Chương 32, Quý Phi tâm kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi có tư cách gì mở miệng!" Thái hậu trực tiếp khiển trách một câu, nàng chính là chủ, căn bản không nghĩ tới cho phế vật này cơ hội nói chuyện.

Khuôn mặt anh tuẩn của Trung Sơn Vương nở ra một nụ cười, nhỏ giọng mà nói: "Hoàng tổ mẫu, ta xem nha đầu này hình như thật sự có lời muốn nói, hay là nghe nàng nói một chút."

Sắc mặt Thái hậu hòa hoãn, gật đầu một cái.

Khóe miệng Lạc Vân Hi dღđ☆L☆qღđ nở nụ cười ưu nhã, nhàn nhạt mà nói ra: "Thái hậu không thích thần nữ, mọi người đều biết, nhưng người cũng chưa từng nói là không đồng ý để phụ thân dẫn ta vào cung. Nhưng vừa rồi Quý Phi nương nương lại luôn miệng nói phụ thân của thần nữ giải thích chính là chối tội. Thái hậu thân phận cao quý, hồng ân che khắp thiên hạ, coi như không thích thấy thần nữ, tuyệt sẽ không bởi vì tâm tình không tốt mà định cho thần nữ tội danh này. Quý Phi nương nương không phải là coi thường Thái hậu chứ."

Nàng một phen bình tĩnh nói ra, hơn nữa, lại vô cùng cẩn thận.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Sắc mặt Lương quý phi mặt lập tức thay đổi, vừa giận vừa sợ nhìn chăm chú vào Lạc Vân Hi, hình như nhận thấy điểm khác biệt của nàng so với lúc trước.

Đúng rồi, nàng khẳng định Lạc Vân Hi đang quỳ trước mặt chính là Lạc Vân Hi ba năm trước, chính là thiếu nữ hiện tại ưỡn thẳng mà quỳ, khuôn mặt nhạt nhẽo có chút xa cách, mắt xếch, mũi nõn nà, môi anh đào, diện mạo cũng không có thay đổi lớn, chỉ có khí chất lại thay đổi hoàn toàn, khiến Thái hậu vốn khinh thường không chú ý nàng, cũng ngưng mặt quan sát kĩ lưỡng một lần nữa.

Lạc Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói tiếp: "Quý Phi nương nương không cần khẩn trương, chỉ là, Thái hậu là thái hậu tôn quý duy nhất của Dạ quốc chúng ta, tâm tư cũng không phải muốn là ngươi có thể đoán được. Nếu Thái hậu không thích thần nữ, thần nữ sẽ lập tức  rời khỏi hoàng cung."

Ngàn mặc vạn mặc, vuốt đuôi không mặc.

Mặc kệ vào lúc nào, chỗ nào, đối mặt người nào, những lời này vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm.

Hơn nữa, một câu cuối cùng thể hiện rõ ràng thái độ của nàng, nàng cũng không phải muốn ở lại hoàng cung dღđ☆L☆qღđ mới nói những lời nịnh nọt này, những lời đó, đây chính là những lời trong lòng nàng.

Lương quý phi tức giận đến toàn thân phát run, Lạc Vân Hi quả nhiên là lợi hại!
Lại có thể tìm được sơ hở trong lời nói của mình, nói xong liền làm mình không có đường lui.

Cần phải biết trong hoàng cung kiêng kỵ nhất chính là suy đoán tâm tư người khác, hơn nữa lại là tâm tư không tốt! Nàng dám một đấu ba, đúng là đoán đúng tâm tư Thái hậu, chưa nói vào cung cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng là, đem tội danh giá họa cho đương triều Quý Phi, thì không phải là chuyện nhỏ.

Chuyện này cũng vừa lúc khiến hôn sự của Lương gia cùng Lạc gia chắc chắn là không thành rồi.

Không nghĩ rằng, mình lại bị một tiểu nha đầu nói tới mất hết mặt mũi, lúc này không phục mở miệng: "Thái hậu, thần thiếp không có tâm tư như thế, không biết Thái Úy Đại Nhân mang thần thiếp ra làm bia đỡ là có ý gì?"

Lúc này, hoàng đế cùng hoàng hậu đã ở dưới bậc thang, bọn họ vốn cùng Thái hậu đi vào, nhưng Thái hậu dừng bước, nên bọn họ đi nhanh hơn mấy bước.

Hoàng đế hơi mỉm cười nói: "Thái hậu, có chuyện gì ngồi xuống trước rồi nói."
Trung Sơn vương cũng đồng ý đỡ dღđ☆L☆qღđ Thái hậu lên ghế, mình thì ngồi vào bên người Thái hậu, vị trí kia cực kỳ tôn quý.

Hoàng đế phân phó mọi người bình thân, Lạc Vân Hi cũng đứng lên, đưa tay đến đầu gối phải quỳ đến cứng ngắc xoa xoa, đáng chết, cổ thân thể này mặc dù đã dẻo dai hơn nhiều so với trước khi sau khi bị nàng huấn luyện mấy tháng, nhưng mà phải quỳ thẳng như vậy, vẫn không chịu nổi.

Nàng đi tới dưới bậc thang, bên tai đột nhiên vang lên một đạo âm thanh quen thuộc: "Phụ hoàng, Lạc tiểu thư thân thể nhu nhược, nhi thần nghĩ nên để cho nàng đứng ở chỗ này nói chuyện thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro