Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

http://minhuoly.wordpress.com/

Liên tục bảy ngày Tần Thuỷ Mạn phát hiện phu quân của mình đều xuất môn từ sớm tinh mơ phải đến gần trưa mới trở về nhà, tuy mỗi ngày nàng vẫn ngủ cùng phu quân như trước, phu quân vẫn giống như trước kia không hề mảy may ôm nàng, nhưng vẫn tránh không được một loại cảm giác khác thường.

Phu quân không còn như ngày đó, vừa tỉnh lại đã hỏi nàng vài chuyện kỳ lạ, nhưng nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa, so với trước kia hờn dỗi hơn, khi thấy hắn chân như nhũn ra, tim đập nhanh, có đôi khi khoảng cách giữa hai người tuy xa nhưng khi phu quân nhìn vào mắt nàng cũng khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng hổi.

Hôm nay đã gần đến trưa, Tần Thuỷ Mạn nhìn đồ ăn đã hơi lạnh trong phòng, không biết bao lần hắn ra ngoài nàng xin đi theo rồi lại bị từ chối. Nàng có nên cảm thấy may mắn bởi phu quân bị bệnh nên luôn dùng bữa ở trong phòng vì thế bà bà và tiểu thúc thúc chưa phát hiện ra phu quân thường không ở nhà hay không?

Lần này một hớp thuốc phu quân cũng không uống, mặc dù nàng lo lắng nhưng lại thấy thân thể phu quân dường như tốt hơn trước kia rất nhiều, tuy mỗi ngày ra ngoài nhưng thần thanh khí sảng trở về cũng khiến lo lắng trong lòng nàng vơi đi.

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Không hay rồi! Thiếu phu nhân!" Nha đầu Tiểu Liên chạy đến sương phòng phía đông tìm Tần Thuỷ Mạn.

Tần Thuỷ Mạn chạy nhanh ra mở cửa phòng. "Chuyện gì mà vội như vậy Tiểu Liên?"

"Cái kia...Chính là ông chủ cửa hàng bán thi hoạ trấn trên đưa tới một thùng giấy bút và một tập tranh, nói rằng có người tặng cho thiếu phu nhân!"

Cái gì? Tần Thuỷ Mạn kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang điễn ra.

"Nhưng mà, ta không có đặt mua cái gì a." Việc này đối với Mộ gia mà nói, là những khoản không được phép chi tiêu.

Tuy Mộ gia có nguồn gốc kinh thương, nhưng sau khi Mộ lão gia qua đời, trong lúc nhất thời không người tiếp quản, nguồn nhập hàng xảy ra vấn đề, khiến Mộ gia làm ăn càng ngày càng kém, điều này Tần Thuỷ Mạn có biết, bởi vậy dù bề ngoài nhìn Mộ gia không khác xưa, nhưng từng người trong Mộ gia đều ít ăn kiệm dùng, chỉ trừ nhị thiếu gia Mộ Lâm.

"Thiếu phu nhân, lão phu nhân đang rất giận ở đại sảnh, nói thiếu phu nhân lãng phí tiền nhà chồng, mua mấy thứ đồ vô dụng, kêu nô tì gọi thiếu phu nhân tới đại sảnh!" Tới đó thiếu phu nhân nhất định sẽ bị mắng.

"Nếu đã như vậy chúng ta đi thôi." Tần Thuỷ Mạn ngưng mi, hai chân đã rảo bước tiến về phía trước.

Ở tiền thính bên này, Mộ lão phu nhân bưng gương mặt không hờn giận, la hét muốn trả hàng.

"Sao có thể, đây là Mộ đại thiếu gia muốn tặng cho thiếu phu nhân, tiền cũng đã trả rồi a!" Chủ cửa hàng vẻ mặt khó xử.

Đầu năm nay làm ăn thật khó, hơn nữa ở Đông Liễu trấn này, muốn sống được phải hối lộ quan, đã lâu không có người ra tay hào phóng giống Mộ công tử, một lần mua nhiều tranh trữ quý cùng giấy bút như vậy, nói sao thì cũng không thể để người ta dễ dàng trả về.

"Như thế nào? Ta không hài lòng đồ của quý cửa hàng cũng không thể trả lại sao?" Sắc mặt Mộ lão phu nhân càng ngày càng khó coi, vì tức giận nên cũng không để ý thân mình già cả của bản thân.

Con bà, chẳng nhẽ bà còn không rõ sao? Từ khi nào thì Mộ Thương không biết chừng mực như thế, mua mấy thứ vô dụng cho con dâu? Nếu thật sự là nó làm, chắc chắn là hồ ly tinh bên cạnh giựt giây hắn....

"Mẹ." Tần Thuỷ Mạn vội vã tiến vào tiền thính, đôi mắt bất an nhìn bên này rồi nhìn bên kia.

"Thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng tới, những thứ này đều là tranh chữ cùng văn thơ Mộ thiếu gia đặt mua ở chỗ tại hạ, nói là muốn tặng cho thiếu phu nhân làm lễ vật, muốn tại hạ tự mình thay thiếu gia đưa tới đây, hiện tại đồ đã đưa tới nơi, thỉnh thiếu phu nhân nhận lấy, tại hạ còn phải trở về làm việc tiếp."

Là Mộ Thương mua cho nàng ....Lễ vật?

Tần Thuỷ Mạn không dám tin nhìn chủ cửa hàng, rồi lại nhìn một bàn đầy tranh chữ quý, nhịn không được tiến tới cẩn thận lật xem từng bức, càng xem càng kinh hỉ không thôi. Toàn bộ tranh chữ đều là của các danh gia tiền triều, tuy rằng không được quan viên Bách Đế Quốc ưa chuộng, nhưng cũng là các tác phẩm của các danh gia phụ thân yêu thích, chỉ có những người am hiểu tranh chữ thực sự mới biết thưởng thức chúng.

Thật sự là rất đẹp....

Trong lòng Tần Thuỷ Mạn không chỉ có vui sướng, còn có một loại cảm động nói không lên lời.

Là vì cuộc nói chuyện ngày đó sao? Bởi vì Mộ Thương biết nàng thích cho nên mới thỉnh người đưa tới ư? Thật sự là bất khả tư nghị, vì sao hắn đột nhiên đối với nàng cẩn thận săn sóc như vậy? Nếu thật sự muốn đối với nàng tốt, sao lại đợi mãi tới giờ mới làm?

Nàng không hiểu, thật sự không hiểu.

"Ngươi còn lật giở cái gì? Mang những thứ này đi cho ta!" Mộ lão phu nhân thấy bộ dáng nàng yêu thích không thôi, toàn bộ lông mày nhíu lại. "Đàn bà con gái hiểu cái gì về tranh chữ? Trước khi gả tới đây, mẹ ngươi không nói với ngươi như thế nào là đạo làm dâu sao? Dùng danh nghĩa tướng công nhà mình để tiêu loạn tiền ở bên ngoài, ngươi cho là có thể thần không biết quỷ không hay sao? Mộ Thương nhà chúng ta gần như không ra khỏi nhà, làm sao có thể mua được mấy thứ này? Nhất định là ngươi, là ngươi làm phải không? Ta sao có thể để ngươi tác loạn được!"

"Không phải, mẹ, con không có..."

"Không có liền đem mấy thứ này trả lại!"

Tần Thuỷ Mạn khẽ thở dài một tiếng, không đành lòng buông tranh xuống, xoay người nhìn chủ cửa hàng cười gượng. "Ông chủ, thực xin lỗi, tôi nghĩ, những thứ này phiền ngài mang về thôi, thật sự tôi một chút cũng không thích mấy thứ này...."

"Có đạo lý nào trả lại quà đã tặng?" Thanh đến người tới, thần thái sáng láng xuất hiện ở cửa không phải ai khác, chính là Lạc Thiên Dương trong thân thể Mộ Thương. Hắn vừa từ nhà tắm trấn trên trở về rồi ăn ở Tuý Hương Lâu trấn trên một chút đồ ăn ngon, toàn thân cao thấp thực thư sướng nói không nên lời.

"Đại thiếu gia, rốt cục ngài cũng trở về, nếu ngài không về tại hạ thật muốn khóc!" Chủ tiệm thấy hắn như gặp quý nhân, chỉ thiếu không bay thẳng tới phía hắn quỳ xuống. "Những thứ này đều đã thay ngài mang tới, tại hạ có thể cáo lui rồi chứ?"

Lạc Thiên Dương cười cười, hướng hắn phất phất tay. "Không tiễn."

"Chờ một chút!" Mộ lão phu nhân hét lớn một tiếng, gọi lại người đang muốn rời đi. "Đem những thứ này đi cho ta!"

Lạc Thiên Dương vẫn chỉ cười, dùng ánh mắt ý bảo mau mau tránh đi, chủ tiệm thật sự chạy như bay.

"Mộ Thương, đồ bất hiếu! Từ khi nào ngươi lại không nghe lời mẹ như vậy?" Mộ lão phu nhân giận đến phát run, quải trượng gắt gao cầm trong tay, như thể hận không thể hướng xuống người con mình mà đánh.

"Chẳng qua là lễ vật nho nhỏ, ngươi.... Con nói là mẹ, người cần gì phải tức giận như vậy?" Lạc Thiên Dương tìm chỗ ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, tao nhã uống một ngụm, rồi nói: "Thuỷ Mạn gả cho con cũng đã đủ đáng thương rồi, không giống vợ, ngược lại còn giống nô tỳ, cả ngày chỉ có thể ở nhà hầu hạ con, ở cái nhà này một chút thân phận địa vị cũng không có, con không có gì cho nàng, nàng ở trong nhà buồn đến chết, ai sẽ tới chăm con của người a? Hay người cho rằng con chết trẻ, để mặc nàng buồn đến chết rồi bồi táng sao?"

"Phu quân!" Tần Thuỷ Mạn không dám tin nhìn tướng công mình, nghĩ cũng không dám nghĩ hắn sẽ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

"Ngươi đang nói linh tinh cái gì?" Mộ lão phu nhân tức đến phát run.

Tần Thuỷ Mạn vội tiến lên, lo lắng vỗ lưng Mộ lão phu nhân. "Mẹ, nười đừng tức giận, tức giận a, tướng công chỉ nói đùa, người trăm ngàn lần đừng để bụng, tướng công nói không phải ý đó, những thứ kia con sẽ phái người trả lại, mẹ, người đừng giận nữa, ân?"

Mộ lão phu nhân hung hăng trừng mắt Tần Thuỷ Mạn. "Đều tại hồ ly tinh nhà ngươi! Đừng mèo khóc chuột giả từ bi! Nếu không tại ngươi, sao đứa con luôn hiếu thuận nghe lời của ta lại biến thành như vậy? Con đàn bà hư hỏng này! Xem ra hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi -"

Nói xong, một gậy quải trượng hướng người Tần Thuỷ Mạn giáng xuống -

Một bàn tay mau lẹ tiếp được quải trượng đang hạ xuống, Lạc Thiên Dương tức giận nhìn lão nhân gia trước mặt, nghĩ đến bà ta nhiều lần dùng quải trượng đánh Tần Thuỷ Mạn, cơn giận trong lòng như ngọn lửa cháy bốc lên.

"Ngươi làm gì vậy? Ta đã nói rồi, nàng là người phụ nữ của ta, ai dám động vào một sợi lông của nàng, ta sẽ không khách khí với kẻ đó!" Thật là tức chết hắn! Hắn kiếp này chưa từng đánh đàn bà, đương nhiên cũng không đánh phụ nữ già, nhưng bà già này thật biết cách làm cho hắn phát hoả.

Những phụ nữ già trong cung cũng thích chỉnh người, nhưng vẫn không thể làm hắn giận như vậy, Mộ Thương này đúng là rất có bản lĩnh.

"Mộ Thương! Ngươi thật là Mộ Thương con ta sao? Con làm sao có thể ... làm sao có thể ... đối với mẹ như vậy? Con đối với mẹ như vậy, rõ ràng là muốn mẹ chết sớm ..."

Tần Thuỷ Mạn nghe xong, không chút nghĩ ngợi hướng phía Mộ lão phu nhân quỳ xuống. "Mẹ, là con dâu không đúng, mẹ muốn đánh liền đánh đi, là lỗi của con! Cầu mẹ đừng giận nữa! Mẹ đánh con đi!"

Lạc Thiên Dương lạnh lùng nhìn Tần Thuỷ Mạn quỳ trên mặt đất, cơn tức trong lòng lại phóng đại thêm vài phần.

"Ai cho ngươi quỳ? Đứng lên cho ta!"

"Phu quân, là thiếp sai ..."

"Sai ở đâu?" Nếu có sai, thì cũng là kẻ giả mạo Mộ Thương hắn sai a! Nữ nhân ngu ngốc này!

"Tóm lại , tất cả đều là lỗi của thiếp." Nàng cũng không liếc xem chồng mình một cái, đầu cúi gằm xuống nhận sai.

"Ngươi, nữ nhân này..." Tức chết hắn! Hắn thực không hiểu, làm con dâu nhà này phải nhẫn nhịn như thế vì hạnh phúc gia đình sao? Nghĩ đến trước khi hắn xuất hiện không biết nàng đã sống qua những ngày như thế nào, hắn liền bực mình không thôi a.

Nhìn đi, một chút nàng cũng không cảm kích.

Nàng thà bị đánh đến chết cũng không cần hắn nói hộ một câu ư?

"Mẹ, thỉnh bớt giận, tức giận không tốt cho sức khoẻ." Nàng nói tiếp.

Lạc Thiên Dương trừng mắt nhìn nữ nhân đang quỳ trên đất mà không thèm để ý gì đến hắn, tay cầm quải trượng bỗng dưng buông lỏng, phất áo bỏ đi.

Một đêm này Lạc Thiên Dương vẫn chưa thấy Tần Thuỷ Mạn trở về phòng, ngay cả bữa tối của hắn cũng do nha đầu Tiểu Liên đưa tới, nói rằng thiếu phu nhân còn quỳ ở tiền thính đợi đến khi lão phu nhân mở miệng kêu nàng đứng lên nàng mới đứng dậy.

Nếu tới giờ mẹ Mộ Thương đã đi ngủ vậy nữ nhân kia chắc không quỳ luôn tới sáng chứ?

Lạc Thiên Dương lật sách trong tay, trong đầu lại không ngừng hiện lên gương mặt kiên cường lại khiến người thương tiếc của nữ tử nọ. Rõ ràng là một cô gái nhu nhược nhưng lại cố chấp cao ngạo hơn những cô gái bình thường a, nếu, nàng giống như phụ nữ trong cung biết cách dựa vào hắn, mặc kệ vì quyền thế hay thực lực, những ngày của nàng sẽ tốt hơn một chút?

Nhưng nàng lại là loại phụ nữ chọn cách nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì lỗi của hắn mà chịu tất cả, quỳ gối ở đó, chỉ vì cầu mẹ của Mộ Thương tha lỗi cho tên Mộ Thương giả là hắn.

Hắn không đồng tình với nàng, vì đó là con đường làm người nàng đã chọn.

Nhưng hắn lại không khỏi lo lắng cho nàng....

Ba một tiếng. Lạc Thiên Dương gập sách lại, đứng dậy, bước nhanh ra bán phòng tới tiền tính, trong giây lát lại quay lại phòng hung hăng đá cửa mà vào, mặc cả quần áo nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt.

Ngủ đi.

Nữ tử kia không phải là nữ nhân của hắn! Nàng sống hay chết, ốm hay đau không có một chút quan hệ nào tới hắn, hắn xen vào việc của người khác làm gì?

Ngủ đi.

Hắn lại tự nói với bản thân.

Không biết tại sao ánh trăng ở ngoài cửa sổ trở nên rất chói mắt, tiếng gió bên ngoài cửa sổ cũng rất chói tai, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ cũng giống tiếng người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, khiến cho hắn làm thế nào ngủ cũng không ngon, cho tới khi tiền thính truyền tới tiếng thét chói tai rất lớn, Lạc Thiên Dương xoay người bật dậy, xông ra ngoài như bay -

"Cháy! Tiền thính cháy!" Người đầu tiên phát hiện ngọn lửa tán loạn là Tiểu Liên, nàng thét chói tai, tất cả đồ ăn trên khay trong tay đều rơi xuống.

Gia đinh Mộ gia nghe vậy, chạy nhanh từ sườn ốc ra, một bên chạy theo hô to, một bên vọt tới nhà bếp lấy nước. "Mau cứu hoả a!"

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân còn quỳ bên trong! Có ai thấy thiếu phu nhân không?" Tiểu Liên bắt đầu khóc. "Phải cứu thiếu phu nhân trước a! Thiếu phu nhân còn ở bên trong!"

Mộ Lâm và Lạc Thiên Dương tới tiền thính gần như cùng một lúc, nghe tiếng la khóc của Tiểu Liên, lại nhìn Tiền Thính lửa cháy hừng hực, Mộ Lâm ngẩn người ngây ngốc, còn Lạc Thiên Dương nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy vào đám cháy, khiến người bên ngoài muốn ngăn lại cũng không kịp.

"Trời ạ, đại thiếu gia chạy vọt vào!" Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Mộ Thương vọt vào ngọn lửa.

Đại thiếu gia không phải là người bệnh sao? Nhưng tay chân sao lại nhanh như vậy? Không, điều này không quan trọng, quan trọng là, nàng vừa mới thấy đại thiếu gia "bay" vào....

Nàng hoa mắt sao?

"Ngươi nói cái gì? Khụ...khụ...đại thiếu gia thế nào?" Mộ lão phu nhân để nha đầu Tiểu Yến đỡ đi ra, còn không ngừng ho. "Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe!"

"Vâng, lão phu nhân, nô tỳ nói là, nô tỳ vừa mới thấy đại thiếu gia vọt vào bên trong cứu thiếu phu nhân ... ."

Không ngờ Tiểu Liên vừa dứt lời, Mộ lão phu nhân lập tức ngất đi.

Trong lúc tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến Mộ lão phu nhân vừa ngất đi kia, trong đám cháy ở tiền thính, một thân ảnh cao lớn ôm một người, dựa vào bóng đêm u tối biến mất ở đám cháy trong đại trạch Mộ gia.

"Cứu nàng! Bằng không ta giết ngươi!"

"Nàng sao rồi? Nếu nàng không sống được, ngươi cũng đừng mong sống sót từ nơi này trở ra!"

"Ngươi chắc chắn chỉ cần nàng mỗi ngày đúng giờ ăn thứ thuốc thối này sẽ không sao? Nếu ba ngày sau nàng không đỡ, ngươi tốt nhất là cầu thần phù hộ đi, ta có thể giết ngươi còn nhanh hơn ngươi chạy trốn!"

Bên tai Tần Thuỷ Mạn không ngừng vang lên những lời này, làm cho nàng không khỏi nhíu mày, ngực cảm thấy rất khó chịu, mũi dường như không thể hít thở bình thường, còn cả cổ họng nàng...đau quá, còn...rất đắng.

Là ai đang cố đút thuốc cho nàng? Nàng nôn hết ra, người nọ vẫn cố đút thứ thuốc đắng kia, trên môi cảm thấy rất mềm, rất thoải mái, nhưng thuốc trong họng rất đắng... (thông não cho những ai tưởng tượng không ra => chàng đang mớm thuốc cho nàng ạ :3)

Tần Thuỷ Mạn không ngừng nhíu mày, lại vô lực ngăn cản người nọ đút thuốc cho nàng, cho đến khi nàng nuốt hết chỗ thuốc phải uống vào bụng.

Lạc Thiên Dương thấy thế mới ngừng mớm thuốc cho nàng, lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn nàng.

Nữ nhân chết tiệt! Hắn nhẹ rủa trong lòng.

Nên nhẫn tâm để nàng chết trong trận lửa kia mới đúng, việc gì hắn phải lo lắng như lửa đốt tìm đại phu chữa bệnh cho nàng? Là người đã chết muốn hắn tới? Cho nên mới mặc danh kỳ diệu thay đổi thân thể, để tới bên cạnh nàng?

Hắn thật không muốn nhớ lại chuyện ở tiền thính Mộ gia, lúc thấy cả người nàng ngã ngất trong căn phòng đang bị ngọn lửa cắn nuốt, cổ họng hắn như bị ai đó bóp nghẹn, cảm nhận được tột cùng đau đớn cùng khó chịu đến ....

Đúng là gặp quỷ! Sao lúc đó hắn lại kích động thất thố như vậy? Ngay cả cha hắn năm đó - tức tiên đế băng hà, hắn cũng không có cảm giác gì, thế mà lại vì một nữ tử không quan hệ gì vọng động.

Lạc Thiên Dương hơi nhếch môi, một tiếng cũng không nói chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, cho đến khi nàng đột nhiên tỉnh lại mở đôi mắt đẹp ngạc nhiên mê man.

"Phu ...quân?" Nàng lăng lăng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tướng công, trong thoáng chốc còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, khi thốt ra mới giật mình cảm thấy yết hầu truyền đến một trận đau đớn, không khỏi nhăn lại mi. "Thiếp...bị làm sao vậy?"

"Nàng bị lửa nóng thương tổn, đại phu nói chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc vài ngày chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, nàng chịu đựng một chút sẽ không sao."

Lửa? "Phòng...phát hoả sao?" Nàng bất đắc dĩ không thôi. Nhớ lại ban đêm có lẽ vì quỳ lâu nên nàng ngất đi, lúc đó nàng chỉ cảm thấy rất lạnh, chân rất tê rất tê, sau đó mất đi tri giác, tất nhiên không thể biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

"Ân." Lạc Thiên Dương đáp nhẹ một câu. Khi hắn mang nàng về đến Mộ gia liền trực tiếp đem nàng ôm vào phòng, mặc kệ người khác gọi hắn như thế nào hắn cũng không thèm để ý, càng miễn quản vì sao Mộ gia phát hoả.

"Mẹ bên kia ..."

Điều nàng nghĩ đầu tiên là Mộ lão phu nhân? Lạc Thiên Dương thật muốn lắc nàng cho tới tỉnh.

Vì cái người kia mà nàng thiếu chút nữa đã chết trong đám cháy a! Đứa ngốc này!

"Không có nghe ai nói tới bà ta đã chết." Lạc Thiên Dương tức giận nói.

"Phu quân! Chàng ... sao có thể ... nói như vậy?" Tần Thuỷ Mạn xoa cổ họng, suy yếu ngước nhìn hắn. "Không cần như vậy... không thể vì thiếp... bất hiếu với mẹ a."

Lạc Thiên Dương tức giận nhìn nàng.

Nàng không hiểu, đối với Lạc Thiên Dương hắn mà nói không có gì gọi là hiếu thuận. Hắn đối với tiên hoàng là cung kính, kính sợ, lại không có thân tình hoặc hiếu đạo, đối với đương kim hoàng đế cũng vậy. Mà ở trong thế giới của hắn, ngoại trừ hoàng đế dường như hắn không đặt ai trong mắt, huống chi Mộ lão phu nhân là người dưng, còn hết lần này tới lần khác chọc giận hắn?

Nếu ở trong cung có lẽ hắn đã sớm hạ lệnh giết Mộ lão phu nhân rồi.

Nữ nhân này lại dùng ánh mắt chỉ trích lên án hắn, mà hắn bất quá chỉ thuận mồm giáo huấn Mộ lão phu nhân một chút mà thôi.

Thôi đi. Căn bản hắn đã quên thân phận hiện tại của mình là Mộ Thương, con Mộ lão phu nhân, hành vi như vậy trong mắt người khác là rất bất thường, hắn không quan tâm! Nàng lại sống chết để ý!

Đối diện ánh mắt cầu khẩn kia, nộitâm kiên cường của hắn không thể không chùng xuống.

Hắn muốn liều mạng để bảo vệ nàng, nhưng trực giác lại mách bảo hắn, hắn càng cố chấp thì nữ nhân này ngược lại càng thêm thống khổ.

"Đã biết." Hắn thốt ra, ngay cả chính hắn cũng nghe ra là miễn cưỡng thoả hiệp.

Tần Thuỷ Mạn nở nụ cười, hồn nhiên xinh đẹp, đôi mắt nhìn hắn còn ẩn ẩn ngượng ngùng cùng vui vẻ.

Là vì hắn thuận ý nàng? Nghe theo lời nàng sao?

Chậc. Xác thực nên ăn mừng. Ai bảo nàng là người đầu tiên khiến hắn đường đường là Lạc Vương gia cam tâm tình nguyện không thể không tuân theo a, quả thật nên đi bắn pháo.

"Tiền thính gần như bị cháy hoàn toàn, ta đi xem sao." Lạc Thiên Dương đứng dậy, không dấu vết né tránh đôi mắt mê người, chan chứa ngượng ngùng tình ý của nàng.

"Phu quân...." Tần Thuỷ Mạn nhẹ nhàng gọi hắn.

Lạc Thiên Dương không quay đầu. "Còn việc gì?"

"Phu quân chàng không sao chứ? Thiếp thân đã khiến chàng lo lắng chăng? Thực xin lỗi, là thiếp sai ...."

"Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe! Lạc Thiên Dương đánh gãy lời nàng, ra khỏi cửa phòng bước đi của hắn càng thêm nặng nề, nửa điểm cũng không giống người luyện võ.

Hắn đi nhanh hơn, cắn răng rời xa sợi dây ràng buộc kia.

Nếu không đi, sợ là sau này sẽ bị buộc chặt, lại càng khó thoát.

http://minhuoly.wordpress.com/edit/that-gia-phu-quan-tong-vu-dong-2/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro