Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ChiMy

Beta: Bi Ngố

Cảnh Tịnh Tề và mẹ cùng đi tới trạm xe buýt công cộng. Nơi đây có rất nhiều người chờ xe, xem nhẹ ánh mắt khác thường xung quanh, Tịnh Tề tiếp nhận túi nilon trong tay mẹ "Mẹ, con giúp mẹ xách!"

"Không cần, không cần!" Mẹ Cảnh vội vã nói, lại bắt được cánh tay gầy của con, đau lòng nói: "Trời lạnh như thế này, cũng không chịu đeo bao tay."

"Con không lạnh." Cảnh Tịnh Tề cười nói.

Mẹ Cảnh nhẹ nhàng xoa nắn tay Tịnh Tề, nhẹ giọng nói: "Lần sau không cho phép như vậy, vốn chân đã không tốt, tay lại lạnh đến hư..."

"Được rồi, con biết, mẹ đừng nói nhiều nữa." Tịnh Tề cười cắt ngang mẹ nói.

"Ôi, thực sự là con lớn không giữ được, mẹ chưa nói gì liền chê mẹ dài dòng." Mẹ Cảnh cố ý làm mặt lạnh nói.

Cảnh Tịnh Tề cười, lộ ra hàm răng trắng "Con biết mẹ muốn hỏi Cố tiểu thư vừa rồi là ai có phải hay không?"

Mẹ Cảnh toét miệng cười "Thằng nhóc này, coi như con thông minh, còn không nói cho mẹ biết?"

Hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, xe tới, đoàn người lên, mẹ con Tịnh Tề bị chen đến cuối xe. Mẹ Cảnh khó khăn chen lên xe, đứng ở cửa xe đón nhận cây nạng Tịnh Tề đưa tới, chỉ thấy Tịnh Tề hai tay vịn lấy nắm cửa, mẹ Cảnh đem hai tay đưa đến dưới nách anh, hai mẹ con cùng dùng sức Tịnh Tề cố gắng nhảy lên cầu thang. Tài xế đóng cửa xe lại, dùng giọng điệu ngâm nga nói: "Ai nhường chỗ cho người tàn tật đi!"

Lập tức có người đứng lên nhường chỗ ngồi, mặt Tịnh Tề đỏ ửng, cúi đầu cám ơn, người trung niên nhường chỗ ngồi thẳng thắn vỗ vỗ vai Tịnh Tề, sau này ra đường cẩn thận. Tịnh Tề dở khóc dở cười đến chỗ ngồi nói: "Mẹ, mẹ ngồi đi!"

"Mẹ không mệt, con ngồi đi, chân con không tốt..." Mẹ Cảnh nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy con trai có chút không vui, đành phải chính mình ngồi xuống.

Hai tay Cảnh Tịnh Tề vịn vào tay nắm trên xe, mắt nhìn ngoài cửa sổ. Anh biết người trên xe đều đang nhìn anh, mặc dù anh đã sớm không quan tâm ánh mắt người khác nhìn anh , nhưng ở trong khoảng không gian chật hẹp, từng ánh mắt không chút nào che giấu hiếu kỳ và đồng tình làm anh cảm thấy rất không thoải mái.

Hai mẹ con Tịnh Tề xuống xe ở điểm cuối trạm. Đây là bên cạnh thành phố, ven đường khu dân cư lâu năm cao bốn tầng, nhà Tịnh Tề ở nơi này.

Tốc độ Cảnh Tịnh Tề lên cầu thang rất nhanh, anh cầm nạng ở trong tay, một tay vịn lan can, chân trái nhẹ nhàng nhảy lên, động tác như trò chơi trẻ em linh hoạt tự nhiên. Mẹ Cảnh theo ở phía sau lại khó chịu cúi đầu, mặc dù tai nạn đáng sợ kia đã qua tròn bảy năm, bà vẫn không thể nào quên, mỗi lần nhìn thấy con trai chỉ có thể nhảy cà tưng bước đi, bà hận không thể làm gì để cho mình thay thế con trai chịu cơ thể không trọn vẹn mang đến bất tiện và thống khổ này.

"Mẹ, con lên mở cửa trước nha!" Cảnh Tịnh Tề quay đầu lại nói, tăng tốc nhanh hơn lên lầu.

"Ai... Được... Chậm một chút, đừng để ngã..." Mẹ Cảnh dặn dò.

Mẹ Cảnh theo sát ở phía sau Tịnh Tề vào phòng, thấy con trai khó có dịp yên tĩnh nằm ở trên giường phát ngốc, liền biết nó đã mệt muốn chết rồi. Đau lòng thở dài, bà đến phòng bếp làm cái túi nước ấm, đi tới trước giường, yên lặng xoa bóp phần còn lại đùi phải của con.

Tịnh Tề bật dậy, tiếp nhận túi nước ấm tự chườm nóng, không có ý tứ cười nói: "Mẹ, con không mệt, mẹ cũng đừng lo lắng."

Tay mẹ Cảnh xoa xoa tóc ngắn của con, tận lực che giấu sự đau đớn trong lòng, giả vờ tự nhiên hỏi: "Tịnh Tề à, con quen Cố tiểu thư lúc nào?"

Cảnh Tịnh Tề xì cười một tiếng "Biết ngay mẹ sẽ hỏi, nhịn suốt đường, sốt ruột rồi sao!"

Mẹ Cảnh cũng cười, thuận thế vỗ một cái trên đầu Tịnh Tề " Thằng nhóc thối, dám trêu chọc mẹ con."

Tịnh Tề cười đến góc giường, giơ lên túi nước ấm lên bảo vệ đầu, miệng liên tục xin tha thứ.

"Còn không khai mau?" Mẹ Cảnh cười hỏi tới.

"Kỳ thực con và cô ấy căn bản không tính là quen biết, chỉ là cô ấy thấy một mình con đứng ở ngoài tuyết, tốt bụng gọi con vào xe của cô ấy ngồi một chút mà thôi, giúp đỡ người tàn tật thôi!" Cảnh Tịnh Tề tự giễu nói. Khuôn mặt của Cố Ninh Nhi xinh đẹp lại tràn đầy có sức sống hiện lên trước mắt anh, anh khẽ lắc đầu không cho phép bản thân nghĩ nữa. Cảnh Tịnh Tề, cô ấy và mày không phải người một thế giới. Tịnh Tề yên lặng nhắc nhở chính mình.

Ánh mắt Mẹ Cảnh ảm đạm một chút, tính cách của Tịnh Tề luôn luôn rộng rãi quá phận, làm cho bà làm mẹ càng thêm đau lòng, nếu như chân của con trai bình thường, là một người trẻ tuổi có bao nhiêu xuất sắc, sẽ không bị đại học từ chối ngoài cửa, không cần bôn ba khắp nơi tìm việc làm, hơn nữa nhất định sẽ có bạn gái đáng yêu xinh đẹp như Cố tiểu thư...

"Đúng rồi con trai, phỏng vấn thế nào rồi?" Mẹ Cảnh che giấu xót xa trong lòng hỏi, bà biết Tịnh Tề sợ nhất bà vì chân của nó mà đau lòng.

"Lúc con đi vào, tổng giám đốc cảm thấy ngoài ý muốn, đại khái không ngờ sẽ có người tàn tật đến phỏng vấn, bất quá vẫn triệu tập mấy phó tổng cùng nhau phỏng vấn con. Hỏi lý lịch của con, để con trở về chờ thông báo, cũng không đề cập đến chuyện công ty bọn họ, dự đoán là không được rồi." Tịnh Tề trong mắt lộ ra một chút thất vọng.

"Nga..."

"Không sao, chúng ta từ từ tìm, nhất định sẽ có người thưởng thức con trai của mẹ có phải hay không? Hơn nữa tìm trang web chế tác kiêm chức sống cũng có thể có chút thu nhập, mẹ đừng lo lắng." Hít một hơi thật sâu, Cảnh Tịnh Tề lạc quan nói.

"Con trai ngoan, từ từ tìm việc, không cần phải gấp , mẹ còn chưa già, còn có thể kiếm tiền thêm mấy năm nữa." Mẹ Cảnh kéo tay của con trai nói.

"Con biết, mẹ còn rất trẻ, nhưng dù sao con cũng phải có công việc của mình có phải hay không? Mẹ yên tâm đi, con trai mặc dù thiếu một chân, nhưng có thể cho mẹ dưỡng lão." Cảnh Tịnh Tề cười ha hả nói.

"Chỉ cần con đừng lại xảy ra chuyện gì, mẹ đã biết ơn..." Mẹ Cảnh thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.

"Mẹ! Mẹ lại nữa! Dài dòng!" Tịnh Tề giả bộ tức giận, nghiêm mặt.

"Được được, là mẹ dài dòng, mẹ đi làm sủi cảo cho con ăn, nhớ xoa chân, hôm nay trời rất lạnh." Mẹ Cảnh vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bếp.

Cảnh Tịnh Tề đem túi nước ấm áp trên đùi phải, khí trời lạnh cộng thêm hôm nay quá mệt nhọc, phần còn lại của chân bị cụt sớm đã đau nhức không chịu nổi, vừa rồi anh chịu đựng không nói, vì không muốn làm cho mẹ lo lắng. Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới, khuyết điểm duy nhất chính là có chút dài dòng, nếu để cho bà biết chân mình lại bắt đầu đau, khẳng định sẽ hạn chế anh ra đường.

Nhớ lại buổi phỏng vấn hôm nay, Tịnh Tề có chút uể oải, nhìn biểu tình Tiêu tổng liền biết anh ta sẽ không tuyển mình, đã là lần thứ mấy thất bại, Tịnh Tề đã không nhớ rõ, bằng cấp trường đại học trở lên, quen thuộc tự động hóa phần mềm, văn tự biểu đạt năng lực tốt, yêu cầu trên thông báo tuyển dụng anh phù hợp toàn bộ, lại bởi vì chân này nên bị từ chối, dù cho anh lạc quan, trong lòng cũng là có một điểm không dễ chịu. Anh biết lấy chính mình tự học thi mạng lưới công trình văn bằng, tìm được việc làm chuyên nghiệp và tương xứng là rất khó, cho nên mới nghĩ lui đi làm thư ký, ai biết vẫn là nơi chốn vấp phải trắc trở.

"Nếu thực sự không được thì trở về làm công nhân trong nhà xưởng!" Tịnh Tề nhàn dỗi nằm dài trên giường, lập tức vả miệng cười "Thật không có tiền đồ!" Anh lại nói xấu sau lưng chính mình.

"A, lý lịch của con đi đâu rồi?" Mới nằm xuống, Tịnh Tề đột nhiên nghĩ đến, hình như sau khi mình về đến nhà không nhìn thấy cặp hồ sơ lý lịch.

Tìm khắp căn phòng nhỏ, bóng dáng sơ yếu lý lịch cũng không có, Tịnh Tề có chút nóng nảy, bằng tốt nghiệp và chứng minh thư của anh đều ở bên trong.

"Mẹ, mẹ thấy cặp hồ sơ của con không?" Tịnh Tề nhảy đến cửa phòng bếp hỏi.

"Không có a, hình như trên xe buýt công cộng cũng không thấy con lấy ra." Mẹ Cảnh nói.

Cảnh Tịnh Tề nhanh chóng suy nghĩ một chút, tự nhủ nói: "Nguy rồi, hình như là để ở trên xe của cô ấy."

Mẹ Cảnh cũng nóng nảy, bằng tốt nghiệp là không thể làm lại, con trai vì thi đỗ cái bằng đó, mặc kệ trời mưa bão gió đều kéo chân tàn đến lớp học ban đêm nghe giảng bài, về đến nhà cũng thường thường học tập đến đêm khuya "Là để ở trên xe Cố tiểu thư sao? Vậy làm sao bây giờ a!"

"Cô ấy có cho con danh thiếp, con đi tìm thử." Cảnh Tịnh Tề xoay người nhảy trở về phòng, rốt cuộc ở trong túi tây trang tìm thấy danh thiếp của Cố Ninh Nhi.

Tịnh Tề nhìn danh thiếp ở trên di động nhấn xuống một chuỗi con số, vừa muốn gọi qua, lại do dự. Anh không thể xác định sơ yếu lý lịch rốt cuộc là để trên xe Ninh Nhi hay là công ty Thụy Minh, nếu mà lỡ để ở Thụy Minh, Cố tiểu thư có thể cho là mình cố ý làm quen cô hay không?

Cảnh Tịnh Tề cầm lấy di động bắt đầu sững sờ. Không biết vì sao, anh đặc biệt để ý cái nhìn của Cố Ninh Nhi đối với anh. Mặc dù sau này không có khả năng có cơ hội gặp mặt, anh vẫn không hi vọng phá hư ấn tượng trong lòng cô. Bất luận cái gì một người con trai đều hi vọng mặt lưu lại ấn tượng tốt trước mặt một tiểu thư xinh đẹp đi! Tịnh Tề nghĩ, bất giác hồn đã bay đi xa vạn dặm.

"Tịnh Tề, liên lạc với Cố tiểu thư chưa?" Mẹ Cảnh ở phòng bếp hô.

"À, đang gọi điện thoại..." Tịnh Tề đáp, trong lòng hoảng hốt, nhấn xuống phím gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro