Chương 8, Chúng ta từ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại đại sảnh tất cả mọi người không phản ứng kịp, bọn họ không ngờ Lương Diệp Thu lại bị người nhu nhược như Lạc Vân Hi ép tới góc tường, ngay cả chống đỡ cũng không có.

Một loại cảm giác bị gài bẫy xông lên đầu, Lương Diệp Thu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Lạc Vân Hi, ánh mắt tràn ngập phẫn hận, nói: "Ta không muốn nghe ngươi ngậm máu phun người, hiện tại, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lương phu nhân cũng bước xuống bậc thang, lông mày nhẹ chau lại, nói: "Vân Hi, tất cả mọi chuyện chắc là hiểu lầm, có lời gì từ từ rồi nói."

Trong lòng nàng lúc này cũng cực kỳ sợ hãi, Lạc Vân Hi từ khi nào thì mồm miệng trở lên lanh lợi sắc bén như vậy?

Lạc Phượng biết không có chứng cớ, vị đại thiếu gia này nhất định là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã làm ra loại chuyện như vậy, thật ra nàng vốn không muốn ép hắn nhận tội, sở dĩ nàng làm tất cả chuyện này cũng chỉ là muốn thoát khỏi mối quan hệ với hắn.

Vì vậy, nàng xoay người, ngẩng mặt lên, giọng nói lạnh nhạt: "Bá mẫu, chuyện này ta cũng không truy cứu với hắn, nhưng ta, cũng sẽ không gả cho một nam tử lúc nào cũng muốn hãm hại ta!"

Sâc mặt Lương phu nhân cổ quái, trừ nàng, người đứng trong phòng bao gồm thiếu nữ lúc trước cùng với người làm, trên mặt mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc.

"Tam tỷ tỷ, tỷ biết tỷ đang nói gì không?" Thiếu nữ cuống quít chạy tới, kéo lấy tay Lạc Vân Hi, gương mặt tràn ngập vẻ không tin.

Nàng tuyệt đối không tin, Lương gia vốn là một con cá mập lớn, Lạc Vân Hi lý nào lại chịu buông tha?

Lương Diệp Thu đột nhiên từ phía sau đi lên, lớn tiếng nói: "Được, dù sao ta cũng không muốn lập gia đình cùng ngươi, chúng ta từ hôn đi!"

Ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía nam tử trung niên đang ngồi ở ghế chủ tọa không nói gì, lửa giận vừa bốc lên đã dần trở lại bình thường, hẳn là cực kỳ lạnh nhạt.

Lương Tông lúc này mày rậm vặn lên, vừa muốn mở miệng đã thấy bóng dáng quản gia ở cửa đại sảnh, khuôn mặt già nua hiện lên vài phần vui vẻ kích động nói: "Lão gia, phu nhân, chuyện vui có chuyện vui!"

Quả nhiên là chuyện vui, Lương Tông vậy mà được thăng chức! Từ  Tri Phủ Dương thành được triệu hồi về kinh đô, tiếp nhận vị trí Hộ Bộ Thị Lang.

Cả Lương gia đắm chìm trong chuyện vui sướng vừa bất ngờ xảy ra.

Chỉ là, chuyện này với Lạc Phượng nàng không có quan hệ!

Nàng đang muốn hỏi Lương phu nhân là việc có liên quan đến hôn sự của bản thân, ngoài viện một người chạy vội vọt vào.

"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao chớ?" Lạc Phượng ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt thanh tú xa lạ, thiếu nữ chắc cũng khoảng bằng tuổi Hạ Đào, cái đầu hơi thấp, trong tay còn giữ một bao giấy dầu giơ lên.

Nàng sững sờ, còn chưa nói chuyện, thiếu nữ đã vô cùng lo lắng xông về phía sau nàng, "Pằng" một tiếng, một cái tát thật mạnh rơi xuống khuôn mặt Hạ Đào.

"Ngươi lại làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy, bây giờ cả Dương thành cũng biết rồi, thật là làm mất hết mặt mũi tiểu thư nhà chúng ta!"

"Xuân Liễu. . . . . ." Hạ Đào bị đánh, lại hết sức chột dạ cúi đầu nhỏ giọng.

Lạc Phượng ngắm nhìn Xuân Liễu, lúc này chợt nhớ lúc vừa tỉnh thì nghe được Hạ Đào nói một câu "Xuân liễu sắp quay lại rồi", chắc là lừa nha đầu này đi mua chút đồ.

Xuân Liễu quay đầu, nét mặt liền tươi tỉnh hẳn lên: "Tiểu thư, Lý tổng quản từ Kinh Thành tới, hắn phụng lệnh lão gia đón ngài hồi kinh đấy!"

"Có thật không? Là thật sao?" Lạc Phượng này còn chưa có phản ứng, một bóng dáng so với nàng còn nhanh hơn đẩy Lạc Phượng qua một bên, bắt chặt tay Xuân Liễu, cao giọng hỏi.

Xuân Liễu cố chịu đựng chậm rãi nói: "Ngũ Tiểu Thư, là thật."

Khóe miệng Lạc Phượng co rút, thì ra nha đầu này là Ngũ Tiểu Thư, đó là Ngũ muội của nàng sao? Kích động như thế. . . . . . chẳng lẽ trong kinh thành có bảo vật gì chăng?

Lúc này nàng lạnh lùng ném ra một câu: "Nói là đón ta hồi kinh, cũng không nói đón ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro