Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ChiMy

Beta: Bi Ngố

Cố Ninh Nhi đưa nến đến hiện trường hoạt động, tổng giám đốc bộ phận trang trí cảm kích muốn mời cô ăn cơm trưa, không chút do dự cô từ chối anh ta, đơn giản sắp xếp lại công việc, Ninh Nhi không chờ đợi từ hiện trường hoạt động về ngay nhà. Tùy ý đem ví da ném ở trên sàn nhà, thả lỏng thân thể nằm trên ghế sô pha. Gặm xong một quả táo, Ninh Nhi trở về phòng ngủ, thay quần áo ở nhà, bước chân hưng phấn ở nhà chạy tới chạy lui. Đến phòng tắm xả đầy nước nóng vào bồn, cô quyết định đi tắm rửa trước, sau đó đi ngủ một giấc, buổi tối đi ăn một bữa cơm thật no. Ngày nghỉ từ trên trời rớt xuống, cô muốn một mình hưởng thụ thật tốt.

Dòng nước ấm áp bao quanh thân thể, Ninh Nhi nâng bọt xà phòng trên tay, phồng má thổi khiến khắp phòng tắm đều là bong bóng xà phòng, một mình tự làm tự chơi rất vui vẻ.

Ninh Nhi thoải mái nên dễ buồn ngủ, đột nhiên di động thật không đúng lúc vang lên. Công ty có quy định, từ giám đốc cho tới nhân viên di động đều phải mở hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Mặc dù trăm lần không tình nguyện, Ninh Nhi vẫn phải mang theo người đầy bọt bò khỏi bồn tắm.

"Alô --" Ninh Nhi hổn hển cầm di động lên, nhìn cũng không nhìn đã đem dán tại bên tai.

Ngoài ý muốn, truyền đến không phải giọng nói ngang ngược của Lưu Hằng, mà là giọng nam ôn nhu dễ nghe, hơn nữa mang theo chút ngượng ngùng, sửng sốt nửa ngày Ninh Nhi mới phản ứng kịp, đối phương là người vừa có duyên gặp mặt hai lần Cảnh Tịnh Tề.

"Túi hồ sơ? Tôi không chú ý lắm. Chốc nữa tôi sẽ xuống lầu đến tìm thử trong xe xem sao! Đừng khách sáo, một hồi tôi sẽ liên hệ với anh, gọi số điện thoại này phải không?" Thì ra Cảnh Tịnh Tề gọi là vì tìm sơ yếu lý lịch, Ninh Nhi bĩu môi, lại nhíu nhíu mày. Cú điện thoại này tới quá không đúng lúc, ô hô! Ninh Nhi vì bong bóng xà phòng của cô than khóc một tiếng.

Rất không tình nguyện rửa trôi đi lớp bọt bám đầy trên người, nhìn những bong bóng đáng yêu đang chảy về phía cống thoát nước, Ninh Nhi chán nản lau khô thân thể, đem áo khoác vừa mới thay ra mặc vào, đi ra khỏi nhà.

"Quả nhiên ở trong này!" Ninh Nhi vừa mở cửa xe, đã nhìn thấy cặp hồ sơ trong túi plastic nằm ở ghế phụ lái. Tiện tay lật lật, sơ yếu lý lịch, bằng tốt nghiệp, chứng minh thư, các bản sao, chúng được xếp thành một chồng lớn thật dày, chuẩn bị thật là tinh tế. Ninh Nhi biết mình luôn luôn tùy tiện, đồ quan trọng gì đó của mình luôn để lung tung, chưa biết chừng lúc nào sẽ vứt đâu mất, vẫn là nên nhanh chong mang trả Cảnh Tịnh Tề. Nghĩ như vậy, Ninh Nhi bắt đâu khởi động xe, tay bấm số của Cảnh Tịnh Tề trong tập hồ sơ để thông báo.

"Cảnh Tịnh Tề, đã tìm được, là ở chỗ của tôi, tôi đưa cái này qua cho anh, nhà anh ở đâu vậy... Anh đừng tới đây, tôi lái xe đưa qua rất thuận tiện, tiểu khu Thôi Trang? Được, tôi đem cái này qua."

Ninh Nhi cúp điện thoại, bắt đầu hối hận chính mình sảng khoái đồng ý đưa đồ qua cho Cảnh Tịnh Tề như vậy, trời ạ sao anh ta có thể ở xa như vậy, tiểu khu Thôi Trang là ở ngoài thành phố rồi!

Trên đường tuyết rơi, giao thông thì tắc nghẽn, Ninh Nhi không kiên nhẫn theo sát dòng xe cộ. Không có bong bóng xà phòng, không được nghỉ ngơi, chả lẽ đây là kết quả của việc tốt bụng sao?

Ninh Nhi chỉnh âm nhạc lên mức cao nhất, mình cũng lớn tiếng hát theo. Dòng xe cộ dần dần thưa hơn, Ninh Nhi nhấn mạnh ga, xe phóng nhanh về phía ngoại ô.

Từ xa, Ninh Nhi đã nhìn thấy bóng dáng thon gầy của Cảnh Tịnh Tề chống nạng ở cửa tiểu khu đi tới đi lui chờ cô. Oán khí ở trên đường của cô cũng biến mất. Cô lái xe gần một giờ lộ trình, Cảnh Tịnh Tề lại chống nạng chen chúc trên xe buýt công cộng, so với hành động bất tiện của anh, vất vả của mình có nhằm nhò gì đâu?

Ninh Nhi dừng xe ở bên cạnh anh, xuống xe mỉm cười xán lạn với anh, "Thật là có duyên nhỉ, hôm nay là lần thứ ba gặp anh!" Cô giơ cặp hồ sơ nói.

Cảnh Tịnh Tề đỏ mặt cười, "Thật xin lỗi, đã làm phiền cô rồi."

"Không ngờ anh cũng là người rất được." Ninh Nhi cười nói, hài lòng nhìn thấy mặt Cảnh Tịnh Tề biến thành một quả táo chín.

"Đến nhà của tôi ngồi một chút không, tôi mời cô uống chén trà xem như cám ơn cô vậy." Cảnh Tịnh Tề đỏ mặt nói. Hạ quyết tâm mời cô vào trong nhà mình, anh một phen quyết tâm, ông trời phù hộ cho cô đừng từ chối a!

Vốn Ninh Nhi muốn từ chối, lại ma xui quỷ khiến gật gật đầu. Cô thật sự rất khát vọng có một chén trà nóng bốc hơi a!

Dường như Cảnh Tịnh Tề rất bất ngờ, sửng sốt một chút, cong miệng cười.

Ninh Nhi đậu xe ở dưới lầu nhà Tịnh Tề, Tịnh Tề đi ở phía trước dẫn đường nói: "Cầu thang có chút tối, cẩn thận nha."

Tay Ninh Nhi vịn lầu thang, chắc đây là nơi ở cũ của người dân ba mươi năm trước, cầu thang vừa cao vừa dốc, Ninh Nhi mang giày cao gót nên bước chân có chút khó khăn. Cô kinh ngạc với cơ thể Cảnh Tịnh Tề chỉ có một chân mà lại linh hoạt như vậy, nhảy cà tưng lên lầu tựa hồ cũng không phí chút sức lực gì.

"Mẹ, Cố tiểu thư tới." Vừa vào cửa, Tịnh Tề cao giọng nói.

Mẹ Cảnh từ phòng bếp chạy đến, hai tay dính bột mì không ngừng lau trên tạp dề, mặt mũi hiền lành cười tươi như hoa: "Cố tiểu thư tới rồi! Mau vào trong phòng ngồi, Tịnh Tề nhà bác gây phiền toái cho cháu rồi."

"Bác gái gọi cháu là Ninh Nhi thì được rồi!" Ninh Nhi cười nói.

Thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, Ninh Nhi quan sát bốn phía phòng ở không lớn. Chỉ có hai phòng ngủ, khoảng chừng hơn bốn mươi thước vuông, khống có lắp đặt nhiều thiết bị, đồ dùng cũng rất đơn giản, nhưng bài trí rất gọn gàng, khiến Ninh Nhi trong nháy mắt lại có cảm giác không muốn rời đi.

"Nào, Ninh Nhi, uống chén trà cho ấm người đi!" Mẹ Cảnh bâng một chén trà hoa nhài nóng hổi tiến vào.

"Cảm ơn bác gái!" Ninh Nhi cười nhận, nếm một ngụm nhỏ, rất thơm rất ấm, dường như dạ dày tê dại thoáng cái sống lại, còn không tốt "Ùng ục" kêu một tiếng.

Tịnh Tề đứng ở một bên muốn cười lại không dám cười, miệng mím chặt lại , ánh mắt híp lại thành hai đường chỉ. Lần này đến phiên Ninh Nhi đỏ mặt. Từ sáng sớm đến bây giờ, cô chỉ ăn một trái táo, sớm biết như vậy, cô sẽ không đòi uống chén trà này.

Mẹ Cảnh liếc mắt trừng con trai một cái, cười nói: "Buổi trưa Ninh Nhi đừng đi, ở lại nếm thử món ăn của bác làm."

"Không được bác gái, phiền bác lắm ạ!" Ninh Nhi lắc tay nói.

"Không phiền! Bác rất nhanh là làm xong, Tịnh Tề nhà bác nói cả thành phố cũng không có quán sủi cảo nào so được với bác làm." Vẻ mặt mẹ Cảnh cười đến tự hào.

"Ôi? Thật vậy chăng?" Ninh Nhi mở to mắt, cơ hồ chảy ra nước bọt, bụng cũng rất phối hợp lại "Ùng ục" một tiếng.

Cảnh Tịnh Tề cũng nhịn không được nữa, cười đến hả hả. Ninh Nhi anh liếc mắt trừng một cái, đứng lên nói: "Bác gái, cháu giúp bác làm vằn thánh."

Trên thớt đã bày đầy viên sủi cảo tròn trịa, Mẹ Cảnh nặn một cục bột, nặn thành từng nắm bột mì tròn tròn.

"Bác gái, cháu giúp bác cán ra." Ninh Nhi cầm lấy cán bột nói.

"Ninh Nhi cháu và Tịnh Tề nói chuyện phiếm đi, ở đây có bác là được rồi." Mẹ Cảnh mười phần thích cô gái thành thục đáng yêu này, dù cho cô và con trai trở thành bạn bè bình thường cũng rất tốt .

"Cháu cũng không khách khí với bác, bác cũng không cần khách khí với cháu, nhà của cháu làm vằn thánh, đều là do cháu cán bột." Ninh Nhi nói, chày cán bột đã ở bắt đầu cán trên nắm bột mì.

Tốc độ Ninh Nhi làm việc không chậm, không bao lâu, miếng sủi cảo hình dạng khác nhau liền bị cán ra. Ninh Nhi lấy miếng sủi cảo trên cán ra, quẫn bách không dám ngẩng đầu nhìn người, Mẹ Cảnh lại kéo kéo, đem sủi cảo da mặt thành kế tiếp chính viên, sủi cảo rất đẹp mắt.

"Vẫn là để tôi làm đi!" Cảnh Tịnh Tề ở phía sau nói, mặt Ninh Nhi thoáng cái hồng đến mang tai, đều bị anh thấy được, thật muốn chết đi!

Cảnh Tịnh Tề chống đỡ một đôi nạng, hơi khom người, hai tay phối hợp ăn ý, chày cán bột giống như trong tay anh giống như vật sống, còn chưa nhìn rõ động tác, từng miếng da tròn tròn đã theo động tác của anh bay ra ngoài. Một hơi cán xong tất cả da, Tịnh Tề đứng thẳng lưng, lau giọt mồ hôi trên trán, đắc ý cười.

Hàm răng trắng tinh phản chiếu khiến mắt Ninh Nhi mở không ra, xem như anh lợi hại! Ninh Nhi không phục nghĩ.

"Được rồi, Tịnh Tề, con dẫn Ninh Nhi vào trong phòng nghỉ ngơi đi, sủi cảo lập tức liền chín đến, một lát ăn cơm!" Mẹ Cảnh sủng nịch nhìn con trai nói.

Cảnh Tịnh Tề dẫn Ninh Nhi tới phòng của anh, "Dường như tôi còn chưa nói cám ơn với cô nhỉ." Tịnh Tề nghiêm túc nói.

"Cũng đừng nói, tôi sợ nhất người khác cám ơn tôi." Ninh Nhi cười nói.

"Vậy không nói, tùy tiện ngồi đi." Tịnh Tề bỏ cây nạng qua một bên, ngồi ở trên giường, đùi phải bị tật có chút nhói, anh vô thức dùng tay vuốt ve.

"A, tranh này là anh vẽ sao?" Ninh Nhi bị bức tranh màu nước treo trên tường hấp dẫn, tĩnh vật rất đơn giản, dùng màu sắc thuần khiết trong suốt, "Tựa như mắt của Cảnh Tịnh Tề." Ninh Nhi thầm nghĩ.

"Đúng vậy, tự học, cho cô chê cười." Tịnh Tề nói.

"Vẽ rất đẹp, anh còn biết vẽ tranh nữa à!" Ninh Nhi đơn giản đứng thưởng bức tranh trước mặt.

"Tôi có một thời gian học công nghiệp chế tác, cần phải có mỹ thuật cơ sở làm cơ sở tạo hình, liền tự mua vài cuốn sách ở nhà học mấy ngày. Đi ra bên ngoài học vẽ tranh quá mắc." Tịnh Tề không có ý tứ nói.

"Thật là có thiên phú, anh còn vẽ bức nào khác không? Cho tôi thưởng thức một chút." Ninh Nhi nói.

Tịnh Tề lấy ra ngăn kéo một bản vẽ, đỏ mặt nói: "Nơi này có một ít, đều là tiện tay vẽ."

Ninh Nhi lật xem một trang, mặc dù cô không biết vẽ tranh, nhưng có khả năng giám định và thưởng thức. Cảnh Tịnh Tề phác họa cũng không phải tốt mười phần, đối với kết cấu con người cũng không hiểu biết nhiều, mang theo dấu vết truyện tranh rất đậm, nhưng tạo hình lại hết sức sinh động, làm cho người khác xem qua khó quên.

"Anh hẳn là nên học chính quy, tương lai nhất định có thể trở thành họa sĩ lớn!" Ninh Nhi từ đáy lòng nói.

"Ha ha, tôi đối có hứng thú với mạng lưới công trình, học vẽ tranh chỉ là vì tìm cảm giác tạo hình và màu sắc, rất có ích đối với việc chế tác trang Web." Tịnh Tề cười nói.

"Anh học mạng lưới công trình, tại sao lại làm chế tác trang Web?" Ninh Nhi trừng mắt hỏi.

"Tôi học một khoá mở rộng vào buổi tối, tôi rất thích, lại so sánh với thực tế, liền chọn môn học. Hiện tại thỉnh thoảng đối với phương diện này có chút linh hoạt." Cảnh Tịnh Tề nói.

"Thật là lợi hại!" Ninh Nhi nhìn chằm chằm máy vi tính đáng giá duy nhất trong phòng nói: "Bây giờ có thể nhìn tác phẩm của anh không?"

Cảnh Tịnh Tề mở máy vi tính, cho Ninh Nhi xem tác phẩm của anh trên trang web, "Tôi còn là người mới, làm được không tốt lắm." Anh đỏ mặt nói.

"Ai nói, anh làm rất khá mà, lần sau công ty chúng tôi làm trang web, tôi nhất định đề cử giám đốc tìm anh." Ninh Nhi trượt chuột, một bên lật xem vừa nói, "Anh thật đúng là đa tài đa nghệ, nói không chừng sẽ trở thành một nhà thiết kế đấy!"

"Khẩu khí của cô thật không nhỏ, một hồi họa sĩ một hồi thiết kế, tôi cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, có thể tìm được công việc giúp mẹ tôi giảm một phần áp lực là tốt rồi, không muốn để bà khổ cực như vậy là được." Cảnh Tịnh Tề nói.

Ninh Nhi không nói gì chống đỡ, cô không thể nói Tịnh Tề không ôm chí lớn, tình huống của anh là ở chỗ này, cuộc sống gian khổ chỉ có thể nghĩ vậy.

Trong nháy mắt Ninh Nhi có chút thất thần, cô và Cảnh Tịnh Tề mới là ngày đầu tiên quen biết, thế nào lại có cảm giác giống như là rất bạn bè nhiều năm? Cô luôn luôn không phải loại người dễ đồng tình với người khác, thế nhưng cô lại tiếc hận cho anh, cũng muốn hiểu biết về anh nhiều hơn, hi vọng có cơ hội giúp đỡ được cho anh.

Đều do mắt anh ta quá sáng, hàm răng quá trắng, tươi cười quá động lòng người! Hơn nữa một chút hình dáng của người tàn tật cũng không có! Ninh Nhi rất nhanh kết luận ra.

"Sủi cảo ăn được rồi!" Mẹ Cảnh bưng một tô sủi cảo lớn nóng đến bốc hơi lên bàn, kêu hai người ra.

"Đi thôi, đi ăn cơm, mẹ tôi làm sủi cảo là tuyệt nhất đó." Cảnh Tịnh Tề đỡ bàn đứng lên, chân sau rất tự nhiên nhảy ra phòng khách, trong nhà quá nhỏ, dùng nạng rất bất tiện, bình thường anh ở nhà đều dùng một chân nhảy cà tưng đi .

Ninh Nhi theo ở phía sau, nhìn chân sau của anh duỗi ra về phía trước, phần chân còn lại của anh đã bị cụt theo phía trước rung động, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút đau.

"Ninh Nhi mau tới đây, sủi cảo thừa dịp nóng ăn mới ngon." Mẹ Cảnh nhiệt tình gọi, để Ninh Nhi ngồi ở giữa mình và Tịnh Tề.

Sủi cảo bên trong hút đầy hơi nước, rất tròn đáng yêu, miếng sủi cảo mỏng trong suốt, nhàn nhạt thơm ngát theo hơi nước toả ra, câu dẫn người khác thèm ăn. Ở dưới sự thúc giục của mẹ Cảnh, Ninh Nhi gắp lên một miếng, thổi ra mấy hơi, cẩn thận cắn.

Một ngụm tràn ngập ở giữa khoang miệng, có cải trắng trong veo, có nhân thịt nồng hương, lớp da mềm mại, Ninh Nhi thực sự không biết nguyên lai sủi cảo có thể tuyệt vời giống như vậy.

Mẹ Cảnh hài lòng nhìn biểu tình Ninh Nhi ăn say sưa, mỉm cười đẩy một chén giấm cho Ninh Nhi, "Chấm chút giấm ăn rất ngon."

"Dạ, cảm ơn bác gái." Ninh Nhi mơ hồ nói, bất tri bất giác, cô ăn hết một tô lớn, cảm giác mình sắp dung thành một thể với sủi cảo.

Cảnh Tịnh Tề bên cạnh lại có chút mất hồn mất vía, mặc dù vẫn cúi đầu không ngừng ăn, ánh mắt lại có chút đăm đăm, tâm tư rõ ràng đang đặt trên người trước mặt.

Cô gái ngồi bên cạnh hoạt bát lại xinh đẹp, Tịnh Tề cảm thấy căng thẳng. Thậm chí, sáng sớm lúc ngồi ở trong xe Ninh Nhi, anh cũng đã mất hồn mất vía. Vốn là anh không dễ dàng nhận sự đồng tình của người khác, thế nhưng ở Ninh Nhi hoàn toàn không có lòng dạ nhiệt tình trước mặt, tim anh đập thình thịch, căn bản không có sức lực từ chối cô. Hơn mười phút ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm với cô, anh cho rằng cô là người duy nhất xuất hiện giữa cuộc đời anh, anh hưng phấn, cũng hoảng loạn, hận thời gian không thể dừng lại. Sau khi xuống xe, anh cho rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp cô, mặc dù lúc cô cho anh danh thiếp anh vui mừng như vậy, nhưng anh biết mình sẽ không chủ động liên lạc với cô. Mặc dù anh rất ít tự ti vì anh tàn tật, nhưng anh nhưng cũng biết rất rõ, một cô gái xinh đẹp có xe riêng và thân thể không trọn vẹn của anh tuyệt đối không phải là người cùng một thế giới? Ai biết anh thế nhưng để quên sơ yếu lý lịch trên xe của cô, lại thúc đẩy bọn họ gặp lại một lần nữa, cô thậm chí đáng yêu đến ở lại nhà anh ăn sủi cảo!

Có lẽ này sau bữa cơm trưa tuyệt vời này, bọn họ sẽ chân chính tạm biệt. Mặc dù Ninh Nhi hiền hòa hào phóng như vậy, nhưng mà vẻ đẹp và sự cao quý của cô cho anh áp lực rất lớn. Nghĩ tới đây, sủi cảo nhai ở trong miệng cũng không còn mùi vị, Tịnh Tề nhìn Ninh Nhi ăn say sưa, thấp giọng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro