Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Vân Hi nhìn khuôn mặt thanh tú tuấn lãng của Đoan Mộc Kỳ đối diện một lần, trong lòng vui vẻ, lời nói lại thê lương bi ai vô cùng: "Ta không muốn ăn, ta có thể không ăn được?"

Đoan Mộc Kỳ nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn nàng.

Lạc Vân Hi cắn môi dưới, làm ra một bộ dáng uất ức cực kỳ, "Cầu xin ngài, đừng để cho ta ăn cái này, có được hay không? Ta cẫu xin ngài. . . . . ."

Chân mày Đoan Mộc Kỳ nhảy loạn cả lên.

Chuyện này choáng nha nàng tuyệt đối là người điên!

Nếu như vừa bắt đầu nàng cứ cầu xin hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy có ý gì khác, nhưng bây giờ, chuyện này có gì đó rất quỷ dị!

Mặt phế vật này biến sắc cũng quá nhanh rồi!

Sau lưng, chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Trong đầu Đoan Mộc Kỳ chợt lóe lên thứ gì đó, Lạc Vân Hi đã lớn tiếng cầu khẩn: "Ta van xin ngài, ta quỳ xuống đi cầu ngươi còn không được sao?"

Nàng làm bộ van lạy, Lạc Kính Văn đã hét lớn một tiếng: "Từ từ đã!"

Hắn bước mấy bước xông về phía trước, hành một lễ với Đoan Mộc Kỳ, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Thập nhị hoàng tử, nữ nhi nhà ta rốt cuộc đã đắc tội ngài ở chỗ nào?"

Hắn chỉ vào bánh bao đen như mực kia, dường như đã thay đổi màu mấy lần rồi.
Đây không phải là đang ức hiếp Lạc Vân Hi sao, phải biết, đây chính là ở Lạc phủ, căn bản là đang đánh vào mặt của hắn!

"Ngươi...ngươi –" Đoan Mộc Kỳ đã hoàn toàn hiểu được, đáng chết, hắn lại bị phế vật này gài bẫy!

Lạc Kính Văn cũng giận đến nói không ra lời, giọng nói kích động: " Lạc gia chúng ta mặc dù chỉ là thần tử của hoàng gia, nhưng tốt xấu gì cũng là trọng thần trong triều, Thập nhị hoàng tử nhục nhã đến người nhà trong phủ bản úy, nếu hoàng thượng biết, cũng sẽ không bao che ngài!"

Đầu Đoan Mộc Kỳ đau đớn một lúc, vội vàng khoát tay, cười hì hì nói: "Lạc Thái Úy, ta cũng chỉ cùng tiểu thư nhà ngài nói giỡn một chút mà thôi, ngài không cần để ở trong lòng."

Nói xong, hắn tự tay đoạt lấy bánh bao đen xì trong tay Lạc Vân Hi, tức giận nhìn nàng một cái, đưa tay ném cái bánh bao tới nơi xa.

Lạc Kính Văn thấy hắn đã lùi một bước, hít một hơi thật sâu, trên mặt cũng mang lại nụ cười: "Thì ra là nói giỡn, bản úy trách nhầm ngài rồi."

Nữ nhi này vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, hắn chỉ là không muốn để cho người khác nhờ vào đó cười nhạo hắn, Thập nhị hoàng tử nghịch ngợm, cũng là nhi tử của hoàng thượng, thấy đã tốt tất nhiên phải tự thu lại thái độ.

Hắn quay đầu nhìn về Lạc Vân Hi, đang muốn phê bình nàng mấy câu, lại thấy nàng đã khôi phục lại sắc mặt, giữa hai lông mày như không hề có uất ức vừa rồi.

Trong lòng hơi chậm lại, lời đến khóe miệng sửa lại: "Ta vừa truyền tin tức cho di nương của ngươi, ngươi đi nhìn nàng một chút đi."

Lạc Vân Hi hành lễ cáo lui, sau lưng, truyền đến giọng nói hết sức buồn bực của Đoan Mộc Kỳ: "Lạc Thái Úy, Lục Hoàng Huynh vẫn chưa về sao?"

Thì ra là, vị thập nhị hoàng tử này tới tìm Lục hoàng tử .

Sau lưng, Xuân Liễu cùng Hạ Đào liếc mắt nhìn nhau, khiếp sợ nồng nặc từ trên mặt không tản đi chút nào.

Chuyện vừa rồi, toàn bộ đều xảy ra trước mắt hai nàng, họ thực không biết, tiểu thư lại sẽ giở thủ đoạn!

Nếu đổi lại là ba năm trước đây, Tam Tiểu Thư nhất định sẽ nuốt bánh bao mất rồi, hơn nữa, nếu bị Lạc Thái Úy bắt gặp, nàng cũng sẽ nhận hết trách nhiệm từ người của Thập nhị hoàng tử vào trên người mình.

Người khác đánh mặt của nàng, nàng còn cười thay người khác giải thích, Lạc Thái Úy mặc dù hoài nghi, nhưng đối mặt với chuyện hôm nay như vậy vô cùng lúng túng cùng tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro