Chương 37, Ngươi đừng quấy rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba ba!" Âm thanh vỗ tay truyền đến.

Mọi người nhìn lại, lại thấy Trung Sơn vương đang ngồi trên cao.

Trên mặt hắn hàm chứa nụ cười nhạt nhẽo xa cách, nói: "Thật không nghĩ tới, Lạc gia Ngũ Tiểu Thư học thức uyên thâm như vậy, điển cố này, bổn vương cũng từng thấy qua ở trong  một quyển sách cổ. dღđ☆L☆qღđ Kẻ biết rất ít, Tề tiểu thư cũng là vô ý, ngược lại Ngũ Tiểu Thư, ngươi thật có lòng!"

Lạc Nguyệt Kỳ lo lắng đến cực hạn, trong đầu chỉ nghe lời Vân Hi nói, sau đó truyền đi, vì vậy nàng không có thêm suy tư liền nói ra: "Trung Sơn vương, ngươi đừng quấy rối!"

Cả cung điện trong phút chốc lâm vào tình trạng yên tĩnh quỷ dị. Trời ơi, Lạc gia Ngũ Tiểu Thư này trúng tà sao? Lại còn dám nói chuyện như vậy với Trung Sơn vương! Lạc Nguyệt kỳ lúc này mới phản ứng được nàng rốt cuộc đã nói cái gì, đầu óc trống rỗng!

Lạc Vân Hi, ngươi hại ta!

Lạc Vân Hi cũng không nhịn được nữa, cúi đầu bắt đầu cười trộm.

Lạc Nguyệt Kỳ nhát gan như vậy, còn không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì!

"Bùm" một tiếng, Lạc Nguyệt Kỳ quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Trung, Trung Sơn vương, ta...ta vừa rồi đầu óc choáng váng, không biết nói cái gì, mong người...người đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. . . . . ."

Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở một hơi, hãy nói đi, nào có người dám khiêu khích uy nghiêm Trung Sơn vương như vậy sao?

Sắc mặt Trung Sơn vương như nuốt phải ruồi vô cùng khó coi, chỉ là, lời nói này sao nghe giống như giọng điệu của nha đầu Lạc Vân Hi kia vậy, Lạc gia Ngũ Tiểu Thư này hoàn toàn không có can đảm nói ra.

Như vậy, chuyện xưa nàng vừa mới nói. . . . . . ánh mắt của Trung Sơn vương khẽ sáng lên, sắc mặt cũng dịu xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi trước đứng lên đi, Bổn vương không trách tội ngươi."

Lạc Nguyệt Kỳ thở phào nhẹ nhõm, Tề Sính Đình lập tức quỳ xuống nói: "Trung Sơn vương nói rất đúng, dღđ☆L☆qღđ thần nữ chưa từng có nghe qua chuyện xưa như vậy!"
Hoàng đế híp lại tròng mắt, sau đó cười một tiếng, "Đừng nói là Tề tiểu thư, trẫm cũng là lần đầu nghe nói. Không ngờ, Lạc gia hang hổ lại giấu Phượng Hoàng, Lạc Thái Úy, thưởng!"

Lạc Kính Văn cho đến bây giờ cũng chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghe thấy Lạc Nguyệt Kỳ đứng lên nói lung tung.... nói được một lú, Hoàng đế đã thưởng cho hắn rồi.

Thực sự mà nói, đến bây giờ hắn cũng không dám tin.

"Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng!" Hắn đi lên phía trước tạ ơn.

"Tốt lắm, hoàng hậu, theo ta thấy, Tề tiểu thư cùng Lạc tiểu thư cũng không tệ, thái tử đang cần nhân tài như vậy." Hoàng đế cười nói.

Hoàng hậu mừng rỡ, cũng vội vàng nói cám ơn.

Mặt Lạc Nguyệt Kỳ rất vui mừng, tưởng như mình đang nằm mơ, chuyện không vui vừa xảy ra đã sớm bị ném lên chín tầng mây rồi. "Tam tỷ tỷ, cám ơn ngươi."

"Không cần khách khí, Ngũ muội muội, chúng ta cũng chỉ là giao dịch mà thôi." Lạc Vân Hi cười khẽ, ghé lại gần tai nàng, nói ra điều kiện của mình.

Sắc Lạc Nguyệt Kỳ lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Ta không thể làm như vậy!"

"Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi." dღđ☆L☆qღđ Lạc Vân Hi cười nhạt, "Chuyện tình của ngươi và Lương Diệp Thu ta đã sớm biết, ngươi không làm theo cũng được, ta có thể đưa ngươi ngồi lên vị trí trắc phi, cũng có thể kéo ngươi xuống. Ngươi phải tin tưởng, ta có bản lĩnh này."

Sau lưng Lạc Nguyệt Kỳ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng nhìn vị tỷ tỷ xa lạ lại có thể làm cho người khác rét run này, cắn răng gật đầu.

Nữ nhân này, hình như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro