Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mục Hữu Dung nhìn Diệp Chước đi mất, đáy mắt đều là thâm độc. Một đời này, giáo hoa là ả, Mục gia thiên kim cũng là ả! DIệp Chước chỉ là một cái dân nghèo hạ tầng thôi,có tư cách gì đấu với ả ta! Coi như Diệp Chước rời khỏi Mục gia thì cũng trốn không thoát số mệnh làm bàn đạp đâu!

Trải qua buổi tiệc, kỹ thuật diễn của Mục Hữu Dung cực kỳ tốt, nhìn như ả không nỡ để Diệp Chước rời đi vậy.Thẩm Dong đau lòng cùng cực! Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện đi! Diệp Chước đã cướp đi hết thảy mà ả lại không nỡ để đứa phế vật Diệp Chước kia rời đi, còn muốn đem Diệp Chước thành em gái ruột mà đối đãi...

"Đứa bé ngoan, mẹ biết con tâm địa thiện lương không nỡ để nó đi, nhưng loại người này một chút cũng không đáng, Diệp Chước chính là một con bạch nhãn lang! Đúng rồi Hữu Dung, mẹ nuôi của con... Những năm này có tốt với con không?"

"Lớp 10 năm đó vì mẹ nuôi không đưa tiền học phí nên thiếu chút bị cho nghỉ học nhưng vì con có thành tích học tập tốt nên hiệu trưởng mới miễn trừ học phí, đặc biệt ghi nhớ. Trước kia khi vào tiểu học, tất cả mọi người đều nói con là đứa con hoang không ai cần..."

Nói xong lời cuối cùng, Mục Hữu Dung liền khóc không thành tiếng.

Thật ra mẹ nuôi đối xử với Mục Hữu Dung rất tốt, từ nhỏ đến lớn còn không để ả phải chịu khổ, đem ả nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Đến lúc biết Mục Hữu Dung không phải là con ruột còn lo ả về Mục gia bị khi dễ, bị người xem thường liền đem toàn bộ tích góp cho Mục Hữu Dung để ả lấy ra chống đỡ.

Mục Hữu Dung sở dĩ dám đảo lộn trắng đen, đơn giản là vì ỷ lại ở đây không ai biết được chân tướng. Dù sao, trên thế giới này chỉ có ác mới có thể làm cái thiện nổi bật, có lá xanh mới có thể làm hoa hồng kiều diễm. Đám người hạ đẳng kia sinh ra chỉ có thể làm nền cho ả tồn tại.

Lời Mục Hữu Dung vừa dứt, mọi người chung quanh đều là dáng vẻ phẫn nộ! Dựa vào lời nói của Mục Hữu Dung cũng không khó phân tích ra, sự việc ôm sai con năm đó đều do một tay mẹ nuôi gây ra. Thế nên mới có kế hoạch ly miêu đổi thái tử! Nếu không, tại sao mẹ nuôi lại không cho Mục Hữu Dung đi học? Rõ ràng chính là muốn Mục Hữu Dung trở thành một phế vật không văn hóa! Đây đúng thật buồn nôn!

Thẩm Dong khóc lóc ôm lấy Mục Hữu Dung: "Đứa con đáng thương của mẹ, cô ta sao có thể đối xử như thế với con chứ, thật quá ác độc..." Mục Hữu Dung vỗ vỗ bả vai Thẩm Dong an ủi, ngữ điệu bi thương: "Không có gì đâu mẹ, những năm này con đã quen rồi, dù sao không phải con ruột..." "Đứa trẻ ngoan, con chịu khổ rồi..." Thẩm Dong ôm Mục Hữu Dung, trên vừa áy náy lại đau lòng.

Ở nơi hẻo lánh mọi người không nhìn thấy, Mục Hữu Dung cong môi vẻ đắc ý. Mục đích của ả đã đạt được. Kiếp này tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ả. Chắc hẳn đại lão tài phiệt thần bí kia cũng từ một nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn ngắm ả.

oOo

Diệp Chước dựa theo kí ức của nguyên chủ, trực tiếp tìm được địa chỉ của mẹ nguyên chủ Diệp Thư. Diệp Thư ở tại tầng hầm thuê rẻ nhất thành phố Vân Kinh. Nơi này dơ dáy bẩn thỉu không chịu được, quanh năm lại âm u không thấy mặt trời, khắp nơi tản ra một mùi mốc meo.

Đến giờ cơm tối, người già trẻ nhỏ từng nhà đều bưng bát đứng tại cửa ăn cơm, nhìn thấy Diệp Chước, đáy mắt đám người đều lộ ra ánh sáng hiếu kỳ. Cái khu ổ chuột này từ khi nào lại có dạng người giống Diệp Chước? Nguyên chủ chẳng những hóa trang mình thành emo girl, cả người còn bao phủ khí tức u ám cố chấp, che đi hào quang của bản thân. Mà Diệp Chước lại khác, cô là đại lão của khoa học kỹ thuật mà người người kiêng kị, nếu lãnh đạo của dị thế thấy cô cũng phải nhân nhượng 3 phần, lúc này mặc dù biến thành kiểu emo nhưng trên người lại có khí tức không ai với tới.

Diệp Chước dưới ánh mắt của mọi người, gõ vang cửa phòng đóng chặt.

"Cốc, cốc, cốc." Một hồi lâu sau bên trong mới mở cửa. Diệp Chước nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có gương mặt tái nhợt, tràn ngập bệnh trạng tự như phiên bản hiện đại của Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc), mang theo cảm giác người thấy người yêu.

"Con, con là Chước Chước?" Diệp Thư kinh ngạc nhìn Diệp Chước, ngây ngốc nửa ngày, đáy mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi. Diệp Chước nhìn DIệp Thư: "Mẹ, con về rồi." "Con, con gọi ta là gì?" Hốc mắt Diệp Thư nóng lên.

Ngay ngày hôm qua, Diệp Thư đi tìm Diệp Chước nhưng Diệp Chước lại không thừa nhận ngược lại còn hung hăng nhục nhã một phen, nói mình không có người mẹ mất mặt như thế này. Diệp Thư vô cùng thương tâm nhưng cũng bất lực. Diệp Chước không nguyện ý nhận người mẹ này, Mục gia cũng đồng ý tiếp tục nuôi cô cho nên Diệp Thư đành phải từ bỏ người con này. Nhưng Diệp Thư không ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn một ngày, Diệp Chước thế mà lại quay về, còn chủ động gọi mình là mẹ! Dì không nằm mơ đúng chứ? Diệp Thư cũng là người có chuyện xưa.

Năm đó, vì tình yêu, Diệp Thư mang thai đôi năm 19 tuổi. Mặc dù là song thai nhưng trong quá trình sinh, y tá lại nói rằng có một đứa bé là tử thai. Sau khi sinh ra con gái, người yêu từng gắn bó keo sơn với bà lại biến mất không rõ tung tích, một lần biến mất này là ròng rã 18 năm. Dì đi đồn công an báo án nhưng về sau mới biết được tất cả mọi thứ về người yêu là giả. Bất kể là địa chỉ gia đình hay tên... Ông ta là một kẻ lừa gạt. Đây là một thứ tình yêu hoa mỹ nhưng sáo rỗng. Phải biết rằng, vào thời gian đó, một cô gái 19 tuổi chưa chồng mà chửa là một việc rất mất mặt, thế nên sau khi sinh, cha mẹ Diệp Thư muốn vứt bỏ đứa nhỏ đi, còn tìm cho Diệp Thư một người chồng.

Diệp Thư không bỏ được đứa con còn đỏ hỏn, không ngần ngại mà chống lại ý muốn của cha mẹ, mang theo con gái rời khỏi nhà. Những năm gần đây, Diệp Thư một bên làm việc vặt, một bên nuôi lớn con gái. Cuộc sống mẹ đơn thân cũng không dễ vượt qua nhưng dì chưa bao giờ từ bỏ con gái, cũng không tiếp tục cưới.

Diệp Chước nhìn Diệp Thư, nhẹ nhàng ôm dì: "Mẹ, thật xin lỗi, trước kia là con không hiểu chuyện, xin mẹ tha thứ cho con, về sau con sẽ ngoan ngoãn ở bên chăm sóc mẹ."

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Diệp Thư mừng đến phát khóc, dẫn Diệp Chước vào phòng: "Chước Chước, mau vào đi, trong nhà hơi đơn sơ, con đừng để ý." So với Mục gia, tầng hầm âm u của Diệp gia này đâu chỉ đơn sơ? Quả thực ngay cả khu ổ chuột cũng không bằng. Phòng khách ước chừng năm thước vuông, giấy dán tường màu trắng đã cũ đến mức ố vàng, mặt đất xi măng vì không có tấm trải đất đã vỡ ra từng khe hở li ti, mơ hồ còn có chút ẩm ướt. Trang tri thì chỉ có một cái bàn 3 chân, một chân còn lại thì dùng một cây gậy để chống đỡ. Bên trên chiếc bàn cũ kĩ bày biện một cái ti vi trắng đen.

Diệp Chước không nghĩ tới, ở thời đại phát đạt này còn có thấy đồ cổ như này. Mặc dù phòng khách có chút cũ nát nhưng lại được lau dọn rất sạch sẽ, trong không khí cũng không ngửi thấy mùi gì lạ. Từ đó có thể thấy được, Diệp Thư là một người rất sạch sẽ.

"Chước, Chước Chước, Con uống nước đi." Vào lúc này, Diệp Thư bưng đến một ly nước. "Cảm ơn mẹ." Diệp Chước nhận ly bằng hai tay, uống một hớp. Nhìn Diệp Chước uống nước, Diệp Thư bên kia trong mắt tràn ngập bất ngờ. Diệp Chước thay đổi rồi. Cô cùng với trước kia không giống. Vài ngày trước Diệp Chước đã đến đây, Diệp Thư cũng giống như hôm nay rót cốc nước đưa cho DIệp Chước. Lúc đó phản ứng của Diệp Chước là gì? Cô che mũi, ghét bỏ mà nói: "Tôi ngay cả rửa mặt cũng dùng Filico, bà thế mà lại cho tôi uống loại nước này! Bà định hạ độc chết tôi sao?" Lúc đó Diệp Thư còn không biết Filico là gì. Về sau dì mới biết, thì ra Filico là một loại nước khoáng rất đắt. Nhưng hôm nay, trong mắt Diệp Chước lại không có một chút ghét bỏ.

Tuy nhiên, đối mặt với Diệp Chước, Diệp Thư vẫn còn có chút lúng túng: "Chước Chước, sắp đến giờ cơm rồi tối rồi, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho." Diệp Chước đặt ly nước xuống, suy nghĩ nói: "Mẹ, trong nhà có phòng tắm không? Con muốn tắm trước." Nguyên mặt là phấn, trên người còn mùi rượu, Diệp Chước bây giờ chỉ muốn được dội nước thoải mái làm người bình thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro