Chương 28, Bị người khác phá hoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng khom lưng nhặt lên một viên đá cuội hình tròn, áng chừng mấy cái, liền ném về  phương hướng đầm sen.

"Đông" một âm thanh vang lên, cục đá chìm vào trong ao nước.

"Người nào?" Trung Sơn vương đang thả mình đi trên một con đường khác, nghe thấy tiếng động hai mắt lập tức trầm xuống, quay người lại đây, hướng về phía núi giả quát lên, "Lăn ra đây!"

Dứt lời, một bóng đen từ trong không khí xuất hiện, tựa như tia chớp xông vào sơn động trong núi giả, xách ra hai người.

Lạc Vân Hi thất kinh, người này mang theo trên ám vệ bên người quả thật đều rất có bản lãnh!

Quần áo trên người Lương Diệp Thu cùng Lạc Nguyệt Kỳ đều có phần xốc xếch, hiển nhiên là tình đến lúc sâu đậm sẽ có chút vượt qua khuôn khổ, lại bị người phá hỏng, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, chân vừa chạm đất, cùng nhau quỳ xuống.

"Vương Gia tha mạng! Vương Gia tha mạng!" Thấy rõ là Trung Sơn vương, vẻ mặt Lương Diệp Thu biến đổi lớn, lập tức dập đầu thật mạnh cầu xin tha thứ, dáng vẻ Đại Thiếu Gia dáng vẻ thường ngày hoàn toàn không còn nữa.

Mắt Trung Sơn vương híp lại thành một đường hẹp, gương mặt anh tuấn như bạch ngọc bao phủ một mảnh tăm tối, quay lưng lại, nhả ra giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng: "Cút!"

Hắn dùng giọng nói lạnh lùng đủ để cho người khác sợ run chân tay nói, nếu là thường ngày, gặp phải chuyện dơ bẩn này, hắn sẽ trực tiếp kéo hai kẻ này ra ngoài chém.

Chỉ là, Lạc gia Ngũ Tiểu Thư còn chút hữu dụng, mà Lương Diệp Thu này, người đời đều biết hắn là vị hôn phu của Lạc gia Tam Tiểu Thư, chết như vậy ngược lại thật sự là đáng tiếc.

Lương Diệp Thu vui mừng, kéo Lạc Nguyệt Kỳ dậy, chạy chối chết thật nhanh.
Lạc Nguyệt Kỳ mặc dù cũng sợ Trung Sơn vương, nhưng nhìn bộ dạng Lương Diệp Thu lúc này, lòng không khỏi thấm thêm mấy phần lạnh lẽo.

"Còn muốn trốn đến khi nào đây?" Trong lúc bất chợt, Trung Sơn vương lại khạc ra một câu.

Chân mày Lạc Vân Hi khẽ nhảy hai cái, xoay người từ phía sau cái cây đi ra ngoài, miệng trả lời: "Nhĩ lực của Trung Sơn Vương thật tốt!"

Bởi vì ngày trước Lạc Vân Hi che dấu bản thân, quần áo đều là màu đen, xám tro, tóm lại chủ yếu là màu tối, lúc này nàng liền mặc một bộ áo tơ xám nhạt, cùng một chiếc váy cùng màu, nhan sắc hết sức mộc mạc.

Khóe môi Trung Sơn vương nâng lên, giọng nói mang tia trầm thấp: "Ngươi giảo hoạt khôn khéo thì có ích lợi gì? Không giữ được lòng nam nhân của mình, thì cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi!"

Thí dụ như hắn, chưa bao giờ đặt tâm tư ở trên người một nữ nhân nào.
Mắt Lạc Vân Hi mị hoặc nhìn hắn.

Nam nhân cao lớn, khoác trên mình trường sam màu tím nhạt được ánh mặt trời ấm áp soi rọi, trâm vàng khảm ngọc buộc lại ba ngàn sợi tóc đen như mực, cằm nhẹ ngẩng, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý đến chuyện gì. Giống như Bồ Tát, thương hại nhìn nàng.

Lạc Vân Hi khẽ cười một tiếng, đi lên phía trước, tay phải trắng như tuyết vươn ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mặt của hắn, quơ nhẹ từ trên xuống, mềm mại đáng yêu mà cười nói: "Vương Gia, ngài nói sai rồi, nam nhân dù sao cũng chỉ là vật để nữ nhân phụ thuộc mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao!"
Trung Sơn vương hít một hơi khí lạnh, ngón tay nữ tử lạnh lẽo phất qua gương mặt, vậy mà hắn lại quên ngăn cản.

Mà Lạc Vân Hi đã nhón chân lên, trong con ngươi trong suốt tràn ngập vẻ kiều mỵ, nhìn thật sâu vào mắt Trung Sơn vương, giọng nói mềm như không xương: "Nếu như Vương Gia nguyện ý, cũng có thể cùng ta tạo thêm một đoạn tình uyên ương. . . . . . hả? Có được hay không?"

Không biết là do động tác của nàng vô cùng lớn mật, còn là giọng nói vô cùng mềm mại, mà Trung Sơn vương lại cảm thấy trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, chỉ là nháy mắt, hắn tự tay đẩy ra nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: "Lá gan của ngươi thật là không nhỏ chút nào!"

Hắn đã nhìn ra, nàng là đang dùng mị thuật quyến rũ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro