Q1 || Chương 11 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bơ Mặn.

***

//Quyển 1: Thân thể tự cháy//

Chương 11: Học viên nhảy lầu.

Trong quá khứ cũng đã phát sinh chuyện tự sát, mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vì ngay cả các thầy giáo đều cho rằng, sinh mệnh của một người là thuộc về chính mình, nếu như chính người đó đã không quý trọng thì cứu về rồi cũng chỉ là một thân thể không có linh hồn.

Huống hồ cứu được một lần, cũng không cứu được lần thứ hai.

Đồng thời ở học viện Ade, mọi người xem thường nhất chính là loại người tự sát, mọi người đều cho rằng đó là hành vi của kẻ nhu nhược, bọn họ cũng sẽ không đi cứu một kẻ nhu nhược.

Ngày hôm nay nếu Tô Mộng không đến sân thượng thì thầy Hứa chắc chắn sẽ giương mắt lạnh nhìn tất cả những chuyện này xảy ra. Thế nhưng, sau khi Tô Mộng đến thì tất cả lại trở nên khác biệt.

Tô Mộng là ai?

Đó là người hàng năm đều đạt giải nhất trong cuộc thi "Trạng Nguyên Kim Bài" toàn quốc, năm nào cũng lên báo, nắm giữ một học sinh như vậy sẽ làm cho tiếng tăm của học viện Ade nâng cao thêm một bước.

Tô Mộng tuy rằng tuổi còn nhỏ, cũng không có lượng fans đông đảo như các minh tinh lớn, thế nhưng vẫn có không ít người nghe nói về chuyện của "Trạng Nguyên Kim Bài" này qua mạng xã hội. Nếu cô xảy ra chuyện gì ở trong học viện của bọn họ thì phóng viên tuyệt đối sẽ không buông tha cho một tin tức như vậy. Đến thời điểm đó, danh dự trăm năm của học viện sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hơn nữa, tục truyền rằng ngày Tô Mộng sinh ra đã có ma lực, cô khác với tất cả mọi người. Truyền thuyết kể chỉ cần người nào từng ở chung với Tô Mộng thì người đó sẽ thích cô, cho nên mới nói cô chính là một yêu tinh.

Một thiếu nữ thần kỳ như vậy, bọn họ cũng không muốn để cô gặp chuyện gì, nhưng bọn họ cũng rất muốn chứng kiến kỳ tích của cô bé này.

Mà lúc này, Trần Mạt Tích hiển nhiên không nghĩ tới Tô Mộng sẽ nói ra lời như vậy, sau khi kinh ngạc chính là phẫn nộ, Tô Mộng này đang chế nhạo cô ta.

"Không cần cô ở đây cười nhạo tôi, tôi vốn là một người khiến người khác chán ghét, tôi chết rồi vừa vặn hợp với tâm ý của các người."

Nước mắt Trần Mạt Tích chực rơi theo gò má làm cho khuôn mặt vốn đang bẩn thỉu của cô ta vẽ ra được vài đường nét rõ ràng.

Tô Mộng không để ý đến Trần Mạt Tích mà đi tới một bên của sân thượng, dựa vào tường rào nhìn xuống quan sát một phen, ánh mắt cô tựa như thủy tinh, nghiêng đầu nói với Trần Mạt Tích:

"Không được a, độ cao này nhiều nhất chỉ có thể làm cậu ngã chết, khả năng không tốt chính là rơi vào trạng thái thoi thóp, căn bản không có cách nào để tôi thưởng thức được cảnh đầu óc phân tán, máu thịt tung toé?"

Hiệu trưởng Gerlo cùng các giáo viên khác vừa chạy tới, khi nghe được lời này của Tô Mộng thì hầu như đều muốn rớt cằm xuống đất.

Việc gì đang xảy ra? Nhìn dáng dấp sốt ruột chạy đến của Tô Mộng chẳng lẽ không phải vì muốn khuyên can học viên này sao? Chuyện này sao có thể là đến để thưởng thức cái chết chứ?

Chủ nhiệm giáo vụ Triệu Chí Thừa trực tiếp tiến lên ngăn cản, nói:

"Bạn học Tô, chuyện này em không cần tham dự."

Tuy rằng nếu học viện có học viên tự sát thì bọn họ không cần gánh trách nhiệm, nhưng nếu ý nghĩ muốn chết của người học viên này cũng không mãnh liệt thì nói không chừng bản thân cô ta lập tức sẽ đi xuống ngay.

Và nếu như có học viên kích thích cô ta, làm phát sinh án mạng thì chuyện này lại là một chuyện khác.

Tô Mộng không để ý tới bọn họ, tay cô chống ở một bên sân thượng, nhìn đoàn người lít nha lít nhít quan sát phía dưới, mi mắt cong cong mang theo nụ cười, quay đầu nói với Trần Mạt Tích:

"Vị trí này không được, không thể làm cho tứ chi của cậu bị chia lìa, máu thịt be bét. Lỡ như cậu ngã đến nửa sống nửa chết, còn khiến người nhà của cậu phải chăm sóc cậu nửa đời sau, như vậy không phải là liên lụy bọn họ sao? Đi thôi, tôi dẫn cậu đi đến nơi tìm chết rất tốt."

...

Chương 12: Tô Mộng khuyên can.

Tô Mộng duỗi ra cánh tay tinh tế trắng nõn về phía Trần Mạt Tích, nụ cười trên mặt vẫn như ánh nắng mặt trời trong ngày đông lạnh giá.

Sao Trần Mạt Tích có thể nghĩ tới Tô Mộng sẽ nói ra lời như vậy, những câu nói này của cô làm cho Trần Mạt Tích vốn đã có chút sợ hãi lại càng đung đưa không ngừng, liều mạng lắc đầu.

Từ góc độ của Trần Mạt Tích, cô ta có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như sao trời của Tô Mộng một cách rõ ràng, nụ cười trên mặt cô càng làm cho người ta có cảm giác mông lung, dường như chỉ cần nhìn khuôn mặt tươi cười như vậy thì toàn thế giới không có chuyện gì tốt đẹp cũng không sao.

Thế nhưng Trần Mạt Tích hiểu rõ, Tô Mộng thật lòng, mỗi câu mỗi chữ cô nói đều rất cẩn thận, Tô Mộng thật sự muốn xem cảnh tượng cô ta ngã chết.

Triệu Chí Thừa căng thẳng, mồ hôi trên mặt nặng nề rơi xuống, vừa định tiến lên ngăn cản Tô Mộng thì lại bị một bàn tay ngăn cản.

Trên mặt Gerlo mang theo ý cười không rõ vì sao, sờ sờ râu mép hoa râm của chính mình, ý tứ sâu xa nói:

"Chủ nhiệm Triệu, chuyện này hãy giao cho Tô Mộng làm đi."

Triệu Chí Thừa lảo đảo một cái ngã chổng vó, hôm nay hiệu trưởng bị gì vậy? Nếu Tô Mộng không nhúng tay vào thì sẽ không có sự bất trắc nào, hiện tại cô đã can thiệp, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì học viện cũng sẽ gánh trách nhiệm tương ứng, nhưng hiệu trưởng lại còn bày ra trạng thái bỏ mặc.

"Xuỵt, lẳng lặng xem, Tô Mộng là một cô bé thần kỳ."

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Gerlo mang theo nụ cười, râu mép ông khẽ đung đưa. Ông tin tưởng năng lực thần kỳ trên người cô bé này có thể hóa giải tràng nguy cơ trước mắt.

"Xuống đây đi, nếu cậu thật sự muốn chết, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi tốt hơn, bảo đảm không riêng gì ngã chết, ngay cả linh hồn của cậu cũng sẽ nát tan, đến thời điểm đó học viện sẽ đem thi thể của cậu, không đúng, là máu thịt chở về gia đình quê hương cậu, giao cho người nhà cậu. Để cho mẹ cậu tận mắt nhìn thấy dáng vẻ không còn hài cốt của con gái do chính mình nuôi lớn."

Tô Mộng vừa nói vừa bước thêm một bước về phía Trần Mạt Tích, giọng nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt bình tĩnh.

Nghe đến hai từ "người nhà" này, Trần Mạt Tích không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, đột nhiên cô ta nghĩ đến cảnh mẹ mình bi thống nhìn thấy thi thể của bản thân. Trong lòng không ngừng đau đớn, sao cô ta có thể cam lòng để mẹ mình - người thân duy nhất "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" được. Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ta liều mạng lắc đầu:

"Không... Không..."

Hai tay Tô Mộng đặt ở trên tường rào, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khẽ thở dài một hơi. Sau đó chậm rãi nói:

"Đời người dài dẳng, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không hài lòng, chết tất nhiên có thể giải thoát bản thân mình, thế nhưng lại gây đau xót cho những người yêu thương cậu. Nhân loại vốn là sinh vật nhỏ yếu, chúng ta không thể thích làm gì thì làm như chính mình mong muốn. Mà tình thân, tình ái, tình bạn, những thứ tình cảm này là sự tồn tại chân thực, ở lúc chúng ta cần đến nó thì nó sẽ che chở cho nội tâm của chúng ta, xoa dịu đi sự thống khổ."

"Tôi không có bạn bè, không có thứ gì cả. Chỉ có mẹ, từ nhỏ mẹ vì nuôi tôi mà đã chịu nhiều đau khổ, tôi nỗ lực học tập thi vào được học viện Ade chính là để sau này có thể tìm một công việc tốt, nuôi sống mẹ tôi lúc tuổi già. Nhưng bởi vì tôi là một đứa trẻ nhà nghèo, vì lẽ đó nên không thể hưởng thụ đãi ngộ giống với những người khác sao? Bọn họ... Tại sao bon họ lại muốn gây phiền phức cho tôi? Có lúc tôi cũng không hiểu tại sao lại bị ai đó đánh một trận, đi trên đường sẽ vô duyên vô cớ bị xô ngã, ngay cả bên trong cơm cũng đột nhiên có thêm sâu bọ."

Nước mắt của Trần Mạt Tích rơi xuống từng giọt một, nhiễm cả khuôn mặt của cô ta, tâm tình của cô ta lặng lẽ tốt lên một chút.

...

Chương 13: Nảy sinh bất ngờ.

Ở sau lưng cô ta chính là vị trí cao mười mấy mét, chỉ cần thoáng lùi về một bước thì sẽ rơi xuống ngay, tạo thành tiếc nuối không thể cứu vãn.

Mặt trời trên đỉnh đầu còn đang chiếu sáng, vẫn có gió nhẹ nhàng gợi lên, góc váy dài của Tô Mộng phất động theo gió.

"Chỉ có người vô năng mới dựa vào việc bắt nạt người khác để thể hiện mình, chỉ có người nhu nhược mới lựa chọn dùng phương pháp tử vong để trốn tránh thế giới, trừng phạt người nhà."

Tô Mộng nhìn về phía Trần Mạt Tích, bên trong đôi con ngươi long lanh của cô phản chiếu hình ảnh vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhưng lại có chút kinh ngạc của cô ta.

Cô bé này hình như còn chưa phản ứng kịp với sự chuyển biến trước và sau của Tô Mộng. Cô ta sững sờ đứng ở nơi đó, không biết nói cái gì, ngay cả nước mắt trên mặt cũng có chút khô cạn.

Tô Mộng duỗi ra cánh tay ngọc tinh tế không có một tia dơ bẩn về phía Trần Mạc Tích lần thứ hai, mỉm cười nói:

"Chỉ có kiên cường sống tiếp, mới có thể mỉm cười rạng rỡ."

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt không tỳ vết của cô, trên làn da ngọc ngà khúc xạ ra điểm sáng màu trắng nhu hòa.

Trần Mạt Tích nhìn cánh tay mềm mại kia, giống như bên trong đó chứa đựng dũng khí cùng hi vọng đối với tương lai, chỉ chờ cô ta nắm lấy. Cô ta nhìn Tô Mộng, Tô Mộng nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, băng cứng trong lòng Trần Mạt Tích liền bị hòa tan trong nháy mắt. Rốt cuộc cũng giải trừ được khúc mắc trong nội tâm, cô ta chậm rãi đến gần Tô Mộng, từ từ vươn tay ra.

Triệu Chí Thừa nhìn một màn đột nhiên nghịch chuyển trước mắt, trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng coi như để xuống được. Cô bé này thật là có bản lĩnh, dăm ba câu liền khiến một người muốn tìm chết từ bỏ ý nghĩ đó. Hắn ta quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng bên cạnh, chỉ thấy ông đang vỗ về râu mép của chính mình, mỉm cười âu yếm. Xem ra hiệu trưởng cũng đã sớm tính tới tất cả những thứ này, hiệu trưởng nói không sai, cô bé này thật sự có năng lực thần kỳ.

Những học sinh dưới lầu tuy rằng không nghe được Tô Mộng cùng Trần Mạt Tích đang nói cái gì trên sân thượng, thế nhưng từ tư thế cùng cảnh tượng liền biết, Tô Mộng khẳng định là đang khuyên nhủ Trần Mạt Tích, trong lúc nhất thời mọi người đều hết sức cao hứng.

Thờ ơ lạnh nhạt là một chuyện, thế nhưng nếu nữ thần đi giải cứu, bon họ tất nhiên sẽ hi vọng cô có thể thành công.

Nhưng giữa lúc mọi người cho rằng tất cả những thứ này đều kết thúc viên mãn như vậy thì Trần Mạt Tích đang đi về phía Tô Mộng bỗng nhiên không cẩn thận mà bước hụt một bước, cả người cô ta ngã ra phía sau, rơi xuống dưới lầu.

Sự việc phát sinh quá nhanh, mọi người đều không phản ứng kịp, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn một màn đầy sợ hãi này.

Cách Trần Mạt Tích gần nhất chính là Tô Mộng, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trần Mạt Tích rơi xuống thì cô chẳng để ý gì nữa, không chút do dự liền xông về phía trước, một tay nắm lấy cánh tay của Trần Mạt Tích, một tay khác thì nắm lấy tường rào ở một bên.

Sau khi Trần Mạt Tích trượt chân vốn nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết, nhưng ở ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay lại bị một người nắm chặt lấy, dường như có một lực hút mạnh mẽ hút lại, cô ta ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Chỉ thấy Tô Mộng một tay nắm lấy tường rào, một tay khác nắm lấy tay cô ta một cách chặt chẽ, dường như cảm nhận được tầm mắt của cô ta, Tô Mộng nhìn Trần Mạt Tích, sau đó lộ ra nụ cười ấm áp.

Trần Mạt Tích cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao ở thời điểm nguy hiểm như vậy, Tô Mộng vẫn có thể cười được? Trái lại, trong lòng cô ta lúc này là khát vọng sống mãnh liệt, sợ hãi cuộc đời tươi trẻ của cô ta cứ kết thúc như vậy, thì ra, cô ta thật sự không muốn chết.

Cô ta nhìn thấy Tô Mộng cười rất đẹp, rất ngọt ngào.

...

Chương 14: Ý nghĩ điên cuồng.

Nhưng không có ai biết, Tô Mộng thầm nghĩ rằng nếu cánh tay đang giữ tường rào của cô buông ra thì phỏng chừng hai người đều sẽ chết, hơn nữa nhất định sẽ chết rất thảm, không biết có máu thịt be bét hay không đây? Chỉ nghĩ như vậy thôi mà Tô Mộng liền cảm thấy máu thịt toàn thân đã bắt đầu sôi trào lên, điều này thật là kích thích!

Làm sao bây giờ, cô muốn thử một chút!

Một đám giáo viên ở đằng sau cũng không để Tô Mộng kiên trì quá lâu, sau ba giây ngây người liền lập tức phản ứng lại, kéo Tô Mộng lên trên, cũng đánh gãy ý nghĩ biến thái của cô.

Đôi tay của Tô Mộng giữ lấy Trần Mạt Tích một cách chặt chẽ, dù bị tường rào làm tổn thương thì cũng quyết không buông ra, lúc này, đôi tay nhỏ nhu nhược như không có xương kia lại chứa đựng một sức mạnh cực kỳ to lớn, tập trung nắm lấy cánh tay của Trần Mạt Tích.

"Tại sao? Tại sao?"

Trần Mạt Tích nhìn toàn thân Tô Mộng vì cứu cô ta mà có chút chật vật, làm thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao cô lại liều mạng để cứu một người xa lạ như mình, tình hình vừa nãy nguy hiểm cỡ nào, đương nhiên cô ta là người hiểu rõ nhất. Nếu lỡ té xuống, không chết thì cũng là tàn phế, vậy tại sao cô lại phải mạo hiểm lớn như vậy?

"Tô Mộng, trò bị thương."

Triệu Chí Thừa nhìn thấy cổ tay trái của Tô Mộng có một vết thương rất rõ ràng, hơn nữa vết thương cũng không phải nhỏ, ống tay áo thậm chí còn bị rách tươm.

Tô Mộng cười nhẹ, tỏ vẻ không đáng kể nói:

"Không có chuyện gì, nghỉ một lúc, bôi ít thuốc là tốt rồi."

Sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Mạt Tích còn đang ngẩn người, đôi mắt cong cong giống như ánh trăng trên trời cao vào buổi tối, cười nhợt nhạt nói:

"Bởi vì con người vốn là loài sinh vật nhỏ bé yếu kém cần sự trợ giúp lẫn nhau, ngày hôm nay tôi giúp cậu, ngày mai nói không chừng tôi sẽ cần cậu giúp tôi."

Tô Mộng không do dự cứu mình khiến Trần Mạt Tích rất cảm động, các thầy giáo bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng như vậy. Bởi vì bọn họ hiểu, chính bọn họ đều không có được một phần lòng dạ cùng khí phách này như Tô Mộng.

Đương nhiên, những giáo viên kia cũng không biết, một cô gái nhìn bình thường như Tô Mộng thật ra chính là một kẻ bị tâm thần nghiêm trọng, mỗi một chuyện cô làm, bất cứ điều gì mà cô suy nghĩ thì đều không giống như người bình thường.

Ví dụ như lúc vừa mới bắt đầu, cô thật sự muốn thưởng thức dáng vẻ tan xương nát thịt của Trần Mạt Tích khi bị rơi xuống lầu, loại kích thích đó làm cho cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là không nghĩ tới, sau đó Trần Mạt Tích lại không muốn chết nữa. Mà việc Tô Mộng cứu cô ta khi cô ta rơi xuống lầu thì hoàn toàn chỉ là hứng khởi nhất thời mà thôi.

Có người nói cô thiện lương, bởi vì bình thường cô sẽ vì cứu người khác mà để bản thân bị thương.

Cũng có người nói cô là... Ma quỷ, tuy rằng đây chỉ là số ít...

Sau sự kiện cứu người này, cũng không biết là bị người học sinh có tiền nào đó dùng máy quay cao cấp nhất quay chụp lại, đăng lên diễn đàn của trường. Trong nhất thời, danh tiếng của Tô Mộng ở trường học mới này vang xa, nhân khí cực thịnh. Đoạn video này vừa được đăng lên chưa tới ba ngày thì cũng đã đột phá lượt view cao nhất của trường học trong bao năm qua, an an ổn ổn mà xếp vị trí số một.

Mà xếp hạng hoa khôi đệ nhất trường của Tô Mộng cũng là được sinh ra như thế, như là một kỳ tích, không có một hoa khôi nào khác của trường đứng ra phản đối, xem như biết nhan sắc của mình xinh đẹp hơn so với Tô Mộng thì cũng cảm thấy rằng vị trí thứ nhất nên để Tô Mộng ngồi.

Mà đoạn văn lúc trước Tô Mộng dùng để khuyên bảo Trần Mạt Tích, quả thực rất kinh điển, trong đó nổi danh nhất là câu nói: "Chỉ có kiên cường sống tiếp, mới có thể mỉm cười rạng rỡ".

Nhìn thấy những lời mà Tô Mộng nói trước câu trên, mọi người chắc cũng đều cho rằng đó là do Tô Mộng muốn khuyên Trần Mạt Tích không nên buông tha cho sinh mệnh của cô ta.

...

Chương 15: Tiểu thuyết trinh thám.

Trong lúc vô tình, danh hiệu "Yêu Tinh Quốc Dân" chậm rãi truyền ra ở học viện Ade, đó là một danh từ thể hiện tình cảm mỹ lệ và thiện lương, đó là Tô Mộng.

Đương nhiên những thứ này đều thuộc về tương lai.

Ông đây là anh chàng đường phân cách đẹp trai.

Phòng y tế của học viện Ade.

Nơi này có thiết bị đầy đủ, tiên tiến hiện đại, thậm chí có thể so với một bệnh viện chính quy loại nhỏ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ của phòng y tế, chiếu vào trên khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Tô Mộng, cô lười biếng ngồi ở trên ghế nhìn y tá đang tiêu độc giúp mình. Vốn còn có một ít học viên đến xem Tô Mộng, cuối cùng tất cả lại bị giáo viên đuổi về.

Nước khử trùng có chút gay mũi được lau chùi trên cổ tay của Tô Mộng, tạo nên từng tia đau đớn, nhưng dường như Tô Mộng không có xíu cảm giác nào, cô dùng tay phải vừa được xử lý tốt của mình lật xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám hết sức hồi hộp.

Đây là cuốn tiểu thuyết mà cô y tá đọc mỗi khi rảnh rỗi, lúc này lại biến thành đồ dùng giết thời gian của Tô Mộng, cô hoàn toàn không thấy ánh mắt nóng rực của người đàn ông đang đứng phía sau mình.

Cô y tá một bên thì cẩn thận bôi thuốc giúp Tô Mộng, một bên lại lén lút ghé mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế salong.

Đây xác thực là một người đàn ông anh tuấn khiến người khác ghen tỵ. Mày kiếm anh tuấn sắc bén, mũi cao hoàn mỹ, đôi con ngươi đen huyền thâm thúy như là một cái hồ sâu, phảng phất như chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút thì sẽ khiến người ta lạc lối ở trong đó. Người đàn ông nhếch môi mỏng, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì có chút vô tình cùng lãnh khốc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo vài phần thần thánh của nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Đây quả thật là một gương mặt được kết hợp giữa đường nét của Tây Phương và mỹ cảm của Đông Phương, một thân tây trang màu đen bao lấy vóc người cao lớn của hắn, toả ra khí chất bá đạo khinh thường trời đất.

Đây là chủ nhiệm lớp của Tô Mộng - Hoắc Diễm Bân, tuy rằng đã từng nghe qua danh tự này, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Mộng nhìn thấy người thật. Nghe nói lúc trước hắn đang đi công tác ở nước ngoài, vừa mới về tới học viện thì lại nghe được tin học sinh lớp mình gặp tai nạn nên mới chạy tới.

Học sinh lớp mình xảy ra chuyện, hơn nữa còn bị thương, vốn là hắn nên vô cùng sốt ruột mới đúng, nhưng nhìn đến dáng dấp nhàn nhã của hắn hiện tại, đúng là không có dáng vẻ của một chủ nhiệm lớp chút nào.

Có điều Tô Mộng vẫn cảm thấy hắn rất lợi hại! Bởi vì mọi người chỉ biết cô bị thương ở cổ tay trái khi cứu Trần Mạt Tích nhưng thật ra toàn bộ cánh tay phải của cô đều bị trật khớp cả, là người đàn ông này phát hiện ngay lập tức, sau đó đưa cô đến phòng y tế.

Không biết có phải là do cô y tá phát hiện ánh mắt của mình quá nóng bỏng hay không nên đã nhanh chóng tìm đề tài chuyển hướng cho đỡ xấu hổ.

"Em cũng thích xem loại tiểu thuyết trinh thám hồi hộp này sao?"

Nhìn thấy trong tay Tô Mộng cầm cuốn tiểu thuyết trinh thám mà cô ta thường hay xem, cô y tá hết sức tò mò hỏi.

...

Chương 16: Người bị mất tích.

"Cảm giác cũng không tệ lắm."

Tô Mộng vô cùng lễ phép ngẩng đầu lên, mái tóc suôn mượt phía sau theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lay động.

Mỗi khi nói chuyện cùng Tô Mộng thì bạn sẽ có một loại cảm giác được tôn trọng, bởi vì dù bất cứ người nào trò chuyện cùng cô thì cô đều sẽ thả đồ vật trong tay xuống, sau đó thật lòng trả lời câu hỏi của đối phương, cô làm như vậy khiến người ta có một loại cảm giác thoã mãn khi được đối xử một cách cẩn thận, trong lòng tự nhiên cũng hết sức thoải mái.

"Đúng vậy, những hung thủ giết người trong tiểu thuyết tuy rằng thủ pháp giết người có chút tàn nhẫn, thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng bọn họ đều rất thông minh, những cảnh sát kia từng người từng người đều bị xoay vòng vòng."

Chắc là tìm đúng đề tài, cô y tá cũng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.

"Đúng đúng!"

Tô Mộng mỉm cười gật đầu đáp.

"Đúng rồi, em có nghe nói tới vụ án mấy ngày trước Lương Kim Chi bị mất tích hay chưa?"

Cô y tá có chút kích động, vừa bôi thuốc vừa hỏi dò Tô Mộng.

Tô Mộng gật gật đầu, nói:

"Đã nghe qua."

"Nghe nói đến hiện tại còn chưa tìm được, ở hiện trường mà Lương Kim Chi mất tích, ngoại trừ dấu vân tay và dấu chân của cô ta thì hoàn toàn không có người thứ hai."

Sau khi cô y tá bôi thuốc xong thì với tay cầm băng gạc thông khí vòng từng vòng băng bó ngay tại vị trí vết thương của Tô Mộng, sau đó vô cùng khẳng định nói:

"Đây nhất định là một vụ án bắt cóc có IQ cao."

"Không chắc nha! Em tin cảnh sát sẽ tra ra hung phạm."

Tô Mộng khép quyển sách lại để vào chỗ cũ, hết thảy đều ngay ngắn gọn gàng, vẻ mặt cô vô cùng ngoan ngoãn.

"Cảnh sát, đừng đùa, hai năm trước cũng có một vụ án mất tích, cảnh sát đến hiện tại vẫn chưa tra được một chút manh mối nào."

Cô y tá bày ra dáng vẻ không tin năng lực phá án của cảnh sát, sau đó nhìn Tô Mộng một chút, lại tiếp tục nói:

"Nói vậy thôi nhưng chắc em cũng không biết những chuyện này, thật ra cảnh sát đều sẽ phong toả tất cả tin tức lại, nếu không phải cậu của tôi cũng là cảnh sát thì chắc tôi cũng sẽ không biết được."

Tô Mộng như hiểu như không mà gật gật đầu, nhìn trên cổ tay mình bị quấn lại theo kiểu nơ con bướm rất đẹp, đôi con ngươi cong cong cười thành hình bán nguyệt nói:

"Cảm ơn cô! Rất đẹp, rất đáng yêu."

Cô y tá được Tô Mộng khích lệ như vậy thì có chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng hồng, vung vung tay cười nói:

"Đừng khách khí, đừng khách khí."

Mà lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn đang ngồi như tượng điêu khắc ở đó đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn bao trùm trên người Tô Mộng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng không chứa bất kỳ biểu lộ gì, lạnh lùng nói:

"Đi thôi."

...

Nhìn phía trước đã đến cửa lớn của khu biệt thự, Tô Mộng nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn không có chút dự định rời đi nào, rốt cục mở miệng nói:

"Thầy Hoắc, cảm ơn thầy, nhưng em đã đến nơi rồi."

Đây là nơi dừng chân của khu biệt thự, trừ phi người ở bên trong mời bạn bè vào, bằng không thì phải dừng ở ngoài, chú An làm bảo vệ chắc chắn sẽ ngăn bạn lại.

Hoắc Diễm Bân vẫn không dừng chân, hắn bước đi về phía trước như là một quân vương, dáng vẻ dường như cũng không có ý định chờ Tô Mộng, âm thanh mang theo lạnh lẽo nói:

"Tôi cũng ở nơi này."

Tô Mộng mở to đôi mắt tròn tròn nhìn về phía thân ảnh cao lớn đằng trước, vóc người cao lớn hoàn mỹ ở dưới ánh mặt trời tạo ra một cái bóng thật dài, trùng hợp lại bao phủ trên người cô.

Phong cách bên trong khu biệt thự kỳ thực rất đẹp, bây giờ chính là thời tiết mà hoa cúc đang nở rộ, vừa tiến vào cửa lớn liền có thể nhìn thấy hoa cúc hồng hồng tím tím đang đón gió hiên ngang đứng thẳng.

...

Chương 17: Người con gái khả nghi.

Tô Mộng dừng bước, nhìn bươm bướm đang bay qua bay lại trên các đóa hoa, bàn tay tinh tế của cô chậm rãi vươn ra ngoài.

Đôi tay mềm mại trắng nõn không có bất cứ tỳ vết gì cứ dừng ở trên không trung như vậy, một lát sau, có một con bướm chậm rãi bay tới, có lẽ nó cho rằng tay của Tô Mộng chính là một đóa hoa xinh đẹp.

Sau đó là con thứ hai, con thứ ba...

Tô Mộng mỉm cười, con ngươi trong veo như nước không mang theo bất kỳ tạp chất gì sáng lên, như là một đứa trẻ không bị thế giới ô nhiễm đang hài lòng mỉm cười.

Hoắc Diễm Bân đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, trong đôi con ngươi thâm thúy chợt lóe lên một điều gì đó.

Người con gái này rất kỳ quái, rất khả nghi...

Ngộ là đường phân cách đang muốn bắt đầu làm chuyện xấu.

Mặt trăng lặng lẽ treo trên đầu cành cây, tình cờ có một tầng mây ngăn trở, tội ác trong bóng tối đến bây giờ mới bắt đầu.

Quật Tiêu Dao là một nơi đầy rẫy biến thái của xã hội thượng lưu, thuộc quyền sở hữu của Dương thị, ở đây có thể tùy ý buôn bán phụ nữ với giá rẻ, chỉ cần bạn có đủ tiền để trả thì bất kỳ trò chơi kỳ quái nào cũng đều có.

Tại một ngôi nhà cỡ lớn ở dưới lòng đất Quật Tiêu Dao, có thể vào trong đó tiêu phí đều là các nhân vật có máu mặt của Dương thị, thậm chí cũng không thiếu những quan chức. Biết rõ đây là một nghề nghiệp phạm pháp, nhưng mọi người đều kín miệng, không nói linh tinh gì với thế giới bên ngoài. Đa phần cũng là do bọn họ sợ hãi hậu quả phải gánh chịu khi nói ra.

Đã từng có người không cẩn thận nói ra địa chỉ của Quật Tiêu Dao với người ngoài trong lúc say rượu, vào ngay buổi tối hôm đó, toàn bộ người nhà của hắn đều bị giết hại. Cảnh sát không tìm được bất cứ manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể dừng lại giữa đường.

Mà lúc này, trên con đường đối diện Quật Tiêu Dao, có một thiếu niên đẹp đẽ tựa hoa sen đang ngồi trong xe thể thao, bóng tối che đi tầm mắt khiến người ta không thấy rõ dung mạo của cậu, chỉ thấy cậu nở nụ cười tà mị, cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu bên kia:

"Lão đại, chuyện đó đã được làm thỏa đáng."

...

Lương Kim Chi bị bỏ đói nhiều ngày, như không hề có sức sống mà nằm ở trên một tấm sắt lạnh tựa băng. Nhiều ngày qua không được cho ăn uống, toàn thân cô ta không hề có một chút khí lực nào, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc nứt nẻ, khi mở miệng ra thì còn có thể nhìn thấy máu tươi khô cạn.

Một đôi mắt vốn linh động nhưng lúc này lại như bị lún xuống dưới, căn bản không nhìn ra hình dáng ngập nước đáng yêu trước kia nữa.

Nhìn trần nhà, Lương Kim Chi nhớ tới ngày đó sau khi bị Tô Mộng bắt, tỉnh lại ở phòng hầm này và cuộc đối thoại giữa hai người.

"Tô Mộng, cô... Cô bỏ qua cho tôi đi, tôi... Sau này tôi không dám có bất kỳ dâm ý nào với cô nữa, cô hãy thả tôi ra đi."

Trước hy vọng sống còn, góc nhọn của Lương Kim Chi đã bị mài mòn, buông xuống kiêu ngạo từ trước đến nay, cầu xin người trước mắt.

Tô Mộng nghiêng nghiêng đầu như đang suy nghĩ, sau đó xoắn xuýt nói:

"Lẽ nào tôi đã quên nói cho cô biết, không phải là tôi muốn giết cô, mà là được người khác gửi gắm."

"Được... Được người khác gửi gắm?"

Nhãn cầu vốn có chút lồi lõm của Lương Kim Chi trong nháy mắt bị phóng to lần thứ hai.

Cô ta đã hiểu lầm điều gì đó?

Cô ta vẫn cho rằng là do cô ta đồng tính luyến ái thích Tô Mộng, muốn Tô Mộng là của mình, muốn giấu đi để độc chiếm nên Tô Mộng mới nổi lòng giết người. Mà quan trọng nhất chính là cô ta phát hiện được bí mật không nên biết của Tô Mộng, người này tuy bề ngoài là một Thiên Sứ nhưng sau lưng lại là một ác ma giết người không gớm tay.

"Cô đã đã quên rồi sao? Là đứa bé Huyên Huyên mới tám tuổi bị cô ngược đãi đến chết vào nửa năm trước."

Sau khi Tô Mộng nhắc đến Huyên Huyên thì nhìn thấy dáng vẻ không hiểu vì sao của Lương Kim Chi, cô không nhịn được mà "chậc chậc" nói:

"Một đứa trẻ thật đáng thương, chết một cách oan uổng, mà cô lại quên đi đứa bé ấy nhanh như vậy. Thật là không thể tha thứ!"

...

Chương 18: Được người gửi gắm.

Huyên Huyên? Lương Kim Chi tìm tòi ký ức ở trong đầu của chính mình. Sau đó cô ta bỗng nhớ tới một gương mặt nhỏ thanh tú mà quật cường.

Ngoại trừ bên ngoài là một người đồng tính luyến ái thì Lương Kim Chi còn có một đam mê biến thái, đó chính là yêu thích ngược đánh những bé gái, từ trong tiếng kêu gào thảm thiết của các bé mà tìm thấy khoái cảm, đứa bé nào càng thanh tú quật cường thì càng hợp khẩu vị của cô ta.

Về những bé gái bị đánh chết, thành thật mà nói thì bản thân cô ta cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người, chắc khoảng chừng mười người, đều là những đứa trẻ nghèo khó không có địa vị. Chết thì cũng đã chết rồi, ngược lại người cha làm thị trưởng nhất định sẽ giúp cô ta khắc phục hậu quả.

Mà cô ta nhớ được cái tên Huyên Huyên này còn chủ yếu là bởi vì cô bé là người duy nhất chạy trốn thành công từ trong tay cô ta, tuy rằng sau đó hộ vệ của cô ta đã tóm lại được.

"Hay là cô không biết, lúc Huyên Huyên khắp người máu me be bét chạy trốn được, vừa vặn đụng vào tôi, đứa bé kia chỉ còn dư lại một hơi cuối cùng, nó nói cho tôi biết, là cô đã hại chết nó, rồi nhờ tôi báo thù giúp mình."

Một bó tóc của Lương Kim Chi bị Tô Mộng dùng dao cắt đứt, vô tri vô giác rơi xuống ở một bên.

Tô Mộng khẽ cười nói:

"Tôi đã đáp ứng với cô bé rồi nha."

Tô Mộng chính là một người coi trọng chữ tín.

Sự báo thù này là Huyên Huyên mới tám tuổi hi vọng Tô Mộng thông qua con đường pháp luật để giải quyết, thế nhưng đã trải qua kiếp trước, Tô Mộng sớm đã không tin tưởng cái loại pháp luật không chân thực, chỉ mở ra vì người có tiền này. Nếu không, tại sao Lương Kim Chi giết nhiều người như vậy mà còn có thể công khai đi dưới ánh mặt trời?

Tô Mộng thích dùng phương thức của chính mình để giải quyết những kẻ làm cho cô cảm thấy chán ghét kia.

"Lại nói, vào thời điểm ngày hôm đó cô hẹn tôi, là muốn biến tôi trở thành cấm luyến của cô đi, nếu như tôi không đồng ý thì cô liền sẽ giết tôi có đúng hay không? Đáng tiếc, tôi không có đến chỗ hẹn, lại không nghĩ rằng cô vẫn luôn theo dõi tôi, xem ra có vài thứ đã định là không thể thay đổi được."

Tô Mộng mỉm cười nói.

Khóe miệng Lương Kim Chi run cầm cập, toàn thân đều không ngừng run rẩy, rõ ràng là Tô Mộng đang cười, nhưng từ sâu trong linh hồn cô lại toả ra một luồng hơi thở mang theo sự âm lãnh nồng đậm, người phụ nữ này thật đáng sợ.

Nước mắt "tí tách" chảy dọc theo gò má, thấy cô gái này khủng bố như thế, Lương Kim Chi hối hận không thôi.

Đúng, cho đến bây giờ thì Lương Kim Chi vẫn rất hối hận, phần hối hận kia kéo dài từ lúc sau khi tỉnh lại ngày hôm đó cho đến hiện tại.

Cô ta hối hận, ngày đó tại sao lại không mang một người hầu nào liền đi theo dõi Tô Mộng, tại sao không mang nhiều thêm hai tên vệ sĩ, nếu như vậy thì cô ta còn có thể bắt lấy Tô Mộng nữa là, đồng thời cũng không lưu lạc tới mức như thế này.

Ngày đó sau khi tán gẫu xong, Tô Mộng lần thứ hai châm một kim cho cô ta, lần nữa tỉnh lại chính là ở nơi này, tay chân không đủ sức, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, gọi cũng gọi không ra hơi.

Chỉ là Lương Kim Chi cũng không từ bỏ, chỉ cần cô ta có thể trốn thoát, cô ta nhất định phải bắt lấy con đàn bà đê tiện là

Tô Mộng, sau đó giết chết cô, quăng cô vào bên trong ổ rắn để chúng nó cắn chết.

Nếu nói trước kia Lương Kim Chi còn ôm ấp suy nghĩ độc chiếm Tô Mộng thì hiện tại cô ta chỉ muốn làm cho Tô Mộng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

...

Lúc này, Lương Lập đang ở Quật Tiêu Dao, hưởng thụ công nhân viên đổi quần áo giải phẫu kháng khuẩn cho gã, trên tay gã còn mang cả găng tay. Trong lòng gã có chút kích động, mỗi lần đến lúc này, nội tâm gã đều sẽ không kiềm chế được mà kích động một trận.

"Thị trưởng Lương, lần này vẫn theo quy củ, chúng tôi đã giúp ngài chuẩn bị kỹ càng, theo yêu cầu của ngài, chọn cho ngài một người đẹp đẽ."

Một nhân viên công tác ăn mặc quần áo của Quật Tiêu Dao mang Lương Lập tới trước cửa một căn phòng, cách cửa kính có thể nhìn thấy bên trong là một gian phòng giải phẫu, một người phụ nữ tóc tai bù xù đang nằm trên bàn mổ.

...

Chương 19: Hi vọng cùng tuyệt vọng của Lương Kim Chi.

Lương Lập rất hài lòng cười, cho nhân viên một ít tiền boa liền đẩy cửa đi vào.

Nhìn những bình thủy tinh cùng những công cụ bên cạnh bàn mổ kia, trong lòng Lương Lập kích động không thôi, ngay cả tâm tình cũng bắt đầu không thể kiềm chế được.

Người có tiền có quyền bình thường luôn có những ham mê biến thái như vậy.

Như Lương Kim Chi yêu thích ngược đánh bé gái, đồng tính luyến ái, bắt phụ nữ về độc chiếm thì ba ba Lương Lập của cô ta yêu thích sưu tập xác ướp, ôm xác ướp ngủ chung.

Mà phần ham mê biến thái này theo thời gian trôi đi lại không hề phai nhạt, trái lại càng thêm biến thái hơn. Chỉ sưu tập thôi liền không thể thoả mãn nội tâm của gã.

Gã muốn tạo ra xác ướp, muốn tự mình tham gia vào quá trình chế tạo nó.

Từ lúc không quan tâm ban đầu, đến sau khi tham gia và lại tới tận hôm nay, cuối cùng gã cũng coi như có cơ hội một mình chế tạo xác ướp. Làm sao mà gã có thể không kích động chứ, loại kích động này quả thực so với lần đầu tiên nếm thử trái cấm của gã năm đó còn muốn sôi trào hơn nữa.

...

Khi Lương Kim Chi thấy rõ người đang cầm dao đứng trước mặt chính là ba ba mình thì suy nghĩ đầu tiên chính là cô ta được cứu rồi.

Ba ba thương cô ta nhất, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô ta, nhất định sẽ cứu cô ta ra khỏi nơi quỷ quái này.

Còn suy nghĩ thứ hai chính là Tô Mộng xong đời rồi, chờ sau khi cô ta ra ngoài, cô ta nhất định sẽ giết chết ả.

Cô ta muốn hô to, đáng tiếc âm thanh lại bị kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không kêu lên được.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần ba ba nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì liền sẽ nhận ra đây là con gái của ông, như thế thì cô ta có thể được cứu rồi.

Dường như đang hưởng ứng với ý nghĩ của Lương Kim Chi, Lương Lập liếc nhìn cô ta, sau đó "chậc chậc" nói: "Ừm, cũng không sai, dáng dấp của món hàng lần này xác thực là không tệ."

Sau đó trong ánh mắt không dám tin của Lương Kim Chi, Lương Lập cầm dao giải phẫu hướng về phía bụng của cô ta vạch xuống một đường: "Đầu tiên cần phải lấy số lục phủ ngũ tạng này ra giữ tươi mới được..."

Lương Kim Chi nghe xong, nhãn cầu biến thành màu đỏ tươi, nhìn người thân quen thuộc trước mắt, toàn bộ yết hầu như bị bóp chặt lấy, hô hấp đứt quãng như rơi vào hầm băng lạnh giá, đầu óc trống rỗng, thân thể hoàn toàn không động đậy được, cũng không thể gọi ra bất cứ âm thanh gì, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khi dao găm rạch bụng của cô ta ra...

Ngộ là đường phân cách của ác ma Tô Mộng.

Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên thấu qua tầng mây dày đặc, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh nắng sáng sớm ôn hoà mà ấm áp, khắp nơi đều toả ra hương vị mới mẻ. Chiếc lá xanh biếc ở đầu cành còn mang theo sương sớm, toả ra ánh sáng óng ánh long lanh dưới hơi ấm của mặt trời.

Học viện Ade đối với mỗi học viên đều dùng phương thức quản lý nửa tự động. Trong lúc đi học trò có thể trốn học, có thể ra ngoài, thế nhưng tiền đề là khi đến thi cuối kỳ thì trò phải đạt được thành tích tốt.

Ngày hôm qua sau khi Tô Mộng bị thương, người nhà của cô được thông báo liền cưỡng chế bắt cô trở về nhà, để cô ở nhà dưỡng bệnh.

Lúc này, Tô Mộng đang dắt một chiếc xe đạp màu phấn hồng đã quen thuộc với cô nhiều năm qua. Ngày thường nếu không có chuyện gì quan trọng, Tô Mộng đều sẽ cưỡi xe đạp chạy đến phụ cận vận động hai vòng vào buổi sáng.

Dì Tần đang tưới nước cho hoa vừa nhìn thấy động tác của Tô Mộng, lập tức bỏ ấm nước trong tay xuống, sốt ruột chạy tới nói: "Nhị tiểu thư, thân thể của con vẫn chưa khoẻ, sao có thể đi ra ngoài vận động chứ? Không được đâu!"

Tô Mộng nhìn dì Tần đã qua bốn mươi với dáng dấp sốt sắng của bà, mỉm cười nói: "Con chỉ đi dạo mà thôi, với lại con cũng khoẻ hơn rồi, tất cả là nhờ dì Tần đã luộc gan heo cho con ăn đó!"

...

Chương 20: Đối tượng thầm mến ở kiếp trước.

"Vậy thì có gì đâu, bây giờ dì Tần liền đi chợ mua rau và gan heo cho con, nhất định sẽ chọn loại tươi nhất." Dì Tần hài lòng nhìn Tô Mộng, đây là đứa trẻ bà nhìn lớn lên, trên mặt bà là sự cưng chiều vô hạn. Quan tâm cô đã không chỉ là công tác chức trách, mà còn là tình cảm xuất phát từ nội tâm đối với đứa trẻ mà mình muốn bảo vệ và chăm sóc.

"Vậy con sẽ chờ!" Tô Mộng đột nhiên đạp bàn đạp dưới chân hai lần, cưỡi lên xe đạp nghênh ngang đi ra ngoài.

Kết quả dì Tần lại bị Tô Mộng dùng một câu nói làm cho dao động.

Bà cười híp mắt định trở lại tưới cây, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng quay đầu lại: "Ôi, con không thể vận động, vết thương của con vẫn chưa tốt lên mà."

Nhưng Tô Mộng đã biến mất trong tầm mắt của bà.

Tô Mộng ở trong khu nhà giàu có, xe đạp dọc theo đường đi khoảng hai phút liền có thể nhìn thấy một công viên rộng lớn, bình thường Tô Mộng đều chạy quanh công viên hai vòng sau đó mới trở về nhà.

"Ông Lý buổi sáng tốt lành, bà Vương buổi sáng tốt lành..."

"Là Mộng Mộng à, lại tới đạp xe vận động sao?"

"Đúng ạ!"

"Nghe nói tay con bị thương, không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, chỉ là trầy da một chút mà thôi."

Dọc theo đường đi, Tô Mộng đều rất quen thuộc mà chào hỏi với mọi người đang tập thể dục, hoặc là người trẻ tuổi dậy sớm chạy bộ, hoặc là người cao tuổi đang tập dưỡng sinh, người thường đến nơi này rèn luyện hầu như không ai không biết Tô Mộng.

Ở trong mắt mọi người, Tô Mộng là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn nhiệt tình. Cô có nụ cười ấm áp thanh tân khiến người ta không nhịn được mà yêu thích.

Tô Mộng cưỡi xe đạp một đường dọc theo công viên, mái tóc dài ngang eo màu đen cũng chập chờn theo gió.

Đột nhiên, một bé cún trắng như tuyết lại nhào ra ở trước xe Tô Mộng, cô thắng gấp theo bản năng.

Chờ sau khi ổn định lại, Tô Mộng mới nhìn rõ ràng, thì ra là một bé cún Samoyed đã thành niên màu tuyết trắng, đôi mắt đen thui của nó xoay tròn nhìn Tô Mộng, làm cho cô cảm thấy thật đáng yêu.

"Thật xin lỗi, đây là chó của tôi, vừa nãy đã doạ đến cô rồi!" Một tiếng nói thanh nhuận từ tính truyền đến, Tô Mộng giương mắt nhìn lên.

Chỉ thấy một người thanh niên mặc đồ thể thao màu đen, trong tay đang nắm dây dắt chó, gương mặt tuấn mỹ cũng không biến hóa quá nhiều, chỉ là mang theo sự áy náy.

Nhìn kỹ lại, người thanh niên trước mắt này, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng. Giống như là được nghệ thuật gia miêu tả chi tiết từng nét, có khí chất vô cùng đặc biệt làm cô khó có thể quên.

Tô Mộng cười nhạt: "Không có chuyện gì, bé cún của anh thật đáng yêu, tên của nó là gì thế?"

Thật ra, người thanh niên này tên là Mạc Thần Dật, Tô Mộng ngược lại là có chút ký ức đối với hắn. Nhưng đó là ở kiếp trước, nhớ tới kiếp trước Mạc Thần Dật luôn lạnh lùng cao ngạo, từng làm cho cô thầm mến một lần, thẳng đến khi hắn chuyển trường xuất ngoại mới kết thúc đoạn tình cảm đơn phương này.

Nhưng thật kỳ quái, kiếp này gặp lại, Tô Mộng phát hiện nhịp tim của chính mình cũng không có gia tốc, mặt cũng không có hồng.

Xem ra sau khi sống lại, cô quả nhiên đã trở nên không tim không phổi, ngay cả đối tượng mà mình rất yêu thích trước đây cũng đã không còn cảm giác gì.

"Nó gọi là Harry." Mạc Thần Dật nhìn dáng vẻ trong sáng của Tô Mộng, trong nhất thời có chút sững sờ, cứ như vậy trơ mắt nhìn đôi tay tinh tế của cô đang đưa ra xoa xoa về phía đỉnh đầu của Harry.

Đến khi Mạc Thần Dật muốn ngăn cản thì lại phát hiện đã không kịp nữa.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro