Chương 24, Không thể buông tha (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong xe ngựa, ba người đều tự mình khiếp sợ.

Lạc Băng Linh hung hăng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, Đệ Nhất Mỹ Nhân Dạ quốc, lại là Dạ quốc Đệ Nhất Mỹ Nhân! Sao lại là tiện nhân kia!

Lạc Nguyệt Kỳ lại không thể ngờ tới danh tiếng của đại tỷ tỷ Lạc Phi Dĩnh lại đã vang dội như thế, ngay cả người ít xuất hiện trước mặt công chúng như Trung Sơn Vương cũng nghe thấy danh tiếng.

Lạc Kính Văn hết sức lo sợ nói: "Dĩnh nhi cùng mấy người tỷ muội bị Lục hoàng tử mới đi cưỡi ngựa rồi, còn chưa trở lại, đợi nàng trở về phủ, ta sẽ truyền đạt ý ngài với nàng."

Nam tử khẽ thở dài một cái: "Như thế, lúc này Bổn vương không thấy được nàng rồi."

Hắn nói xong, ánh mắt nhàn nhạt liếc về hướng màn lụa mỏng manh phiêu dật của xe ngựa phía sau lụa.

  Trong lòng Lạc Vân Hi của căng thẳng, không sai, giọng nói này đúng là giọng nàng nghe được kẻ kia nói đêm đó ở trong phòng Lạc Nguyệt Kỳ.

Nhưng đường đường là Trung Sơn vương sao lại là thích khách ở Dương thành kia được đây?

Trong bụng nàng ngạc nhiên nghi ngờ, mắt liếc Lạc Nguyệt Kỳ, người phía sau vẻ mặt ngu ngốc, hiển nhiên cũng không cảm thấy gì bất thường.

Khép hờ mắt, trong đầu thoáng qua từng hình ảnh, áo gấm thêu thượng đẳng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, giọng điệu không nhanh không chậm. . . . . . nàng không nhịn được đưa tay mở màn xe, muốn tìm hiểu rõ ràng.

Bên tai, truyền đến một tiếng nói nhẹ, Lạc Băng Linh hạ thấp giọng mang theo hàm ý chê cười: "Vị quý nhân này là người ngươi có thể nhìn sao? Cũng không sợ đau mắt hột à?"

Lạc Vân Hi quay mặt sang, cười nhìn nàng, khóe miệng càng cười càng đáng sợ, cổ tay ngọc xoay một cái, "Pằng!" Âm thanh không lớn bên trong xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng thanh thúy.

Nàng thu tay lại, nhẹ nhàng xoay bàn tay mấy cái, hình như đau.

Lạc Nguyệt Kỳ sợ tới người ngây người.

Nàng nhìn thấy phế vật Tam tỷ tỷ vung tay một cái, đánh Lạc Băng Linh cao ngạo tự phụ một đầu tóc mây đánh tới mức không sai lệch!

Má trái Lạc Băng Linh nhanh chóng sưng lên, nàng che mặt thét chói tai: "Phế vật, ngươi làm cái gì!"

Khóe môi Lạc Vân Hi vẽ ra một nụ cười vui mừng, giọng nói cực thấp nhẹ vô cùng: "Tứ muội muội, chỉ là để nói cho ngươi biết trước gió Lạc phủ theo hướng nào mà thôi!"

Mẹ con Tứ di nương, hơi vượt quá mức cho phép!

Súng bắn chim đầu đàn, họ chính là đối tượng nàng khai đao.

Không ngờ, Lạc Băng Linh thiếu kiên nhẫn mà xông tới.

Khóe mắt Lạc Vân Hi chau lên, đưa tay lên bắt được Lạc Băng Linh, vén màn cửa sổ xe, ném thân thể nhỏ nhắn của nàng ta "rầm" một cái ra khỏi xe ngựa.

Lạc Băng Linh làm sao có thể dự đoán được chuyện vừa xảy ra? Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, từ cửa sổ xe cao như vậy mà nặng nề té ngã trên đất, cả người "Nhanh như chớp" trực tiếp lăn ra ngoài.

"Có ai không, có thích khách!"

Lạc Vân Hi gian xảo nhanh chóng nhào tới trên người Lạc Nguyệt Kỳ, ôm thật chặt nàng, kinh hoảng kêu to, một mặt gọi một mặt thì lại dùng sức vặn thịt ngang hông Lạc Nguyệt Kỳ.

"A, đau ——" Gương mặt Lạc Nguyệt Kỳ còn chưa hết khiếp sợ, liền biến thành khổ sở, hét ầm lên.

"Đỡ Tứ Tiểu Thư dậy!" Lời nói vừa dứt, màn xe "Ồn ào" bị kéo ra, khuôn mặt Lạc Kính Văn nhanh chóng hiện lên xanh trắng lẫn lộn, thật không đẹp mắt, hắn quát chói tai: "Thích khách ở đâu?"

"Con...con không biết, vừa rồi hắn nhảy từ cửa sổ tử ra ngoài rồi." Lạc Vân Hi trợn tròn mắt nói dối.

"Kỳ lạ!" Lạc Kính Văn hiển nhiên không tin được lời nói của cái nữ nhi phế vật này.

Lạc Nguyệt Kỳ giờ phút này trái tim cực kỳ khiếp sợ, nàng nhưng tận mắt thấy Lạc Vân Hi ném Lạc Băng Linh xuống xe ngựa, đang muốn mở miệng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro