Chương 236

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: thu thảo 

Giọng nói quen thuộc truyền đến, cảm thụ được hơi nóng từ miệng và mũi hắn thở ra, Lạc Vân Hi trở mình, nheo con ngươi đánh giá hắn.

Quân Lan Phong ngồi ở mép giường, cúi mặt xuống, cũng chống lại ánh mắt của nàng.

"Hừ, hiện tại mới rảnh mà tới sao?" Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhưng nửa người trên không chịu đựng được, dựa vào trên đùi nam nhân, hai tay tự nhiên để cheo nhau sau đầu.

Quân Lan Phong vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, ôn nhu nói: "Không phải đã tới sao? Thời gian này rất bận, ban ngày không có chút thời gian nào."

Lạc Vân Hi có thể hiểu được, một lát sau, trầm thấp hỏi: "Còn đi không?"

"Không đi." Quân Lan Phong vốn định tới thăm nàng, đợi nàng ngủ liền hồi cung, nhưng chỉ như vậy, sao có thể cam lòng chứ, dứt khoát thoát áo ngoài, sóng vai nằm xuống cùng nàng.

"Ta đêm nay ngủ ở nơi này." Quân Lan Phong ngẫm lại đều cảm thấy rất tốt đẹp, chống đỡ thẳng cánh tay, chậm rãi xoay người.

Lạc Vân Hi không làm hư phong cảnh, chuyển đầu từ chân hắn qua trước ngực, choàng ôm cổ của hắn, lần nữa đổi về tư thế ngủ thoải mái.

Thấy lông mày nữ tử mang buồn ngủ, khóe miệng Quân Lan Phong cong lên nụ cười thỏa mãn, nhẹ ôm vào ngực, không quấy rầy nàng.

Giấc ngủ này ngủ đến cực kỳ ngọt ngào, lúc Lạc Vân Hi mở mắt ra, phát hiện ánh đèn sớm đã tắt, trước giường là ánh sáng của bầu trời.

"Lại ngủ thêm một chút." Gương mặt anh tuấn của nam nhân gần trong gang tấc, trong mắt có cơn buồn ngủ mông lung, trầm thấp lẩm bẩm, đưa tay ôm chặt nàng.

"Ta dường như nghe được âm thanh gì đó." Lạc Vân Hi hạ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói không buồn ngủ chút nào.

"Có ta ở đây." Quân Lan Phong vỗ vỗ lưng của nàng: "Ngủ đi."

Khí tức ấm áp truyền đến, Lạc Vân Hi cảm thấy an lòng gấp bội, "ừ" một tiếng, lần nữa ngủ.

Đợi tỉnh lại lúc, mặt trời đã lên cao, cảm giác bên cạnh lạnh lẽo, nàng sờ một cái, trợn mắt nhìn, Quân Lan Phong đã không còn ở đây.

Lạc Vân Hi vội vã bò dậy.

Nghe thấy động tĩnh bên trong phòng, Xuân Liễu đẩy cửa noại phòng ra, cách bình phong kêu lên: "Tiểu thư, người tỉnh chưa?"

"Ngươi vào đây."

Sau khi Xuân Liễu tiến vào, Lạc Vân Hi không hề né tránh chút nào hỏi nàng ấy chuyện của Quân Lan Phong.

"Vương gia đã đi trước rồi, lúc đó tiểu thư còn ngủ, hắn còn dặn chúng ta đừng quấy nhiễu." Xuân Liễu nói rồi, che miệng lại cười "khanh khách" nói: "May mà Đỗ tiểu thư không có đánh thức người."

"Đỗ tiểu thư đánh thức ta ư?" Lạc Vân Hi hết sức ngạc nhiên hỏi.

"Sáng sớm, Đỗ tiểu thư đến đây."

"Sớm như vậy, nàng ta tới đây làm gì?" Trong giọng Lạc Vân Hi đầy vẻ không vui.

Xuân Liễu nói: "Nàng ta nói không ngủ được, thân mình không lanh lẹ, vừa vặn ghé sang thăm xem người có tỉnh hay không. Chúng ta sợ quấy rầy đến giấc ngủ của người, đã cản chủ tớ các nàng ở ngoài viện, Bạch Chỉ cãi vã vài câu với chúng ta."

Lạc Vân Hi bật cười, nói với Xuân Liễu: "Ngươi xem thử, đây là tiểu thư thế gia lớn lên, tự mình ngủ không được, sáng sớm đi tìm người khác, người khác chưa tỉnh ngủ cũng được, nàng ta còn dung túng nha hoàn của mình làm bậy trong viện của người ta!"

Xuân Liễu mặt lộ vẻ khinh bỉ, bất chợt hạ thấp âm thanh nói: "May mà Trung Sơn Vương đi ra."

"Hắn đi ra ngoài sao?" Lạc Vân Hi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, tiểu thư không biết sao?" Xuân Liễu có chút kỳ quái.

" Đỗ Tình Yên thấy hắn sao?" Lúc ấy, hắn nói câu "có ta ở đây" khiến cho mình triệt để an tâm, cho nên ngủ rất sâu, không ngờ Quân Lan Phong lại đi ra ngoài quan sát.

"Thấy được." Nói đến đây, mặt Xuân Liễu hiện lên đắc ý: "Đỗ tiểu thư nhìn thấy Trung Sơn Vương từ viện chúng ta đi ra, gương mặt đó trắng xóa như trang giấy, không nói gì liền vội vã rời khỏi đây."

"Đúng rồi, nàng ta bây giờ đã chuyển ra khỏi Nhan phủ, về Đỗ phủ." Xuân Liễu bổ sung một câu: "Nhan phủ hiện tại có đại tiểu thư, vị trí của nàng ta mới xấu hổ!"

"Dù cho về Đỗ phủ, thân phận của nàng cùng trước đây cũng bất đồng." Lạc Vân Hi châm chọc nói.

Trước đây, nàng là dòng chính nữ đóng cửa, có ngàn vạn sủng ái trên người, nhưng hiện tại, nàng ta chẳng qua chỉ là nữ nhi của một tội phạm giết người chạy trốn! Không chỉ mang huyết án của Nhan Dung Khuynh trên người, lại sợ tội bỏ trốn, thanh danh đã coi như quét rác.

Đỗ Tình Yên chuyển về Đỗ phủ, động tác thì biết điều, nhưng vẫn sẽ bị người có tâm truyền ra ngoài.

Trong Từ Ninh cung, sau khi thái hậu nghe nói việc này, có chút ngẩn ra, "đùng" một tiếng, lại hung bạo bẻ gãy móng tay nạm bạc tơ ngân trong tay phải mình.

"Thái hậu, nô tỳ đoán, Yên Nhi tiểu thư chắc không phải đối thủ của Lạc tiểu thư." Đại cung nữ ở một bên thấy thế, vội vàng nói ra giải thích ý nghĩ của mình, mang thái hậu từ trong trầm tư kéo ra ngoài.

"Ai gia biết." Giữa lông mày Thái hậu xẹt qua vẻ lạnh lùng: "Nếu như thế, muốn các nàng cũng vô dụng! Đến bước ngoặt sinh tử, ai gia cũng không giúp được gì, kia chính là trở mặt thành thù. Chuyện năm đó, nàng ta cũng nhất định sẽ tìm người vạch trần."

Trong điện trầm mặc, chợt có gió nhẹ lướt qua rèm châu phát ra tiếng vang nhẹ.

Giọng Thái hậu âm trầm phá vỡ yên lặng: "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương."

Nàng ta dừng một chút, ánh mắt hơi trì hoãn, bắn về hướng cung nữ, thấp giọng hỏi: "Việc này giao cho ngươi làm , có thể để ai gia yên tâm không?"

Trong lòng cung nữ "hồi hộp" một tiếng, dĩ nhiên đã hiểu ý tứ thái hậu, tiến lên một bước, buông xuống đầu nói: "Thái hậu yên tâm, việc này giao cho nô tỳ là được!"

Ám sát Nhan Dung Kiều và Đỗ Tình Yên, nói nghe thì dễ!

Một người đang được bảo hộ trong thâm cung Hòa Nguyệt, một người thì được hai nhà Nhan Đỗ nâng ở trong lòng bàn tay, cho dù tình trạng không được như xưa, nhưng muốn đến gần các nàng, cũng chẳng phải một chuyện dễ dàng.

Nhưng cung nữ biết, đáp ứng là lựa chọn duy nhất nàng ta có thể làm.

Cũng không nói là cung nữ sắp xếp chuyện này như thế nào, lại nói ban đêm hôm ấy, bên trong phòng Lạc Vân Hi liền có một vị khách không mời mà đến.

Lạc Vân Hi đang rửa chân, song cửa sổ "kẽo kẹt" một tiếng, một giọng nói thật thấp hô: "Tiểu thư, ta là Tiền nương, ta vào được chứ?"

Lạc Vân Hi không khỏi sững sốt một chút, Tiền nương sao? Nàng ta làm sao lại tìm đến mình, hơn nữa hành tung lại bí mật như vậy?

"Vào đây."

Nghe được trả lời chắc chắn trong phòng, Tiền nương nhảy vào cửa sổ, cài then cửa, một mực cung kính đi đến.

Tiền nương còn y như dĩ vãng, trên mặt tô vẽ son phấn vừa dầy vừa nặng, dưới đèn đuốc, có thể thấy được một tầng dày đặc, sắc mặt tái nhợt không tự nhiên.

"Tiểu thư, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo với người." Tiền nương không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

"Ngươi nói đi."

Tuy không biết chuyện gì, nhưng Tiền nương rời khỏi mình đã lâu lại đột nhiên xông vào Nhan phủ, chắc chắn phải có việc gấp.

"Là như vậy, ta nhận được một khoản buôn bán, đối phương cần chính là đầu Nhan Dung Kiều."

Lạc Vân Hi ngạc nhiên, muốn đầu Nhan Dung Kiều sao?

"Đúng vậy, dựa theo thông lệ, chúng ta không nên điều tra người ra bạc, thế nhưng người này hành tung quỷ dị, cũng không dễ điều tra. Nhưng sự việc dính đến Nhan phủ, mọi người đều nghĩ đến ngài . . . May mà chúng ta bán mạng nhiều năm cho Lục hoàng tử và Nhị hoàng tử như vậy, trong hoàng cung vẫn có đường giây, lấy người cũ tuần tra, đoán được tám,chín không sai biệt lắm, người sai khiến là thái hậu."

Không để ý mặt Lạc Vân Hi đầy khiếp sợ, Tiền nương lại nhanh chóng bổ sung nói: "Bọn hắn không chỉ muốn mạng Nhan Dung Kiều, còn có mạng Đỗ Tình Yên nữa, chẳng qua hai người này không dễ đến gần, đối phương cầm mấy vạn hoàng kim muốn cả tổ chức chúng ta bán mạng cho nàng ta, trong khoảng thời gian này càng không cho phép nhận bất kỳ nhiệm vụ gì khác."

"Thật là bạo tay!" Trong lòng Lạc Vân Hi kinh sợ, sao lại là thái hậu?

Thái hậu đối với Nhan Dung Kiều làm sao nàng không biết được, nhưng nàng ta đối với Đỗ Tình Yên chính là một tấm lòng thành đó!

Mỗi lúc gặp mặt thái hậu, nàng ta chẳng phải cười híp mắt kêu "Yên nhi"? Còn muốn để người nàng ta yêu thương nhất là Quân Lan Phong cưới Yên nhi, nói cõi đời này chỉ có Yên nhi mới có thể xứng với hắn, thế nào lại là nàng ta muốn mạng Đỗ Tình Yên chứ?

Tiền nương không nói, cúi đầu đứng một bên.

Lạc Vân Hi nhớ tới cái gì, trên mặt xẹt qua một chút hoài nghi, hỏi nàng ta: "Các ngươi hiện tại lại làm tổ chức sát thủ sao?"

Nét mặt già nua của Tiền nương đỏ ửng, thấp giọng nói: "Đại ân đại đức của tiểu thư, người  đại viện chúng ta đều ghi nhớ trong lòng. Không lường được việc rời đi này, dĩ nhiên không biết làm thế nào, không biết nên làm gì, cho nên những người sắp rời khỏi Thần lâu kia đều ở cùng với nhau, lại làm nghề cũ. Chỉ là lần này, chúng ta làm việc vì mình."

"Là làm việc vì mình, nhưng lợi ích của vạn lượng hoàng kim, ngươi làm sao bỏ được?" Lạc Vân Hi không tin hỏi.

"Chuyện liên quan tới tiểu thư, chúng ta nhất trí yêu cầu để ngài định đoạt!" Mặt Tiền nương đầy nghiêm nghị, hai đầu gối liền gập, quỳ xuống: "Tuy tiểu thư nói qua sau này là người dưng, nhưng ân đức của ngài đối với chúng ta chẳng phải vì một câu nói là có thể xóa được, đây là chuyện để trong lòng suốt cả cuộc đời!"

Lạc Vân Hi đánh giá nàng ta nửa ngày, mới không nhanh không chậm nói: "Đứng lên đi!"

"Chuyện này nên xử lý như thế nào ạ?" Tiền nương lại gần nhẹ giọng hỏi.

"Đánh rắn động cỏ." Lạc Vân Hi thấy nàng ta hỏi, cũng không khách khí với nàng ta, phun ra một câu.

Tiền nương lập tức hiểu, sắc mặt tung tăng: "Vâng!"

"Ngươi đã hiểu sao?" Lạc Vân Hi liếc nàng ta một cái.

"Đã hiểu, cùng tiểu thư hợp tác nhiều năm như vậy, một biểu tình của tiểu thư, thuộc hạ cũng có thể đoán được ý của người." Tiếng nói của Tiền nương chứa đầy kiêu ngạo.

"Được, đi đi."

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói.

Kế đánh rắn động cỏ này, đánh ai đều không quan trọng, quan trọng chính là làm ai sợ, sợ tất nhiên là Nhan Dung Kiều.

Nếu nàng ta biết thái hậu phái người tới ám sát mình, thì sẽ làm ra chuyện gì chứ?

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lạc Vân Hi nhếch lên một nụ cười lạnh. Chắc chắn sẽ có chuyện tốt rồi, chó cắn chó, ngược lại là một màn kịch vui.

Những ngày sau đó, Lạc Vân Hi liền chờ Tiền nương tới bẩm động tĩnh ở Hòa Nguyệt quốc bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro