Chương 18: Trở về Lý gia chuẩn bị kế hoạch đoạt lại tài sản.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hahahjhj1410

Tập đoàn Minh Quang tọa lạc ở thành phố Hải Kinh tỉnh Nam Tỉnh, 40 năm trước tập đoàn Minh Quang vẫn chỉ là một công ty Minh Quang nho nhỏ, người sáng lập Lý Đại Hải có ánh mắt độc đáo đối với thị trường nắm chắc chuẩn xác, trong thời gian ngắn ngủi 10 năm liền biến một công ty nhỏ chỉ có chưa đến mười người đã phát triển trở thành một xí nghiệp lớn có mấy trăm người, sau này công ty Minh Quang nhanh chóng cắm rễ nẩy mầm ở nhiều nghề nghiệp lĩnh vực khác nhau, từ công ty Minh Quang biến thành tập đoàn Minh Quang. Vào mười lăm năm trước thời điểm Lý Đại Hải về hưu tập đoàn Minh Quang đã trở thành doanh nghiệp tư nhân tiếng tăm lừng lẫy toàn quốc, Lý Đại Hải cũng liên tục nhiều năm được vinh danh là người giàu nhất đứng đầu bảng ở Nam Tỉnh.

Lý Đại Hải sự nghiệp phát triển nên có vô số bất động sản trên danh nghĩa, biệt thự với hoa viên hiện đại, cảnh quan chung cư cao tầng, những đoạn đường tốt và tinh xảo ở Nam Tỉnh đều có bất động sản của Lý Đại Hải. Ngoài ra ông ấy còn thích sưu tầm một số loại đồ vật như đồ cổ, xây nhà bảo tàng tư nhân, thuê công ty bảo an cao nhất vì mỗi một kiện đồ cổ đều đăng ký lưu vào sách cũng tiến hành công chứng. Trừ những thứ đó ra còn có vàng bạc châu báu mua đến đếm không hết, mướn két an toàn chuyên môn của ngân hàng để gửi...

Mười lăm năm trước, Trần Dư Thịnh vào lúc Lý Đại Hải lui về phía sau đảm nhiệm chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành tập đoàn Minh Quang, về sau Lý Đại Hải cùng Lý Minh Châu lại lần lượt ngoài ý muốn qua đời. Trần Dư Thịnh dương dương tự đắc cho rằng ông ta đoạt lấy tất cả gia sản của Lý gia, biến ông ta từ tên nhóc nhà nghèo nhảy lên trở thành nhà giàu mới nổi nhất ở Nam Tỉnh, nhưng lúc này sau khi luật sư mang đến di chúc đã đánh nát mộng đẹp của ông ta. Ngay dưới chế độ quản lý di chúc của Lý Đại Hải cùng tình hình công ty khắc nghiệt, ông ta tựa như một người quản lý được thuê chức nghiệp, ngay cả lương một năm của ông ta cũng đều không thể tùy tâm sở dục mà tiêu xài.

Hết thảy những sản nghiệp này thì người thừa kế duy nhất lại chính là Lý Lạc Phàm, ông ta trừ giữ được chức vị bên ngoài chỉ còn hai bàn tay trắng.

Trên danh nghĩa được chia cổ phiếu 10% hoa hồng của Lý Lạc Phàm ngược lại là nơi phát ra nguồn kinh tế lớn nhất cho ông ta hằng năm, điều này giống như so với tiền đều là khuất nhục đánh thẳng vào mặt ông ta, thế nhưng lại khiến cho ông ta luyến tiếc từ bỏ.

Buồn cười nhất là, nhiều năm như vậy làm chủ tịch tập đoàn Minh Quang mà nơi Trần Dư Thịnh ở vẫn là phòng cưới lúc cùng Lý Minh Châu kết hôn, bởi vì dựa thu nhập của chính ông ta căn bản mua không nổi loại biệt thự có vị trí tuyệt hảo này.

Xe chạy đến trước cửa một tòa biệt thự có chút lâu đời liền ngừng lại, Lý Minh Châu ghé vào trên cửa kính xe trên gương mặt xanh trắng nhiều hơn vài phần thương cảm: " Mẹ rốt cuộc cũng trở về."

Tòa biệt thự hoa viên này vẫn là Lý Đại Hải mua nằm ở vị trí giữa sườn núi Núi Thanh Long lưng tựa núi, phía trước hướng biển, nghe nói đây là nơi phong thuỷ tốt nhất, người có thể ở nơi này mua được biệt thự đều là lão đại số một số hai có chỗ đứng trong thương giới.

Nhoáng một cái mà khu biệt thự này cũng đã có hơn ba mươi năm lịch sử nhưng vẫn là nơi tụ tập đặc trưng của những người giàu có nhất ở Nam Tỉnh, là nơi mà rất nhiều người mong muốn sinh sống ở đây nhưng không thể. Sau khi Lý Minh Châu chết Trần Dư Thịnh liền đem tiểu tam cùng con trai và con gái riêng của ông ta nhận về, "Một nhà bốn người" tu hú chiếm tổ chim khách ở đến yên tâm thoải mái mà không hề có cảm giác ngượng ngùng.

Nhìn phòng ở bản thân yêu thích bị những loại người này ghê tởm ở gần hai mươi năm khiến cho Lý Minh Châu liền tức giận dồn nén một cục tức, hướng về phía Trần Dư Thịnh cho một cái tát.

Trần Dư Thịnh ở trong lòng đang đánh tính toán nhỏ nhặt của bản thân, bất thình lình cảm thấy như có một cổ khí lạnh từ lỗ tai và trong mắt chui vào, tiếp sau đó cảm thấy đầu đau ong ong. Đè lỗ tai lại, Trần Dư Thịnh cảm giác ông ta gần đây có thể là bởi vì những việc liên quan đến Lý Lạc Phàm nên có chút nóng giận dẫn đến bị viêm tai giữa.

Móc móc lỗ tai, Trần Dư Thịnh không để tâm so với chút tật xấu này đến khi Lý Lạc Phàm sớm đem tài sản trên danh nghĩa chuyển đến trong tay mới là quan trọng nhất.

Cửa lớn của biệt thự cảm ứng được biển số xe sau đó từ từ mở ra cho xe lái vào đi đến trước suối phun nước của khu biệt thự thì ngừng lại, tài xế xuống xe thay Trần Dư Thịnh mở cửa xe ra.

Trần Dư Thịnh nhìn Lý Lạc Phàm ý bảo: " Chúng ta đã đến nhà, đây chính là biệt thự của gia đình chúng ta. Lúc trước cha không tìm được con sớm đã làm con chịu khổ, về sau mỗi tháng cha cho con một vạn tệ tiền tiêu vặt nên con không cần lại vì tiền mà rầu rĩ!"

Bay ở trong xe Lý Minh Châu nghe vậy khinh thường cười nhạo một tiếng: " Nhiều năm như vậy lấy danh nghĩa của Lạc Phàm nhà chúng ta lĩnh hoa hồng được chia đều có tận mấy chục triệu, cho một tháng có một vạn tệ mà cũng không biết xấu hổ nói ra."

Lý Đại Hải ngồi xếp bằng ở trên đỉnh đầu Trần Dư Thịnh cười ha ha một tiếng, cố ý đè ép mông xuống dưới: " Không có việc gì, dựa bản thân chúng ta cũng sẽ khiến bọn chúng cả vốn lẫn lời đều nôn trả lại, tiện nghi của Lý gia chúng ta không phải dễ chiếm tốt như vậy!"

Lý Lạc Phàm mím môi mỉm cười, có ông ngoại ở đây cô còn thật sự không thấy sợ Trần Dư Thịnh chơi ra hoa chiêu* gì. Tâm cơ thâm trầm đa mưu túc trí thì thế nào, lúc quỷ cùng đứng trước mặt những lá bùa của cô thì thủ đoạn gì cũng đều quên hết.

*Hoa chiêu: chiêu trò hay những thủ đoạn lừa gạt

Nhìn thấy trên khuôn mặt con gái mang nụ cười khẽ khiến Trần Dư Thịnh còn tưởng rằng cô là vì mỗi tháng được cho một vạn tệ tiền tiêu vặt mà vui vẻ, trong lòng không khỏi có chút khinh thường: Đến cùng cũng là đứa trẻ lớn lên ở nơi nghèo khổ, không có kiến thức.

Lý Lạc Phàm lười suy đoán ý nghĩ trong lòng Trần Dư Thịnh, ngược lại là trạng thái của biệt thự hiện tại làm cô cảm thấy rất hứng thú. Mở cửa xuống xe gồm có Lý Đại Hải, Lý Minh Châu, Trần Bằng Cương, Vương Mạt bốn con quỷ đi theo ở phía sau giơ dù đen nhẹ nhàng bay ra, khi một người và mấy con quỷ vào lúc nhìn thấy tình cảnh biệt thự hoa viên cũng có chút sợ hãi than vãn, nơi này âm khí đầy đủ, số lượng quỷ so với bọn họ đều nhiều hơn.

Nhìn thấy có quỷ mới đến, những con quỷ trốn ở trong suối phun nước, nằm ở trên cành cây, treo ở cửa hay dưới hành lang thấy thế đều nhẹ nhàng bay ra, trên mặt mang theo cảnh giác cùng đề phòng.

Nữ quỷ trong suối phun đứng ở trên tượng điêu khắc, thò đầu lưỡi hướng về phía Lý Đại Hải: " Các người là đến trả thù hay là đoạt địa bàn?"

" Đoạt địa bàn cái gì, nơi này vốn là là nhà của ta!" Lý Đại Hải thấy nơi này âm khí nhiều mà quỷ lại đều không sợ ánh mặt trời, liền đem dù đen trong tay thu lại, dùng đầu ô gõ gõ đầu Trần Dư Thịnh: " Người này là con rể đến cửa nhà ta ở, tham tiền mưu tính sát hại tính mạng để chiếm tài sản của nhà ta, ta mang theo con gái trở về là tìm hắn ta tính sổ."

Nữ quỷ trong suối phun nước lập tức như có cùng chung mối thù: " Tôi cũng là bị Trần Dư Thịnh hại chết, tôi lúc trước là gia sư của con ông ta, ranh con vào lúc tôi dạy học liền chuốc thuốc mê choáng tôi sau đó xâm hại tôi. Lúc tôi tỉnh lại muốn báo cảnh sát thì mẹ của cậu ta đến gặp quỳ xuống khẩn cầu nói nguyện ý cho tôi 100 vạn, chỉ cầu xin tôi thả con trai của bà ta một lần. Lúc đó cha tôi thận bị suy kiệt, bởi vì không đủ sức gánh vác tiền thuốc men đã xuất viện về nhà nên tôi nghĩ nếu có 100 vạn này cha tôi liền có thể tiếp tục chữa bệnh. Vì chữa bệnh cho cha nên lúc đó tôi bị ma quỷ ám ảnh liền đồng ý, Trần Dư Thịnh lấy ra một cái thùng bên trong chứa 100 vạn tiền mặt. Ông ta nói suy nghĩ tới tôi là một cô gái mang 100 vạn tiền mặt về nhà không an toàn, ông ta có thể đưa tôi về tận nhà. Tôi lúc ấy còn cảm thấy ông ta là người suy tính chu toàn, không nghĩ đến lúc mà ông ta để tôi làm gia sư kỳ thật đã tra rõ tình huống nhà tôi, biết thôn xóm của nhà tôi chẳng những ở trên núi hoang vu mà người ở cũng thưa thớt. Khi đang trên đường về nhà ở giữ núi có một chỗ gần vách núi, Trần Dư Thịnh lấy cớ nói xe hỏng rồi mang theo một tên vệ sĩ giả vờ  xuống xe làm kiểm tra một phen sau đó muốn nhờ tôi xuống dưới hỗ trợ đẩy xe, kết quả khi thấy tôi vừa xuống gặp ông ta thì tôi liền bị đẩy xuống vách núi!"

Nữ quỷ trong suối phun nước nghiến răng nghiến lợi: " Chỗ đó chỉ cách nhà tôi chưa đến hai dặm a, tôi lập tức liền sẽ về tới nhà a, ông ta lại liền như thế mà hại chết tôi! Tôi nhất định phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết chết ông ta để tôi giải mối huyết hải thâm thù này!"

Vừa thấy nữ quỷ có xu thế hóa thân thành lệ quỷ, Lý Minh Châu cùng Lý Đại Hải trăm miệng một lời nói ra: " Không thể!"

Nữ quỷ nhẹ nhàng bay lại đây, trên người khí đen bắt đầu tụ lại: " Như thế nào? Các người muốn ngăn cản tôi báo thù sao?"

" Báo thù thì muốn báo thù, nhưng muốn dùng cách hợp pháp hóa!" Lý Minh Châu chỉ xuống Lý Lạc phàm: " Đây là con gái của tôi, con bé mặc dù còn là người sống nhưng là được địa phủ đặc biệt chiêu mộ làm nhân viên công vụ. Các người bình thường nháo quỷ như thế nào con bé đều có thể mặc kệ nhưng nếu như là hóa thành lệ quỷ hại tính mạng con người thì con bé liền chỉ có thể đem các người bắt về địa phủ."

Lý Lạc Phàm phối hợp từ trong ba lô lấy ra một con dấu, không khí U Minh lập tức phát ra.

Nữ quỷ sợ hãi rụt rè lui lại một bước, trong ánh mắt lại bị phun ra máu: " Cho dù bị bắt về địa phủ thì tôi cũng cam tâm tình nguyện, Trần Dư Thịnh nhất định phải chết!"

" Đúng, hắn ta nhất định phải chết nhưng mà không thể từ cô lấy đi tính mạng của hắn ta. Nếu so với hận thì ta cùng con gái ta đối với Trần Dư Thịnh càng hận nhiều hơn, ta từ lúc hắn ta mười tuổi liền giúp đỡ hắn ta, có thể nói là hắn ta dựa vào ta nuôi lớn nhưng hắn ta chẳng những không có lòng biết cảm ơn mà ngược lại tìm mua hung thủ giết người, hại đến tính mạng của ta cùng con gái ta còn chiếm cứ hết sản nghiệp nhà ta, người muốn cho hắn ta chết nhất hẳn phải là ta. Nhưng ta không thể tự mình động thủ vì ta vừa từ địa phủ trở lại, ta tận mắt chứng kiến qua cảnh tượng lệ quỷ giết người bị phạt xuống mười tám tầng Địa Ngục, cô vì hắn ta mà phải chịu  phạt xuống mười tám tầng Địa Ngục thì không đáng, hắn ta cũng không xứng!"

Lý Đại Hải hòa hoãn một chút cảm xúc, tiếp tục nói ra: " Ta ở Địa phủ ngây ngốc mười mấy năm, đối với địa phủ và đối với quỷ hồn phép tắc trừng trị cũng tính là đã lý giải được một hai phần. Trần Dư Thịnh hại qua tính mạng của chúng ta, chúng ta ở trên dương gian có thể trả thù nhưng chỉ cần không giết chết hắn ta thì chúng ta cũng sẽ không bị phạt."

Nữ quỷ có chút không cam lòng: " Để hắn ta còn sống không phải tiện nghi cho hắn ta hay sao?"

"Đương nhiên là muốn hắn ta chết, nhưng không phải chúng ta ra tay." Lý Đại Hải mỉm cười, quay đầu nhìn về phía nữ quỷ: " Cô quên là chúng ta đã chết như thế nào rồi sao? Chỉ cần tìm ra được chứng cứ Trần Dư Thịnh giết người thì pháp luật tự có phán quyết công bằng. Đến lúc đó hắn ta chẳng những sẽ bị bắn chết mà sau khi đến địa phủ vẫn như cũ nguyên nhân bởi vì tội tham tiền tài sát hại tính mạng người bị đánh vào một cái tầng trong mười tám tầng Địa Ngục, nhận hết mọi tra tấn!"

Nữ quỷ nghe vậy có chút động tâm: " Nhưng nhà của tôi chỗ đó là chỗ hoang vu mà thôn dân cũng thưa thớt, không có máy ghi hình cũng không có người chứng kiến thậm chí ngay cả người nhà của tôi đều cho rằng là tôi trên đường về nhà không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống vách núi."

" Chúng ta có thể làm cho hắn ta chính miệng nói ra chứng cứ phạm tội." Lý Đại Hải mỉm cười: "  Cô chỉ cần hợp tác với chúng ta là được. Bất quá trước khi hắn ta chết ta lại muốn cho hắn ta đang từ đám mây ngã xuống vách núi, khiến cho hắn ta trải nghiệm thật tốt một chút cảm giác sống không bằng chết!"

Nữ quỷ suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp này so với việc bản thân bị ông ta hành hạ đến chết muốn thoải mái hơn một chút, khiến cho loại người tham lam không ranh giới cuối cùng này lần nữa trở lại lúc hai bàn tay trắng, phỏng chừng so với giết ông ta còn khiến ông ta khó chịu hơn nhiều!

Nữ quỷ lộ ra nụ cười thâm trầm: " Tốt thôi! Tôi nghe theo các người!"

Lý Đại Hải lộ ra nụ cười thỏa mãn, nữ quỷ so với những con quỷ trong căn biệt thự này trên người oán khí là mạnh nhất, nếu thu nhận cô ta thì kế hoạch tiếp theo dễ dàng thực hiện hơn. Ông ấy lại nhìn về phía những con quỷ khác: " Các người chết cũng là cùng hắn ta có liên quan sao?"

Một con quỷ trốn ở trong tán cây nhẹ nhàng bay lại đây: " Tôi là nhân viên tài vụ ở tập đoàn Minh Quang, ở trong quá trình công tác tôi phát hiện bộ phận tôi phụ trách xuất hiện một ít vấn đề xảy ra, vì thế tìm tổng thanh tra tài vụ đi báo cáo. Không nghĩ đến tổng thanh tra tài vụ là thân tín của hắn ta, đem chuyện này để lộ cho Trần Dư Thịnh biết. Trần Dư Thịnh biết tôi bị bệnh tim, cố ý trong giờ đang làm việc ở văn phòng răn dạy chọc giận tôi cho đến trái tim tôi phát tác bệnh, hắn ta liền đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn tôi từ từ tắt thở, sau đó mới gọi cho 120."

Quỷ tài vụ cười khổ một tiếng: " Tôi là vì bệnh tim mà chết, công ty chỉ cho người nhà của tôi  một khoản tiền bồi thường liền xong việc, hắn ta một chút danh tiếng bẩn đều không dính líu gì đến nhau."

Lý Đại Hải vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, thở dài: " Là do ta không nhận thức rõ người, vì tuyển chọn hắn ta làm người nối nghiệp mới hại cậu mất đi tính mạng."

Quỷ tài vụ còn rất thấu tình đạt lý, khách sáo khoát tay: " Lão chủ tịch, người đừng tự trách bản thân, so sánh với tôi thì người thảm hơn nhiều."

Lý Đại Hải cứng lại cảm thấy có chút đau tim, không khỏi quay đầu nhìn về phía những quỷ khác: " Còn các người thì sao?"

Mấy con quỷ mắt đối mắt nhìn nhau, cũng có chút ngượng ngùng: " Kỳ thật chúng ta chính là cô hồn dã quỷ ở vùng phụ cận, thấy nơi này âm khí nhiều lại ở thoải mái liền tới đây định cư."

" Đúng đúng đúng, nếu các người không nguyện ý cho chúng ta ngây ngốc ở đây thì chúng ta tùy thời có thể rời đi."

" Bất quá các người nếu cần bọn ta hỗ trợ cũng có thể nói, việc quá phận thì chúng ta không dám làm nhưng nếu là duy trì bầu không khí âm trầm thì không có vấn đề gì."

" Đúng đúng đúng, có thể giúp duy trì bầu không khí, coi như là bọn ta giao tiền thuê nhà."

Lý Minh Châu cười híp mắt: " Vậy thì cảm ơn các người trước, lát nữa tôi nhờ con gái của tôi giúp các người hoá vàng mã."

Lý Lạc Phàm khẽ cười cười, tay làm động tác OK.

*

Trần Dư Thịnh hôm nay cảm thấy trên đường đón Lý Lạc Phàm trở về liền có chỗ nào đó không thoải mái, hệ thống điều hoà không khí trong xe tựa như bị hỏng rồi, không khí hô hấp xung quanh đều lành lạnh, mặc dù đã vặn nhỏ hết mức cũng chỉ có thể mặc kệ mà dùng.

Không dễ dàng về đến nhà, vừa tiến vào sân cũng cảm giác cả người không được tự nhiên, loại cảm giác này kỳ thật đã có liên tục trong một khoảng thời gian nhưng mà gần đây nhất cảm giác càng ngày càng mãnh liệt. Ông ta suy nghĩ có thể là vì gần đây có nhiều vấn đề xuất hiện, vừa phải đề phòng luật sư tìm đến Lý Lạc Phàm còn muốn nắm chặt thời gian lừa gạt Lý Lạc Phàm  khiến cho cô ở trên văn kiện chuyển nhượng tài sản ký tên lên, vấn đề nào cũng không dễ dàng xử lý.

Trần Dư Thịnh đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được trên đầu giống như có cái gì đó đè lại, chẳng những khó chịu còn chọc đến cổ có chút đau đớn.

Làm nhiều việc đuối lý nên Trần Dư Thịnh có chút chột dạ, theo bản năng quan sát biệt thự hoa viên của hắn ta một chút: Suối phun nước ào ạt chảy ra, dòng nước trong veo. Nghe nói cái suối phun nước này năm đó là thỉnh phong thuỷ đại sư đến thiết kế là vì cả tòa biệt thự này chiêu tài, đại biểu cho tài nguyên cuồn cuộn. Ông ta mỗi ngày trở về đều theo thói quen đứng ở chỗ này  khoảng mấy phút, muốn tài vận chảy vào trên người ông ta một lần.

Nhìn thấy Lý Lạc Phàm cũng đứng ở nơi này bất động làm cho Trần Dư Thịnh trong lòng có chút mất hứng, con bé kia quả nhiên cùng ông ta trời sinh không hợp nhau, việc thứ nhất là đoạt đi đường tài vận của ông ta. Có thể nghĩ đến việc ông ta mưu đồ chiếm khối tài sản kếch xù, Trần Dư Thịnh cảm thấy những việc ấy ngược lại khiến ông ta có thể nhịn một chút, liền cũng đứng ở bên cạnh Lý Lạc Phàm, cha con hai người tựa như là bị phạt đứng đối diện suối phun nước ngẩn người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Dư Thịnh thấy Lý Lạc Phàm không có ý muốn nói gì nên chỉ có thể chủ động mở miệng: " Suối phun nước nhà chúng ta có phải hay không rất dễ nhìn? Cha thường xuyên đứng ở chỗ này thả lỏng tâm tình. Có đôi khi công việc bề bộn nhiều việc rất mệt mỏi thì lúc về nhà đứng ở nơi này một chút, cảm nhận được hơi nước phun đến trên mặt cảm thấy có hơi mát mẻ, một ngày làm việc mệt nhọc đều không cánh mà bay."

Lý Lạc Phàm quan sát nữ quỷ từ trong suối phun nước bay ra đối mặt với Trần Dư Thịnh nhổ nước miếng phun ra âm khí, trên mặt lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: " Đúng là rất mát mẻ."

Nữ quỷ này phỏng chừng ở trong suối phun nước ngây ngốc cũng lâu rồi nên nước miếng có khá nhiều cỏ dại lan tràn, đều sắp lan đến gần cô luôn rồi.

Lý Lạc Phàm nhanh chóng xê dịch đi vài bước sang bên cạnh, cách xa mảnh đất thị phi này.

Thấy Lý Lạc Phàm rốt cuộc cũng xê dịch ra chỗ khác nên Trần Dư Thịnh thuận thế nói ra: " Trên đường chắc cũng mệt mỏi, mau về nhà nghỉ ngơi một lát. Đúng rồi, mấy năm nay có một dì chăm sóc cho cha, dì ấy mang theo một đôi trai gái sinh đôi lại vừa lúc bọn nhỏ so với con lớn hơn hai tháng. Con có thể gọi anh, chị."

Lý Lạc Phàm chưa nói là có thể hay không, đi đến trước cửa lớn rộng mở của biệt thự thì một người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo lập tức tiến lên đón, sau khi nhìn đến khuôn mặt của Lý Lạc Phàm trên mặt bà ta lóe qua một tia kinh ngạc: Con bé kia lại cùng mẹ của nó lớn lên giống nhau như vậy!

Nhớ tới Lý Minh Châu khiến cho Phương Lục Đình trong lòng liền dâng trào trần trụi ghen tị trồi lên. Năm đó bà ta mang theo một đôi trai gái bước vào cửa lớn tòa biệt thự này khi đó bà ta là lấy tư thế nữ vương thắng lợi mà đến, nhưng lúc vừa vào cửa nhìn thấy Lý Minh Châu thì bà ta liền biết bản thân đã thua, đó cũng là lần đầu tiên bà ta chân chính lý giải đến hàm nghĩa "khác nhau một trời một vực".

Luận về sắc đẹp thì bà ta so với Lý Minh Châu kém không phải chỉ một điểm hay nửa điểm, Lý Minh Châu có làn da trắng nõn non mịn phảng phất vô cùng mịn màng và ngũ quan tinh xảo như là tác phẩm điêu khắc nhỏ hoàn mỹ, được tu dưỡng nghệ thuật cực cao cùng với sự ưu việt trong cuộc sống sinh hoạt tạo nên khí chất càng làm cho bà ta mong muốn trở thành như thế mà không thể có được. Nếu như so về tài hoa thì a, bà ta ngay cả một cái sơ trung đều chưa học xong nào có cái tài hoa gì mà dám cùng cô gái nhà người ta so sánh?

Đối mặt với một người như vậy phảng phất giống như đối mặt với bức tượng nàng công chúa cao quý, Phương Lục Đình càng tự ti lại thêm ghen ghét, bà ta giống như là đi trả thù bình thản đem tư tình của bản thân và Trần Dư Thịnh bày ra trên bàn, ác ý vừa tràn nhanh. Có cảm giác đem vị công chúa tự cho là hạnh phúc trong tòa thành này từng chút từng chút một chọc thủng.

Bà ta cho rằng cô công chúa này sẽ thẹn quá thành giận, sẽ đau lòng khóc đẫm nước mắt nhưng ngược lại công chúa không có, cô ấy quay người rời đi, lưu cho bà ta một cái bóng lưng cao ngạo.

Khi đó bà ta mới hiểu được Trần Dư Thịnh vì cái gì sẽ bỏ rơi một cái đại mỹ nhân như vậy không yêu mà ngược lại đi bao dưỡng bà ta, bởi vì Trần Dư Thịnh cũng giống như bà ta ở trước mặt Lý Minh Châu sẽ tự ti sau đó sinh ra ghen tị, sẽ không thể khống chế được suy nghĩ muốn đi hủy diệt cô ấy!

Lý Minh Châu chết, bà ta tiến dần từng bước trở thành nữ chủ nhân mới, căn biệt thự này nguyên bản thuộc về Lý Minh Châu lại trở thành nhà của bà ta. Bà ta vẫn cho là bản thân chính là người thắng cuộc, bà ta từ trong một cái vũng bùn đi ra trở thành người đánh bại đám mây trên trời. Nhưng hôm nay Lý Lạc Phàm đến đây, lúc cô đứng ở trước mặt bà ta thì thời gian phảng phất như lại trở về mười lăm năm trước vào cái buổi chiều kia, đám mây kia lại một lần nữa xuất hiện ở trên đỉnh đầu của bà ta, hung hăng đè nặng lên người bà ta!

Trần Dư Thịnh nhìn thấy Phương Lục Đình chỉ ngây ngốc mà nhìn dáng vẻ của Lý Lạc Phàm thì không khỏi nhíu mày, nói là quen thuộc giả bộ ân cần rất tốt tất cả chẳng thấy đâu ngược lại liền cứng ngắc đứng ở trong phòng khách như thế ngay cả chào hỏi cũng không có nói, vậy thì làm như thế nào để có thể cho người từ nhỏ không có người nhà yêu mến như Lý Lạc Phàm có được loại cảm giác xem như ở nhà chứ?

Ông ta trước kia cảm thấy Phương Lục Đình thật thông minh nhưng không nghĩ đến thời khắc mấu chốt lại lơ là làm mất mặt xấu hổ như vậy.

Trần Dư Thịnh ho nhẹ hai tiếng, dùng ánh mắt nhắc nhở Phương Lục Đình: " Lục Đình, Lạc Phàm đã trở về. Lạc Phàm, con kêu dì ấy là dì Phương là được."

Rốt cũng cuộc phục hồi lại tinh thần Phương Lục Đình cực lực đem loại cảm giác không thoải mái kia đè xuống, nhiệt tình cười nói: " Là Lạc Phàm à, đứa nhỏ này lớn lên cũng quá đẹp rồi, vừa rồi dì đều xem đến ngây dại luôn. Anh Dư Thịnh cũng vậy, lúc tìm thấy được con nên sớm đem con mang về trước nhưng lại để cho con một mình ở bên ngoài cả một tháng làm cho dì lo lắng ngủ không được."

Phương Lục Bình nói xong lại hướng tới Lý Lạc Phàm thân thiết vươn tay qua: " Cha của con ông ấy công tác bận bịu, vả lại đàn ông lại không để ý đến những chi tiết nhỏ cho nên không kịp thời đem con đón về. Dì cũng là hai ngày nay thấy ông ấy tìm người sắp xếp phòng ở mới biết được việc này, nếu không đã sớm quan tâm đến con."

Lý Lạc Phàm tránh được tay Phương Lục Bình, đi đến bên cạnh bà ta từ trên cao nhìn xuống nhìn đến một nam một nữ ngồi phịch ở trên sô pha chơi di động.

Phương Lục Đình vừa quay đầu lại nhìn đến dáng vẻ cũng không ngẩng đầu lên của con gái bà ta lập tức quay đầu thật nhanh liếc mắt nhìn Trần Dư Thịnh một cái, quả nhiên thấy ông ta nhíu mày một bộ mặt dáng vẻ đầy bất mãn. Phương Lục Đình quyết định nhanh chóng kéo xuống di động trong tay con trai, vẻ mặt tươi cười đẩy đẩy chân hắn ta: " Tiểu Hào, em gái đã trở về. Hai  đứa con cũng thật là, sáng nay còn ngóng trông em gái sớm chút về đến nhà lúc này như thế nào lại xấu hổ."

Trần Anh Hào tức giận ngẩng đầu, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt uy hiếp của Trần Dư Thịnh lập tức sợ hãi, không tình nguyện hướng về phía Lý Lạc Phàm nhẹ gật đầu.

Lý Lạc Phàm liếc mắt nhìn Trần Anh Hào một cái thì ánh mắt rơi vào trên lưng của hắn ta một nữ quỷ lớn bụng bám ở trên, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dư Thịnh khóe miệng lộ ra một tia châm biếm: " Anh ta chính là đứa trẻ con chồng trước mà Phương Lục Đình mang đến? Đây quả thật là quá khéo đấy cùng ngài lớn lên trông thật giống nhau."

Chẳng những lớn lên giống nhau mà còn ngoan độc y như nhau, đều không từ thủ đoạn.

Trần Dư Thịnh trên mặt cứng đờ, Trần Anh Hào đương nhiên cùng ông ta lớn lên giống nhau vì đây chính là con ruột của ông ta mà còn là con trai độc nhất, ông ta nói như vậy chỉ là vì đắp nặn lên hình tượng người cha tốt thân thiết mà thôi.

Phương Lục Đình vừa thấy tình huống như thế này vội vàng cười hoà giải: " Sinh hoạt chung một chỗ đều càng lớn càng giống, bằng không tại sao lại có cách nói là có tướng phu thê được."

"Đúng đúng đúng, Anh Hào cũng xem như là cha đã nhìn nó lớn lên, động tác hay biểu cảm đều thích bắt chước cha cũng là bình thường." Trần Dư Thịnh nhanh chóng ngắt lời: " Làm cơm xong chưa, Lạc Phàm hẳn là đã đói bụng rồi, sớm một chút ăn cơm để cho Lạc Phàm nghỉ ngơi sớm một chút."

Lý Lạc Phàm lần đầu tiên đồng ý đề nghị của Trần Dư Thịnh, ăn cơm no cùng với đi nghỉ ngơi, trò hay mở màn sau cũng được.

Nhìn lại những con quỷ cùng bay theo ở phía sau cô. Có quỷ bay vào trong, Lý Lạc Phàm liền lộ ra nụ cười sáng lạn, đêm nay chạy trốn ở biệt thự không khí đặc sắc hay không là do các người.

xong -..

04/02/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro