Chương 7, Người gây sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đối với biến hóa của Lạc Phượng hôm nay, Hạ Đào nhất thời không nắm chắc. Nàng hết sức bỏ xuống cảm giác khó hiểu trong lòng mình, đi theo Lạc Phượng ra khỏi phòng.

Người trong viện sớm tản đi hết, Lương Diệp Thu dẫn người đi trước, cô gái kia cũng không thấy tung tích.

Đến phòng khách, Lạc Phượng mới nhìn thấy bọn họ đã đến trước rồi, Lương Diệp Thu cùng cô gái kia đứng ở phía dưới, gã sai vặt bọc mình trong vải giường quỳ gối một bên phát run không ngừng.

"Vân Hi, ngươi đã đến rồi." Giọng nói ôn nhu truyền tới tai nàng từ phía chỗ ngồi phía trước.

Lạc Phượng ngay từ lúc đầu tiến vào liền chú ý tới một nam một nữ ngồi ở chỗ chủ vị trong đại sảnh, hai người đều khoảng tuổi trung niên, toàn thân là quần áo gấm, chắc là phụ mẫu của Lương Diệp Thu.

Vân Hi sao? Nàng đã biết đây là tên nàng bây giờ. Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trên dưới tất cả đều là uất ức cùng nước mắt hiện ra, "Phu nhân, ngươi lần này nhất định phải làm chủ cho ta!"

Lương phu nhân ngẩn ra, đứng lên, cau mày nói: "Vân Hi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần giữ khoảng cách với ta như vậy, bá mẫu tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu chút uất ức nào!"

Hiển nhiên, là đối với việc Lạc Phượng nói ra hai từ "phu nhân" kia cực kỳ bất mãn.

Nàng quay đầu nhìn về Hạ Đào, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lập tức khoác lên một tầng sương lạnh: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Hạ đào bị sợ đến "bùm" một cái quỳ xuống, nhắm mắt lặp lại một lần nữa kể lại chuyện đã nói ở trong viện.

Sắc mặt của Lương phu nhân lúc này vô cùng khó coi.

Hạ Đào nặng nề dập đầu liên tục nói: "Dù thế nào đi nữa, nô tỳ cũng tuyệt không dám đổ oan cho Đại Thiếu Gia!"

"Tiện nhân kia, ta không cho phép ngươi nói bậy!" Lương Diệp Thu giận đến mặt đỏ bừng, xông lại níu lấy tóc Hạ Đào.

Lạc Phượng nhanh chóng cản lại, cao giọng hét: "Đại Thiếu Gia, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?"

Cả người Lương Diệp Thu run lên, ánh mắt lạnh thấu xương lập tức bắn về hướng Lạc Phượng, trong lúc bất chợt bừng tỉnh: "Ta biết rồi, Lạc Vân Hi, là ngươi, nhất định là ngươi bày ra chuyện này!"

Lạc Vân Hi? Nàng đời này cũng họ Lạc? Lạc Phượng trong lòng lập tức yên ổn hẳn.

Lương Diệp Thu lại tiếp tục giận dữ lên tiếng: "Ngươi cố ý bày ra chuyện này, muốn nhìn chuyện cười của ta có phải hay không! Được, được, Lạc Vân Hi, ngươi nếu làm ra loại chuyện hèn hạ này, cũng muốn cùng ta hủy hôn, ta còn rối rắm cái gì! Ta muốn từ hôn với ngươi!"

Hắn thật sự cực kỳ tức giận, bắt đầu không lựa lời nói, nói chuyện không dùng đến não.

Lạc Phượng ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc lâu nở nụ cười: "Đại Thiếu Gia, ngươi chắc là muốn như vậy sao? Ngươi nói là, ta không muốn thành thân với ngươi, cố ý bày mưu hãm hại ngươi, muốn với ngươi hủy hôn sao?"

Nàng hướng về phía Lương Diệp đi Thu từng bước tới, nụ cười cực kỳ càn rỡ, không hề giống đại gia khuê tú cười không lộ răng giữ hình tượng mà lộ ra nụ cười thật sự của bản thân, trong lòng Lương Diệp Thu run lên, lui về phía sau hai bước.

"Đúng rồi, Đại Thiếu Gia nếu muốn từ hôn với ta, bày ra loại chuyện đang sợ này, may mà ta nhờ có nha hoàn của mình giúp ngăn cản, nếu không, thanh danh của ta đều bị ngươi phá hủy rồi!"

Nàng đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng sắc bén, mỗi một câu nói, liền hướng về trước một bước mà bức ép, có khí thế bức người mạnh mẽ!

"Hiện tại, ngươi lại đổ tội lỗi lên đầu ta, vừa có thể như ý vứt bỏ ta, có thể đẩy toàn bộ sai lầm lên trên người ta, người trong thiên hạ không biết sau đó sẽ hại ta thế nào! Đại Thiếu Gia ngươi thật sự là giỏi tính toán! Không Ngờ, ngươi muốn ép cho ta, một cô gái yếu đuối gặp chuyện không may cuối cùng còn là nhảy sông, ngươi mới bỏ qua!"

Sau lưng Lương Diệp Thu "Phanh" một tiếng đụng phải bức tường, bất tri bất giác, hắn lại lui đến góc phòng, khí lạnh truyền qua lớp áo mỏng manh xâm nhập cơ thể khiến đáy lòng hắn run lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro