Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ve cuối hè xôn xao khác thường, háo hức muốn trút hết năng lượng một cách cuồng nhiệt nhất trước giờ phút lìa đời.

Vương Nhất Bác đứng trong phòng hoá trang, nhìn kỹ mặt mình, vui sướng giữa mày đã nhạt xuống, phảng phất đã sớm kết thúc cuộc tình này.

Trong đầu vẫn còn văng vẳng lập lại lời nói của Khương Phạm.

" Tiêu lão sư biết chuyện của cậu, anh ý đều biết hết."

"Hắn nói...sẽ chơi đến cùng với cậu, không có thời gian để kéo dài về sau." "

Tiêu Chiến đã biết thể chất yêu đương của cậu, đông thời đã quyết định thời hạn của cuộc tình lần này.

Cậu đã mất đi quyền chủ đạo, trong cuộc tình này đã hoàn toàn lâm vào thế bị động.

Lúc trước đều là cậu bảo ngừng, lựa chọn thời điểm tốt nhất để chấm dứt một đoạn tình cảm --- bây giờ cậu hoàn toàn không có tiết tấu, mà phía đối phương đã phân rõ công bằng và chính đáng một cách đầy lạnh lùng, đồng hồ đã đổ chuông vào ngày cuối cùng, và kết thúc đã được viết rồi.

Mà cậu đã sớm biết những chuyện này, không khác đã rơi vào thất tình.

Lúc ấy Khương Phạm nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của cậu, trong lòng e ngại, lúc trước Tiêu Chiến để hắn nói những lời này, nhiều ít mang theo chút đe doạ, nhưng không biết vì sao, hắn thành công bị giật dây, quá nhiều tư tâm--- Muốn Vương Nhất Bác nhanh gục ngã, cũng muốn thấy cảnh cậu bị người tuyên án.

Vương Nhất Bác ngồi ở phòng trang điểm đợi cho tới khi Tiêu Chiến tìm thấy cậu.

Tiêu Chiến rất giữ lời dựa theo lời đã nói lúc sáng, tới đón cậu ăn cơm trưa. Buổi chiều hai người đều không có thông cáo, Tiêu Chiến muốn dẫn cậu ra ngoài dạo một chút.

Trái tim của cậu rất trống rỗng, giống như chịu hết nổi, cố ý xé rách sợi dây liên kết giữa hai người. Cậu đẩy Tiêu Chiến vào trường hôn thật mạnh, ngẩng đầu lên cắn chặt môi anh nhưng thật sự không dám đẩy mạnh. Cuối cùng, cậu vòng qua cổ đối phương như chịu thua, gục đầu vào ngực anh, van xin như một con chó con vừa bị người bỏ rơi.

Tiêu Chiến sờ đậu cậu: " Chó con, làm sao vậy."

"Không sao." Cậu lắc đầu, " Chỉ là... muốn nhìn thấy Chiến ca."

"Anh ở đây." Tiêu Chiến nói, " Như thế nào mệt thế?"

Cậu muốn nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến sự không kiên nhẫn, chán ghét thậm chí là vứt bỏ, để cậu có thể tin tưởng lời mà Khương Phạm nói, nhưng trong đôi mắt quá mức đẹp đẽ kia, thật sự viết đầy bất đắc dĩ và yêu chiều rõ ràng.

Cậu muốn hỏi, đã thế này, vậy tại sao có thể kiên quyết nói ra loại lời đúng hạn liền rời đi như thế.

Tiêu Chiến chính là thản nhiên mà nhìn cậu như vậy, giống một tình nhân muốn dắt tay cậu đi đến một tương lai tươi sáng, anh ôn nhu, lại kiên nhẫn, để người khác có thể tin tưởng, để họ có thể đi cùng nhau thật lâu.

Cậu mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai điều gì, lúc đó cậu không nên có ý nghĩ như vậy, để cái tên Tiêu Chiến lặp lại trong cuộc đời mình. Ban đầu cậu nghĩ đây chỉ là kéo dài khoảng cách để cho cậu có thể tiếp tục bước đi, kết thúc đã mở ra một cái khe lớn, để cậu không thể bước qua nữa mà tiếp tục tiến về phía trước.

Cuối cùng chỉ có thể chết chìm ở trong vực sâu.

"Tiêu Chiến." Cậu đột nhiên mở miệng, "Nếu năm ngoái chúng ta không chia tay thì bây giờ sẽ như thế nào?"

"Em đang đổi cách để hẹn anh đấy à, hay là muốn biết mình đã bở lỡ những gì, đến nếm thử mùi vị hối hận?"

Tiêu Chiến đổi đề tai, lấy lại nụ cười. Hiển nhiên cũng không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì khi đó quyền lựa chọn cũng không nằm trong tay anh.

Tâm sự của Vương Nhất Bác bị vạch trần, nhất thời cũng không mở miệng được. Nếu lúc trước không chia tay--- Cậu cũng không tưởng tưởng được đến tột cùng bộ dáng của cậu sẽ là gì. Cậu lại vẫn cứ chấp nhất vấn đề này, lật lên màn che trong tiêm thức mà bắt đầu dò xét.

" Anh đã từng vô cùng thích em." Tiêu Chiến nói, nhìn con ngươi cậu bỗng nhiên co rút lại, tựa hồ vô thức nở nụ cười, nhưng khi nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tiêu Chiến, khóe môi đang nhếch liền hạ xuống. Sự thất vọng của cậu cực kỳ động lòng người, trong ánh mắt hiện lên chút mông lung, ngưng thành một đoàn sương mù liền tan đi theo gió.

"Em... cũng vậy." Vương Nhất Bác cuối cùng lấy lại tinh thần, khó khăn nói. Trong quá trình thăm dò dài dăng dặc này cậu đã sớm mất hết dũng khí, một cậu "em thích anh" kia, không chỉ là quá khứ, mà hiện tại cậu cũng không cách nào nói nó ra khỏi miệng.

Bởi trong lòng cậu và Tiêu Chiến đều rõ, cậu đã không thể thích anh như lúc trước cũng không thể vướng vào thứ tình cảm rẻ mạt này lần nữa.

"Chớ nghĩ quá nhiêu." Tiêu Chiến khẽ cười. "Đại nạn xuống đầu mạnh ai nấy bay, hôm nay có rượu hôm nay say."

Tiêu Chiến nhất quyết phải làm cho vai trò người yêu hoàn hảo của mình tới tận giây phút cuối cùng.

Vào ngày hôm đó anh ý đã nói thẳng với Vương Nhất Bác: Tốt hơn hết là hãy vui vẻ tới luac nào hay lúc đó.
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, nếu như vậy, liên cố gắng giữ đoạn tình cảm này lại đi.

Lúc đầu nó rất hữu ích, khi ở cùng Tiêu Chiến, cậu sẽ quên đi sự thật rằng mình đã từng rời đi. Nhịp tim và sự dịu dàng mà Tiêu Chiến trao cho cậu có thể thỏa mãn tình yêu của cậu ở mức độ lớn nhất. Họ giống như những cặp tình nhân bình thường dành hết thời gian cho nhau, vội vã hẹn hò, xuống máy bay lúc nửa đêm để trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng khi anh mở mắt, bất ngờ xuất hiện ở phim trường để được nói chuyện và ôm anh.

Chỉ là cuối cùng, ba ngày trước ngày chia tay, cậu trở nên bồn chồn, như một con thú nhỉ trước trận động đất. Chiều hôm đó, cậu trốn đến thành phố S, giả vờ đi xem buổi biểu diễn. Vào ban đêm, cậu phải đối mặt với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ở trong phòng cậu xem kịch bản, chờ cậu trở về liền đem cậu đi tắm rửa, ở trong phòng tắm hôn nhau. Cậu từ kháng cự đến chết lặng, có mấy giây trong nháy mắt muốn trực tiếp nói lời chia tay, triệt để cắt đứt tưởng niệm của chính mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mê luyến của Tiêu Chiến, lại sinh ra ý nghĩ mình còn có cơ hội.

Sau khi Sát thanh đã giữa trưa, trời bắt đầu đổ mưa. Dưới ánh nắng mặt trời u ám, cậu thấy Tiêu Chiến mở dù vẫy vẫy tay với cậu .

Cuối trưa, trời bắt đầu đổ mưa. Trong bầu trời lờ mờ, cậu nhìn Tiêu Chiến bung dù, vẫy vẫy tay với cậu.

Sát na ma tất thảy kết thúc, cậu ngược lại lại có loại cảm giác chạy mãi không đến cuối. Khi đón mưa phun đi đến trước mặt anh, trên mặt Vương Nhất Bác đã ướt đẫm một mảnh.

"Thực xin lỗi, Chiến ca."

Đây là lời xin lỗi đã quá hạn, cậu không có cách nào bình tĩnh mà nói ra. Nỗi đau càng trở nên gay gắt và rõ ràng hơn khi cậu cảm nhận được tình cảm của mình với đối phương.

Tiêu Chiến lau đi nước mắt trên khoé mắt cậu, đầu ngón tay anh thực ấm áp, sau đó lơ đãng vướt qua mí mắt của năm hài, liền khiến cậu rơi càng nhiều nước mắt.

Tiêu Chiến vì cậu lau đi khóe mắt lệ, anh đầu ngón tay thực ấm áp, theo sau lơ đãng trải qua nam hài mí mắt, liền dẫn rơi xuống càng nhiều nước mắt.

"Hãy cố gắng lên đi."

"Chiến ca." Cậu biết là không thể, nhưng vẫn nhất định phải nói, "Chúng ta có thể hay không. . ."

"Không thể." Tiêu Chiến sờ sờ cậu mặt, "Không có tiếp tục."

"Một vấn đề cuối cùng. Anh những ngày này, là rất nghiêm túc..."

"Đúng vậy."

Vương Nhất Bác giật bàn tay đang che mắt mình xuống, bây giờ cậu cũng không ủy khuất, đang chậm rãi nhấm nước quả đắnng mình gieo xuống. Trong ánh mắt ôn hòa chăm chú của Tiêu Chiến, cậu nuốt hết nước mắt còn thừa lại.

Cậu không có lập tức buông tay Tiêu Chiến ra, mà lưu luyến cầm một chút --- Cũng không có ý gì khác, chỉ là hy vọng anh bảo trọng.

"Ván đầu tiên anh thua, ván thứ hai em thua." Tiêu Chiến phá vỡ sự trầm mặc trước mắt. "Vậy ván thứ ba thì sao?"

Vương Nhất Bác trong nháy mắt nghe không hiểu ý lời nói của anh, "Cái gì?"

"Muốn hay không lại thêm một ván?"

". . ."

Cậu hoảng hốt hiểu được ẩn ý trong lời nói.

". . . Thật vậy chăng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro