Dạ tận hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ tận hoan

Mơ hồ nhìn thấy thân thể cực nóng quấn quít lấy nhau, vô ý thức cùng với tiếng rên rỉ tràn ra, âm thành trầm thấp ám muội nghé vào tai y nói, "Ca ca, tỉnh lại đi."

Tạ Liên giật mình mở mắt, trong căn phòng lớn chỉ có tiếng chính mình thở hổn hển, cứ như vậy kinh ngạc nhìn trần nhà trong chốc lát mới nhớ bây giờ đang ở Cực Lạc phường. Hoa Thành đã dậy thật sớm ra ngoài, y phục trên người Tạ Liên bởi vì mồ hôi mà trở nên trong suốt dính vào thân thể. Y giơ tay lau mặt, xóa đi tầng mồ hôi tinh mịn trên trán.

Đợi đến khi hô hấp bình ổn trở lại, chợt ý thức được nơi không thể bỏ qua giữa hai chân đang ngẩng đầu, nhớ lại cảnh tượng trong mơ lúc nãy, Tạ Liên quả thực muốn lập tức biến mất mới tốt, y thở dài bắt đầu đọc Đạo Đức Kinh.

Nguyên bản nhớ 800 năm gì đó, nhưng bây giờ tâm trạng rối bời, lẩm nhẩm được hai ba chương liền không nhớ nổi nữa, lại một lần nữa nằm trở về giường, hai mắt mông lung nhìn trần nhà.

Đồng Lô sơn bế núi, lần này vĩnh viễn đóng lại, cùng Quân Ngô sẽ không xuất hiện nữa. Sau khi lên Tiên kinh trùng kiến lại Tạ Liên vẫn ở Cực Lạc phường, hằng ngày viết chữ, làm cơm, khanh khanh ta ta cũng không cảm thấy có gì không đúng. Thẳng đến trước đó không lâu Tạ Liên trở về Tiên kinh một chuyến đụng phải Bùi Minh.

Vừa nghĩ tới vật phía dưới mãi mới dịu xuống lại phảng phất ý đồ dựng lên, Tạ Liên lấy hai tay che mặt, bên tai cực nóng. Từ lúc hai người ở cùng một chỗ, Hoa Thành cái gì nên làm cũng đã làm, duy chỉ có ở phương diện kia không biểu hiện ra chút hứng thú nào, là y biểu hiện quá cấm dục rồi? Hay là Hoa Thành đối với y kỳ thực không có phương diện dục vọng kia?

Ngược lại cũng không phải không để tâm đến chuyện này, chỉ là Hoa Thành ở phương diện này biểu hiện quá vô dục vô cầu rồi, ngoại trừ ôm hôn ra thì không vượt quá, ngược lại làm cho Tạ Liên cảm thấy mình đang ủy khuất hắn, tâm tư loạn hết cả lên. Bỗng một bàn tay vén hồng trướng lên, lộ ra bao cổ tay bằng bạc tinh xảo.

"Ca ca tỉnh?"

Tạ Liên qua quýt lên tiếng, lập tức trùm chăn lên người, cánh tay ở trên chăn che lại khuôn mặt đỏ ửng.

"Ca ca còn mệt sao? Ngủ thêm một lát nữa cũng không sao."

"Không có..."

Hoa Thành ngồi xuống bên giường, Tạ Liên hơi hơi buông tay lộ ra một đôi mắt lặng lẽ quan sát Hoa Thành, Hoa Thành cũng nhìn y, một bên mi nhướn lên cao.

"Ca ca? Làm sao vậy?"

"Ân... không có gì."

Tạ Liên dời ánh mắt xuống chân, cái này vừa mới buông y xuống (?) đột nhiên ý thức được không xong lập tức bắn ra, lần này động tĩnh quá lớn, Hoa Thành tự nhiên cũng chú ý tới cái không giống bình thường đang nhô ra kia, tuy là hắn không nói gì, nhưng mi mắt lại nhướn cao hơn.

Tạ Liên bị hắn nhìn chịu không nổi lập tức lấy chăn bọc mình lại thật kỹ càng, lăn vào góc giường đưa lưng về phía Hoa Thành. Bên ngoài chăn truyền đến tiếng cười nhẹ của Hoa Thành, Tạ Liên nghe thấy càng đem mình bọc chặt hơn. Hoa Thành ngồi phía sau Tạ Liên nói.

"Lỗi của ta lỗi của ta, ca ca đừng nháo nữa, trước tiên đi ra đây nào ca ca."

Tạ Liên chậm chạp vén chăn xuống cằm, xoay đầu lại, nhiệt độ trên mặt hiển nhiên còn chưa rút đi.

"Tam Lang thật là không có thành ý."

"Ha ha, sao lại như vậy chứ. Chỉ là không biết ca ca có cần Tam Lang giúp một tay không?"

Ban đầu Tạ Liên là tình nguyện niệm Đạo Đức Kinh làm cho chính nó tiêu tan đi xuống, nhưng vừa ý thức được đây có lẽ là một cơ hội tốt, vì vậy y chậm rãi gật đầu.

Hoa Thành tựa hồ rất là giật mình, bất quá vẫn luôn nhìn không ra tâm tình biến hóa của hắn, chỉ là nhíu mày một chút, sau đó đem con sâu Tạ Liên lật lại, đem cả người ở trong chăn ôm lấy.

Vén chăn lên, tiết khố giữa hai chân y có một túp lều nhỏ phi thường rõ ràng. Tạ Liên nhãn thần phiêu hốt không biết nên nhìn đi đâu, Hoa Thành cúi người, cách quần tại nơi nhô ra ở trên hôn một cái, Tạ Liên một hồi run run, phảng phất cảm giác bị người khi dễ, y dùng hai tay đẩy Hoa Thành ra, khép chân tại, đỏ mặt muốn chết.

Hoa Thành cười khẽ mấy tiếng, bắt lấy tay Tạ Liên đè xuống, lấn người qua hôn y. Trên môi một mảnh mềm mại, cũng như những lần hôn trước đó của hai người, Tạ Liên vô ý thức liền hôn đáp lại, bầu không khí cho phép (?), y hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi ban đầu chỉ quanh quẩn liếm láp trên hai phiến môi lập tức nhân cơ hội đi vào, ở khoang miệng dạo qua một vòng lưu luyến rồi lại không xâm nhập nữa.

Thấy Hoa Thành cẩn thận từng li từng tí như thế, thúc đẩy Tạ Liên quyết định làm chuyện to gan. Y chủ động vươn lưỡi đụng vào Hoa Thành, mà hắn bởi vì hành động này của y rõ ràng sửng sốt, sau đó lập tức truy đuổi Tạ Liên, đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng trắng trợn xâm chiếm, nhất thời trở nên mất khống chế muốn ngừng mà không ngừng được.

Tạ Liên bị ép trở về trên giường, thời điểm hai người tách ra kéo theo sợi chỉ bạc khiêu khích, Tạ Liên cử động chân liền đụng phải một chỗ nhô ra rõ ràng, nơi đó nóng rực nhiệt độ của Hoa Thành.

Bình tĩnh nhìn một hồi, Hoa Thành đột nhiên đứng lên nói, "Điện hạ, ta... ta đi ra ngoài một chút."

Hoa Thành còn chưa kịp quay đầu đã bị Tạ Liên túm lại, hắn nhìn về phía y, ánh mắt như một thiếu niên mờ mịt cùng vô phương ứng đối, còn có chút... mơ hồ chờ mong. Mở miệng lần nữa không ngờ thanh âm lại cực kỳ khó nhịn, khàn khàn đầy dáng vẻ khắc chế.

"Điện hạ..."

Tạ Liên ôn nhu nói, "Không có gì, đệ tới đi."

"Điện hạ, mạo phạm..."

Rõ ràng quỷ không cần hô hấp, nhưng mà Hoa Thành vẫn là hít sâu một hơi, cởi đai lưng Tạ Liên. Y phục trên người Tạ Liên vốn rời rạch, đai lưng vừa tháo đi áo liền hướng hai bên trượt ra, lộ ra phần lớn da thịt trơn bóng, mặc dù Tạ Liên hơi gầy nhưng vóc dáng vô cùng tốt, bắp thịt cân xứng rơi vào trong mắt Hoa Thành khiến hắn hơi hơi nghiêng đầu dời đi ánh mắt. Trong mắt lưu động không nói rõ được là đang suy nghĩ cái gì.

Sắc mặt Hoa Thành vẫn là không phải người sống, trắng bệch, Tạ Liên nhẹ nhàng xoa má hắn, chạm đến thân nhiệt nóng ấm, y khẽ cười một tiếng rồi dùng hai tay bưng lấy gò má Hoa Thành đem tầm mắt của hắn xoay trở về.

Không biết là người nào đến gần trước, lại bắt đầu một vòng mới triền miên không dứt. Hoa Thành đặt tay lên lồng ngực Tạ Liên, cởi hết y phục nửa kín nửa hở, vuốt ve đến bên hong y, khiến Tạ Liên không nhịn được run lên, trong miệng mập mờ không rõ ô a hai tiếng, Hoa Thành hôn y càng sâu.

Cái tay kia một đường hạnh kiểm xấu đi xuống phía dưới, dò vào tiết khố, đến cánh mông đầy đặn, ngón tay men theo khe mông từng bước khai mở, thăm dò vào u huyệt rụt rè.

"Tê-----------!"

Bất ngờ không kịp đề phòng đau đớn làm cho Hoa Thành nhịn không được kêu ra tiếng, hắn rút tay về, gạt đi một tia đỏ tươi bên môi. Tạ Liên hốt hoảng, "Xin lỗi xin lỗi! Tam Lang ta không phải cố ý. Rất đau a! Xin lỗi, thực sự xin lỗi Tam Lang..."

"Không sao, là ta chuẩn bị không chu toàn, làm điện hạ kinh hoảng."

Hoa Thành cười cười đứng dậy xuống giường. Tạ Liên mờ mịt ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, y không có nửa phần chống cự, chỉ là nơi kia mới bị hù dọa làm cho có chút hốt hoảng. Tạ Liên trước giờ tự cho là mình nhịn đau rất giỏi, mà vừa rồi trước mặt Hoa Thành lại phảng phất một câu nói đùa (?), không khỏi thầm buồn.

Y càng nghĩ càng thấy cảm giác thua thiệt càng thêm nghiêm trọng, tùy tiện buộc lại đai lưng liền đi chân trần xuống giường.

Nơi này rất lớn, ngoại trừ Tạ Liên phòng Tạ Liên ngủ vừa rồi còn có thư phòng, phòng khách các loại, bên ngoài còn có sân, cũng không biết là Hoa Thành bố trí ra sao, bất quá bây giờ Tạ Liên không có tâm tư đi quản chuyện này, y một đường đuổi tới thư phòng, thấy thân ảnh hồng y kia mới an tâm, lập tức liền đi tới, đem mặt chôn ở trên lưng Hoa Thành.

Hoa Thành đang tìm kiếm gì đó, bỗng nhiên được một cái ôm vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn bắt lấy cánh tay trắng nõn của Tạ Liên ở bên hông, nghi ngờ, "Điện hạ?"

"Tam Lang, mới vừa rồi là ta không tốt, không trách đệ, kỳ thực không phải là quá đau... chỉ là, chỉ là có chút không quen, một chút quen là được rồi, thực sự... chúng ta, chúng ta tiếp tục a! Có được hay không?"

Tạ Liên càng nói càng siết chặt tay, khuôn mặt cũng càng chôn chặt hơn, càng về sau thanh âm cũng càng nhỏ đi. Hoa Thành không nhịn được cười ra tiếng, xoay người đem y ôm vào trong ngực, đặt cằm ở hõm vai y, dán vào vành tai y thì thầm, "Tốt, chúng ta tiếp tục!"

Cái ôm này một phát đem hạ thân hai người dính sát vào nhau, chỗ kia của Hoa Thành vô luận là hình dáng hay nhiệt độ đều hoàn toàn truyền đến cho Tạ Liên, y mặt đỏ tới mang tai, trong lồng ngực có gì đó nhảy cực nhanh như muốn xông ra ngoài.

Thời điểm Hoa Thành ôm ngang y lên muốn trở về phòng ngủ, Tạ Liên bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, lắp bắp nói, "Liền, liền ở nơi này!"

Từ thư phòng đến phòng ngủ tuy rằng không xa nhưng cũng không gần, y lại không muốn Hoa Thành phải nhẫn nhịn nữa.

Thấy y tuy là nói lắp nhưng thái độ lại cương quyết dị thường, Hoa Thành mỉm cười, "Tốt, đều nghe ca ca."

Vì vậy hắn xoay người đem Tạ Liên đặt trên thư án, cởi ngoại bào màu đỏ lót xuống dưới, sau đó chậm rãi cởi tiết khố Tạ Liên.

Nửa thân dưới cứ như vậy bị bại lộ trước mắt người phía trên, Tạ Liên 800 năm nay dù luyện ra được công phu mặt dày cách mấy đi chăng nữa thì giờ phút này cũng bị bào mỏng thành một tờ giấy, vô ý thức muốn khép hai chân lại.

Hoa Thành chen một chân vào giữa hai chân Tạ Liên hòng ngăn chặn ý đồ của y. Một đôi tay từ đầu đến cuối từ trên xuống dưới vuốt ve một vòng không sót điểm nào, áo của Tạ Liên vừa mới qua quýt quấn vào lại bị đẩy ra, nhưng cũng không hoàn toàn cởi xuống mà treo trên cánh tay trắng thon xinh đẹp của y. Một bàn tay trượt theo đầu vai trơn nhẵn của Tạ Liên xoa đến sau gáy, đem người hướng mình hôn thật sâu.

Tạ Liên mờ mịt nhìn cửa phòng mở lớn cách đó không xa, da thịt nóng bỏng cùng hô hấp dồn dập dán bên tai bên cổ y, mang theo từng trận cảm xúc kỳ diệu mang đến từ lồng ngực trước giờ chưa từng có, ướt át nhột nhạt bên tai làm cho Tạ Liên nhịn không được trốn về sau, lại bị Hoa Thành đè một tay ở trên lưng không còn đường để trốn.

Hô hấp dồn dập quanh quẩn trong phòng, lồng ngực Hoa Thành phập phồng không có quy luật, giây tiếp theo hắn thăm dò đến điểm nổi no đủ trên ngực Tạ Liên, Tạ Liên chống hai tay lên bàn, chợt cảm thấy thân dưới bị bôi lên thứ gì lạnh băng, khó khăn mà đóng chặt huyệt khẩu. Hoa Thành ngẩng đầu, tràn đầy ý cười.

"Mới vừa rồi ta chỉ là ly khai để lấy ít đồ vật mà thôi, không nghĩ ca ca khẩn cấp đuổi tới, ngược lại làm cho Tam Lang không biết như thế nào cho phải."

"A... Tam Lang..."

Tạ Liên bất đắc dĩ, nhìn hắn hiện tại không có nửa phần bộ dạng nào là 'không biết như thế nào cho phải', rõ ràng là có lòng mười phần, cũng không cho Tạ Liên cơ hội phản bác lại một lần nữa hôn xuống, ngay lúc đó một ngón tay nương theo bôi trơn chen vào huyệt khẩu.

Tạ Liên một hồi run rẩy cuối cùng nhịn được thoát đi cử động, chuyên tâm cùng Hoa Thành hôn môi. Trong miệng tràn ngập một cỗ hương vị nhàn nhạt ngai ngái, ước chừng là mới vừa rồi y cắn hắn tạo ra vết thương, Tạ Liên trong lòng biết mình có lỗi, theo đuổi Hoa Thành ở trong miệng y tàn sát bừa bãi không kiêng nể điều gì.

Một tay Hoa Thành cầm phân thân của y, ngón tay ở phần đầu vuốt ve vài cái rồi bao vào lòng bàn tay, từ đầu đến cuối rất có kỹ xảo mà vỗ về chơi đùa phân thân của y đến đứng lên. Hai cánh tay Tạ Liên treo trên đầu vai Hoa Thành, gắt gao bám chặt, giọng mũi nghẹn ngào không ngừng tràn ra, giống như bị người khi dễ, Hoa Thành cũng nhân cơ hội xâm nhập ngón tay thứ hai.

Thẳng đến khi Tạ Liên sắp không thở được, Hoa Thành mới hơi buông lỏng y ra, chuyển đến tấn công hai khỏa thù du trước ngực y. Tám trăm năm qua Tạ Liên nào có bị ủy khuất như thế, quả thực là muốn khóc lên, vành mắt đỏ bừng.

Hậu huyệt bị ngón tay đều đặn luân động, Hoa Thành thả y ra. Tạ Liên mê mang nhìn Hoa Thành rút đi nội sam bạch sắc trên người, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nếu bình thường y ước đã sớm đỏ mặt không dám nhìn thẳng, mặc dù bây giờ cũng giống như trước không dám nhưng khuôn mặt cũng đã đỏ đến không thể đỏ hơn.

Tạ Liên né tránh ánh mắt, trái tim quả thực muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng khô nóng, cho dù không ngừng nuốt nước miếng cũng không thuyên giảm được cảm giác kia. Một vật nóng bỏng chống đỡ tại miệng huyệt vừa được khai mở qua, Tạ Liên hơi kinh hãi nhìn xuống dưới sau đó lập tức dời đi ánh mắt, phân thân của Hoa Thành đang làm bộ đáng thương ở tại lối vào.

Hoa Thành cơ hồ là cắn răng nói, "Điện hạ... Ta... ta..."

Tạ Liên nghe thanh âm hắn khàn khàn, tự nhiên cũng minh bạch hắn nhịn gian nan cơ nào, y khẽ gật đầu nói, "Có thể, đệ tới đi."

Vừa dứt lời, dương vật kia cũng không nhịn được nữa mà tham tiến vào một nửa, Tạ Liên hít một hơi khí lạnh mở miệng thở hổn hển.

Đau quá!

Tuy là Hoa Thành đã làm tiền hý kỹ càng nhưng vẫn mang lại đau đớn. Không phải chỉ là da thịt tê liệt đau đớn mà còn là bên trong bị chống đỡ tràn đầy mà căng đau. Cũng may không phải là không thể nhẫn, chỉ là y phản ứng quá lớn, Hoa Thành cắn răng tự trách, chính mình không tiến thêm nữa, hai chân Tạ Liên run rẩy, nhưng vẫn chậm rãi bắt lấy thắt lưng Hoa Thành, ôn nhu nói.

"Không sao... đệ tiếp tục a...!"

Hoa Thành nhìn y, trong nháy mắt vẻ mặt đó cùng với vẻ mặt của tiểu hài tử quấn băng vải của tám trăm năm trước trùng hợp đan vào nhau. Tạ Liên nhịn không được mỉm cười, nỗ lực vươn về phía trước, ở trên cái chụp mắt màu đen kia hạ xuống một nụ hôn, Hoa Thành siết chặt hông Tạ Liên, hít sâu một hơi, đem phần còn lại tiến vào toàn bộ.

Tiếng nức nở của Tạ Liên bị Hoa Thành nuốt hết, không cho phép y phản kháng mà hôn trụ không rời. Đôi chân bên hông Hoa Thành run rẩy kẹp chặt, đầu ngón chân cũng cuộn lại, cùng Hoa Thành tay đan tay.

Trong hốc mắt đỏ bừng chảy xuống hai hàng lệ kiều diễm, Hoa Thành buông tha đôi môi Tạ Liên, từng ly từng tí tinh tế hôn lên dòng nước mắt, hạ thân chậm rãi đâm vào rút ra. Cánh tay Tạ Liên vòng ôm chặt cổ Hoa Thành, đem mặt chôn thật sâu vào hõm vai hắn.

Tạ Liên mặc cho Hoa Thành hôn gáy, hôn vai mình, mặc cho vật kia rong ruổi ở trong thân thể, hai chân vô phương ướng đối mà ở bên hông Hoa Thành cọ tới cọ lui.

Hoa Thành từng tiếng 'Điện hạ' kêu, Tạ Liên từng tiếng đáp lại.

Y cũng không phải là đau đến khóc, tám trăm năm qua có loại đau đớn nào mà y chưa từng trải qua, y đều có thể chịu đựng. Nhưng thời điểm Hoa Thành đem y ôm vào trong ngực, nước mắt không biết thế nào đột nhiên liền không nhịn được.

Hoa Thành một tay đỡ đầu vai Tạ Liên ve vuốt, một tay ôm chặt hông của y tăng nhanh tốc độ lẫn chiều sâu, đỉnh đến nơi nào đó trong thân thể y, Tạ Liên bỗng nhin liền kẹp chặt hông của hắn, không ngăn được tiếng thở gấp cùng rên rỉ. Hoa Thành như là chiếm được phần thưởng, lại hướng điểm kia đỉnh tới, khẽ cười.

"Ca ca, làm sao vậy?"

"A... nha... Tam Lang..."

Tạ Liên rốt cuộc ngẩng đầu, trên mặt còn ánh lệ lấp lánh, một bộ dạng bị người khi dễ trừng mắt với Hoa Thành, người phía trên lập tức ngậm lấy cánh môi y, dưới thân lại một trận luật động không ngừng nghỉ.

Phân thân của Tạ Liên vốn đang run rẩy đứng thẳng, một bộ muốn phóng thích, điểm nhạy cảm trong thân thể bị quy đầu nghiêm khắc đỉnh đến một lần nữa, cuối cùng y không nhịn được phóng thích ra ngoài. Hoa Thành bị y siết đến phóng thích trong cơ thể y. Cao trào qua đi Hoa Thành buông môi Tạ Liên, nhìn y thở dốc, đem phân thân từ trong cơ thể Tạ Liên lui ra.

Hắn ôm ngang Tạ Liên, trở lại phòng ngủ của hai người, đem Tạ Liên đặt lên giường sau đó cũng lên theo. Hai tay ôm chặt Tạ Liên, khuôn mặt chôn ở hõm vai y. Hắn nói.

"Ca ca... ta còn muốn..."

Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Liên phảng phất nghe trong tiếng ca ca này được vài phần bập bẹ, không đành lòng cự tuyệt hắn, từ từ mở ra hai chân vòng lên hông hắn, chỉ nói.

"Là đệ thì bao nhiêu cũng có thể."

Vì vậy Hoa Thành lại một lần nữa tiến nhập vào trong cơ thể y, vừa mới cao trào thân thể vô cùng mẫn cảm, Tạ Liên run run, huyệt đạo nhịn không được co rụt lại, mút mát đến Hoa Thành cũng cau mày thở gấp. Kỳ quái, rõ ràng Quỷ vương không cần hô hấp.

Hoa Thành nhịn không được tăng nhanh tốc độ, quy đầu mỗi lần đỉnh đến chỗ nhạy cảm kia đều khiến cho Tạ Liên rên rỉ mê người. Y phát hiện ra giọng điệu phóng túng của mình, hổ thẹn không thôi.

Hoa Thành một tay ôm chặt hông y, liên tục ở bên tai y cắn vành tai nhạy cảm khiến y không có đường trốn, cũng không muốn chạy trốn.

Lần thứ hai cao trào của Tạ Liên tới thong thả, hầu như là cùng Hoa Thành cao trào. Hắn xoay người nằm bên cạnh y, hai ánh mắt đối diện một lát chợt nhìn nhau cười, lại không nhịn được gắt gao ôm lấy nhau, trao một cái hôn ấm áp.

Hoa Thành giúp Tạ Liên khoác thêm y phục, ôm y xuống giường thanh tẩy. Cực Lạc Phường có một ôn tuyền, nhiệt độ thích hợp, Tạ Liên bị ôm đến nơi đây. Hoa Thành ôm người từng nước từng nước vào trong ao, nhiệt độ ấm áp nhanh chóng vây quanh.

Giữa làn hơi nước mờ ảo hiện ra đường nét khuôn mặt anh tuấn của hắn, Tạ Liên chỉ mềm tiếng gọi 'Tam Lang' liền kéo đến một trận hôn sâu.

Giữa ao có một tảng đá lớn, một nửa ở dưới nước một nửa ở trên mặt nước, Tạ Liên nằm úp sấp ở trên, Hoa Thành từ phía sau ôm lấy y, phía sau là lồng ngực rắn chắc của hắn khiến người ta an tâm, nhưng trong chốc lát không có động tác tiếp theo.

"Tam Lang?"

Tạ Liên quay đầu, chợt thấy giữa hai chân có một vật nóng rực đang chống đỡ, không cần nói y cũng hiểu đó là vật gì, không dám nhìn hắn nữa.

"Ca ca, kẹp chặt chân, nếu như ta lại tới nữa sợ rằng thân thể ca ca không chịu nổi."

Hoa Thành thì thầm khí tức phun ở bên tai Tạ Liên, so với ao nước này nhiệt độ quả nhiên đốt người. Tạ Liên rụt cổ một cái ứng thanh, theo lời kẹp chặt chân, dương vật nóng bỏng giữa hai chân cùng phân thân của y ma sát, vòng eo bị một cánh tay vững vàng định trụ.

Tạ Liên một tay chống trên tảng đá, một tay ôm lấy cánh tay bên hông, gần như cùng nhịp thở với Hoa Thành phập phồng hổn hển. Tư thế như vậy không giống trực tiếp đi vào bên trong nhưng lại kích thích không thôi, khiến y cả người vô lực, cánh tay mềm nhũn, hai chân bủn rủn hầu như không đứng được. Hai chân kẹp chặt không được nữa buông lỏng trong nháy mắt Hoa Thành vươn tay kẹp chặt bắp đùi y, sau đó tăng tốc độ đâm rút.

Không giống với lần trước nhẹ nhàng, gấp gáp tiến công làm cho Tạ Liên chống đỡ không nổi lại bất lực né tránh, hai tay y vịn trên tảng đá giống như là muốn nhờ vào đó tránh thoát, lại bị Hoa Thành kìm hãm kéo trở về giữ chặt trong ngực. Trong thoáng chốc Tạ Liên nghĩ lại, Tam Lang quả thực không có nói sai, nếu như hắn thực sự muốn trực tiếp đi vào một lần nữa khả năng là y sẽ thực sự chịu không nổi.

Hòa trong hơi nước hỗn loạn là tiếng thở gấp cùng âm thanh rên rỉ mập mờ, hai thân ảnh triền miên không ngớt, làm người ta vui mừng là Quỷ thị không có ban ngày.

Hết.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 17:56 - 14/04/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro