Chương 21, Mẹ con gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Vân Hi chuyển qua đi về phía vườn hoa, cho đến khi bốn phía không có người nào, nàng mới dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Xuân Liễu.

Xuân Liễu vội vàng đi tới, "Tiểu thư, sao vậy ạ?"

"Ngươi biết đó là Thập nhị hoàng tử?" Lạc Vân Hi nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy, tiểu thư ngươi không biết sao?" Xuân Liễu kỳ quái hỏi.

Giọng nói của Lạc Vân Hi trầm xuống: "Ngươi đã biết rõ lại còn dám cười hắn? Một tiếng cười này, hoàn toàn có thể đưa ngươi xuống hoàng tuyền đó!"

Xuân Liễu nghĩ đến ánh mắt tràn đầy lửa giận của Đoan Mộc Kỳ vừa rồi, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi."

Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi nhu hòa một chút: "Xuân liễu, ta là muốn tốt cho ngươi thôi, về sau nhớ kỹ, chớ để xảy ra tai bay vạ gió."

Hai tháng chung sống, đối với tính tình của Xuân Liễu và Hạ Đào, nàng đã mơ hồ nắm rõ rồi.

Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa cũng không xấu.

Xuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt gật đầu, nàng biết, tiểu thư mặc dù trở nên xa lạ rất nhiều, nhưng đối đãi với nàng vẫn rất tốt.

Mà Hạ Đào, rõ ràng không chịu tin tưởng tiểu thư.

Chủ tớ vừa nói chuyện, mấy bóng người vội vã đi tới hướng bên này.

Cầm đầu là một nữ tử trung niên vóc người vừa phải không cao không thấp, hơi gầy, mặc một bộ áo trắng đơn giản, búi tóc cũng đơn giản không cài thêm bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có thoa lớp phấn mỏng, lại không che giấu được đáy mắt sưng vù, khóe mắt có vài nếp nhăn.

"Là Tam di nương." Xuân Liễu vui mừng nhỏ giọng kêu lên.

"Tam di nương." Lạc Vân Hi tiến lên kêu một tiếng.

Đây là mẫu thân ruột của nàng?

Nghe nói tuổi cũng không lớn, nhưng xem ra so với đại phu nhân cùng mấy vị di nương đã già hơn nhiều rồi. . . . . .

"Tam Tiểu Thư, ngươi rốt cuộc trở lại rồi. . . . . ." Tam di nương kéo nàng, quan sát từ trên xuống dưới, trong mắt thấm đầy nước mắt.

Lạc Vân Hi nghiêng mắt nhìn thấy phía sau cây ánh sáng chiếu xuống tạo thành bóng dáng màu đen, nàng cười lạnh một tiếng, đỡ lấy Tam di nương.

"Di nương, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện."

Nhóm người bọn họ vừa đi xa, Đoan Mộc Kỳ một mình từ sau đại thụ chạy ra ngoài, sắc  mặt cực kỳ khó coi.

Tam Tiểu Thư này, nhất định là trúng tà, hắn cũng mặc kệ Lục ca, hôm nay nhất định phải tìm được tận gốc đáp án cho thỏa đáng!

Nghĩ tới đây, lặng lẽ đi theo.

Đông viên là nơi ở của các tiểu thư hiện tại, Lạc Vân Hi ở tại viện nhỏ nhất trong phủ, phòng ốc đã cũ, cạnh gian chính có hai phòng nhỏ, vừa đúng đủ để chủ tớ ba người ở, đồ đạc lẫn lộn không có nơi để, chồng chất tại một góc viện.

Lạc Vân Hi và tam di nương vừa vào phòng chính, Xuân Liễu liền đóng cửa phòng, tránh ra phía xa.

"Đứa bé, ba năm nay ngươi chịu khổ rồi . . . . ." Tam di nương cầm tay của nàng nghẹn ngào.

  Trong lòng Lạc Vân Hi than nhỏ, gặp qua nhiều người như vậy, vị Tam di nương này đối đãi với nàng vẫn là thật tâm nhất.

Sau một phen hỏi han ân cần, Tam di nương tiếng nói chuyển chủ đề: "Ba năm nay, cầm kỳ thư họa có tiến bộ không?"

Lạc Vân Hi kinh ngạc, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tam di nương.

Chuyện gì xảy ra? Nàng không phải một phế vật sao? Làm sao biết cầm kỳ thư họa đây?

Ngay cả Xuân Liễu cũng không từng nhắc qua nha. . . . . .

Tam di nương thấy nàng vẻ mặt không đúng, bỗng nhiên hất tay của nàng ra, giọng nói đột nhiên nghiêm nghị: "Ngươi lười biếng rồi sao?"

"Ta ——" Lạc Vân Hi không biết trả lời như thế nào.

Ở  trên mặt tam di nương lộ ra bi thương vô hạn cùng thất vọng: "Hi Nhi, mẹ đã nói, ngươi đường đường chính chính là một danh môn khuê tú, không phải Lạc Phi Dĩnh có thể so sánh được, nhưng ngươi, lại làm ta thất vọng như vậy, ngươi để cho ta cảm thấy thất vọng quá——"

Lời của nàng còn chưa nói hết, nước mắt đã chảy ròng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro