Chương 19: Bày trận ảo cảnh ở biệt thự dọa cả nhà " Cha ruột ".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hahahjhj1410

Quỷ có quỷ bình thường cùng lệ quỷ phân ra khác biệt, nữ quỷ trong tượng ở suối phun nước tuy rằng có oán khí nhưng vẫn luôn khắc chế bản thân lại không có hóa thành lệ quỷ cho nên cô ta bình thường chỉ có thể hướng Trần Dư Thịnh phun ra âm khí làm giảm xuống vận thế của ông ta, lại không thể khiến cho Trần Dư Thịnh nhìn thấy bản thân cô ta được, bản thân cũng không có cách nào chân chính chạm được đến ông ta.

Vì có Lý Lạc Phàm ở nơi này nên hết thảy những việc này đều không phải là vấn đề. Ban đêm, quỷ ở biệt thự đều tụ tập lại trong phòng cô. Lý Lạc Phàm cầm ra bạch ngọc bút tụ âm khí vẽ cho mỗi con quỷ một lá bùa trên hồn thể của quỷ, ở mi tâm mỗi con quỷ vẽ một đạo bùa tụ âm. Có bùa tụ âm này, bọn chúng chẳng những có thể đụng chạm đến đồ vật của dương gian, cũng có thể theo tâm ý ở trước mặt người sống hiện ra hình dáng của bản thân.

Trong nhà quỷ nhiều nên nếu không cần thiết thì đều lưu lại, còn Lý Đại Hải, Lý Minh Châu mang theo quỷ tài vụ thừa dịp đêm tối đến thẳng cao ốc tập đoàn Minh Quang điều tra tìm vấn đề kinh tế của Trần Dư Thịnh. Còn dư lại nữ quỷ trong suối phun nước cùng nữ quỷ mang thai là chủ lực, mặt khác đều là những con quỷ vô giúp vui xây dựng bầu không khí, Lý Lạc Phàm thì lấy bùa lập trận pháp trong biệt thự bày ra trận ảo cảnh giúp bọn quỷ góp một tay.

Nửa đêm canh ba âm khí dần dần dày hơn, Trần Dư Thịnh ngủ mơ mơ màng màng thì bất tri bất giác ông ta cảm giác bản thân đi vào một đoạn đường lại hẹp lại dốc đứng trên lưng núi. Ông ta nhìn lại khắp nơi, nơi này một mảnh hoang vu nhưng mà không biết vì sao ông ta lại cảm thấy nơi này có chút quen thuộc. Ông ta theo đường cái hướng lên phía trên đi một hồi lâu thì bỗng nhiên xa xa nhìn thấy một cái khúc ngoặt có đậu một chiếc xe, ông ta vội vã chạy qua, thẳng đến lúc tới bên cạnh xe mới phát hiện đây là xe việt dã của ông ta, mở cửa xe ra ở băng ghế sau đặt một cái rương hành lý màu trắng.

Trần Dư Thịnh mới kịp phản ứng lại đây là đường đến nhà gia sư Vương Mặc Mặc của con trai, lúc ấy ông ta là ở tại nơi này đem Vương Mặc Mặc đẩy xuống dưới. Ông ta đi đến mép vách núi nhìn xuống phía dưới là một đống tảng đá lộn xộn, lúc ấy khi ông ta lái xe đi lên thì liếc thấy nơi tốt này có nhiều tảng đá lớn lộn xộn lại nghĩ chỉ cần chạy đến nơi độ cao vừa đủ đem người từ nơi này đẩy xuống thì nhất định phải chết!

Trần Dư Thịnh khóe miệng lộ ra một nụ cười hàm ý đạt được gian kế, nhưng một giây sau nụ cười của ông ta liền cứng ở khóe miệng. Trên vách đá có một thân ảnh nhanh chóng trèo lên bên trên, cảm nhận thấy được tầm mắt của ông ta sau đó ngẩng mạnh đầu lên lộ ra một khuôn mặt đầy máu, đây đúng là Vương Mặc Mặc do chính ông ta tự tay đẩy xuống vách núi.

Trần Dư Thịnh phản ứng lại đầu tiên chính là Vương Mặc Mặc không có chết, tiếp sau đó mới nhớ tới chuyện này đã trôi qua mấy tháng trên tin tức còn thông báo qua chuyện này lấy lí do là vì trượt chân nên rơi xuống vách núi chết, Vương Mặc Mặc không có khả năng còn sống.

Cho nên...

Đây là quỷ?

Trần Dư Thịnh không dám dừng lại ở đây mà xoay người liền chạy lại chui vào trong xe, lên xe  vừa đóng cửa xe đã đạp chân ga vọt tới phía trước. Phía trước là đường chạy đến trên núi, đỉnh núi chính là nhà Vương Mặc Mặc nhưng mà bây giờ Trần Dư Thịnh không có đường sống để lựa chọn, nơi này căn bản không thể quay đầu nên ông ta chỉ hy vọng đường đến đỉnh núi nhất thiết đừng bị cụt, như vậy khiến cho ông ta có cơ hội chạy trốn cách xa nơi này.

Lúc chiếc xe chạy đi xa thì Trần Dư Thịnh từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vương Mặc Mặc người đầy vết máu đứng ở giữa đường cái hướng về phía ông ta vẫy tay.

Tay Trần Dư Thịnh run lên, chiếc xe thiếu chút nữa bay ra ngoài đường núi. Ông ta vội vã thu hồi ánh mắt lại, mãnh liệt đánh tay lái đem xe chạy trở lại trên con đường. Chiếc xe theo đường núi mở ra hướng lên trên núi, không đến năm phút liền nhìn thấy trên đỉnh núi có tòa tiểu viện nhà nông cũ nát, đứng ở cửa sân là một cô gái cả người toàn là máu, đối diện giương giương khóe miệng hướng về phía ông ta cười cười.

Là Vương Mặc Mặc!

Con đường nhỏ hẹp này làm cho Trần Dư Thịnh không có cơ hội quay đầu, ông ta trước tiên chỉ có thể hướng về con đường phía trước nhìn sang, vẫn còn tốt nếu con đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước đi xuống theo con đường này mà đi hẳn là có thể rời khỏi nơi này.

Trần Dư Thịnh lập tức đem chân ga mãnh liệt đạp tới mức cuối cùng, hướng về con đường kia lái đi nhưng mà không bao lâu đã đến cuối đường, trước mắt là một đống gò đất nhỏ nhô lên, phía trước mỗi cái gò đất nhỏ đều có dựng một tấm bia đá...

Lại là một nghĩa địa.

Đây chính là một con đường chết!

Đằng sau có lệ quỷ mà phía trước không còn đường có thể đi, Trần Dư Thịnh lần đầu tiên đã nhận ra được cảm giác hoảng sợ, ông ta lại có chút không biết muốn phải lựa chọn như thế nào.

Liền ở tại đây lúc đang do dự thì phần mộ trước mắt bỗng nhiên từ từ nứt ra, Vương Mặc Mặc từ trong một ngôi mộ nhẹ nhàng chui ra, lộ ra ánh mắt oán độc: " Là ông đã giết tôi!"

Theo những lời này phần mộ ở chỗ khác cũng liên tiếp vỡ ra, mỗi một phần mộ đều bay ra một con quỷ ánh mắt nhìn ông ta tựa như thấy được con mồi làm đồ ăn, rất thâm trầm .

" Nguyên lai là ông ta hại chết cô à, chúng ta ở đây liền giết ông ta đi!"

" Đem ông ta chôn ở chỗ này, làm bạn với chúng ta!"

" Không bằng trực tiếp đẩy xuống vách núi đi, đem đầu ngã thành quả dưa hấu!"

" Hoặc là dứt khoát bóp chết ông ta luôn!"

"... ..."

Trần Dư Thịnh không dám nghe tiếp nữa, tay lái mạnh mẽ quay đầu một cái làm cho xe việt dã phát ra kít một tiếng sau đó quay đầu 180 độ, hướng về con đường lúc đến đây chạy đi.

Lúc này bọn chúng không có con quỷ nào dừng lại bất động tại chỗ mà một đám tất cả đều hướng về chiếc xe vọt tới. Trần Dư Thịnh đem chân ga đạp đến chạm đáy, một cái ngã lại thêm một khúc của rẽ chạy ngang qua sau lưng không thấy quỷ, ông ta lại trở về nơi đem Vương Mặc Mặc đẩy rơi xuống vách núi, mà Vương Mặc Mặc liền đứng ngay ở nơi đó chờ ông ta.

Lúc này Trần Dư Thịnh đã không có đường sống để lựa chọn, không đường thối lui thì đơn giản tiến lên phía trước còn có một con đường sống. Ông ta cắn răng đem chân ga đạp đến mức tối đa đem nữ quỷ hung hăng đụng bay, lúc vừa muốn buông lỏng thở một hơi liền bắt gặp thân hình nữ quỷ ghé vào bên trên kính chắn gió thủy tinh phía trước làm máu chảy xuống dưới, cô ta mở mắt nhìn ông ta sau đó há miệng ra...

" Ông tiêu đời rồi!"

Trần Dư Thịnh đầu óc trống rỗng, một giây sau liền xoay người phóng xe đi đến vách núi ngơ ngác đi thẳng rơi xuống dưới, mà bên dưới chính là đống đá tảng lộn xộn kia...

" A!" Trần Dư Thịnh bật mạnh ngồi dậy mở to mắt, ông ta lúc này mới phát hiện tình cảnh vừa rồi bất quá là do bản thân ông ta gặp một cái ác mộng. Lau mồ hôi lạnh trên đầu, Trần Dư Thịnh vô lực tựa vào đầu giường, vươn tay đem đèn bàn bên cạnh mở lên.

" Làm sao thế?" Bên cạnh người phụ nữ của ông ta quay lưng lại lầm bầm một tiếng, hướng lên trên giật giật chăn nhưng không có xoay người lại.

" Anh vừa mơ thấy ác mộng." Nhớ lại trong mộng cảnh vừa rồi Trần Dư Thịnh trong lòng vẫn còn sợ hãi: " Anh mơ thấy Vương Mặc Mặc biến thành quỷ đến tìm anh báo thù."

Ông ta nuốt nước miếng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Mặc dù biết kia bất quá là ác mộng mà thôi nhưng mà loại cảm giác kia như khắc vào xương tủy hoảng sợ khiến cho ông ta hiện tại như cũ vẫn đang run rẩy.

"Lúc trước không giết Vương Mặc Mặc cho thật tốt." Trần Dư Thịnh sờ sờ trái tim không quá thoải mái có chút ảo não: " Kỳ thật sự việc bất quá chỉ là 100 vạn tệ, nhưng anh sợ sau này cô ta lại quấn lấy Anh Hào nhà chúng ta thì chuyện cô ta vơ vét tài sản chúng ta sẽ xảy ra. Lúc đưa cô ta trở về lại vừa vặn thấy được đống tảng đá lộn xộn, lại nghĩ thiên thời địa lợi nhân hoà liền động thủ giết cô ta."

Có lẽ là ngọn đèn bàn bên giường ánh sáng dìu dịu khiến cho lá gan ông ta lại lớn lên, Trần Dư Thịnh biểu tình dần dần thay đổi trở nên dữ tợn: " Giết cũng liền giết rồi, vừa rồi bất quá là một cái ác mộng mà thôi, anh cũng không tin trên thế giới này thật sự có quỷ! Nếu là thật sự có quỷ, cũng không đến lượt Vương Mặc Mặc cô ta tới tìm anh báo thù, Lý Đại Hải, còn có Lý Minh Châu đều xếp đằng trước cô ta đấy!"

Lúc này trong một căn phòng khác, Lý Lạc Phàm nhìn xem camera theo dõi trên laptop, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: " Ai nói không chứng cứ, này không phải là có rồi sao."

Cô nhìn về phía con quỷ bay ở bên cạnh gật đầu: " Đi nói cho Vương Mặc Mặc, có thể bắt đầu sân nhà của cô ta rồi!"

" Tuyệt vời!" Con quỷ bên cạnh hưng phấn mà nhẹ nhàng bay đi, treo ở bên cửa sổ phòng ngủ chính chân thật diễn ra một chút cái gì gọi là quỷ khóc sói gào.

Trong lúc nhất thời ngoài cửa sổ biệt thự gió âm nổi lên, kèm theo thanh âm ô ô quỷ dị cửa sổ bị thổi mạnh ra, chầm chậm gõ khung cửa sổ rung động phát ra tiếng bang bang.

Trần Dư Thịnh vừa gặp ác mộng bừng tỉnh nhưng còn chưa từ trong tình cảnh ác mộng gặp quỷ hồi phục trở lại bình thường, thì nghe đến thanh âm này càng cảm thấy sợ hãi có chút phát run. Ông ta đẩy đẩy Phương Lục Đình vẫn luôn quay lưng lại với ông ta: " Em đi đóng cửa sổ lại, động tĩnh này cùng quỷ nháo giống nhau rất hoảng sợ."

Người phụ nữ vẫn đưa lưng về phía ông ta đầu bỗng nhiên xoay 180 độ quay lại đây, đầy mặt là máu hướng về phía ông ta cười: " Ầm ĩ cái quỷ gì? Ai nháo quỷ? Ông là nói tôi sao?"

Trần Dư Thịnh đôi mắt kịch liệt mở lớn, ông ta ngả mạnh ra phía sau trực tiếp ngã sấp xuống dưới giường, lảo đảo bò lết đứng lên vừa muốn chạy thì bỗng nhiên phát hiện trên giường trống trơn không có bóng dáng của Phương Lục Đình cũng không phát hiện Vương Mặc Mặc đâu.

Ông ta có chút nghi ngờ bất định đi về phía trước hai bước, tựa hồ có chút không xác định vừa rồi thấy là cảnh phát sinh chân thật hay vẫn là ảo giác của ông ta. Liền ở thời điểm ông ta do do dự dự đột nhiên cảm giác được sau lưng có một cổ khí lạnh chậm rãi thổi tới cổ của ông ta.

Trần Dư Thịnh cứng đờ lại không dám động, ông ta sợ bản thân quay đầu liền sẽ nhìn thấy vẻ mặt phủ đầy máu tươi.

Tựa như đoán trước được phản ứng của ông ta nên Vương Mặc Mặc thâm trầm cười một tiếng, Trần Dư Thịnh tóc gáy lập tức dựng lên trong lòng sợ hãi tới cực điểm. Ông ta không dám tiếp tục ở chung trong phòng, liều mạng hướng tới cửa phòng chạy như điên đi qua.

Tay nắm giữ cửa đem tay kéo vặn một cái Trần Dư Thịnh lấy tốc độ trăm mét tiến về phía cửa chạy ra khỏi phòng. Đến khi xem rõ ràng hoàn cảnh trước mắt thì ông ta nhất thời ngẩn ra, ông ta lại để chân trần đứng ở trên một cái đường núi tối đen, bên cạnh có đậu một chiếc xe việt dã màu đen.

Đường núi một bên là vách núi một bên khác là dốc đứng của vách núi, ông ta đều không cần nhìn xuống cũng biết một bên phía dưới vách núi kia là những tảng đá lộn xộn, cũng là nơi Vương Mặc Mặc ngã chết.

Nhớ lại hết thảy trong mộng cảnh vừa rồi, Trần Dư Thịnh lập tức chạy xuống núi. Căn cứ vào mộng cảnh vừa rồi nhắc nhở trên đỉnh núi là ngôi mộ của Vương Mặc Mặc,ông ta đi lên đó là một con đường chết vì vậy ông ta cũng không thể lựa chọn lái xe, đường núi này lại hẹp lại quanh co nếu không cẩn thận lái xe thì sẽ ngã xuống vách núi, đến lúc đó ông ta chết nói không chừng so với Vương Mặc Mặc còn thảm hơn. Hiện tại xem ra đường sống duy nhất của ông ta chính là chạy, chỉ cần chạy ra khỏi cái nơi quái quỷ này thì ông ta liền có khả năng sống sót.

Bàn chân trần đạp lên trên mặt đường thô ráp, cục đá và bùn khô cấn vào lòng bàn chân, mặt đường cứng rắn ma sát bàn chân nên mỗi lần đạp một chút đều giống như là đi lại trên đầu mũi đao bình thường rất đau đớn.

Trần Dư Thịnh dưới chân rất nhanh bắt đầu chảy máu mặc dù ông ta bị đau nên ngũ quan vặn vẹo nhưng cũng không dám dừng lại, chỉ thấy phía trước là đường núi nhìn không thấy đích đến nên nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau giống nhau đều là một mảnh tối đen.

Giường như Vương Mặc Mặc không có đi theo.

Trần Dư Thịnh bước chân ngừng lại ông ta tựa vào trên vách núi đá mồm to thở hổn hển, hai cái chân đã đau giống như không phải là của ông ta vậy, ông ta hiện tại đặc biệt muốn ngồi xuống tìm quần áo xé ra tạo thành mảnh vải đem bàn chân bọc lại.

Nhưng là ông ta không dám ngồi xuống, ông ta sợ nữ quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện.

Đang tại lúc nghĩ ngợi lung tung Trần Dư Thịnh cảm thấy cổ có chút ngứa, ông ta cho là chạy quá mau đổ mồ hôi dính lên cổ nên không nghĩ nhiều liền vươn tay lên gãi, một giây sau tay ông ta rơi vào trên một cái mu bàn tay lạnh lẽo khác.

Trần Dư Thịnh theo bản năng quay đầu lại vừa lúc cùng khuôn mặt thịt máu mơ hồ của Vương Mặc Mặc bốn mắt nhìn nhau, ông ta "Gào" hét thảm một tiếng, bỏ tay Vương Mặc Mặc qua một bên nhanh chân liền chạy.

Chạy cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên phía trước loáng thoáng có ánh đèn xuất hiện, nhìn kỹ hình như là một căn nhà.

Trần Dư Thịnh đã điều tra qua nhà của Vương Mặc Mặc, biết nơi này thôn dân rất ít và phòng ở cũng xây khá thưa thớt. Lúc trước khi ông ta lái xe đưa Vương Mặc Mặc lên núi cũng xác thật gặp qua mấy căn nhà ở, chỉ là không biết bên trong có hay không có người ở trong.

Có ngọn đèn có nghĩa là có người ở, Trần Dư Thịnh một hơi chạy đến nơi có ngọn đèn, lúc này mới phát hiện ra là cái tiểu viện nhà nông. Ông ta thăm dò vào trong lặng lẽ nhìn nhìn, trong phòng đèn sáng và bên trong còn có hai vợ chồng già đang nói chuyện.

Trần Dư Thịnh nhẹ nhàng thở ra, lúc này hẳn là trốn thoát khỏi Vương Mặc Mặc rồi, ông ta khập khiễng đi vào sân gõ gõ cửa gỗ cũ nát: " Chào cả nhà, tôi bị lạc đường nên có thể đi vào đây nghỉ chân một chút được không?"

Cửa két một tiếng mở ra, một người lớn tuổi còng lưng mở cửa ra nhìn thấy Trần Dư Thịnh không khỏi toét miệng nở nụ cười: " Như thế nào lại chạy đến nơi này, mau vào đi."

Trần Dư Thịnh nhìn xung quanh liếc mắt một cái vào bên trong phòng, vừa vào cửa chính là phòng bếp, trên mặt đất lộn xộn bày một ít củi lửa, vách tường bị người ta hàng năm hun khói nấu ăn nên thay đổi có chút biến đen, cảm thấy lại dơ lại cũ nát.

Trần Dư Thịnh có chút nhíu nhíu mày, ông ta trước 15 tuổi vẫn luôn ở căn phòng cũ nát như vậy, sau này phòng ở bị sụp và Lý Đại Hải lại bỏ tiền cho ông ta xây lại một căn mới, lúc này mới thoát khỏi loại phòng ở cũ nát đầy bùn này. Ông ta cho rằng đời này không hề có cơ hội bước vào loại nơi ở cũ nát như này, nhưng không nghĩ tới hôm nay vì tính mạng lại chạy trốn tới trong loại phòng ốc như vậy.

Ông lão giống như không có phát hiện ra ông ta ghét bỏ, ngược lại cười híp mắt nhìn ông ta: " Có tiến vào ngồi không?"

Trần Dư Thịnh ngược lại là không muốn đi vào nhưng mà đêm hôm khuya khoắt như này ở bên ngoài còn có nữ quỷ truy đuổi thì tiến vào ít nhất có thể giữ lại hơi thở sống sót. Chủ yếu nhất là ông ta thật sự không chạy nổi nữa, nhờ ánh lửa Trần Dư Thịnh giơ chân lên nhìn xem, liếc mắt một cái thấy bùn đất cùng máu tươi đã dính vào lòng bàn chân một tầng thật dày, vừa chạm nhẹ nhàng vào liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Ông ta bước tập tễnh đi qua một bên tìm cái băng ghế ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng thở ra liền bắt gặp hai ông bà cụ này nhìn chằm chằm ông ta.

Trần Dư Thịnh không phải rất muốn phản ứng lại hai ông bà già này, bất quá nghĩ đến bản thân bước vào phòng ở của người ta và sau nửa đêm có khả năng còn cần người ta che chở giúp, liền chuẩn bị tinh thần khách sáo hỏi han hai câu: " Đã trễ thế này các người như thế nào còn chưa ngủ a?"

" Buổi tối ngủ không được, đi ra ngoài cho tinh thần sảng khoái!" Ông lão cầm lấy một cái củi lửa nhét vào trong bếp nấu, trong bếp lò ngọn lửa lập tức bùng lên tỏa ra nhiệt chiếu đến khuôn mặt ông lão hết sức trắng bệch.

Trần Dư Thịnh trong lòng lộp bộp một chút, khoảng một giây sau ông lão lại ném vào trong hố bếp thêm mấy cây củi làm ngọn lửa ép xuống, sắc mặt ông lão lại tối xuống.

Thấy một màn như vậy, Trần Dư Thịnh nhẹ nhàng thở ra cảm thấy đêm nay bản thân đã bị nữ quỷ dọa sợ, có chút nghi thần nghi quỷ nên nhìn ai cũng đều thấy giống như quỷ.

Ông lão đốt củi lửa xong, đứng dậy vén nắp nồi lên và cầm muôi múc quậy đều, múc ra một bát canh đưa cho Trần Dư Thịnh: " Uống không?"

Nếu là dĩ vãng, Trần Dư Thịnh khẳng định sẽ ghét bỏ đến tiếp cũng không muốn tiếp, nhưng hôm nay ông ta thật sự không còn thể lực cũng bất chấp là có sạch sẽ hay không sạch sẽ, hữu khí vô lực nhận lấy ngửi thử.

Hương vị có chút quái lạ nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Ông ta vụng trộm để ý quan sát ông lão, chỉ thấy ông lão lại múc thêm một bát nữa đưa cho bà lão bên cạnh, bản thân ông lão cũng cầm một bát có tư vị lên uống.

Hai ông bà lão đều uống, thì canh này hẳn là không có gì vấn đề.

Trần Dư Thịnh lăn lộn cả đêm thật là vừa khát vừa mệt mỏi, lúc này ông ta cũng không để ý tới cái lễ tiết gì cả bưng bát lên miệng từng ngụm từng ngụm uống hết. Trong canh có một chút thịt vụn cũng trôi vào miệng, ông ta ăn như lang thôn hổ yết nhai cũng đều không nhau trực tiếp nuốt xuống.

Một chén canh uống xong Trần Dư Thịnh cũng cảm thấy khôi phục được một chút khí lực, ông ta lau miệng hỏi ông lão: " Ông cụ ơi, đây là cái canh gì thế?"

" Là canh thận, đại bổ." Ông lão cười thần bí, tiến tới trước mặt Trần Dư Thịnh: " Cậu đoán xem là cái thận gì?"

Trần Dư Thịnh cho là của một cái động vật hoang dã gì đó, trôi chảy đáp trả vui đùa: " Tóm lại không phải là của con hổ."

" Đương nhiên không phải, thận của con hổ cũng không tốt bằng cái này!" Ông lão đột nhiên vén quần áo của mình lên, chỉ thấy ở phần eo chỗ đó bị rạch ra một cái lỗ lớn bên trong trống không: " Canh này là dùng thận của ta làm riêng cho cậu, ăn ngon không?"

" Ọe!" Trần Dư Thịnh lảo đảo từ trên ghế đứng lên, chỉ thấy ông lão từng bước hướng tới gần ông ta, phần eo trống rỗng chảy ra máu đen bên ngoài, chắn phía trước cửa.

Trần Dư Thịnh lảo đảo một cái lắc mình vừa đi sang bên cạnh trốn, lại không nghĩ vừa lúc đụng phải bà lão ăn canh làm chén trong tay bà lão không cầm chắc rơi trên mặt đất loảng xoảng một tiếng vỡ nát.

Bà lão nhìn canh vung đầy đất lập tức nổi giận, đầu lưỡi từ miệng phun ra nháy mắt thay đổi lúc màu hồng lúc lại dài ra, hướng tới cổ Trần Dư Thịnh bò lên.

Trần Dư Thịnh ở trong không gian thu hẹp lúc chạy trốn lúc lại ẩn nấp, trên mặt mang theo tia hoảng loạn cùng sợ hãi: " Cũng không phải là tôi hại chết các người, oan có đầu nợ có chủ, các người đừng tìm đến tôi a!"

" Oan có đầu nợ có chủ?" Ông lão trên mặt trắng bệch mang theo oán hận ngập tràn: " Là cậu hại chết con gái của ta, là cậu đem con bé đẩy xuống vách núi! Cậu chính là kẻ thù lớn nhất của nhà chúng ta!"

Trần Dư Thịnh trong lòng chợt lạnh, nơi này thế mà lại là nhà của Vương Mặc Mặc! Ông ta mới vừa rồi không phải chạy xuống núi sao? Như thế nào ngược lại chạy đến trên đỉnh núi vậy?

Còn chưa kịp phản ứng lại thì bà lão đã lắc thân mình đứng ở sau lưng Trần Dư Thịnh, đầu lưỡi thật dài đã leo đến trên cổ của ông ta.

Trần Dư Thịnh vươn tay ra nắm lấy, bàn tay chạm vào lưỡi trơn trượt tất cả đều là máu, ông ta càng nắm chắc thì cổ bị quấn càng chặt hơn, ông ta rất nhanh đã không thể hít thở như bình thường.

" Cậu đã hại chết cả nhà chúng ta!" Ông lão đi đến trước mặt Trần Dư Thịnh, khuôn mặt trắng bệch cơ hồ cùng ông ta dán sát lại cùng nhau khiến cho Trần Dư Thịnh thậm chí có thể ngửi được mùi miệng tanh hôi của ông lão.

" Con gái của ta chết, ta không có tiền thuốc men cũng theo đó mà chết,  bạn già của ta tuyệt vọng đến chỉ có thể thắt cổ tự sát." Ông lão hướng tới bụng của ông ta chậm rãi vươn tay ra: "  Cậu hại chết cả nhà chúng ta, ta cũng phải đem thận của cậu móc ra làm canh uống."

Trần Dư Thịnh trên mặt lộ ra thần sắc kinh khủng, liều mạng kéo đầu lưỡi trên cổ muốn có thêm nhiều không khí để hô hấp một chút. Đúng lúc này, ông lão bỗng nhiên dừng động tác hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền từ: " Con gái đã trở về."

Bà lão sau đó cũng buông lỏng đầu lưỡi ra, Trần Dư Thịnh bắt lấy cơ hội trong nháy mắt này phá cửa gỗ xông ra ngoài. Ngay lúc ông ta bước ra trong nháy mắt ông ta bỗng nhiên lại ngây ngẩn cả người, ngoài cửa lại không còn là thôn núi đen tuyền mà là lúc ông ta mở đèn bàn phòng ngủ.

Trên tủ đầu giường còn bày ra bình giữ ấm mà ông ta đã mở nắp.

Ông ta theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, phòng nhỏ cũ nát biến mất không thấy cùng với Vương Mặc Mặc, ông lão, bà lão ba người bay trong bóng đêm, đồng loạt hướng về phía ông ta  vẫy tay.

Trần Dư Thịnh đóng mạnh cửa lại cũng cài khoá chốt, xoay người tựa vào trên cửa mở to mồm hô hấp. Ông ta mặc dù biết nhà của bản thân ở cũng chưa chắc đã an toàn nhưng so với ở tại nơi xa lạ khác thì ở đây vẫn khiến cho ông ta an lòng hơn một chút.

Ngay lúc ông ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi thì cửa phòng sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng phá cửa phanh phanh phanh, Trần Dư Thịnh tâm lại một lần nữa nhấc tới cổ họng, thậm chí thân thể đã bắt đầu khống chế không nhịn được run rẩy.

Nhận thấy được không có dấu hiệu mở cửa, ở ngoài cửa một bên khóc kêu một bên phá cửa tiếng gào càng lớn hơn: " Cha, mau mở cửa, con là Anh Hào, có quỷ đuổi theo con!"

Phương Lục Đình thanh âm cũng vang lên theo: " Dư Thịnh mở cửa nhanh, nếu không mở cửa em và con trai liền sẽ mất mạng!"

Trần Dư Thịnh cắn chặt răng gắt gao bất động, ông ta còn nhớ rõ cảnh tượng hoảng sợ Phương Lục Đình ở bên cạnh biến thành Vương Mặc Mặc, ai biết bên ngoài đến cùng là người hay là quỷ. Huống hồ, liền tính là người thì ông ta cũng không thể mở cửa, ông ta mới từ trong chỗ chết chạy trốn khỏi trong tay một nhà Vương Mặc Mặc trốn thoát được làm như thế nào lại có thể mở cửa đem quỷ đưa vào trong chứ?

Ông ta cũng không phải bị điên!

Tựa vào trên cửa Trần Dư Thịnh mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, hiện tại đã rạng sáng 4 giờ 40 phút. Mùa hè hừng đông tới sớm, nếu không sai biệt lắm thì 5 giờ trời liền sáng rõ, lại kiên trì chịu đựng thêm 20 phút nữa thì ông ta có thể có cơ hội sống sót.

Ngay lúc ông ta âm thầm tính toán thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô cứu mạng tê tâm liệt phế của Trần Anh Hào, tiếp theo là tiếng lôi kéo qua lại.

Phương Lục Đình vỗ cửa khóc kêu: " Dư Thịnh nhanh lên mau cứu con trai chúng ta, thằng bé bị nữ quỷ kéo cổ chân lôi đi mất."

Trần Dư Thịnh trên trán nổi gân xanh, nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân làm ông ta không nhịn được cách cánh cửa rống giận lại một câu: " Bà còn có mặt mũi mà nói, nếu không phải là nó làm ra những chuyện ngu xuẩn này thì chúng ta cũng sẽ không gặp phải quỷ!"

" Anh tại sao lại nói như thế?" Ngoài cửa Phương Lục Đình không dám tin đập đập cửa phòng: " Thằng bé thế nhưng là con trai độc nhất của anh, sau này nó sẽ là người thừa kế gia nghiệp và  dưỡng lão cho anh đó!"

Trần Dư Thịnh trong lòng sóng biển cuộn trào giống như phát đau, kỳ thật ông ta cũng luyến tiếc anh ta nếu không lúc trước không phải là Phương Lục Bình sinh ra con trai thì ông ta cũng sẽ không vội vã  ngả bài cùng Lý Minh Châu.

Nhưng mà so với con trai thì ông ta lại càng yêu tính mạng của ông ta hơn. Ông ta mới 50 tuổi, ông ta còn có thể sinh được thêm đứa con trai khác được, không đáng vì thằng nhóc kia mà đem tính mạng ra trả giá.

Trần Dư Thịnh ánh mắt kiên định hơn lại đem cửa khóa trái chặt hơn một chút sợ hai mẹ con kia tiến vào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời dần dần sáng hơn ở bên ngoài hành lang tiếng vang cũng dần dần biến mất, biệt thự rốt cuộc cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Trần Dư Thịnh ngồi bệt xuống đất hung hăng mà nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn như cũ không dám manh động, thẳng đến khi bên ngoài sắc trời sáng choang, mặt trời cũng chậm rãi lên cao thì ông ta mới mở cửa phòng ra.

Phương Lục Đình nửa nằm ở trên sàn ngoài phòng ngủ chính, nhìn thấy bộ ngực lên xuống phập phồng thì biết là chưa có chết. Trần Dư Thịnh từ trên người bà ta bước qua, theo cầu thang đi xuống lầu tìm được  Trần Anh Hào ghé vào cổng lớn nằm. Ông ta vội vã đi qua đem thân thể con trai lật lại vỗ vỗ mặt anh ta, Trần Anh Hào chậm rãi mở to mắt sau khi nhìn thấy Trần Dư Thịnh "oa" một tiếng khóc ra: " Cha, có quỷ muốn bắt con! Là Phạm Nhạc Nhạc, Phạm Nhạc Nhạc biến thành quỷ!"

Trần Dư Thịnh đầu như muốn phình to ra: " Không phải là Vương Mặc Mặc sao? Nơi nào lại tới cái người tên Phạm Nhạc Nhạc nữa?"

Trần Anh Hào lúc này cũng không dám lừa gạt ông ta, khóc nức nở nói ra: " Con lúc trước có  một lần quen bạn gái, cô ta mang thai nghĩ muốn sinh ra nó nhưng con khẳng định không nguyện ý hơn nữa mẹ con cũng không cho phép a. Mẹ con liền sai người đưa cho cô ta thuộc giúp sinh non, nói chỉ cần là đứa trẻ bị phá thì liền cho cô ta 100 vạn. Kết quả sau khi cô ta ăn dược lại bị xuất huyết, lúc ấy cô ta gọi điện thoại cho con nhưng mà con sợ hãi không dám cùng cha mẹ nói ra, liền lừa gạt cô ta là sẽ lập tức đi tới đó. Con cho rằng một lát sau cô ta liền có thể tốt lên nhưng không nghĩ đến xuất huyết quá nhiều hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, chờ bạn cùng phòng thuê chung nhà với cô ta trở về phát hiện thì đã quá chậm, người không thể cứu trở về được."

" Ngu ngốc!" Trần Dư Thịnh hung hăng cho anh ta một cái tát: " Hai mẹ con các người đều là đồ ngu xuẩn!"

Trần Anh Hào cũng không để ý tới đau đớn, bò qua ôm lấy đùi Trần Dư Thịnh khóc lóc nói: " Cha, làm sao bây giờ? Phạm Nhạc Nhạc nhất định sẽ tìm con báo thù, cô ta muốn giết con!"

" Không chỉ có mỗi Phạm Nhạc Nhạc." Trần Dư Thịnh ma sát răng cấm: " Tối hôm qua Vương Mặc Mặc cũng tới."

Trần Anh Hào sợ đến mức cả người run lên như cái sàng, sắc mặt trắng bệch: " Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh chóng chuyển ra ngoài đi, không thể ở lại nơi này nữa!"

" Đang ở nơi nào cũng đều như nhau cả, chúng ta đã bị nhìn chằm chằm." Trần Dư Thịnh chậm rãi đứng lên: " Cha nghe nói có một vị đại sư xem phong thuỷ và trừ tà rất có năng lực, cha liền gọi điện thoại đem ông ấy mời đến đây bắt quỷ."

-xong-..

07/02/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro