Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ rất lâu về trước, Hứa Giai Kỳ đã sớm muốn cùng Ngô Triết Hàm diễn 《Dạ điệp》, sau này các nàng diễn qua 2 lần, một lần là ở nhà hát trên đường Gia Hưng, Dạ Điệp bốn người kinh điển nhất trong lịch sử, lần cuối cùng là ở Quảng Châu, Dạ Điệp hai người mà Hứa Giai Kỳ đã chờ đợi 5 năm, dùng một bài này làm cả khán đài bùng nổ.

Sau này các nàng rất hiếm khi có bài hợp tác với nhau, không dễ dàng gì mới chờ đến được công diễn sinh nhật năm nay của Hứa Giai Kỳ, lần tập luyện đầu tiên đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khung đỡ vốn là đạo cụ cho ca khúc solo của Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ lo lắng khả năng chịu nặng của nó không lớn, muốn tự mình lên thử thì bị Ngô Triết Hàm ngăn lại, Ngô Triết Hàm lên thay nàng, kết quả nhân viên công tác hành động không thoả đáng, dây nối bị lỏng, kéo theo ống thép phía trên rơi xuống. . . . . .

Sau hai tháng, các bài hát trong công diễn sinh nhật đã được chọn lại, gần như thay đổi toàn bộ, Ngô Triết Hàm muốn thêm một bài là 《Hôn lễ trong mơ》, lúc ấy các nàng đang gọi video, một ở Hàn Quốc, một ở bệnh viện.

"Tớ muốn cùng cậu diễn 《Hôn lễ trong mơ》."

"Sao lại đột nhiên muốn diễn bài này vậy?"

"Năm nay tớ hỏi cậu muốn quà gì, cậu nói cậu không thiếu gì cả, tớ nghĩ đi nghĩ lại, trước đây chúng ta thiếu một cái hôn lễ."

"Vậy được, chắc chắn cậu sẽ rất đẹp."

Bài hai người trước đó kết thúc, hai người cùng nhau thay đồ ở sau hậu trường, thời gian rất gấp, Ngô Triết Hàm vẫn vội vàng liếc mắt nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, chiếc váy cưới này đã được rất nhiều người mặc vào, là kiểu váy cười rất bình thường, cái khán giả chờ mong chính là ai sẽ diễn ca khúc hôn lễ này, còn cái mà các nàng chờ mong, là ý nghĩa của chiếc váy cưới này.

Đây là ca khúc có thể nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.

Cô bước lên sân khấu từ phần rèm bên hông, mỗi một bước đều làm tim cô đập nhanh. Ngô Triết Hàm chưa bao giờ lo lắng đến như vậy, người đông nghìn nghịt, khiến cô có một loại áp lực khó hiểu, nhưng chỉ chính cô mới biết là vì cái gì.

"Tiếng cười đuổi theo bó hoa nàng nàng vừa tung, tiếng gió thổi lên khuôn mặt đang tươi cười cùng tóc của nàng. . ."

Hứa Giai Kỳ mặc một chiếc váy bình thường, trên đầu là một chiếc khăn voan, trang điểm trên mặt rất nhẹ, son cũng tô rất nhẹ, mỉm cười đứng trước mặt cô xoay người, làm cô kinh diễm suốt 7 năm, soi sáng quãng đời còn lại sau này của cô.

Ngô Triết Hàm quỳ một gối xuống, búng tay một cái ra hiệu với phòng điều khiển, sau đó tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình xuống, rất cẩn thận, giọng run run: "Marry me."

Hứa Giai Kỳ vươn tay trái của về phía cô, nụ cười nở rộ trước mắt Ngô Triết Hàm, nàng nhẹ giọng nói: "Tớ đồng ý."

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay của Hứa Giai Kỳ, những cánh hoa rơi xuống từ trong không trung phủ ngập sàn sân khấu, xanh đỏ giao nhau, Hồng y giáo chủ nhiệt tình như lửa cùng Yêu cơ màu lam tràn đầy bí ẩn.

Năm đó những cánh hoa Ngô Triết Hàm tung rơi vào trong vòng tay của Hứa Giai Kỳ, lần này, cô muốn những cánh hoa ấy lấp đầy cuộc sống của Hứa Giai Kỳ.

Bài hát tiếp tục, hai người đều không mở mic, Ngô Triết Hàm quỳ một gối, nâng tay Hứa Giai Kỳ lên, nói: "Cậu không thiếu gì cả, vậy tớ tặng chính mình cùng con đường tràn ngập hoa cho cậu."

Ngoại trừ hai người các nàng ra, không ai biết các nàng đang nói gì, nhưng dưới ống kính được zoom vào, câu "Tớ đồng ý" không chút tiếng động như đường truyền đi khắp cả thế giới, tạo nên làn sóng cổ vũ, khán giả thích xem chuyện kích thích, không phân thật giả.

Ngô Triết Hàm hôn lên chiếc nhẫn trên tay Hứa Giai Kỳ, đây nghi lễ nghi kỵ sĩ cuối cùng của cô.

Tiết mục cuối cùng là sân khấu solo của Hứa Giai Kỳ: chiếc nhẫn màu trắng ngọc bích ở ngón giữa toả sáng lấp lánh, nếu ống kính zoom đến gần, nhất định có thể nhìn thấy rõ chiếc đầu tiểu hồ ly trên mặt trống của chiếc nhẫn, mỉm cười đầy đáng yêu.

Ngô Triết Hàm khi quay trở lại hậu trường lập tức thay quần áo, Từ Tử Hiên cầm chiếc hộp được làm bằng gỗ đi đến: "Aba, vậy này chị muốn để ở đâu?"

"Để trên bàn của Ama em đi, nhớ làm cậu ấy đeo vào."

"Vậy thì chị không nên đem nó đến đây, quay về trung tâm rồi chị tự mình đưa cho chị ấy thì không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngô Triết Hàm ho khan một cách kịch liệt, dường như không muốn giải thích quá nhiều, "Chị sẽ không về sớm như vậy."

Liên tiếp 3 bài, lúc này cơ thể Ngô Triết Hàm không chịu được, chân bắt đầu nhũn ra, ngay cả lớp trang điểm đậm trên mặt cũng không che giấu được khuôn mặt tái xanh của cô, cô đã không còn phân biệt rõ là tim hay là xương sườn của mình, cơn đau lần lượt ập đến, cô nhận ra, năng lực chịu đau của mình càng ngày càng tốt.

Từ Tử Hiên mở một chai nước ra đưa cho Ngô Triết Hàm: "Có khó chju không?"

"Một chút."

Ngô Triết Hàm đổ toàn bộ thuốc trong hộp vào trong lòng bàn tay, cũng không quan tâm đến liều lượng, đều nuốt hết vào trong bụng, chỉ hy vọng cơn đau sẽ buông tha cho cô.

"Ngô Triết Hàm, em còn ở đây làm gì nữa? Đi thôi." Mạc Hàn đứng ở cửa phòng nghỉ, gọi Ngô Triết Hàm.

"Em biết rồi." Ngô Triết Hàm quay đầu dặn dò Từ Tử Hiên, "Nhớ bắt Ama của em ăn cơm đúng giờ."

"Em sẽ."

Từ Tử Hiên chăm chú nhìn Ngô Triết Hàm đi về phía Mạc Hàn, nhìn cô vươn tay ôm lấy vai Mạc Hàn, biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

"Chị cảm thấy em đúng thật là không muốn sống." Mạc Hàn gian nan đứng thẳng người để Ngô Triết Hàm mượn lực, Ngô Triết Hàm cúi người, vẻ mặt lãnh đảm thoả mãn, là cảm giác phát ra từ trong lòng.

"Vô nghĩa, em rất tiếc mạng, chị xem, không phải em đã ngoan ngoãn cùng chị đi đến bệnh viện sao?"

"Em của hiện tại, đau đến nửa chết nửa sống như vậy, đi cái gì chứ?"

"Chị cảm thấy chiếc nhẫn kia có đẹp không?" Ngô Triết Hàm hỏi.

Mạc Hàn vốn mặc kệ Ngô Triết Hàm, nàng rất nghiêm túc làm Ngô Triết Hàm quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của mình, kết quả người này lại ngắt lời nàng, nếu không phải vì thấy Ngô Triết Hàm đã yếu thành dạng này, nàng thật sự rất muốn đập bàn mắng cô xối xả.

"Chị có thấy nó đẹp không?"

Ngô Triết Hàm thấy nàng không trả lời, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, Mạc Hàn cũng sắp bị cô làm cho tức chết, nhưng không thể làm gì được cô, chỉ có thể nóng tính trả lời: "Đẹp đẹp, đồ em tặng là đẹp nhất."

Ngô Triết Hàm từ trong lòng đến trên mặt đều nở hoa, ngoài miệng lại nói: "Đương nhiên rồi."

"Biết chỉ là có lệ còn hỏi sao?"

"Em muốn nghe chị khen cậu ấy."

"Chị phải khen như thế nào đây? Chiếc nhẫn này thực sự rất hợp với Hứa Giai Kỳ!" Mạc Hàn diễn dáng vẻ khen ngợi, "Khen như vậy à?"

Ngô Triết Hàm gật đầu rất mạnh, lực mạnh đến mức suýt nữa kéo Mạc Hàn ngã theo, mau mà có một y tá đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt đỡ được hai người các nàng.

Sau khi nói lời cảm ơn xong, Mạc Hàn đảo mắt nói với Ngô Triết Hàm: "Bắt chị khen người khác đi ngược lại với lương tâm, em đừng quá phận."

Ngô Triết Hàm nhịn cười, không dám nói gì nữa.

Người mà cô chọn là Quý Trúc, Quý Trúc được xem như bác sĩ minh tinh ở bệnh viện, tuổi còn trẻ lại còn có thực lực, là người được mọi người vây quanh, lời nói của nàng có ma lực thuyết phục bệnh nhân, quan trọng nhất là, trước kia nàng là bác sĩ điều trị của Ngô Triết Hàm.

"Bác sĩ, tôi đến kiểm tra."

"Ngài chờ đến một tháng sau mới đến, lúc trước ngài đã đồng ý đến đây ít nhất hai tuần một lần."

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngô Triết Hàm ngồi trên ghế, có chút xấu hổ, nói, "Gần đây có hơi bận."

Mạc Hàn đứng ở phía sau im lặng lắc đầu, lười vạch trần cô.

Nhưng Quý Trúc thấy cô ho nghiêm trọng, sắc mặt lập tức thay đổi, đột nhiên đứng dậy đi đến bên người Ngô Triết Hàm, từ trong áo blouse trắng lấy ra một chiếc khăn tay bịt miệng Ngô Triết Hàm lại, trong lúc nhất thời không ai đoán được phản ứng của Quý Trúc lại là như vậy. Ngô Triết Hàm bị bịt miệng, chỉ có thể ngẩng đầu vô tội nhìn Quý Trúc, không rõ tại sao nàng lại làm vậy, Mạc Hàn ở phía sau thấy Quý Trúc đột nhiên đứng dậy, theo bản năng đi lên phía trước muốn bảo vệ Ngô Triết Hàm ở sau lưng, sau đó nhận ra nàng là bác sĩ, im lặng lui về chỗ.

"Ho ra đi!" Hoá ra người có tính tình ôn nhu như Quý Trúc cũng sẽ to tiếng với bệnh nhân.

Ngô Triết Hàm có hơi do dự, nháy mắt vài cái với Quý Trúc, liếc mắt về phía sau, Quý Trúc lập tức hiểu được ý của cô, nói với Mạc Hàn: "Ngài đi ra ngoài trước đi."

Mạc Hàn nhìn bóng lưng của Ngô Triết Hàm một hồi, bước ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Ngô Triết Hàm nghe thấy tiếng đóng cửa, chủ động cầm khăn tay của Quý Trúc đưa lên miệng, khi lấy ra, là hỗn hợp nước bọt cùng máu, làm ướt hơn một nửa chiếc khăn.

Im lặng một lúc, Quý Trúc ném khăn vào trong một sọt rác sạch: "Tôi sẽ kê đơn thuốc cho ngài, truyền dịch xong phải đi làm kiểm tra, một chút nữa tôi sẽ cho bạn làm thủ tục nhập viện."

"Không, tối nay tôi phải về nhà."

"Tôi khuyên ngài lập tức. . . . . . ."

"Cảm ơn cô, nhưng tôi vẫn muốn về nhà, mỗi ngày sẽ đến mà không cần nằm viện, được không?"

Bác sĩ không thể cưỡng chế quyết định của bệnh nhân, Quý Trúc thở dài, vò nát tờ đơn nhập viện đã điền xong thông tin rồi ném vào trong sọt rác.

"Vậy ngài đi truyền dịch trước đi, nếu có thể làm kiểm tra thì sẽ có y tá đến tìm ngài để làm kiểm tra đo lường các thứ, ngày mai ngài có thể đến khám lại."

Ngô Triết Hàm cầm vài tờ đơn đi ra ngoài, vừa ra ngoài cửa thì những tờ đơn trong tay đã bị Mạc Hàn đang dựa lưng vào tường cướp lấy.

"Đơn thu tiền, đơn thuốc, đơn kiểm tra, Ngô Triết Hàm, còn lại đâu?"

"Gì cơ?"

Mạc Hàn đẩy Ngô Triết Hàm vào lại trong phòng, Quý Trúc thấy nàng không gõ cửa mà đã vào cũng không bất ngờ, nếu là nàng, nàng cũng sẽ lo lắng giống như vậy.

"Xin lỗi vì đã mạo phạm, tôi chỉ muốn hỏi, đơn nhập viện đâu? Ngay cả một người không hiểu gì như tôi cũng biết tình trạng hiện tại của em ấy không được tốt." Mạc Hàn đập đơn lên trên bàn, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Quý Trúc.

"Ngài nên biết, nếu bệnh nhận không muốn, bác sĩ cũng không thể cưỡng chế quyết định."

Ngô Triết Hàm đi sau Mạc Hàn, cô nhẹ nhàng kéo góc áo của Mạc Hàn, Mạc Hàn cũng không quan tâm việc mình đang ở trước mặt bác sĩ, lập tức bùng nổ: "Ngô Triết Hàm em điên rồi phải không? Rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Em đã hứa với cậu ấy sẽ về nhà. . . . . ."

"Chuyện này được sao? Sao em lại cứng đầu như vậy?"

"Đi thôi, chúng ta đi truyền dịch, nếu về nhà muộn thì Kiki sẽ lo."

Quý Trúc nhìn bạn của Ngô Triết Hàm bất lực cùng nàng rời khỏi phòng, Ngô Triết Hàm người này, nói chuyện không tranh cãi hay giành giật gì, cũng không có khí thế gì, nhưng cô lại luôn dùng ngữ khí bình thường nhất nói ra lời kiên định nhất, chỉ cần cô đã quyết định thì gần như không có ai có thể lay chuyển được cô.

Đây là lần đầu tiên Quý Trúc nghe thấy cái tên "Kiki" từ miệng Ngô Triết Hàm, sự xuất hiện của cái tên này làm khí thế bức người trên người bạn của cô tan biến trong nháy mắt, dường như bạn của cô cũng biết dù mình có kiên trì đến như thế nào cũng không thắng được ý nghĩa gắn liền với cái tên này.


"Lúc trước Ngũ Chiết không bị đánh một chút cũng xem như là kỹ năng của cậu ấy." Hứa Giai Kỳ cười gắp một miệng thịt ra khỏi nồi lẩu bỏ vào trong chén của Ngô Triết Hàm, "Cậu còn cười nữa, là tớ thì tớ liền đánh cậu."

Ngô Triết Hàm cho thịt bò vào trong miệng, thịt vừa ra khỏi nồi nóng đến mức cô phải ngẩng đầu thở ra hơi, nói năng không rõ: "Nhưng tớ vẫn nghiêm túc đến bệnh viện đúng giờ mỗi ngày mà."

"Lạc Lạc, Aba của em nói lúc đó cậu ấy mỗi ngày đều đến bệnh viện đúng giờ là thật sao?" Hứa Giai Kỳ đưa một ly nước cho Ngô Triết Hàm, lại gắp một miếng thịt, lần này nàng đưa lên bên miệng thổi thổi rồi mới bỏ vào trong chén của Ngô Triết Hàm.

"Aba. . . . . . . có. . . . . . ." Từ Tử Hiên đang ăn, trả lời rất tuỳ tiện.

Tưởng Vân bận gắp thêm đồ ăn cho Từ Tử Hiên, nhưng nàng vốn cũng không nói nhiều, tất cả đều đang trò chuyện, Mạc Hàn có chút kinh ngạc, im lặng một hồi, nói: "Chẳng lẽ Ngũ Chiết còn có thể lừa được em sao?"

"Đúng vậy, nếu cậu ấy lừa em, tối nay sẽ cho cậu ấy ngủ ngoài sofa."

Mạc Hàn một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, nâng mắt nhìn về phía bên cạnh Hứa Giai Kỳ, đúng thật nàng đã lâu không gặp Ngô Triết Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro