Chương 17: Lý Lạc Phàm thi đại học.Edit: Hahahjhj1410

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mọi người năm mới bình an và hạnh phúc ❤️🌹🥂🎊🎉

Edit: Hahahjhj1410

Trong viện người đàn ông tựa hồ ảo tưởng qua cảnh tượng cha con gặp lại ôm nhau mà khóc cảm động sâu sắc vô cùng, nhưng không nghĩ đến sau khi ông ta biểu đạt thân phận Lý Lạc Phàm chẳng những không có kích động kinh ngạc đứng lên mà ngược lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn  ông ta.

Người đàn ông trên mặt chợt lóe lên vẻ xấu hổ, điều chỉnh lại tâm tình lại làm một bộ dáng vẻ cha con tình thâm: " Cha biết con đang oán trách cha, muộn như vậy mới tìm con nhưng con lại không biết nhiều năm như vậy cha vẫn luôn không có từ bỏ tìm mẹ con hai người, nhưng thẳng đến hiện tại cha mới tra ra được tin tức của con thì cha lập tức liền buông công việc xuống một khắc cũng không dừng đến đây tìm con."

Nhìn người cha chung huyết thống, bút trong tay Lý Lạc Phàm xoay hai vòng rồi bình tĩnh nhìn ông ta: "Ngài gọi là gì?"

" Con, đứa nhỏ này..." Người đàn ông nửa thân mật nửa trách cứ liếc mắt một cái nhìn Lý Lạc Phàm, bất quá vẫn là trả lời lại vấn đề của cô: " Cha gọi là Trần Dư Thịnh, là chủ tịch của tập đoàn Minh Quang, cha lần này tới là đến đón con trở về nhà."

Lý Lạc Phàm lẳng lặng nhìn ông ta: " Ngài họ Trần  còn tôi họ Lý, ngài dựa vào cái gì nói ngài là cha của tôi?"

Trần Dư Thịnh duỗi tay hướng ra phía sau, một người đàn ông khác vẫn đứng ở cửa ra vào lập tức đưa vào một túi văn kiện. Trần Dư Thịnh nhận lấy đưa cho Lý Lạc Phàm: " Sau khi sinh con ra thì theo họ mẹ, mẹ con gọi  là Lý Minh Châu."

Lý Lạc Phàm liếc mắt nhìn ông ta một cái, tiếp nhận túi văn kiện và đem đồ vật bên trong lấy ra,  mặt trên cùng là một quyển sổ chứng nhận kết hôn.

Lý Lạc Phàm ánh mắt trước tiên rơi vào ảnh chụp trên sổ kết hôn, nhìn Trần Dư Thịnh hai mươi năm trước so với hiện tại trẻ tuổi anh tuấn hơn bây giờ rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra ông ta như cũ đều là cái loại người thâm trầm, tâm cơ tràn ngập tính kế mà thủ đoạn lại ngoan độc. Cô gái bên cạnh diện mạo mỹ lệ tươi cười điềm tĩnh, từ tướng mạo có thể nhìn ra là người có xuất thân phú quý, được nuông chiều cùng phẩm hạnh tốt nhưng chỉ tiếc là không biết nhìn người.

Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Minh Châu trên ảnh chụp, từ lúc cô còn rất nhỏ mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông bất ngờ qua đời và chỉ để lại một mình cô ở lại trên dương gian, lúc ấy sư phụ vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ là cô nằm ở trên người mẹ khóc, tâm sinh ra thương xót đem cô bế lên, từ đó về sau hai thầy trò sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng  cô đối với ký ức về người mẹ đã mơ hồ nhưng là cái cảm giác được mẹ ôm vào trong ngực kia cảm giác ấm áp đó vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Qua nhiều năm như vậy cô lại một lần thấy được dáng vẻ của mẹ. Chỉ tiếc, lại cùng Trần Dư Thịnh chụp chung cùng một tấm ảnh.

Lý Lạc Phàm đem sổ kết hôn bỏ qua một bên, lại cầm lên một quyển giấy chứng nhận ở phía dưới mở ra sau đó phát hiện đó chính là giấy khai sinh của cô, phía trên trừ chi tiết thông tin về lúc cô ra sinh ra bên ngoài còn có tên cha mẹ: Mẹ là Lý Minh Châu, cha là Trần Dư Thịnh.

Còn dư lại chính là một đống tài liệu điều tra, Lý Lạc Phàm mở ra thấy là tình huống của cô vài năm nay. Vừa nhìn là biết người đàn ông này liền không phải điều tra thật cẩn thận kĩ càng về cô, trừ mặt ngoài tra ra được cô thường xuyên trốn học còn những việc khác đều không điều tra ra được, Trần Dư Thịnh thấy cô lật xem những tài liệu kia thì vội vàng khoe thành quả tìm kiếm của ông ta: " Mấy năm nay cha ra lệnh cho không ít người thông báo tìm con, cũng ra giá cao mời thám tử tư nhân điều tra tìm kiếm tin tức về mẹ con các người. Thật sự là không nghĩ đến mẹ con mang theo con đi tới nơi hoang vu thế này, bằng không đã sớm tìm thấy con sớm hơn và cũng sẽ không để cho con chịu khổ nhiều năm như vậy."

Lý Lạc Phàm đem những thứ đồ chơi này ném tới trên bàn, ôm cánh tay nhìn Trần Dư Thịnh: " Mẹ tôi vì cái gì sẽ dẫn tôi đi tới nơi này?"

" Mẹ con từ nhỏ liền được nuông chiều có một chút ủy khuất cũng đều chịu không nổi với lại bà ấy lại là loại tính cách như cô gái nhỏ kia, bình thường trừ vẽ tranh đánh đàn mặt ngoài không có sở thích gì khác, cũng không có quá nhiều bạn bè có thể cùng uống trà và nói chuyện phiếm cho nên bà ấy đặc biệt ỷ lại vào cha. Có một dịp công ty đặc biệt bận bịu, xã giao cũng tương đối nhiều nên có đôi khi thật sự là đã quá muộn nên cha liền ngủ lại ở công ty. Mẹ con vì thế rất không vui, cùng cha giận dỗi cãi nhau. Cha lúc ấy vì công ty mà cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, không để ý đến những cảm xúc nhỏ của bà ấy, cho rằng cùng lúc trước đều giống nhau nghĩ qua một đoạn thời gian liền tốt rồi. Nhưng không nghĩ đến..." Trần Dư Thịnh thở dài một hơi, xoa xoa mi tâm: " Bà ấy mang theo con rời nhà trốn đi mất, còn không có lưu lại bất kỳ tin tức gì. Cha thật sự không nghĩ đến lần từ biệt này chẳng những cha cùng bà ấy âm dương cách biệt, cũng bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con."

Trần Dư Thịnh nhìn lén sắc mặt của cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: " Lạc Phàm, con xem cha đã chứng minh thân phận của bản thân vì vậy con có thể cùng cha trở về nhà sao? Về sau cha sẽ chiếu cố thật tốt với con!"

Lý Lạc Phàm thản nhiên cười cười, đối với lời nói của Trần Dư Thịnh cô thật sự một chữ cũng không tin. Bất quá cô rất hiếu kỳ, Trần Dư Thịnh đều đã vứt bỏ cô nhiều năm như vậy hiện tại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô đến cùng là vì cái gì?

Ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng mà gõ hai tiếng, Lý Lạc Phàm chậm rãi lắc lắc đầu: " Hiện tại không được, tôi lập tức liền muốn đi thi đại học chờ sau khi kết thúc thi đại học rồi nói sau."

" Cũng có thể!" Trần Dư Thịnh dùng mắt thường có thể thấy được thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại chứa đầy ý cười: " Cách thi đại học còn có một cái tháng con hãy ngoan ngoãn ôn tập thật tốt, cha cũng về nhà chuẩn bị một chút nhờ dì thu dọn sắp xếp cho con một phòng lớn giữ quần áo thật rộng rãi. Đúng rồi, con yêu thích màu sắc nào? Các cô gái nhỏ hẳn là thích màu hồng nhạt đi, cha sẽ bảo dì chuẩn bị một căn phòng công chúa màu hồng nhạt cho con có được hay không?"

" Không cần." Lý Lạc Phàm ngoài cười nhưng trong không cười kéo hạ khóe miệng: " Tôi cả người toàn là âm khí lại chuẩn bị cho tôi một cái phòng màu trắng đen là được."

Trần Dư Thịnh nụ cười cứng ở trên mặt, tiếp theo lại ôn hòa cười cười: " Con, đứa nhỏ này tính tình tuyệt đối không giống như mẹ của con dịu dàng chút nào, đến bây giờ vẫn cùng cha tức giận. Tốt, con ngoan ngoãn học tập, cha không làm phiền con nữa, chờ sau khi con thi đại học  xong cha sẽ đến đón con."

Chỉ chỉ túi văn kiện mà ông ta đưa cho Lý Lạc Phàm, Trần Dư Thịnh không quên nhắc nhở cô: "Gói to bên trên có số điện thoại của cha, trong giai đoạn này nếu có bất kỳ khó khăn gì đều có thể liên hệ cho cha, không có tiền cũng có thể nói cha gửi."

Nhìn thấy Trần Dư Thịnh nụ cười có thâm ý khác, Lý Lạc Phàm cũng cười: " Không cần, tiền của tôi cũng đủ dùng."

Trần Dư Thịnh giật giật khóe miệng: " Kia được rồi, một tháng sau cha sẽ đến đón con."

Lý Lạc Phàm ngồi ở trên ghế không chút động đậy: " Đi thong thả, không tiễn!"

Trần Dư Thịnh thật sâu nhìn Lý Lạc Phàm liếc mắt một cái quay người rời khỏi tiểu viện, trợ lý vẫn đứng ở cửa sân rất có nhãn lực giúp Lý Lạc Phàm đem của viện đóng lại, lúc này mới bước chân vội vàng đuổi theo Trần Dư Thịnh thay ông ta mở cửa xe ra.

Lúc này trên mặt Trần Dư Thịnh đã không thấy nụ cười ôn hòa vừa rồi mà ngược lại tràn đầy phẫn nộ, đang là chủ tịch tập đoàn Minh Quang đã có hơn mười năm kinh nghiệm nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên có người không nể mặt ông ta như thế, đáng giận nhất là người này lại còn là con gái ruột của ông ta.

Nếu không phải vì tiền thì ông ta mới sẽ không chịu tới đón con nhỏ đáng chết đó!

Nghĩ đến Lý Lạc Phàm trên danh nghĩa có 85% cổ phiếu tập đoàn Minh Quang, Lý gia lưu lại tài sản kếch xù và nhiều ngôi biệt thự hiện đại cao tầng, còn có gửi ở ngân hàng trong két an toàn đều là các loại châu báu đồ cổ làm cho Trần Dư Thịnh không khỏi cọ xát nghiền răng cấm. Ông ta nghìn tính vạn tính chính là không tính đến Lý Đại Hải kia nhìn thấy là người cười tủm tỉm thích làm từ thiện cùng tin Phật như một lão già vậy mà có tính toán trước chuẩn bị lưu lại sau này, lại  âm thầm tìm luật sư chứng kiến làm công chứng di chúc.

Cái quy định di chúc đáng chết kia, Lý Đại Hải cùng Lý Minh Châu nếu như là ngoài ý muốn mất mạng thì sở hữu tài sản của Lý gia trực tiếp được Lý Lạc Phàm thừa kế, ngay trước khi Lý Lạc Phàm trưởng thành các hạng mục danh nghĩa tài sản chia hoa hồng từ cơ quan xác định tin cậy xử lý, Trần Dư Thịnh hàng năm được lãnh 10% cổ phiếu chia hoa hồng làm phí nuôi dưỡng Lý Lạc Phàm.

Vừa nghĩ đến ông ta lên kế hoạch nhiều năm như vậy chỉ nhận được trong đó một tòa biệt thự để cư trú cùng quyền quản lý công ty, những thứ đồ khác hoàn toàn không có quan hệ gì với ông ta cả, Trần Dư Thịnh liền cảm thấy ngực từng đợt đau đớn.

Kỳ thật ông ta cũng không phải không nghĩ tới việc giết luôn Lý Lạc Phàm nhưng luật sư mang đến di chúc bên trong rõ ràng ghi chú rõ: Một khi Lý Lạc Phàm chết, Lý gia sở hữu tài sản tất cả đều quyên tặng cho cơ quan từ thiện, quyền quản lý công ty được người quản lý xác định chức nghiệp tiếp thu. Đến thời điểm đó ông ta chẳng những ngay cả biệt thự này đều không được ở mà quyền quản lý công ty cũng phải chắp tay nộp lên. Chẳng những như thế trên di chúc còn cường điệu nhấn mạnh nếu như là Trần Dư Thịnh tái hôn thì không thể lại đảm nhiệm bất luận chức vụ gì ở tập đoàn Minh Quang, đồng thời tự động từ bỏ quyền cư trú ở biệt thự.

Trần Dư Thịnh tự nhiên là luyến tiếc biệt thự cùng quyền quản lý công ty, hơn nữa ở danh nghĩa nuôi dưỡng Lý Lạc Phàm cổ phiếu được chia 10% hoa hồng một năm so với việc lương ông ta đang làm chủ tịch một năm cao hơn rất nhiều. Tuy rằng số tiền kia trên danh nghĩa là phí nuôi dưỡng Lý Lạc Phàm nhưng Lý Lạc Phàm bị lạc mất nên việc xài như thế nào vẫn là do ông ta quyết định.

Liền vì những thứ này khiến cho Trần Dư Thịnh cũng không dám tái hôn. Bởi vậy mặc dù đã nhiều năm như vậy nhưng tiểu tam Phương Lục Đình vẫn luôn lấy thân phận Trần phu nhân tự cho mình là phu nhân thật, nhưng thật sự hai người hoàn toàn liền không có lấy một giấy tờ chứng nhận kết hôn, làm tiểu tam mười mấy năm Phương Lục Đình vẫn là tiểu tam, hai đứa con của bà ta cũng chỉ là những đứa con riêng.

Nghĩ đến điều này, Trần Dư Thịnh kìm lòng không đặng nắm tay lại trong mắt lóe qua một tia căm hận. Nhiều năm như vậy ông ta dựa vào quyền giám hộ Lý Lạc Phàm sử dụng quyền lợi cổ đông vững vàng ngồi ở trên vị trí chủ tịch, nhưng mà hiện tại Lý Lạc Phàm năm nay sắp đủ mười tám tuổi nên quyền giám hộ của ông ta cũng tự động mất hiệu lực. Từ giờ trở đi chẳng những cổ phiếu chia hoa hồng ông ta một phân tiền cũng không lấy được, Lý Lạc Phàm càng có thể tùy thời đổi đi chức vị chủ tịch này của ông ta.

Liền tính là dù cho ông ta có không thích Lý Lạc Phàm cũng nhất định phải đem đứa con gái này  dỗ cho thật tốt, tốt nhất khiến cho cô định ra một phần di chúc khác hoặc là đem tài sản trên danh nghĩa dời cho ông ta.

Trần Dư Thịnh nheo mắt, trên mặt lóe qua một tia ngoan độc.

Liền ở lúc cơn giận còn sót lại chưa tiêu trên mặt ông ta di động bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiện ra ba chữ Phương Lục Đình. Trần Dư Thịnh nhận nghe điện thoại, đầu bên kia di động truyền đến giọng nói mềm mại: " Dư Thịnh, sự tình xử lý thế nào rồi?"

Trần Dư Thịnh hừ lạnh một tiếng: " Con nhỏ chết tiệt kia tính tình không tốt lắm qua một tháng lại đến đón nó về."

Phương Lục Đình dừng một chút, lại ôn nhu nói ra: " Con bé một mình lớn lên không có giáo dưỡng cũng là điều bình thường anh vì thế sinh khí thật không đáng, chờ con bé trở lại chậm rãi dỗ dành thật tốt thì chúng ta muốn lấy đại cục làm trọng."

Nghĩ đến tập đoàn Minh Quang giá trị trên 10 tỷ khiến Trần Dư Thịnh bình tĩnh trở lại, thanh âm cũng lại trở nên trầm ổn: " Em nói đúng, là anh quá gấp gáp. Chờ con bé trở về nhà em phải dỗ dành con bé thật tốt, tranh thủ sớm một chút đem hiệp ước ký miễn cho đêm dài lắm mộng."

" Anh yên tâm." Phương Lục Đình lòng tin tràn đầy: " Em bản lĩnh dỗ dành người khác anh còn không biết à, cam đoan sẽ làm cho con bé trở nên dễ bảo."

Trần Dư Thịnh trên mặt nhiều thêm vài phần ý cười, bả vai căng cứng cũng thả lỏng xuống thoải mái dễ chịu tựa lưng vào ghế ngồi: " Vậy chuyện này liền giao cho em, gian phòng của con bé  thì em hãy thu dọn một chút thật tốt cho nó, quần áo cũng chuẩn bị một ít. Anh nhìn thấy hình thể con bé cùng con gái của chúng ta không sai biệt lắm."

Phương Lục Đình trong thanh âm mang theo ý cười: " Trong tủ quần áo của Ngưng vi có một ít quần áo còn chưa mặc qua, con bé nói là mua về nhưng lại không thích mặc. Không bằng đem những y phục này thu dọn một chút cho Lạc Phàm đi, dù sao cũng nhìn không ra là đồ cũ."

Trần Dư Thịnh có chút nhíu nhíu mày, bất quá nghĩ đến khuôn mặt kia của Lý Lạc Phàm cùng mẹ cô cực kỳ giống nhau, lại đem mày giãn ra : " Em xem rồi làm đi, không có hỏng thì chuyện của  anh liền thành công."

" Anh yên tâm, em còn có thể vì tiền mà không chịu đựng được chắc." Phương Lục Đình giận dỗi một câu: " Lại nói người ta cũng mong muốn sớm một chút đem sự việc làm cho thỏa đáng  rồi cùng anh tổ chức hôn lễ. Hai chúng ta ở cùng một chỗ đều đã hai mươi năm, con trai và con gái đều lớn như vậy nhưng hai chúng ta liền giấy đăng kí kết hôn đều không có cũng quá khó  nói được."

Trần Dư Thịnh đáp ứng hai tiếng, chờ sau khi cúp điện thoại trên mặt lại lộ ra lãnh ý. Ông ta rất thích Phương Lục Đình chẳng những bởi vì Phương Lục Đình lớn lên kiều kiều mị mị, càng bởi vì hai người bọn họ là người có tính cách giống nhau. Bình thường ở cùng một chỗ sinh hoạt thì có thể nhưng ông ta tuyệt đối không có khả năng cùng Phương Lục Đình đi lĩnh chứng.

Ông ta cũng không muốn trở thành một Lý Minh Châu kế tiếp.

*

Trần Dư Thịnh đến rồi lại đi, suy nghĩ của Lý Lạc Phàm lại bị làm rối loạn quyển về xem tướng trong tay cầm lên xem nhưng dù xem như thế nào cũng không thông hiểu. Cô đơn giản đem sách để ở một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một lá bùa mở ra lối đi thông với địa phủ rồi không chút do dự bước vào.

Một giây sau Lý Lạc Phàm xuất hiện tại trước cửa tòa văn phòng của cô ở Địa phủ, cô đẩy cửa ra như bình thường nếu thường đến gõ cửa Bạch Tiểu Soái không ở đây, văn phòng trống rỗng chỉ có màn hình lớn ngẫu nhiên phát ra âm thanh máy móc nhắc nhở.

Lý Lạc Phàm đứng ở trước màn hình một hồi lâu, rốt cuộc lấy di động ra gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Soái: " Hồn phách của mẹ tôi còn ở Địa phủ sao?"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu mới ấp úng nói ra: " Quản việc đầu thai không phải là việc của tôi quản, quản lý ngưng lại quỷ hồn cũng không phải phạm vi công việc của tôi, tôi thật sự tra không được. Hơn nữa liền tính bà ấy thật sự còn ở Địa phủ thì tôi cũng không có quyền hạn mang bà ấy tới trước mặt gặp cô được, nếu không tôi giúp cô hỏi thăm một chút thử xem."

Lý Lạc Phàm ảo não, Bạch Tiểu Soái chỉ là một cái quỷ sai nho nhỏ bình thường nên việc này  anh ta còn thật sự không chắc có thể làm được. So cấp bậc cao hơn với Bạch Tiểu Soái một chút thì chính là Hắc Bạch Vô Thường nhưng cô tuy rằng cũng nhận thức bọn họ nhưng mà số lần giao tiếp rất ít, không giống cùng Bạch Tiểu Soái đều có thể xưng huynh gọi đệ, bọn họ không hẳn sẽ giúp cô.

Trừ bọn họ ra, chính mình tại Địa phủ quen thuộc chính là lão sư của các môn học. Lý Lạc Phàm ánh mắt từ trên từng khoá học xẹt qua: Đạo pháp, phù lục, chiêm tinh, bốc thệ, lục nhâm, kỳ môn độn giáp, tướng mệnh, đoán chữ, mở âm dương, phong thuỷ...

Bạch Tiểu Soái từng nói qua, các lão sư của những chương trình học đều là Lão đại tự mình chọn lựa, đều là thiên sư cao nhất trong trăm ngàn năm qua cùng khó gặp thiên tài.

Những lão sư này vì các loại nguyên nhân nên không có đầu thai, trong quỷ sinh vượt qua dài lâu mà không thú vị ở Địa phủ. Hiện giờ có thể dạy một học sinh là người còn sống, bọn họ đem năng lực truyền lại cho thế hệ sau, nhóm thiên sư này đều rất vui vẻ thậm chí đi lại hai giới âm dương đến so Lý Lạc Phàm còn tích cực hơn, thường thường ám chỉ cô tốt nhất thời điểm khi xếp thời khóa biểu thì nhiều thêm giờ dạy học của bản thân. Bình thường cũng thường xuyên âm thầm cùng Lý Lạc Phàm dùng quỷ trò chuyện liên hệ, chỉ đạo cho cô về khóa nghiệp linh tinh.

Nếu thỉnh bọn họ hỗ trợ...

" Đang suy nghĩ gì đấy?" Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói có chút xa lạ, Lý Lạc Phàm kinh ngạc một chút nhanh chóng xoay người lại.

Đứng ở trước mặt cô là quỷ trên thân thể xuyên một bộ đồ dài ánh trăng, dáng người cao ngất nhưng duy nhất chính là khuôn mặt giống như là bị một đám sương mù bao phủ, làm cho người khác thấy không rõ diện mạo của anh ta.

Căn cứ vào cái đặc điểm rõ ràng này nên Lý Lạc Phàm lập tức đoán được vị trước mắt này chính là Lão đại trong địa phủ được rất nhiều Quỷ sai xưng hô là một tồn tại thần kỳ—— Liễu Nhiên.

Lý Lạc Phàm giật mình, nếu nói ở địa phủ ai có quyền hạn lớn nhất thì trừ Diêm Vương ra thì ngoài ra không còn ai khác hơn vị này.

" Tôi đang suy nghĩ về mẹ của tôi." Lý Lạc Phàm mười phần ngay thẳng trả lời một chút cũng không che đậy trực tiếp đem mục đích của cô nói ra: " Hôm nay cha tôi đến nhận thân, tôi nhìn ông ta thấy là người mang tướng mạo có lợi quên nghĩa giết vợ lừa con, bởi vậy tôi muốn gặp  mẹ của tôi và muốn biết nguyên nhân bà ấy chết có hay không có ẩn tình."

Liễu Nhiên đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào cô: " Ta nhớ ta và cô đã từng nói qua, khi nào cô hoàn thành sở hữu tất cả các khóa học sau đó có thể dùng mười vạn điểm tích lũy đổi lấy một lần dịch vụ gặp mặt hồn phách được xác định."

Lý Lạc Phàm bàn tay nắm chặt lại, trong mắt lóe qua một tia phẫn nộ: " Học xong chương trình học thì dễ nói, nhưng mà việc tích góp mười vạn điểm tích lũy lại quá khó khăn, ngài đây rõ ràng là đang làm khó tôi."

Liễu Nhiên lẳng lặng nhìn cô, liền ở thời điểm Lý Lạc Phàm cảm thấy anh ta sẽ dùng uy áp bức bách cô nhận sai thì Liễu Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: " Ngược lại thật ra còn có một loại biện pháp..."

Lý Lạc Phàm đôi mắt nháy mắt liền sáng lên nắm tay buông lỏng ra, hai con mắt to đáng thương vô cùng nhìn về Liễu Nhiên chờ mong anh ta có thể nói ra một cái phương pháp đáng tin cậy.

Liễu Nhiên rõ ràng bị chuyển biến của Lý Lạc Phàm đùa cho khóe miệng có một chút cong cong, trong lòng không khỏi nghĩ lại bản thân có phải hay không đem cô ép thật chặt, cô dù sao chỉ có mười tám tuổi.

Nhìn thấy Liễu Nhiên nhìn cô không nói lời nào, Lý Lạc Phàm có chút khẩn trương : " Lão đại, đến cùng là biện pháp gì thế?"

Liễu Nhiên phục hồi tinh thần, hướng tới màn hình trên tường nhìn qua: " Rất đơn giản, chỉ cần  cô nắm giữ và học thuộc tất cả về phương pháp vẽ phù lục hơn nữa xác xuất thành công đạt 95% trở lên thì ta liền truyền cho cô một đạo pháp ta tự nghĩ ra là bùa Dẫn Hồn. Dùng đạo phù này thì cô có thể triệu hồi bất luận cái hồn phách bình thường nào từ trong địa phủ trở lại dương gian."

Địa phủ có quy định, trên người mang tội thì khi người chết đi hồn phách sẽ có quỷ sai trực tiếp đến đón về địa phủ tiến hành thẩm phán, quỷ phổ thông bình thường chưa làm qua chuyện xấu thì khi chết đi có quyền tự do lựa chọn có thể tiến vào địa phủ xếp hàng đầu thai, cũng có thể lựa chọn đi lại trên thế gian thẳng đến khi nào hoàn thành nguyện vọng của bản thân sau đó đến địa phủ báo danh, đây cũng là nguyên nhân trên thế gian du hồn có quá nhiều.

Chỗ nghiêm khắc chính là hồn phách một khi tiến vào địa phủ thì hồn phách cũng sẽ bị địa phủ ghi lại vào sổ sách, từ nay về sau trừ khi đi đầu thai còn lại những nguyên nhân khác hoàn toàn không được rời khỏi địa phủ.

Đạo phù này của Liễu Nhiên quả thực phá vỡ quy tắc quản lý ở địa phủ, cô vốn chỉ tưởng ở Địa phủ gặp mẹ một lần, nhưng nghe ý tứ trong lời nói này thì cô còn có thể làm cho hồn phách của mẹ trở lại dương gian?

So với mẹ ruột thì Lý Lạc Phàm càng muốn thấy một người khác hơn.

" Sư phụ của tôi..."

" Không thể!"

Khi Lý Lạc Phàm mở miệng trong nháy mắt Liễu Nhiên tựa hồ liền biết cô muốn nói gì, trực tiếp đánh gãy lời nói của cô: " Ta nói qua chỉ có hồn phách bình thường mới có thể dùng bùa Dẫn Hồn, còn sư phụ cô không phải là hồn phách bình thường."

Lý Lạc Phàm cắn cắn môi, có chút không cam lòng: " Ông ấy nơi nào không bình thường chứ?"

Liễu Nhiên lạnh lùng nhìn cô: " Hắn có ánh sáng thập thế công đức rất nhiều ngay cả ta cũng đều nhìn đến đỏ cả mắt, cô nói hắn bình thường sao? Quy tắc cũ, cô muốn gặp sư phụ của cô thì lấy mười vạn điểm tích lũy để đổi, không có thương lượng nào khác. Nếu không vui cô thì bùa Dẫn Hồn cũng đừng học, nên làm gì thì làm đi!"

" Tôi học!" Lý Lạc Phàm mười phần thức thời, có thể khiến cho Liễu Nhiên đồng ý dạy cho cô bùa Dẫn Hồn đã là phá lệ mười phần, cô cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.

Bất quá...

Lý Lạc Phàm nhớ tới luật pháp ở địa phủ như cũ có chút không yên lòng: "Nếu như tôi dùng bùa Dẫn Hồn đem hồn phách của mẹ tôi mang về dương gian, sau này địa phủ truy cứu trách nhiệm của mẹ ta thì sao?"

" Sẽ không!" Liễu Nhiên tay duỗi ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa mang theo hơi thở U Minh: " Lá bùa này là tương đương như giấy thông hành cho phép quỷ đi lại trên dương gian, quỷ khi đi mang theo cái này sẽ không nhận phải bất luận trách phạt gì cả."

" Vậy là tốt rồi!" Lý Lạc Phàm đối với bản thân tràn đầy tự tin: " Khóa phù lục của tôi đã lên hơn phân nửa, tôi sẽ nắm chặt thời gian tranh thủ trong một tháng thông qua."

Liễu Nhiên khóe môi giật giật không thể nhận ra: " Đừng quên còn có quy định xác xuất thành công."

Lý Lạc Phàm hít sâu một hơi nghiêm túc nhẹ gật đầu. Môn học về Phù lục này nói dễ dàng cũng không quá dễ dàng, nói khó thì cũng không khó. Dễ dàng ở chỗ là tất cả phù lục đồ án đều là có sẵn, không cần chính mình sáng tạo chỉ cần học qua liền làm được. Chỗ khó khăn chính là đặc biệt khảo nghiệm thiên phú, người có thiên phú cao chẳng những đối với hiểu biết về phù lục đều có thể đã gặp qua là không quên được, hơn nữa khi vẽ bùa có thể nhấc một bút liền vẽ xong nhưng người không có thiên phú vẽ bùa đoán chừng là một chuyện thống khổ nhất, chẳng những muốn dâng hương tắm rửa giới nghiêm ba ngày, lúc vẽ bùa xác xuất thành công cũng vô cùng thấp, có thể vẽ mấy chục tấm bùa thì mới có thể thành công được một tấm.

Lý Lạc Phàm ở mảng phù lục không tính là thiên tài nhưng là so với đại bộ phận thiên sư thì mạnh hơn không ít. Trước mắt mới đây thôi mà cô vẽ bùa xác xuất thành công đã một nửa trở lên, xem như làm cho rất nhiều thiên sư hâm mộ thành tích của cô.

Lý Lạc Phàm cảm giác nếu tương lai trong một tháng đem tinh lực đều đặt ở trên việc vẽ bùa thì nhất định có thể đạt tới yêu cầu của Liễu Nhiên.

Nhìn thấy Lý Lạc Phàm dáng vẻ lòng tin tràn đầy Liễu Nhiên mỉm cười, lá bùa trong lòng bàn tay biến mất không thấy đâu thay vào đó là một cây bạch ngọc bút tản ra hào quang ôn nhuận.

Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm cây bút kia âm thầm nuốt nước miếng, tuy rằng không biết đây là cái bút gì nhưng xem cây bút này linh khí sáng bóng liền biết chắc là pháp khí khó gặp, nếu là đặt vào trong giao dịch trao đổi điểm tích luỹ thì ít nhất phải được trên vạn điểm tích lũy.

Bắt gặp Lý Lạc Phàm giương mắt nhìn bút trong lòng bàn tay cũng không dám đoạt lấy, Liễu Nhiên trong giọng nói nhiều hơn vài phần ý cười: " Đưa cho cô."

" Cho tôi?" Lý Lạc Phàm có chút không dám tin chỉ chỉ bản thân, lần trước sinh nhật mười tám tuổi của cô Liễu Nhiên chỉ đưa một quyển bí tịch kiếm tiền, lần này không làm không hưởng bất quá nếu qua sinh nhật anh ta lại hào phóng như vậy đưa thêm một kiện pháp khí?

Đây là cái ngày lành gì thế?

" Nghe nói cô hôm nay bắt trở về cho địa phủ một tên tội phạm truy nã, đây là phần khen thưởng nhỏ cho cô." Liễu Nhiên thanh âm nghe không ra có cái gì phập phồng, phảng phất như việc khen thưởng cho Lý Lạc Phàm là chuyện đương nhiên bình thường: " Trở về vẽ bùa cho thật tốt."

Lý Lạc Phàm lập tức vui vẻ ra mặt đem bạch ngọc bút nhận lấy, yêu thích không buông tay đặt ở trong tay vuốt nhẹ.

Liễu Nhiên nhìn thấy cô thưởng thức bút của mình bỗng nhiên lại bổ sung một câu: " Cũng xem như bổ sung quà sinh nhật mười tám tuổi cho cô đi."

Lý Lạc Phàm ngẩng mạnh đầu lên, Liễu Nhiên đã biến mất không thấy.

Cảm thụ được trong lòng bàn tay ngọc bút ôn nhuận cùng linh khí ôn nhu, Lý Lạc Phàm nhanh chóng chạy đến phòng học về vẽ bùa chú từ trong ngăn kéo lấy một chồng giấy vàng ra ngoài dùng bạch ngọc bút điểm một chút chu sa, ngòi bút dừng ở trên giấy tựa như là rồng bay phượng múa sướng ý, không đến một phút đồng hồ một lá bùa lóe hào quang tràn đầy linh khí liền vẽ tốt.

Đây nhất định là một cây bút vẽ bùa cực phẩm, Lý Lạc Phàm từ đáy lòng cảm thán: " Lão đại thật đúng là một quỷ tốt, quá khéo hiểu lòng người!"

*

Có mục tiêu cố gắng nên Lý Lạc Phàm hận không thể đem một ngày xem như 48 giờ để dùng, ban ngày cô đến trường học vì thi đại học làm mục tiêu tiến lên cuối cùng, buổi tối đến địa phủ học vẽ bùa chú.

Có bạch ngọc bút hỗ trợ Lý Lạc Phàm học vẽ bùa tốc độ quả thực đột nhiên tăng mạnh, trong khoảng thời gian không đến một tháng mà cô chẳng những đã qua tất cả phù lục, trình độ vẽ bùa xác xuất thành công cũng thẳng tắp nâng cao.

Nhìn bản thân vẽ tốt một xấp bùa thật dày, Lý Lạc Phàm có một loại cảm giác trong một đêm bỗng nhiên phất nhanh. Thường ngày cô dùng bùa chú thì đại đa số đều là cô lấy điểm tích lũy đổi, hiện tại cô rốt cuộc có thể vẽ muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu, nhiều đến dùng không hết.

Liễu Nhiên thật đúng là dụng tâm lương khổ a, muốn cô học vẽ bùa chú thật tốt nhất định là vì giúp cô tích góp điểm tích lũy, thật là một  Lão đại đối xử tốt với cấp dưới mà.

Tại khi vẽ bùa xác xuất thành công tăng lên đạt tới 95%, Lý Lạc Phàm cũng nghênh đón kì thi đại học. Tuy rằng ba năm cấp ba số lần cô đến trường học không bằng một nửa những học sinh khác nhưng mà ba năm này khi bốn vị quỷ lão sư giáo dục cho cô cũng đã làm thật không ít bài thi. Cùng học sinh bình thường giống như nhau cô đối với kì thi đại học cũng tràn đầy chờ mong.

Buổi tối trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, hồn phách Lý Lạc Phàm khó được một hôm không đến địa phủ mà lại đốt an hồn hương lên kiên kiên định định ngủ một cái thật mỹ mãn. Buổi sáng, Trần Bằng Cương chuẩn bị xong điểm tâm dinh dưỡng phong phú lại mỹ vị ngon miệng, Trương Nhã Lệ giúp cô sắp xếp xong cặp sách và còn chuẩn bị cho cô một váy liền áo do tự tay cô ấy làm ra. Vương Mạt thật sự là không có chuyện gì làm nên xoay hai vòng ngồi ở bên cạnh Lý Lạc Phàm: " Nếu không tôi ôn lại bài khoá từ vựng tiếng Anh cho cô nhé?"

Lý Lạc Phàm liếc mắt nhìn anh ta một cái: " Bằng không thì anh hãy biểu diễn cái trò giạng thẳng chân là được như vậy tôi còn có thể vui vẻ một chút."

Vương Mạt gãi đầu, cảm giác anh ta so với người muốn thi đại học như Lý Lạc Phàm này còn khẩn trương hơn: " Cô nói đi, tôi có thể giúp cô làm chút gì? Nếu không thì tôi đem trọng điểm tổng kết tốt lại lấy đến cho cô xem lại?"

Lý Lạc Phàm đem một cái bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, có chút không biết nói gì nhìn anh ta: " Thi đại học mà thôi, tôi dù như thế nào cũng có thể thi đậu một cái đại học tốt đi."

Nghĩ đến thành tích thi mô phỏng của Lý Lạc Phàm khiến cho Vương Mạt lập tức đem tâm tư đặt về lại trong bụng, cười ha hả hướng Lý Lạc Phàm làm động tác động viên cố gắng: " Chúc cô thi hơn mong đợi, đáp án đều đúng, một lần đoạt lấy giải nhất, lấy cái chức Trạng Nguyên thi đại học trở về!"

Lý Lạc Phàm nở nụ cười, cầm cặp sách lên: " Được, tôi sẽ tranh thủ không làm cho các người mất mặt!"

Thấy Lý Lạc Phàm muốn đi, Trương Nhã Lệ vội vàng uống xong một ngụm sữa đậu nành cuối cùng rồi thật nhanh lấy dù che nắng ra, dù thế nào cũng phải đưa Lý Lạc Phàm đi thi.

Lý Lạc Phàm bất đắc dĩ: " Tôi đều đã bao lớn rồi còn muốn người khác đưa đi?"

" Cô không hiểu đâu!" Trương Nhã Lệ nghiêm túc nhìn cô: " Tôi lúc thi đại học năm ấy không có ai đi theo giúp tôi, là chính tôi tự mình đi. Đang lúc từ trong trường thi đi ra thấy các thí sinh khác đều có người lớn đưa trái cây cho, đưa nước khoáng cùng quan tâm lo lắng mà chỉ có tôi là lẻ loi một mình trở về. Cái loại cảm giác này thật sự đặc biệt khó chịu, tôi không nghĩ để cô cũng sẽ trải qua như vậy."

Trương Nhã Lệ ôm bả vai Lý Lạc Phàm: " Hôm nay là ngày thi đại học quan trọng của cô, làm người nhà tôi nhất định phải ở ngoài trường thi chờ cô. Đợi về sau cô đậu lên đại học ở thành thị nào tôi liền đi thành thị đó nhận lời mời vào công tác, đến thời điểm đó hai chúng ta cùng nhau thuê phòng ở!"

Lý Lạc Phàm trong lòng ấm áp: " Được, liền định như vậy đi!"

Có Trương Nhã Lệ cùng đi thi cảm giác trên đường không có bao nhiêu xa là đã đến, Lý Lạc Phàm đưa điện thoại di động giao cho Trương Nhã Lệ bảo quản còn cô cõng cặp sách tiến vào trường thi.

Thi đại học hoàn chỉnh hai ngày, vậy mà cái người cha tự xưng vô cùng mong nhớ kia của cô một cú điện thoại cũng không gọi qua hỏi thăm, tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Thi xong một môn cuối cùng đi ra khỏi trường thi, Lý Lạc Phàm về nhà chuyện thứ nhất muốn làm chính là cầm bạch ngọc bút đến địa phủ.

Quả nhiên ở văn phòng bồi dưỡng nhân tài của địa phủ liền nhìn thấy Liễu Nhiên đứng ngay cửa sổ, Lý Lạc Phàm cũng không nói chuyện mà trực tiếp ngồi xuống ở trước bàn, một lá rồi tiếp một lá mà vẽ bùa.

Vẽ bùa là một sự kiện mười phần khảo nghiệm tinh lực cùng thể lực, tinh lực nếu có một chút không tập trung hoặc là thể lực nếu có một chút chống đỡ không nổi thì lá bùa này liền thất bại.

Lý Lạc Phàm phảng phất như có vô hạn tinh lực cùng thể lực như bình thường, vẽ xong một lá lại vẽ tiếp một lá khác. Một giờ qua, hai giờ qua, lại ba giờ qua... Lý Lạc Phàm giống như không biết mệt một khắc cũng không ngừng nghỉ, trên bàn và mặt đất chất đầy thật dày những lá bùa.

Liễu Nhiên ôm cánh tay đứng ở cửa sổ lẳng lặng nhìn Lý Lạc Phàm, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý thưởng thức cùng kiêu ngạo, anh ta liền biết nha đầu kia quen với tiết tấu thành nhàn rồi, đôi khi bức cô một chút mới biết được tiềm lực thật sự của cô.

Lý Lạc Phàm dùng bạch ngọc bút vẽ tốt một lá bùa cuối cùng, lúc này mới xoa cánh tay đứng lên trên mặt mang theo kiêu ngạo cười nói: " Tôi đều vẽ tốt, một lá cũng đều không lãng phí!"

Liễu Nhiên đi đến bên người cô vươn tay cầm lấy bạch ngọc bút, ngay trên lá bùa còn trống vung lên vài nét liền tạo ra một cái bùa Dẫn Hồn ẩn chứa linh lực U Minh xuất hiện ở trên bàn.

Liễu Nhiên động tác mặc dù nhanh nhưng là dấu vết hướng đi của bút vẽ bùa phảng phất bình thường rõ ràng khắc họa vào trong đầu Lý Lạc Phàm.

" Lá bùa khác phải dùng chu sa để vẽ mà lá bùa này nhất định phải ở Địa phủ dùng bút vẽ bùa dẫn U Minh chi lực vẽ mới có thể thành công. Khi dùng lá bùa này linh lực của người vẽ bùa vận chuyển trên U Minh chi lực, mặc niệm danh tính hồn phách cùng ngày sinh tháng đẻ thì hồn phách đó liền sẽ từ địa phủ đi đến dương gian."

Đem bạch ngọc bút đặt lại trên bàn, Liễu Nhiên nhìn Lý Lạc Phàm: " Lá bùa này tuy dùng tốt nhưng muốn dùng thì phải cẩn thận. Một khi cô dẫn hồn phách trở lại dương gian nếu xuất hiện vấn đề thì cô sẽ bị gánh chịu nhân quả."

Lý Lạc Phàm nhẹ gật đầu, ngón tay Liễu Nhiên ở trên lá bùa nhẹ nhàng điểm điểm thân ảnh biến mất không thấy đâu.

Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm lá bùa Dẫn Hồn trên bàn kia trái tim kích động đập phanh phanh, lá bùa này là đưa cho cô? Đem bùa Dẫn Hồn cẩn thận từng li từng tí cầm lên cảm thấy phía trên ẩn chứa hơi thở U Minh nồng đậm, đây là đặc trưng ở địa phủ.

Mặc kệ những lá bùa khác, Lý Lạc Phàm cầm bùa Dẫn Hồn mở ra quỷ môn vài bước liền bước trở về dương gian, từ trong phòng ngủ của cô thân hình hiện ra.

Lúc này đêm đã khuya chính là lúc chiêu hồn tốt nhất. Lý Lạc Phàm tay nắm lá bùa đem linh lực cơ thể truyền tới tay, dùng linh lực mang theo hơi thở U Minh lần nữa tạo ra một lần hướng đi cho bùa chú, trong lòng mặc niệm danh tính cùng ngày sinh tháng đẻ của Lý Minh Châu.

Ngay khi vẽ xong một bút cuối cùng thì lá bùa trong lòng bàn tay bốc cháy lên, dâng trào không khí U Minh hóa thành một con rồng từ trên lá bùa chui ra ở trong phòng vòng một vòng xung quanh sau nhanh chóng chui xuống dưới đất.

Thành công!

Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, có chút khẩn trương đứng ở trong phòng yên lặng chờ đợi. Lại nói tiếp, cô cùng mẹ ở chung cơ bản đều là thời kỳ trẻ nhỏ, lưu lại cho cô ký ức đã có phần mơ hồ không rõ nhưng là ở sâu trong nội tâm của cô đối với mẹ vẫn có một phần tình cảm.

Loại yêu kia như khắc vào trong lòng.

Cũng không biết qua bao lâu âm khí từ lòng đất hướng về phía trước cuồn cuộn làm cho Lý Lạc Phàm phục hồi tinh thần hướng về chỗ âm khí tụ tập nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh có chút trong suốt từ dưới đất nhẹ nhàng đi lên, tướng mạo cùng với Lý Lạc Phàm có sáu phần giống nhau trên mặt mê mang cùng bất an.

Một người một quỷ thấy được lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Lý Minh Châu có chút tò mò đánh giá Lý Lạc Phàm, chậm rãi mới phản ứng lại được lập tức kinh ngạc mở to hai mắt: " Con là Lạc Phàm?"

Lý Lạc Phàm nhẹ gật đầu: " Đúng vậy, con là Lạc Phàm, là con gái của mẹ!"

" Là con mang mẹ từ trong địa phủ đem ra ngoài sao?" Lý Minh Châu cười tủm tỉm trên mặt tràn đầy kiêu ngạo: " Con như thế nào lại lợi hại như vậy? Là vị đạo trưởng mang theo con rời đi kia dạy cho con sao?"

Lý Lạc Phàm có chút kinh ngạc: " Mẹ biết à?"

Lý Minh Châu nhẹ gật đầu: " Lúc trước khi mẹ chết không buông bỏ xuống được con nên hồn phách vẫn luôn quanh quẩn ở bên cạnh con. Lúc này có một vị đạo trưởng đi ngang qua, ông ấy thấy được chúng ta nên đem con bế lên. Ông ấy nói cùng với mẹ sau này ông ấy sẽ chiếu cố tốt cho con, khuyên mẹ đi địa phủ an tâm chờ đợi. Mẹ nhìn thấy trên người ông ấy có hào quang màu vàng liền đồng ý đem con phó thác cho ông ấy."

Lý Lạc Phàm hít vào một hơi thật sâu, cô không nghĩ đến bản thân ở trên đời này có hai người thân trọng yếu nhất lại cùng lúc xuất hiện, trong lúc nhất thời có một cổ chua xót ở trong lòng sôi trào làm đôi mắt cũng theo đó có chút đỏ lên.

" Sư phụ con đem con chiếu cố rất tốt." Lý Lạc Phàm nước mắt rơi xuống: " Chỉ là ông ấy ba năm trước đây đã qua đời, mẹ ở Địa phủ có gặp qua ông ấy sao?"

Lý Minh Châu lắc lắc đầu: " Ông ấy không phải người thường, chết cũng sẽ không cùng quỷ bình thường như chúng ta sống chung một chỗ. Bất quá con yên tâm, ông ấy có công lớn đức ở đâu cũng đều sẽ trải qua rất tốt."

Lý Lạc Phàm hít hít mũi, thừa dịp quay đầu lấy tay đem nước mắt lau khô dáng vẻ làm bộ như không có việc gì từ trên bàn cầm lên một túi văn kiện: " Mẹ, lần này con thỉnh mẹ đi lên là có chuyện muốn mẹ giúp. Tháng trước có cái người gọi là Trần Dư Thịnh tới tìm con, nói là cha ruột của con. Ông ta nói năm đó mẹ bởi vì ông ta tăng ca xã giao đã cùng ông ta mâu thuẫn náo loạn, giận dỗi mang theo con bỏ đi cho nên dẫn đến việc con cùng ông ta chia lìa mười mấy năm."

Nghe được ba chữ Trần Dư Thịnh, Lý Minh Châu nguyên bản trên mặt ôn nhu xinh đẹp lại tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận.

" Nhưng mà con không tin ông ta." Lý Lạc Phàm tiếp tục nói ra: " Từ mặt của ông ta dựa trên tướng mạo liền có thể nhìn ra ông ta là một con người ngoan độc đến việc vứt bỏ vợ con vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, kỳ thật thời gian qua con rất tốt đã nhiều năm như vậy bây giờ ông ta vì sao muốn tìm đến nhận lại con gái vào lúc này. Ông ta không phải đang là một chủ tịch tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Minh Quang sao?"

" Ông ta chính là một con tu hú chiếm tổ chim khách, một tên bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa!" Lý Minh Châu nghiến răng nghiến lợi nói ra: " Ông ta, Trần Dư Thịnh từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi là một cô nhi năm đó được cha của mẹ giúp đỡ với danh nghĩa giúp đỡ trẻ em nghèo khó, ông ta chính là một trong số những người đó. Có thể nói, ông ta từ tiểu học đến tốt nghiệp nghiên cứu sinh học phí và sinh hoạt phí đều là cha của mẹ giúp đỡ, lúc phòng ở trong nhà ông ta bị tuyết  làm sụp sau đó đều là cha của mẹ bỏ tiền lần nữa giúp ông ta xây lại. Khi đó ông ta học tập không kém lắm cũng rất có lễ phép, hàng năm đều gửi thư đến công ty hướng tới cha của mẹ báo cáo tình huống học tập của ông ta, còn có thể gửi một ít đặc sản thôn quê của nhà nông lại đây nói tuy rằng không đáng giá tiền nhưng là đại biểu tâm ý của ông ta. Cha của mẹ cảm thấy ông ta chẳng những tiến về phía trước còn biết cảm ơn, trong khoảng một ngàn một đứa trẻ thì ấn tượng đối với ông ta là khắc sâu nhất.

Ông ta tốt nghiệp đại học về sau chủ động nhận lời mời đến tập đoàn Minh Quang, lại ở trong lý lịch sơ lược viết rõ tình huống được tập đoàn Minh Quang giúp đỡ mười mấy năm, nói muốn báo đáp tập đoàn Minh Quang. Kỳ thật khi đó ông ta chỉ là một tên sinh viên bình thường tốt nghiệp trường học 211, cùng một đám thạc sĩ 985 Bác Bỉ [Bobbie] đứng cạnh so sánh căn bản không có ưu thế. Nhưng chủ quản nhận lời mời biết cha của mẹ đối với những đứa trẻ được giúp đỡ khá coi trọng, khi nhìn đến lý lịch sơ lược của ông ta sau đó cố ý lấy được một chút câu trả lời từ văn phòng chủ tịch, cha của mẹ cảm thấy đây cũng là một loại duyên phận liền đặc biệt  giữ lại ông ta."

Lý Lạc Phàm nhẹ a một tiếng: " Ông ta thật đúng là rất có tâm cơ."

" Đâu chỉ tâm cơ!" Lý Minh Châu trong mắt bốc hỏa: " Lúc ấy mẹ cũng tốt nghiệp đại học, mẹ học là chuyên ngành mỹ thuật nên đối với việc quản lý xí nghiệp này một chút cũng không cảm thấy hứng thú. Nhưng là cha của mẹ chỉ có một đứa con gái là mẹ nên về sau tập đoàn Minh Quang to như vậy cần mẹ đến thừa kế, mẹ nhất định phải nghe ngóng tình hình hoạt động công ty, bởi vậy một năm kia mẹ cũng lấy thân phận công nhân viên bình thường nhận chức chuyển vào ký túc xá công nhân viên, cùng ông ta ở một chỗ tham gia công tác huấn luyện công nhân mới.

Mẹ cho rằng bản thân đem thân phận che giấu rất tốt nhưng mẹ lại quên mất khi năm ấy mẹ lên cấp 3 ông ta từng ngàn dặm xa xôi mang theo quà nông sản đến nhà mẹ chúc mừng năm mới, ông ta đã gặp qua mẹ. Ông ta thấy mẹ quên chuyện này nên cũng cố ý ngậm miệng không đề cập tới mà ngược lại cố ý tiếp cận mẹ, đắp nặn thành một người có tính cách ôn nhu trong sáng hài hước hào phóng lại không ngừng vươn lên, hơn nữa ông ta khi đó trưởng thành cũng không tệ lắm, mẹ chậm rãi liền thích ông ta."

Lý Lạc Phàm xoa xoa mi tâm, lại là loại câu chuyện tiểu thư nhà giàu cùng tiểu tử nhà nghèo cũ rích này, luôn luôn có tiểu thư ngốc bạch ngọt thích làm như vậy!

" Lúc ông ngoại con giúp đỡ ông ta cùng ông ta tiếp xúc không nhiều lắm nên hiểu không sâu,  vậy lúc ông ta đều đã đến công ty đi làm còn nhìn không ra được ông ta là loại người nào sao?"

Lý Minh Châu âm u thở dài: " Người ông ngoại kia của con cái gì cũng tốt chính là quá nuông chiều con cái! Chỉ cần mẹ thích ông ấy đều vô điều kiện thỏa hiệp, hơn nữa năm đó Trần Dư Thịnh che dấu quá kỹ, đem bản thân đắp nặn thành người có nhân phẩm và tính cách đều vô cùng tốt, nhìn đến trừ nghèo một chút cũng không có tật xấu khác. Đối với việc nhà nghèo mà nói thì với nhà mẹ cũng không thành là vấn đề, nhà mẹ dù sao cũng là nhà giàu nhất Nam Tỉnh nên không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa Trần Dư Thịnh còn nguyện ý đến cửa làm con rể thay cha của mẹ xử lý công việc gia sản, vì thế cha của mẹ liền đồng ý hôn sự này."

" Kết quả a, cái gì mà nhân phẩm tốt đều là giả, ông ta chính là một con sói đội lốt cừu!" Lý Minh Châu cọ xát răng cấm, dung nhan tinh xảo nhiều thêm vài phần đáng sợ màu xanh: " Những thứ này hết thảy đều là ông ta tính kế tốt,  năm đó mẹ sinh ra con sau đó cha của mẹ liền dần dần đem quyền quản lý công ty chuyển vào trong tay ông ta, đến năm ấy khi con được ba tuổi ông ta ngay khi cha của mẹ duy trì ở ẩn liền trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Minh Quang. Ngay khi ông ta nắm quyền không bao lâu thì cha của mẹ liền bị tai nạn xe cộ qua đời, mẹ còn chưa từ trong nỗi đau mất đi cha thoát ra thì tiểu tam của ông ta liền mang theo con riêng đến cửa đòi nhập vào gia phả."

Lý Lạc Phàm kinh sợ, không dám tin hỏi: " Tiểu tam cùng con riêng?"

" Đúng vậy." Lý Minh Châu lộ ra nụ cười châm chọc: " Con có thể tưởng tượng ra sao? Tiểu tam sinh đứa con riêng đó so với con còn lớn hơn hai tháng, lúc mẹ mang thai bụng lớn thì ông ta  cùng với tiểu tam đã sản xuất, cuộc hôn nhân này từ ban đầu chính là một âm mưu. Mẹ lúc ấy thương tâm muốn chết chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút, liền tùy tiện mua một tờ vé xe liền mang theo con ra ngoài, kết quả vừa đến nơi này không bao lâu mẹ liền xảy ra tai nạn xe cộ."

Lý Lạc Phàm ngón tay gõ gõ mặt bàn: " Lại là tai nạn xe cộ."

" Chính là, lại là tai nạn xe cộ, hơn nữa cùng cái chết của cha của mẹ không có gì khác biệt, đều là đối phương say rượu gây ra." Lý Minh Châu cười lạnh một tiếng: " Năm đó sau khi hồn phách của mẹ rời khỏi thân thể cố ý đi xem thử tài xế đối phương, ông ta khi xảy ra tai nạn xe cộ sau đó lại không phải trước tiên xuống xe xem hiện trường mà là ngồi ở trên ghế điều khiển gửi tin nhắn, số điện thoại trên tay của đối phương thì mẹ không biết nhưng mà nhiều năm như vậy mẹ như cũ vẫn nhớ rõ ràng thấu đáo."

Lý Lạc Phàm biết tiền căn hậu quả sự việc, cũng đại khái suy đoán ra mục đích của Trần Dư Thịnh khi tìm đến cô: "Trần Dư Thịnh là cái người không có lợi thì không dậy sớm, ông ta tu hú chiếm tổ chim khách chiếm đoạt tập đoàn Minh Quang vốn là rất chột dạ, hận không thể cùng người có liên quan đến Lý gia đều chớ nên xuất hiện ở trước mặt ông ta, hiện giờ ông ta tìm con  khẳng định cùng tài sản Lý gia có quan hệ."

Lý Minh Châu nở nụ cười: " Cha của mẹ còn chưa có đi đầu thai, nếu con không ngại thì đem ông ấy cũng gọi lên đi, chúng ta cùng nhau đem tài sản thuộc về Lý gia chúng ta đoạt lại."

*

Hai ngày sau Trần Dư Thịnh lần nữa xuất hiện ở trong tiểu viện nhà Lý Lạc Phàm, mang trên mặt  nụ cười như người cha hiền: " Lạc Phàm, cha đến đón con về."

Lý Lạc Phàm đứng ở cửa sổ trong phòng hướng về ông ta mỉm cười, bay ở sau lưng là bốn con quỷ sắc mặt xanh tím.

- xong -..

30/01/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro