Chương 1: Đặc công hàng đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Trong tiết trời tháng tư, ở Gi­ang Nam, không khí mùa xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng có thể trải nghiệm tiết trời rét lạnh của những ngày xuân hơn.

      Màn đêm buông xuống, mây mù bao phủ khắp mọi nơi, một cơn gió thổi vi vu khắp mặt đất bằng phẳng, lướt qua một khóm cỏ cao, người lên núi lễ Phật mặc cho gió gào thét mà vẫn cố đi, lúc này, bất chợt dãy núi lay động, hàng loạt âm thanh nhỏ vang lên.

     Lạc Phượng Hề đứng ở nơi cao nhất của dãy núi nhìn xuống phía dưới.

     Cô đưa lưng về phía vực sâu, luồng gió lạnh từ đáy vực thổi tung mái tóc đen trên đầu cô, mái tóc dài đen bóng bị gió thổi tung trên bờ vai gợi cảm càng tăng thêm vẻ đẹp của cô.

      Cô ngửa đầu lên cao ngắm nhìn khung cảnh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, mày cong tinh xảo, da thịt trắng trẻo mịn màng như ngọc, hấp dẫn người nhìn nhất chính là cặp mắt hút hồn kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo. Người con gái xinh đẹp ấy tựa như mỹ nữ từ trong tranh bước ra, quả thật là câu hồn đoạt phách.

      Dĩ nhiên, mỹ nhân trong tranh vẽ sẽ không có dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như cô gái trước mặt.

     Đứng ở đối diện cô là ba người đàn ông mặc áo đen lặng lẽ nhìn thẳng vào cô.

     Thu hết dáng vẻ của họ vào trong mắt, Lạc Phượng Hề khẽ nhếch đôi môi anh đào đỏ tươi, chiếc lưỡi vươn ra khẽ liếm cánh môi nở nụ cười quỷ dị hết sức lạnh lẽo, ngạo mạn, nụ cười không đạt tới đáy mắt.

     Ba người đàn ông cảnh giác, đôi chân không tự chủ lùi về phía sau hai bước, bọn họ không thể không thừa nhận, dáng vẻ tươi cười của người đàn bà này quả thật vẫn đẹp đến chói mắt giống như quá khứ, kiều mà không mị, cô ta giống như một loại độc dược mạnh mẽ nhất của rắn, ngụy trang thâm nhập vào lòng địch đợi thời cơ thích hợp, tàn nhẫn thu gặt sinh mệnh của kẻ khác.

     "Xà, đây là cơ hội cuối cùng." Người đàn ông ở giữa lên tiếng cảnh báo, bọn họ cho dù vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất trong lòng rất lo lắng, chỉ sợ kéo dài thời gi­an, sẽ xảy ra sự cố bất ngờ.

    Lúc này Lạc Phượng Hề lạnh lùng nhìn bọn họ, ba người này, đều là cộng sự của cô.

     Bọn họ là người của một tổ chức bí mật nhất trên thế giới, tổ chức này tổng cộng có mười hai người, đừng thấy bọn họ chỉ có mười hai người, nhưng đều là những nhân vật hàng đầu thế giới. Cho nên, bọn họ cũng có thể được gọi là những đặc công đứng đầu thế giới.

      Mà cô, rất may mắn lại là một thành viên trong đó, danh hiệu "Xà mỹ nữ" mà cô có được trong tổ chức là bởi vì cô am hiểu ngụy trang, lấy dung mạo xinh đẹp của bản thân đi khắp nơi trên thế giới, dùng sắc đẹp của bản thân mà hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn nhất.

        Bọn họ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nếu không có vướng bận, ở mỗi một quốc gia họ đều có thân phận bí ẩn nào đó.

      "Xà, tôi lại nói lại một lần." Người đàn ông mong mỏi cầu xin nhìn cô.

       "Không cần nói." Lạc Phượng Hề lưu loát ngắt lời hắn, giọng nói của cô hết sức du dương ngọt ngào, lại lộ ra sức mạnh kiên quyết chưa từng thấy.

      Ánh mắt của cô nhàn nhạt quét trên mặt ba người, chậm rãi nói: "Lang, anh cũng biết, chúng ta vĩnh viễn phải tồn tại một mình, chúng ta không được phép có quá khứ, lại càng không cho phép có bất kỳ ràng buộc nào."

     Người được gọi là "Lang" chính là người đàn ông đứng ở giữa có vóc người cao lớn nhất, hắn ở trong tổ chức vốn có thủ đoạn hung dữ vô tình nổi danh, nghe vậy, cả người hắn run lên, không dám tin nhìn Lạc Phượng Hề, "Cô...cô tìm được người thân sao?"

      Tròng mắt Lạc Phượng khẽ hiện lên sự nhu hòa hiếm có, gật đầu một cái.

       "Thì ra là như vậy." Trong nháy mắt người đàn ông ngẩn ra.

       "Tổ chức đã phát hiện ra rồi, chỉ khi tôi biến mất, bọn họ mới không đối phó với người nhà tôi. Lang, tôi chờ anh đã lâu, chỉ có anh, mới có thể giúp đỡ tôi giải quyết việc này." Lạc Phượng Hề nói từng câu từng chữ, Lang lúc này mới hiểu ý cô sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

      Vậy mà, hắn cuối cùng chậm một bước, Lạc Phượng Hề nói hết một chữ cuối cùng thì đã tung người nhảy xuống vực sâu.

         "Phượng Nhi!" Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

       Lạc Phượng Hề nhắm hai mắt lại, mặc cho tiếng gió phần phật bên tai, cô cuối cùng vẫn lựa chọn người nhà. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro