Chương 9, Hôn sự tốt sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu nữ này, chính là Lạc gia Ngũ Tiểu Thư Lạc Nguyệt Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở lên vặn vẹo.

Phải biết, phụ thân của các nàng ở kinh thành làm quan lớn, ba năm trước đây, Lạc Vân Hi ở một cuộc quốc yến xuất hiện làm trò cười cho thiên hạ, phụ thân dưới cơn nóng giận đưa nàng đuổi đến nơi vắng vẻ Dương thành này.

Vốn dĩ  đại phu nhân cũng không thích thứ nữ, nàng cũng bị Lạc Vân Hi làm liên lụy phải tới dây.

Vì thế, nàng vẫn oán hận Lạc Vân Hi, kẻ phế vật kia, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không biết, sao lại có tư cách làm tỷ tỷ của nàng chứ?

Càng làm cho nàng cảm thấy bất công chính là, tỷ tỷ phế vật này từ nhỏ đã có hôn ước, tương lai vị hôn phu là đại thiếu gia của Tri Phủ Dương thành Lương  Đại Nhân.

Số phận một thứ nữ, có thể gả cho Lương gia làm con dâu trưởng quả thật là vô cùng tốt!

Nếu đổi lại là đại phu nhân chỉ hôn, đối với họ những thứ nữ còn không biết sẽ bị bán vào cái gia đình như thế nào.

Mà nàng bị Lạc Vân Hi dính líu, ở nơi chim không đẻ trứng này đã ba năm, coi như tài nghệ có hơn Lạc Vân Hi, nhưng sẽ ở Dương thành này không biết bao lâu, nàng ngay cả việc gả đi cũng không biết thế nào!

Cho nên, thường đi theo vị "tỷ tỷ tốt" ra vào Lương gia mong có được một chút chú ý của người khác.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lạc Nguyệt Kỳ nở ra nụ cười hả hê.

Lương Đại Thiếu Gia, dáng vẻ vốn anh tuấn, gia thế lại tốt, lần này phụ thân được thăng làm Hộ Bộ Thị Lang, lập tức liền có thể trở về kinh đô, tiền đồ không thể đo được!

Nhờ vô số lần bản thân bày mưu tạo cơ hội như tình cờ gặp mặt cùng những chuyện xảy trong những lần đó, nàng rõ ràng cảm thấy, ánh mắt của vị Lương Đại Thiếu Gia này đã dần chuyển đến trên người mình, đúng vậy, đối với phế vật hèn yếu Lạc Vân Hi, người khéo léo khả ái như nàng tất nhiên là tốt hơn nhiều.

Nếu có thể câu con cá lớn Lương gia này, nàng đã có thể thoát khỏi khổ ải rồi, lần này trở về kinh, ở trước mặt mấy vị đều là tiểu thư khuê các cũng có thể tăng thêm chút thể diện.

Lạc Vân Hi đừng trách ta. Không phải là của ta muốn quyến rũ nam nhân của ngươi, mà thật sự là gia thế của hắn quá ưu tú đi, ta phải tranh thủ vì mình!

***

Trở lại nơi ở của bản thân, Lạc Phượng mới biết họ lần này cũng chỉ là tới Lương phủ làm khách.

U Hương xông vào mũi, Xuân Liễu lẩm bẩm: "Tiểu thư, ngươi quá tốt rồi, nô tỳ đã cảm thấy chuyện này cùng Ngũ Tiểu Thư không có quan hệ mới là lạ, ngươi lại cứ muốn dẫn nàng đi Lương phủ! Tháng trước ở vườn hoa Lương phủ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Ngũ Tiểu Thư và Lương thiếu gia nói chuyện té xỉu ở trong ngực hắn, nàng cũng chưa có hôn sự, đố kỵ tiểu thư có được một mối hôn sự tốt, nói không chừng chuyện này chính là nàng làm ra!"

Lạc Phượng này khẽ nhíu mày, họa là từ ở miệng mà ra. . . . . . nhưng nghĩ tới bộ dạng nổi giận của Lương Diệp Thu tại đại sảnh, không phải là nàng đổ oan cho hắn chứ?

Lúc này, chợt nghĩ tới điều gì, nàng thấy buồn cười: "Xuân Liễu, ngươi nói, đây là một mối hôn sự tốt sao?"

Nàng nói chữ "Tốt" nhấn thật mạnh, ý châm biếm mười phần.

Cứ gả cho nam nhân phá hoại ấy như vậy, cũng là hôn sự tốt sao?

Xuân Liễu nghe giọng nói của nàng, không hiểu nói: "Tiểu thư, không tốt sao?
Lương Công Tử dáng vẻ đường hoàng anh tuấn, gia thế lại nổi tiếng, bao nhiêu thiên kim ở Dương thành muốn gả cho hắn đó."

"Ọe!" Lạc Phượng thật sự nhịn không được rồi, làm động tác nôn mửa rất khoa trương. "Dáng vẻ đường hoàng anh tuấn? Ta thấy thì là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa! Không không không, bên ngoài cũng không thể tính là tô vàng nạm ngọc được!"

Xuân Liễu ngây ngốc tại chỗ, đây là Tam Tiểu Thư sao? Nàng dùng ánh mắt "Ta không biết ngươi" nhìn thẳng vào Lạc Phượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro