Chương 22, Không phân biệt tốt xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Vân Hi thấy nàng khó chịu, cổ thân thể này lại cũng tự động run rẩy theo, nàng vội vàng nói: "Mẹ, ta nói giỡn với ngươi thôi!"

Sắc mặt Tam di nương lập tức hòa hoãn lại, vỗ đôi tay nàng, "Ngươi đứa bé này. . . . . ."

Hai người hàn huyên một lát, Lạc Kính Văn cho người đến thúc giục Lạc Vân Hi, tuy nói là vào cung tham gia dạ tiệc, nhưng buổi trưa vừa qua đã phải vào cung rồi.

Sau khi Tam di nương đi, mắt Lạc Vân Hi rét lạnh, bóng dáng nho nhỏ chạy đi, hai chân lần lượt thay đổi, ở cành cao trên thân cây đào mượn lực một cái, tay kéo một cành cây trong cây đó, chợt ném xuống.

"Pằng!" Một bóng dáng trắng như tuyết ứng phó không kịp, nhếch nhác té xuống.

Một chiếc dày thêu hoa màu hồng đạp lên gáy nam nhân, khiến cho hắn cúi mặt xuống đất, dơ bẩn một thân áo tơ trắng noãn.

"Thập nhị hoàng tử thật lịch sự tao nhã nha!" Lạc Vân Hi lạnh lùng mở miệng.
Đoan Mộc Kỳ vừa giận vừa sợ, muốn giãy giụa, lại cảm thấy gáy đau đớn khó nhịn.

Nữ nhân này thế mà lại đạp trúng yếu huyệt của hắn! Thật là vừa ngoan độc vừa chuẩn!

"Ngươi buông ta ra trước đã!" Đoan Mộc Kỳ kêu ầm lên.

Giờ phút này, nếu lại cho nữ nhân này là phế vật, vậy hắn Đoan Mộc Kỳ chính là phế vật đứng thứ đầu Dạ quốc rồi!

Xuân Liễu và Hạ Đào nghe tiếng chạy tới, tất cả đều ngây dại.

Lạc Vân Hi cho họ một ánh mắt cảnh cáo, hai người yên lặng lui khỏi viện.

"Hôm nay nghe được điều gì đều để ở trong lòng cho ta." Nàng không chút để ý mở miệng.

Thật ra thì, dám để cho hắn nghe, cũng sẽ không sợ hắn nói ra.

Chỉ là, nàng rất không thích người khác nghe lén chuyện nhà nàng.

"Được được, ta đồng ý với ngươi."

Đoan Mộc Kỳ cũng không có chí làm quân tử, trên lưng buông lỏng, hắn nhảy cẫng lên, không thèm để ý chút nào khắp người bụi bậm, kinh ngạc hỏi: "Thì ra là ngươi biết cầm kỳ thi họa, ngươi chỉ ngụy trang thôi à!"

Lạc Vân Hi nhàn nhạt liếc hắn một cái, vậy sao, ngụy trang? Nguyên chủ của cỗ thân thể này đúng là ngụy trang, liền bị phụ thân đuổi tới Dương thành vắng vẻ, nàng cũng ẩn nhẫn ba năm.

"Nhớ chuyện ngươi đã đồng ý với ta." Lạc Vân Hi không đếm xỉa tới hắn, xoay người đi.

"Đợi chút Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Kỳ vọt tới trước mặt nàng ngăn lại, "Ngươi biết hôm nay hoàng cung vì sao cử hành bữa tiệc không?"

"Tại sao?"

"Trung Sơn Vương Thắng trận trở về, đây là tiệc tẩy trần cho hắn."

"Trung Sơn Lang?" Lạc Vân Hi cau mày.

Sắ mặt Đoan Mộc Kỳ lại "Xoạt" một cái thay đổi, cuống quít che đi môi của nàng, tay còn chưa đụng phải, liền bị tay áo quạt gió đánh tới.

"Đừng động thủ như vậy!"

Đoan Mộc Kỳ thu tay lại, ở trên quần áo xoa xoa, oán hận nói: "Ngươi nghĩ hơi nhiều, ngươi cho rằng ta muốn chạm tới ngươi sao? Ta chỉ là đầy tốt bụng, sợ ngươi vì miệng lưỡi mà bị tai ương! Hừ, thật là không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt!"

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, vừa rồi hắn khẩn trương mình quả thật cảm nhận được, trong lúc này Trung Sơn Vương chắc không phải kẻ dễ đắc tội thật.

"Tốt lắm, nói xong rồi sao?" Nàng hỏi.

"Nha đầu không có lương tâm, ta còn chưa nói xong đấy. Ngoài mặt là tẩy trần, thật ra thì, cũng là vì thái tử mà chọn phi." Đoan Mộc Kỳ nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng kia, quả nhiên là một đứa trẻ.

"À. . . . . . thái tử phi." Lạc Vân Hi gật đầu một cái, "Điều này có quan hệ với ta sao?"

"Chẳng lẽ ngươi ẩn núp nhiều năm như vậy, cam nguyện làm một phế vật cái gì cũng không biết, không phải là vì ngày hôm nay?" Đoan Mộc Kỳ giận đến sắp giơ chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro