho dù là kẹp với màn thầu hay trộn mì ăn cũng đều rất ngon. Bánh kê này so với loại bánh trong ký ức của cô thì ngon hơn gấp trăm lần, vị ngọt tinh tế, mềm mềm dính dính, ăn hoài mà không biết chán!

Sau khi ăn xong cơm chiều, lại đi dạo một chút, khoảng hơn tám giờ, Đại Bảo liền cùng Diêm Nhuận Chi bày mưu đặt kế gọi cha mẹ về ngủ.

Trình Tiểu Bảo thật sự buồn ngủ, đứa nhỏ này tham ăn tham ngủ.

Tắm rửa xong lên giường, Khương Lâm vẫn như thường lệ ngủ ở đầu giường, cô đặt Tiểu Bảo ở cạnh mình, sau đó là đến Đại Bảo, còn Trình Như Sơn thì ngủ ở đầu giường bên kia.

Trình Như Sơn cũng không kháng nghị.

Khương Lâm gội đầu, cô dùng khăn lau tóc, lại vừa nhắc nhở Trình Như Sơn trước khi đi đừng quên đồ đạc, nhớ kiểm tra lại.

Trình Như Sơn: “Đã kiểm tra rồi. Chờ anh đi, em và mẹ ngủ chung giường, đợi anh trở về sẽ dọn dẹp giường đất ở đông gian.”

Khương Lâm: “Được.”

Rõ ràng cô và Trình Như Sơn mới quen biết, nhưng anh lại hành động như thể bọn họ là một cặp vợ chồng già, hai ngày nay anh hết nắm tay lại ôm cô, khiến cô có chút xấu hổ.

Cô cúi đầu im lặng lau tóc, trong lúc nhất thời hai người không ai nói chuyện, trong phòng lại dâng tràn một hơi thở ái muội.

Trình Như Sơn đi đến bên kia giường đất, anh cầm lấy chiếc khăn tắm, miễn cho cô lau đầu đến trọc, “Đừng lau nữa, một lát sẽ khô.”

Khương Lâm hất tóc, hình như gần khô rồi.

Trình Như Sơn thuận tay sờ đầu cô, lại giúp cô hất một chút tóc, ngón tay anh thon dài hữu lực, đầu ngón tay quét đến chỗ mẫn cảm phía sau đầu khiến cô run rẩy. Cô vội vàng trốn khỏi lòng bàn tay anh, “Một lát sẽ khô.”

Anh chống một tay lên tường, một tay đặt ở mép giường đất, nghiêng người cúi đầu nhìn cô, “Vì sao em sợ anh?”

Anh tới gần làm hô hấp cô có chút hỗn loạn, cô lập tức ngả người về phía sau và áp vào tường. Khương Lâm mạnh miệng, “Anh không phải lão hổ, tôi sợ anh làm gì?”

“Thật sự không sợ sao?” Anh cười, co đôi chân dài đặt lên giường, ngồi quỳ trước mặt cô.

Khương Lâm: “!”

Một tay anh chống lên tường, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, “Thế này thì sao?” Giọng anh trầm thấp, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự ham muốn không thể kiềm chế.

Tim Khương Lâm đập thình thịch, bên tai cô tràn ngập tiếng khua chiêng gõ trống, dù cô đối với anh đã có chút quen thuộc, cũng thưởng thức và không còn sợ hãi anh như vậy, nhưng khi anh mang theo dục vọng tới gần vẫn khiến cô căng thẳng.

Đột nhiên Trình Tiểu Bảo cười lên khanh khách.

Khương Lâm lập tức hất tay Trình Như Sơn rồi đi nhìn Trình Tiểu Bảo, phát hiện thằng bé vẫn đang ngủ ngon lành, chỉ là nói mớ mà thôi.

Bẹp bẹp, Tiểu Bảo chép miệng.

Khương Lâm: “Tiểu Bảo làm gì đấy?”

Trình Như Sơn nhìn qua, thấy khóe miệng thằng bé đang chảy nước miếng, còn mang theo vị ngọt ngào, chắc hẳn là do ăn kẹo quá nhiều. Anh chợt có chút chột dạ.

Khương Lâm thò qua nhìn, lúc này trong miệng Trình Tiểu Bảo còn phát ra tiếng, nghe như hàm răng đang ma sát với thứ gì đó.

Khương Lâm: “Trong miệng nó có gì đó!”

Trình Như Sơn cũng nghe thấy, anh vội vàng quay đầu Tiểu Bảo sang một bên, bóp miệng nó lấy ra hai viên kẹo, Trình Tiểu Bảo còn chu cái miệng nhỏ muốn giành lại. 

Khương Lâm trừng mắt nhìn anh, nếu mắc kẹt sẽ nguy hiểm biết bao!

Trình Như Sơn càng áy náy, chuyện này là anh sai, vốn dĩ Khương Lâm đã nói với anh, muốn anh vào phòng giáo dục hai con trai một chút, nào ngờ vừa nói đến chuyện sinh em gái, anh lại…… Anh bước xuống, cầm khăn tay nhúng nước lau mặt cho Tiểu Bảo, lại rót một cốc nước ấm dỗ dỗ Tiểu Bảo uống nước súc miệng.

“Tiểu Bảo, súc miệng rồi nhổ ra.”

Trình Tiểu Bảo đang ngủ ngon, nhóc con mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe lời súc miệng rồi nhổ ra.

A?

Sau khi nhổ ra, Trình Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh lại, kẹo của con! Nhóc con lập tức trừng lớn đôi mắt tìm trong chén.

Trình Như Sơn lạnh giọng hỏi: “Con tìm cái gì?”

Đôi mắt mở to của Trình Tiểu Bảo lập tức nhắm lại, cậu bé dụi đầu vào khuỷu tay cha, một giây đồng hồ sau đã đi vào giấc ngủ.

Trình Như Sơn: “……”

Khương Lâm: “Anh xem, có phải tại anh không?”

Trình Như Sơn: “Tại anh. Là lỗi của anh.” Anh đặt chén xuống, nhìn hai viên kẹo trong đó rồi bỏ vào miệng. 

Khương Lâm kinh ngạc nhìn anh, “Đã đến giờ đi ngủ rồi.” Răng anh hết thay được thì anh càng không nên ăn đồ ngọt.

Trình Như Sơn cười cười, “Em ăn không?” Anh cúi đầu qua muốn hôn cô, Khương Lâm sợ tới mức lùi lại, môi anh lướt qua khóe miệng cô, lưu lại hương vị ngọt ngào.

Đôi mắt đen láy của anh ánh lên ý cười, nhìn vào đôi môi anh đào của cô, anh cảm thấy nhất định so với kẹo còn ngọt hơn, rất muốn nếm thử vị ngọt như mật ong kia, nhưng lại cố ý nói: “Đùa em chơi thôi. Nếu không em cho rằng mình có thể né được à?”

Khương Lâm ấn ngực, giơ chân đá anh, lại chỉ phía đối diện, ý bảo anh qua bên kia ngủ.

Trình Như Sơn thuận thế nắm lấy chân cô, nhéo nhéo, làn da cô trắng nõn, đôi chân xinh đẹp, thon dài trắng trẻo mềm mại, còn thấy được lớp mạch máu màu xanh nhạt phía dưới da, các ngón chân tròn trịa mượt mà, móng chân vừa mới cắt, dưới ánh đèn trắng đến phát sáng.

Tay anh mang theo vết chai, chạm vào khiến da cô tê dại, ngứa ngáy như bị điện giật.

Khương Lâm muốn đá anh, nhưng không dùng được sức, anh nắm bàn chân cô, nhẹ nhàng dùng lực là có thể kéo cô qua.

Anh thấy mặt cô đỏ như máu, đôi mắt ngân ngấn ánh nước, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến nhân tâm khó nhịn.

Anh vốn là một người có khả năng tự chủ rất mạnh, khi còn bé đã học qua đồng tử công, cấm dục lâu cũng không cảm thấy thế nào.

Lúc này lại không chịu nổi khống chế mà đối với cô sinh ra xúc động nam nữ hoan ái mãnh liệt, muốn đè cô ở dưới thân và làm bất cứ thứ gì. Lực đạo trên tay anh dần tăng thêm, sau đó anh nắm lấy bắp chân tinh tế duyên dáng của cô.

Khương Lâm bị hơi ấm từ lòng bàn tay anh áp đảo đến không biết làm sao, sương mù trong ánh mắt sắp ngưng kết thành giọt nước, tâm động, khẩn trương và sợ hãi đan chéo vào nhau khiến tim cô đập dồn dập. Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô đập thình thịch, cô đột nhiên nghiêng người hôn thật nhanh lên môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro