Chương 36, Giúp Lạc Nguyệt Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sính Đình!" Tề phủ thị lang giật mình sợ hãi.

Rõ ràng, hành động này của Tề Sính Đình làm bọn họ rất bất ngờ.

Nàng chính là trưởng nữ phủ Tề Phủ!

Tề Sính Đình không nói tiếng nào, nàng đứng dậy đi ra, kêu nha hoàn mang đàn tới, chậm rãi khảy đàn.

Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt tràn ngập thù hận, tại sao?
Nàng ta muốn dành vị trí trắc phi với mình?

"Ngũ muội muội, ta có thể giúp ngươi." Giọng nói của Lạc Vân Hi vang lên bên tai.
Lạc Nguyệt Kỳ giật mình, nghiêng đầu nhìn nàng.

Lạc Vân Hi nhấp nhẹ chén trà thơm trong tay, nói: "Ta có thể giúp ngươi có được vị trí trắc phi của thái tử, nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."
"Ngươi thật sự có thể giúp ta?"

Lạc Vân Hi cười khẽ, "Chỉ có một cơ hội, đáp ứng hay là không không?"

"Được, ta ứng." Nếu là trước đây, Lạc Nguyệt Kỳ có dღđ☆L☆qღđ thể nghĩ rằng mình đang nghe chuyện cười, nhưng bây giờ Lạc Vân Hi thay đổi quá lớn, làm nàng khó có thể nắm bắt được.

"Nhưng ta muốn biết, tại sao ngươi giúp ta?" Nàng vẫn cảm thấy khó hiểu.

"Điều kiện." Lạc Vân Hi nhếch miệng lên nở một nụ cười bí ẩn, ánh mắt liếc nhìn Lương Diệp Thu.

Dám tùy tiện quyến rũ muội muội nàng, muốn làm nàng nhục nhã sao? Rất tốt, tương lai không lâu, sẽ để cho hắn nếm quả đắng tự mình reo xuống.

Tề Sính Đình đàn xong một khúc, tiếng vỗ tay trên điện vang lên như sấm động.
Hoàng đế cười, hoàng hậu càng thêm vui vẻ cực kỳ, nàng vạn lần không ngờ, lại còn có một dòng chính nữ nguyện ý làm trắc phi của thái tử.

Hoàng đế đang muốn mở miệng, một giọng nói ngây thơ đã vang lên: "Hoàng thượng, hoàng hậu, thần nữ có lời muốn nói."

Tầm mắt của tất cả cung điện tìm kiếm trong cung điện, cuối cùng dừng lại ở chỗ Lạc Nguyệt Kỳ, nàng ta không khỏi run lên một chút.

Lạc Vân Hi giẫm một cái lên chân nàng, nhếch miệng nở một nụ cười châm biếm, tính tình trẻ con như vậy, đến phủ thái tử, chỉ sợ cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Lạc Nguyệt Kỳ được ủng hộ, ngẩng đầu lên, điều chỉnh cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, "Mới, mới vừa rồi, Tề tiểu thư đàn một khúc quả thực rất hay, nhưng mà, lại không may mắn."

"Ngươi nói cái gì?" Tề Thị Lang là người đầu tiên giận ngút trời hỏi.
Lạc Nguyệt Kỳ bị dọa run lên, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.

"Ngươi có chút chí khí có được hay không?" Trên trán Lạc Vân Hi hiện lên vài vạch đen, không thể không đưa tay đỡ ngang lưng nàng ta một cái, "Nếu không nói, thì đừng có nghĩ đến việc gả cho thái tử!"

Lạc Nguyệt Kỳ khẩn trương nói: "Là như vậy, Tề tiểu thư đàn khúc nhạc được đặt tên là Phi Thiên, khúc tuy nghe hay, nhưng lại không thích hợp vào đàn vào trường hợp ngày hôm nay. Tương truyền ba trăm năm trước, một đôi vợ chồng hết sức ân ái, không đúng, là từ  năm trăm năm trước."

Nói sai, trên trán của nàng ta rịn ra một dღđ☆L☆qღđ tầng mồ hôi, cũng may tất cả mọi người bị chuyện xưa này hấp dẫn đi, không có chú ý.

Nàng nói tiếp: "Nam nhân lại qua đời sớm, thê tử nhớ nhung trượng phu, mỗi ngày hướng về phía trăng sáng gảy khúc Phi Thiên này, hi vọng trượng phu ở trên trời có thể nghe được nàng đàn khúc nhạc này, trở lại đón nàng. Tề tiểu thư đàn khúc Phi Thiên này, chẳng phải là điềm xấu sao?"

Gương mặt Tề Sính Đình trắng bệch, sao nàng chưa từng nghe nói về truyền thuyết này? Nếu vậy, chẳng phải nàng đang nguyền rủa thái tử chết sớm sao?

Khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên, nàng cũng không biết làm sao, thấy đàn cổ, liền có một cỗ trí nhớ liên quan đến nó hiện ra, hình như, là trí nhớ Lạc Vân Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro