Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Woidim House - lele

-

Có một số người, đi tới đi lui liền rời khỏi.

Có chút lời nói, trò chuyện trò chuyện xong lại im bặt.

Có chút tình, chờ đợi, nó sẽ thành cũ rồi chết đi. 

Tôi thích anh ấy, tham khảo ba điều phía trước.

Tháng 3.

Nắng chiều thiêu đốt thành phố Sơn Châu. Ở thành phố nhỏ thuộc tỉnh cực nam Trung Quốc này, đây là thời điểm thích hợp để vừa ăn dưa hấu vừa trốn trong nhà bật máy lạnh.

Nhưng ở trường trọng điểm Nhị Trung, có một tòa nhà nào đó đang sôi sục.

"Lão Ngãi, lão Ngải, mau dậy đi, có giấy phân lớp rồi!" Hạ Tử Du tử cửa sau xông vào hét lớn.

"Ồ." Tôi trả lời một cách mơ hồ.

"Làm sao còn ngủ được? Dậy đi, đoán xem cậu ở lớp nào?" Tiểu Đan lảm nhảm.

"Không cần đoán, tớ biết tớ nhất định là lớp thường." Ta có chút buông tha chính mình nói.

Tôi vẫn tự nhận thức như vậy, dù gì thì tôi cũng đã không làm tốt bài kiểm tra cuối học kỳ 1, tôi đã chọn tự nhiên khi được chọn giữa các môn xã hội và tự nhiên mà khoa học tự nhiên tôi học cũng rối tung rối mù làm sao có cơ hội vào lớp chọn được.

"Vậy thì đoán xem tớ học lớp nào?" Tiểu Đan nhìn tôi đầy mong đợi.

"Lớp 3 hay lớp 4?" Tôi nói.

Theo cách sắp xếp lớp học của trường chúng tôi, lớp 1 là lớp hỏa tiễn dành cho những người siêu giỏi, lớp 2 và lớp 3 là lớp mũi nhọn, lớp 3 và lớp 4 là trọng điểm, và các lớp sau lớp 5 là lớp bình thường.

"Này, tớ không vào được lớp trọng điểm. Nhưng tớ ở lớp bên cạnh cậu" Tiểu Đan bí ẩn nói.

Tôi hỏi mà không nhìn lên, "Lớp nào bên cạnh tớ?"

"Lớp 6" Tiểu Đan đưa cho tôi một cây kẹo mút alpenliebe, đó là hương vị yêu thích của tôi.

Cô ấy tự tay bóc một cây kẹo mút, cho vào miệng nhai rồi đột nhiên hỏi: "Sao cậu không quan tâm cậu ở lớp nào?"

Nhìn bộ dạng khờ khạo của cô ấy, tôi bình tĩnh trở lại "Lớp 5". Vô nghĩa, lớp bên cạnh lớp 6 là lớp 5.

Sau đó, tôi nhìn cô ấy đi từ ánh mắt kinh ngạc sang ánh mắt ngưỡng mộ, và ừm, chảy nước miếng.

"Mau lau nước miếng của cậu đi." Tôi lấy một gói khăn giấy cho cô ấy. Sau đó cô ấy nhìn tôi và nói: "Đại lão đúng là đại lão" rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Lớp 5, hoàn mỹ tránh được lớp trọng điểm mà gia đình mong đợi. Nhưng trong lòng tôi lại có chút hỗn tập, lớp bình thường ít áp lực hơn nhưng lại có nhiều khả năng lãng phí thanh xuân.

Bảng thông báo ở dưới tầng chật ních học sinh theo dõi vị trí xếp lớp.

Có người may mắn được xếp vào lớp mình muốn học, có người may mắn được học cùng lớp với người mình thích, cũng có người thần hồn phách lạc, hai loại này chẳng liên quan gì đến tôi.

Giáo viên sinh học, tức là giáo viên chủ nhiệm của tôi, đang đứng trên bục giảng nói về bài tập của lớp. Tôi nhắm mắt lại, không thể chịu được khi nhìn thấy nước miếng của ông.

Tôi "chẳng may" ngồi bàn đầu tiên vào năm nhất cấp 3, từ lâu đã bị nước bọt và phấn này "sủng hạnh" không biết bao nhiêu lần.

Lau đi giọt nước bọt bị bắn lên mặt, tôi mở to mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm, không có gì ngạc nhiên khi đây sẽ là ngày cuối thầy là chủ nhiệm cho tôi.

Đúng vậy, vì bây giờ tôi đang học lớp 3 và sau này tôi sẽ học lớp 5 khi đã được chia thành các lớp, tôi đi từ lớp trọng điểm tụt xuống lớp thường. Tất nhiên, giáo viên chủ nhiệm sẽ tiếp tục ở lại lớp trọng điểm.

Tôi không biết có bao nhiêu người sợ hãi bởi hình thức phân lớp này trong thời học sinh của họ? Nó giống như sự chứng minh cho  bản thân họ kém cỏi đi.

Giáo viên cũng chú ý đến những lớp tốt, vì họ có tỷ lệ vào được đại học cao hơn. Học sinh đạt điểm sẽ mãi là "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ.

Thực tế điểm tốt hay kém không thể đánh giá được hướng đi tương lai của bạn, đừng quá tự ti, bạn không hề kém cỏi đâu.

Một số người nói rằng sau khi ra ngoài xã hội, những người  nhất thường là những học sinh ngồi ở hàng sau lớp thường.

Thực ra, tôi không đồng ý, đó không phải là lý do để bao biện tại sao bạn không chăm chỉ. Rất ít trường hợp các doanh nhân lớn  thể là cơ sở để ủng hộ quan điểm này.

Thu hồi lại suy nghĩ.

Tôi bắt đầu sắp xếp các cuốn sách trên bàn. Chủ nhiệm vừa tổ chức buổi sinh lớp cuối cùng, mọi người trong lớp đang thu dọn đồ đạc và đi đến các lớp khác nhau.

Có một đám đông sôi động trong hành lang, mọi người chào tạm biệt nhau và vẫy tay chào lớp học mới và hành trình mới.

Tôi theo chỉ dẫn lên lớp học duy nhất trên tầng 5: Lớp 5.

Lúc này trên lớp vẫn chưa có nhiều người đến, cô chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng ghi danh sách học sinh. Cô ấy là một nữ giáo viên trẻ.

" Thưa cô, đây là phiếu báo danh của con." Lòng tôi kỳ thực khá thấp thỏm, sợ rằng giáo viên sẽ nghĩ rằng tôi là một học sinh hư, không thích học. Vì hồi học cấp 1, tôi luôn bị cô giáo dạy toán nói đầu to thế mà não ngu quá.

"Được rồi, cứ để đây." Cô giáo cười với tôi.

Đặt phiếu báo danh xuống, tôi nhìn qua lớp học mà tôi sẽ học trong tương lai.

Vì đến sớm nên tôi có thể chọn chỗ ngồi theo ý mình, là một người hơi hướng nội nên tôi đã yên vị trên ghế gần cửa sổ từ lâu. Sau khi thu dọn sách vở cho học kỳ mới, tôi sững sờ nhìn ra cửa sổ.

Có vẻ như có thứ gì đó đang chạm vào quần áo của tôi, và một cái chạm nhẹ không đáng chú ý lắm.

Tôi quay lại và thấy hai người con trai đang nhìn tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn họ trong 2 giây, phát hiện không phải tìm tôi nói chuyện nên tôi quay đầu lại  nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điều tôi sợ nhất là những đứa con trai ngồi hàng ghế sau, không thích học, hay gây gổ, gây rối. Tất nhiên, những nam sinh học giỏi không thể so sánh với những nam  này.

Đúng, hồi đó tôi có thành kiến ​​với rất nhiều chàng trai. Trải nghiệm thời trung học cơ sở của tôi đã khắc sâu ấn tượng trong tôi.

Tôi học ở một trường cấp 2 ở một thị trấn nhỏ, nơi có nhiều loại nhóm nhỏ, đánh nhau và rắc rối là bình thường.

Khi đó, tôi học ở lớp mũi nhọn duy  của trường, tỷ lệ nam sinh và nữ sinh là như nhau.

Có một cậu học sinh trong lớp hiền lành, tính cách ôn nhu, không phải kiểu mạnh mẽ như lũ con trai bằng tuổi. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy bị bài xích bởi tất cả nam sinh trong lớp và còn có một số nữ sinh cũng tham gia cười nhạo câu.

Cuối cùng, cậu chọn bỏ học vì bị xúc phạm và bị tẩy chay.

Đôi khi tôi nghĩ trải nghiệm của tôi rất giống với anh ấy.

Có lẽ tôi đã vô tình đắc tội với một bạn nam nào đó, cậu ta đã mắng tôi rất nhiều trong nhóm QQ của lớp, kết quả là rất nhiều nam sinh trong lớp, có lẽ tôi còn chưa từng nói chuyện với họ suốt ba năm cấp 2 cũng tham gia chửi mắng tôi.

Nói không buồn là nói dối.

Tôi thường là một cô gái trầm lặng ở trong vòng tròn nhỏ của mình, tôi sẽ không phải là người chủ động gây chuyện, tôi vẫn không biết mình đã đắc tội với cậu ta ở điểm nào ngay từ đầu.

Tất nhiên cũng có người đã nói thay cho tôi, một số bạn học chơi khá thân của tôi vào thời điểm ấy cũng phản bác lại điều đó giúp tôi.

Cho tôi hỏi một chút, cậu đắc tôi cậu ta như thế nào?

Tôi đã xúc phạm cậu ta như thế nào? Tôi suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được lý do gì bởi vì hai năm cấp hai tôi không nói với cậu ta được vài câu, tôi thật sự không biết mình đã đắc tội với cậu ta ở điểm nào.

Câu hỏi này đã làm tôi bối rối trong một thời gian dài.

Sau đó, người bạn cùng bàn của tôi đã để lại đoạn văn này trong cuốn sách tốt nghiệp của tôi: Cậu là một cô gái rụt rè và ít nói. Những nam sinh trong lớp đại đa số đều không có ác ý với cô, bọn họ chỉ tò mò về cậu thôi. Đã để cho cậu hiểu lầm rồi, đừng quá để tâm đến điều này. 

Lời nhận xét này của người cùng bàn đã khích lệ tôi rất nhiều, phải nói rằng nó thực sự chạm đến trái tim của tôi.

Lúc đó, tôi cũng bắt đầu tự xem xét lại vấn đề của mình, có lẽ tôi thực sự đã khá an tĩnh.

Nhưng sự việc này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, tôi sẽ không đi họp lớp hồi cấp 2. Những người đó, dù là ác ý hay vô tình, tôi cũng không muốn nhớ lại.

Những định kiến ​​này, cho đến khi gặp anh, mới dần phá vỡ sự phòng thủ trong nội tâm cô. 

Bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể làm xáo trộn sự yên tĩnh của thanh xuân an bình.

huông leng keng chuông leng keng ...

Chuông báo vào lớp vang lên, người bạn cùng bàn mới của tôi lay tôi, người đang ngủ gục trên bàn.

(Tôi giới thiệu ở đây nhé, bạn học mới của tôi là một cô gái vui vẻ, da hơi ngăm đen) Mình thích cô gái dễ thương này lắm.

Nữ chủ nhiệm trẻ tuổi đứng trên bục giảng, bất lực nhìn cảnh nhốn nháo dưới lớp học.

Theo tin đồn được lan truyền, cô giáo chủ nhiệm là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học và lần đầu tiên làm chủ nhiệm.

Nhìn quanh phòng học nhỏ bé đông nghịt người, cô chủ nhiệm phỏng chừng tan nát trái tim. Không chỉ vậy, điểm thảm nhất chính là trong lớp có quá nhiều nam sinh gây náo loạn lớp.

Buổi sinh hoạt lớp đầu tiên thực sự nhàm chán, phần tự giới thiệu của hơn 70 người trong lớp không làm tôi ấn tượng.

Trong giờ giải lao, tôi đang cố gắng suy ngẫm về "Thục đạo nan*". Thơ cổ điển, không phải là một kiểu thơ hiện đại, luôn luôn khó hiểu.

*Thục đạo nan: Một bài thơ của Lý Bạch.

"Thịnh An cưa cưa, Thịnh An cưa cưa." Một giọng nữ huýt sáo lọt vào tai tôi.

Phản xạ có điều kiện,  tôi quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, một đôi mắt đen tuyền nhưng sáng như sao lọt vào tầm mắt tôi. Đôi mắt anh rất giống với đôi mắt của Vương Nguyên. Anh cười rộ lên. 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chỉ biết tim mình lệch đi nửa nhịp, lúc đó trong tim tôi vang lên một giọng nói: Mày xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Nhiều năm sau, tôi vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đó, mỗi khi tôi trằn trọc nửa đêm, đôi mắt ấy sẽ luôn hiện hữu sâu trong tâm trí tôi.

Nếu tôi có thể biết điều gì sẽ xảy ra sau này, tôi đã không quay đầu lại.

Tôi quay đầu lại một cách máy móc, mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng có điều gì đó lặng lẽ lớn lên trong lòng tôi.

Giống như đống rơm khô héo trên sa mạc kia, gặp phải dòng nước lớn sau một thế kỷ, túm lấy đất thở không còn chút sinh lực nào, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chúng bị nhổ lên.

Thời tiết ở thành phố Sơn Châu thay đổi thời tiết còn nhanh hơn so với diện mạo ở trong Kinh kịch, một giây trước mặt trời còn chói chang nhưng bây giờ mây đen và mưa như trút nước.

Ngay khi tiếng chuông báo giờ học cuối cùng vào buổi chiều, ngay cả bài giảng của giáo viên còn chưa kết thúc, mọi người đã ngo ngoe rục rịch.

"Trời mưa to quá, các bạn cũng không về được đâu. Hãy im lặng và nghe cô giao bài cho tiết học sau!" Cô giáo dạy sinh học hiền lành phải tổ chức lại kỷ luật lớp học. Vừa dứt lời, đám con trai ngồi hàng sau ầm ầm phản đối.

"Trời mưa to thì càng tốt, đá bóng dưới trời mưa thì mới vui!"

"Thanh xuân không tắm mưa thì uổng phí thanh xuân."

"Cô giáo, không phải cô không có tuổi trẻ chứ?"

Thấy lũ học sinh hỗn loạn, giáo viên dạy sinh học thông báo ra khỏi lớp với nụ cười hiền hậu. Ngay khi tan học, trong lớp học ồn như chợ. Các nam sinh tốp năm tốp ba chạy ra sân thể dục, cười cười chửi mắng trêu đùa nhau. Cơn mưa càng lớn thì lũ nam sinh càng hào hứng.

Còn lại khoảng 10 người trong lớp, tôi trông không có gì bất thường dù không có ô.

Bài tập về nhà do giáo viên sinh học giao không khó, nhưng tôi phải mất đến 30 phút để hoàn thành bài tập của mình.

Đặt bút trên tay xuống, tôi hơi vươn vai thu dọn đồ đạc, tôi đi đến cửa sau phòng học thì chạm mặt một nam sinh vừa đi ăn về, cậu ấy không cao lắm.

Anh đưa ô cho tôi, "Cậu không mang ô phải không? Tớ cho cậu mượn ô đi ăn nhé."

Tôi thực sự hơi xấu hổ khi nói chuyện với người tôi không biết rõ, đặc biệt là con trai, vì vậy tôi đã từ chối.

Anh ấy nhìn tôi cười dịu dàng: "Tớ cũng sống ở Phố Thứ Ba, ở cùng một chỗ với cậu, cậu không cần phải xấu hổ, bọn mình đều là bạn học."

Đối với một cô gái nhạy cảm, một chàng trai như vậy làm người ta rất yên tâm và sẽ không phản cảm. Tôi nhận lấy chiếc ô từ tay anh ấy và mỉm cười cảm ơn.

Sau này, tôi biết tên anh ấy, rồi tôi gọi anh ấy là anh trai, sau nữa, chúng tôi đã có một tình bạn nhiều năm, thậm chí là cả đời.

Đôi khi tình bạn cũng giống như tình yêu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Ngay cả bây giờ, nhiều năm sau đó, anh ấy vẫn khiến tôi cảm thấy thanh thản.

Và người con trai thoạt nhìn đã khiến tâm trí tôi trở nên trống rỗng, đôi mắt như vực thẳm, sẽ để lại dấu vết gì cho thanh xuân của tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro