Chương 23, Không thể buông tha (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Vân Hi bật cười, giọng nói kèm theo thở dài: "Ngươi cho rằng ta vì làm thái tử phi? Sao không cho rằng ta chính là đang muốn. . . . . . một trong mười hai vị trí hoàng phi đây?"

Chân Đoan Mộc Kỳ mềm nhũn, thiếu chút nữa lần nữa ngã xuống, mặt hắn đen lại nhìn về phía nữ nhân trước mặt.

Khóe môi Lạc Vân Hi nhếch đến độ cong vừa phải, khóe mắt nghiêng nghiêng, ánh mắt ẩn ý liếc xéo nhìn hắn, một đôi mắt đẹp trong suốt tràn ngập ánh sáng chói lòa.

Tim của hắn không tự chủ thót lên.

Trước mặt chính là khuôn mặt thiếu nữ chưa nảy nở nhưng lại trong phút chốc cởi bỏ vẻ ngây thơ của trẻ con, như một đóa nụ hoa chớm nở, vẻ ngây thơ và quyến rũ cùng tồn tại trên khuôn mặt ấy. . . . . .

Lạc Vân Hi đột nhiên thay đổi thần sắc, giảo hoạt cười một tiếng, xoay người rời đi, "Xà mỹ nữ" mị công cũng không phải là một sớm một chiều mà luyện được.
Đoan Mộc Kỳ vừa giận vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ sậm, cùng nàng đi vài bước, nhớ tới không thích hợp, chỉ đành phải lách người đi chỗ khác.

Xuân Liễu cùng Hạ Đào thấy tiểu thư đi ra ngoài sân nhỏ, liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ theo sau.

Cửa Lạc phủ, lúc này hết sức náo nhiệt.

Lạc Vân Hi đến đúng thời điểm, Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ và đại phu nhân đã ngồi lên sau lưng xe ngựa, mấy vị di nương ở cửa ra vào tiễn đưa.

Tam di nương nhìn thấy Lạc Vân Hi mới đến, liền vội vàng tiến lên dặn dò nàng.

Một bên, một giọng nói bén nhọn cười nói: "Tam Tiểu Thư, lần này vào hoàng cung ngươi có thể phải tìm nơi tốt trốn, miễn cho bị Thái hậu phát hiện, muốn ngươi biểu diễn tài nghệ, lại khóc nhè."

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, đáp: "Tứ di nương, người đang cười nhạo Hi Nhi là phế vật sao? Hôm nay trong phủ có một nô tài bởi vì chuyện này bị phụ thân đánh mười mấy hèo, hóa ra những câu chuyện linh tinh này là nghe được từ Tứ di nương, nếu phụ thân biết, không biết sẽ xử trí di nương sao nhỉ?"

Tứ di nương bị nàng kìm hãm không nói được gì, trong lòng hoảng hốt, thầm mắng, Tiểu Tiện nhân!

Miệng lại cười nói: "Tam Tiểu Thư nói quá lời, ta cũng chỉ nói giỡn một chút thôi."

Trong lòng nàng ta hoảng sợ không thôi, phế vật này sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác vậy? Sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

"Cơm có thể ăn loạn, nhưng lời nói không thể nói loạn được đâu." Lạc Vân Hi lạnh lùng liếc nàng một cái.

Tứ di nương hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.

Lạc Vân Hi hướng về phía Tam di nương gật đầu một cái, rồi mới đi lên xe ngựa.
Xe ngựa vừa chạy, nàng nghe được bên tai có một tiếng cười nhạt: "Thật là một kẻ dở hơi, lại còn dám vào hoàng cung? Mất hết mặt mũi của Lạc gia chúng ta!"

Lạc Vân Hi vừa nhấc mắt, trong mắt là bản mặt yêu kiều tươi cười của Lạc Băng Linh, con mắt hạnh xinh đẹp mang theo nụ cười trách móc nhìn mình.

Lạc Nguyệt Kỳ ngồi ở xa, vừa vặn tỏ thái độ không liên quan.

Nữ nhân này vậy mà lại theo tính cách Tứ di nương. . . . . . mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, đang muốn mở miệng, thì xe ngựa đang đi lại đột nhiên dừng lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Lạc Băng Linh vén màn xe lên hỏi.

"Phía trước là xe ngựa của Trung Sơn vương, các tiểu thư tránh một chút." Quản gia chạy tới bẩm báo.

Trung Sơn vương?

Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ đều là kinh sợ, rồi sau đó mừng rỡ, không dám tin liếc mắt nhìn nhau.

Lại có thể đụng phải xe ngựa của Trung Sơn vương. . . . . . đây chính là chuyện vô cùng hiếm thấy!

Màn xe rũ xuống, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Giọng Lạc Kính Văn cung kính từ xa truyền đến, cực kỳ rõ ràng: "Vương Gia, cựu thần còn chưa có chúc mừng lần này ngài đại thắng trở về!"

Một đạo âm thanh trầm thấp trong trẻo vang lên: "Lạc Thái Úy đang mang theo gia quyến vào cung sao? Không biết vị Đệ Nhất Mỹ Nhân Dạ quốc hòn ngọc quý trên tay quý phủ có cho Bổn vương mặt mũi diện kiến hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro