Chương 33, tìm ai ở nơi này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên điện tất cả người nghe, cũng giật mình nhìn về hướng người nói chuyện.
Thập nhị hoàng tử!

Sao lại là hắn, hôm nay làm sao vậy, bình thường chẳng phải hắn ghét nhất phế vật của Lạc gia tại sao hôm nay Thập nhị hoàng tử lại lên tiếng giúp phế vật kia vậy?

Trong mắt Trung Sơn vương nhanh chóng xẹt qua một tia nghi hoặc, nhìn qua hai gương mặt của Lạc Vân Hi và dღđ☆L☆qღđ Đoan Mộc Kỳ một lần, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Thập nhị hoàng tử đúng là thương hương tiếc ngọc, sao không trực tiếp xin hoàng thượng ban thưởng ghế ngồi cho Lạc tiểu thư đi?"

Đoan Mộc Kỳ bị Trung Sơn Vương nói vậy, cũng không dám nói nữa, sắc mặt dần dần đỏ lên.

Thái hậu nói: "Thôi, ta muốn xem nha đầu này nói gì, ngươi mau nói đi."

Lạc Vân Hi cũng không quỳ mà nói: "Ba năm trước đây thần nữ đã làm cho Thái hậu không thích, phụ thân sẽ tuyệt đối không đang yên đang lành mà mang thần nữ vào cung khiến Thái hậu khó chịu. Hơn nữa, thần nữ là một phế vật, phụ thân làm sao muốn mang thần nữ để làm mất mặt Lạc phủ một lần nữa đây?"

"Về phần Lương quý phi nói phụ thân của thần nữ đổ oan cho nàng thì càng buồn cười, hai nhà Lạc Lương kết thù, hôn sự dღđ☆L☆qღđ của nam nữ hai bên tự nhiên sẽ bị hủy bỏ, chắc chắn sẽ không phải là phế vật như thần nữ ghét bỏ Lương gia không xứng với ta đi? Ai là người được lợi lớn nhất, ta tin tưởng, tại trong lòng mọi người ở đây hiểu rõ."

Nàng lời nói này đúng là rõ ràng hết sức rồi.

Đúng vậy, hai nhà từ hôn, người được lợi lớn nhất dĩ nhiên không phải Lạc gia, mà là Lương gia.

Lần này, Hoàng đế lập tức liền nhìn về phía Lương quý phi bằng ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.

Lương quý phi bị dọa sợ, muốn tự giải thích cho mình, Thái hậu lên tiếng nói: "Ai gia lớn tuổi, chỉ muốn để bên tai mình được thanh tịnh, về sau loại chuyện như vậy đừng ầm ĩ đến trước mặt ai gia! Lạc Thái Úy, dẫn nữ nhi của ngươi đi xuống đi!"
Khóe miệng Lạc Vân Hi hơi câu lên, đây chính là không truy cứu? Chỉ là nhìn dáng dấp thì xem ra khoảng thời gian này Lương quý phi sẽ không thuận lợi mà trôi qua rồi.

Nàng lập tức yên lặng đi theo Lạc Kính Văn trở lại chỗ ngồi.

Lương quý phi xuất sư bất lợi, vừa tức vừa sợ, phế vật Lạc Vân Hi này khi nào thì trở nên lợi hại như vậy? Nàng dùng ánh mắt độc ác nhìn về phía một cung nữ sau lưng ra hiệu.

Cung nữ lặng lẽ gật đầu một cái.

Khóe miệng Lương quý phi lộ ra một nụ cười độc ác .

Lạc Vân Hi nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng, ánh mắt không khỏi trầm xuống, đứng dậy nói với Lạc Kính Văn: "Phụ thân, con đi ra ngoài một chút."

Nói xong, cũng không xem hắn đồng ý hay là không đồng ý, xoay người từ cửa hông đi ra ngoài.

"Tam Tiểu Thư ở quê hương ngây người mấy năm, nhưng lại tùy ý làm bậy như vậy!" Đại phu nhân âm trầm nói một câu.

Lạc Kính Văn lại không hề lên tiếng, mắt híp lại xẹt qua một tia nghi hoặc, biểu hiện hôm nay của nữ nhi này làm người ta vô cùng kinh ngạc!

Lạc Vân Hi đi ra cửa hông, hai bên ngoài dღđ☆L☆qღđ cửa là những bụi hoa rậm rạp, cây cũng cao hơn đầu người, nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn không thấy ai, liền chui vào bên phải bụi hoa.

Chỉ một lát sau, Đoan Mộc Kỳ đi ra, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng người nào đó.

Lạc Vân Hi mừng rỡ, nàng đoán được hắn nhất định sẽ cùng ra ngoài, đứa nhỏ này lòng hiếu kỳ nặng, vừa muốn lên tiếng kêu hắn, lại thấy sau lưng Đoan Mộc Kỳ đột nhiên xuất hiện một nam nhân thì đột nhiên ngừng lại âm thanh.

"Thập nhị hoàng tử, tìm ai ở đây vậy?" Trung Sơn vương chậm rãi hỏi.

Đoan Mộc Kỳ bị âm thanh sau lưng làm cho sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại, cúi đầu đáp: "Không có tìm ai, chỉ là ra ngoài hóng mát một chút thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro