Chương 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: thu thảo 

Bạch Chỉ kích động chạy tới, lại bị một cánh tay cứng cáp ngăn cản, ánh mắt rét căm căm của Vô Tràng bắn tới, Bạch Chỉ không khỏi ớn lạnh cả người.

Ánh mắt nam nhân này thật hung dữ, ngay cả chủ tử bình thường cũng không nhất định sẽ có loại ánh mắt này.

Thị vệ kia bị Vô Tràng điểm huyệt đạo nằm trên mặt đất, không hề có khí lực nhúc nhích, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Lạc Vân Hi gật đầu với Vô Tràng: "Làm tốt lắm, thả thế là xong rồi, ngươi hãy ra bên ngoài chờ xem."

Ý tứ chính là, để tránh viện của Đỗ Tình Yên còn có thể để thêm nhiều người hơn đi báo tin.

Vô Tràng hiểu ý, đáp một tiếng, tựa như tia chớp rời khỏi đó.

Lạc Vân Hi lý cũng không để ý Bạch Chỉ, liền cất bước về hướng chủ phòng của Đỗ Tình Yên.

Bạch Chỉ vội vàng tìm mấy thị vệ đến, để cho bọn hắn mang tên thị vệ bị khống chế này xuống, mình thì bước nhanh hơn đuổi theo Lạc Vân Hi.

Cửa phòng mở ra, Lạc Vân Hi chậm rãi đánh giá bốn phía.

Gian phòng rất lớn, giữa gian phòng có bình phong khắc hoa bằng vàng, một bàn một ghế dựa, một tủ, đều cực kỳ tinh xảo.

Đương nhiên, gian phòng bây giờ Lạc Vân Hi ở trang trí tuyệt đối không kém chút nào so với gian phòng này. Thế nhưng từ trong này cũng có thể nhìn ra, Đỗ Tình Yên ở Nhan phủ rất được sủng ái.

"Là Hi nhi sao?" Giọng nói suy yếu từ sau bình phong truyền đến, Đỗ Tình Yên được hai nha hoàn nâng đỡ, khoác lên mình một cái áo lụa mỏng thêu hoa màu xanh đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.

"Thân thể Đỗ tiểu thư khỏe chút nào chưa?" Lạc Vân Hi hỏi.

"Gọi là Đỗ tiểu thư gì chứ, chúng ta không xa lạ như vậy, ngươi và ta vốn là tỷ muội, ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta một tiếng tỷ tỷ thôi." Khóe miệng Đỗ Tình Yên nhếch một nụ cười vô lực.

Lạc Vân Hi không phản bác, nói tiếp: "Để ta bắt mạch cho ngươi."

Vừa nói câu này, Bạch Chỉ đã vọt vào, miệng còn la hét: "Tiểu thư, nàng bắt thị vệ đi báo tin trở lại rồi!"

"Làm gì mà làm lớn chuyện lên vậy?" Đỗ Tình Yên không vui quát.

Mặt Bạch Chỉ đầy ủy khuất, lần nữa nói: "Vừa rồi lúc ngài hôn mê, nô tỳ để một thị vệ đi tìm quốc công gia, cũng không ngờ được bị Lạc tiểu thư bảo ám vệ bắt trở về, nàng đây là nhất quyết không để cho chúng ta đi cầu cứu sao?"

Bạch Chỉ khá không phục, càng nói đến phía sau giọng càng lớn.

Sắc mặt Đỗ Tình Yên khẽ biến, nhìn về phía Lạc Vân Hi, nhẹ giọng nói: "Hi nhi, tên thị vệ kia chính là ngươi cho người mang về sao?"

Nàng ta hỏi rất là uyển chuyển, nhưng Lạc Vân Hi lại thoải mái cười nói: "Là ta."

Hai gò tái nhợt má của Đỗ Tình Yên lập tức có một vệt ửng hồng, dó là do tức giận mà thành.

"Tại sao?" Bề ngoài nàng ta ở cực kỳ bình tĩnh hỏi.

Giọng Lạc Vân Hi từ lúc bắt đầu đến giờ đều chưa hề biến hóa quá nhiều: "Ngoại công đang vào cung, nếu như không có chuyện gì gấp, nhất định là không thể tới trễ hoặc rời cung!"

"Nhưng tiểu thư của chúng ta vừa rồi hôn mê bất tỉnh, này lẽ nào không phải việc gấp?" Mặt Bạch Chỉ đầy bất mãn, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

Ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lẽo như rắn cuốn lấy nàng ta, ngôn từ đặc biệt sắc bén: "Vậy ngươi sao không tìm ta? Các ngươi quên rồi sao? Ta chính là Cửu Vân đệ tử của thần y vang danh thiên hạ, có ta ở đây, cần gì kêu nữa đại phu! Lẽ nào các ngươi không tin tưởng y thuật của ta?"

Lúc ấy trong viện thật sự có người nhắc tới đi tìm đại tiểu thư, nhưng bị Bạch Chỉ phản bác lại. Bạch Chỉ bĩu môi nói : "Chúng ta không muốn phiền phức thần y!"

"Phải không? Người đến bước ngoặt sinh tử còn có bản năng, tiểu thư nhà các ngươi bất tỉnh, ngươi còn nghĩ không muốn phiền phức, không mời thần y tới cứu mạng nàng ta sao? Hay là nói, ngươi rất chắc chắn Đỗ tỷ tỷ hôn mê không phải việc gì lớn sao?" Lạc Vân Hi châm biếm cười một tiếng: "Đã không phải chuyện gì lớn, ngươi cần gì phải đi quấy rầy ông ngoại!"

Bạch Chỉ bị nàng nói xong không thể nói thêm gì, tức giận đến đôi mắt trợn tròn, cũng không để ý lễ nghi tôn ti, trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi.

Sắc mặt Đỗ Tình Yên rốt cục chịu không được nữa, giọng của nàng ta phai nhạt vài phần, nói: "Hi nhi, cám ơn ngươi chạy tới đây một chuyến, chẳng qua ta tìm ông ngoại cũng chẳng phải chỉ vì chuyện này, còn có chuyện khác quan trọng hơn."

Nàng nói xong, sai một tên thị vệ ngoài cửa, muốn hắn tiến cung.

"Đỗ tỷ tỷ, ngươi vẫn là nằm lại trên giường thôi. Trạng thái thân thể ngươi bây giờ cũng đã không thể suy nghĩ về nhiều vấn đề."

"Ta muốn gặp ngoại công." Đỗ Tình Yên thâm sâu liếc mắt nhìn nàng một cái.

Lạc Vân Hi bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt không có bất luận nhiệt độ gì, kêu lên: "Người đâu, đỡ Đỗ tỷ tỷ đi nghỉ ngơi!"

"Ngươi làm cái gì vậy?" Giọng Đỗ Tình Yên cũng có chút khiếp sợ.

Lạc Vân Hi nhìn nàng, bờ môi hồng nhuận lúc này mới kéo ra một đạo nụ cười quái dị: "Thân thể Đỗ tỷ tỷ là quan trọng, ông ngoại và cữu cữu đều không ở nhà, cái nhà này, đương nhiên là do ta quản rồi. Nếu như thân thể ngươi xảy ra điều gì, ta cũng không đảm đương nổi!"

Lạc Vân Hi phân phó một tiếng, ngoài sân có nhiều người đi vào, hai người trong đó là ma ma thân thể cường tráng, nhìn đã biết chẳng phải dễ đối phó.

"Đỗ tiểu thư, mời về giường nằm! Nếu như không thoải mái, chúng ta đi gọi mấy đại phu đến."

Sau khi Lạc Vân Hi đến viện của Đỗ Tình Yên, đại phu được mời tới cũng lặng lẽ thối lui.

Đỗ Tình Yên đã thấy các nàng, mấy người này ngày thường cũng là người hầu thành thật trong viện của Đỗ Tình Yên, tuy nàng ta không quá quen thuộc, nhưng cũng không ngờ nói trở mặt liền trở mặt, lại còn bắt đầu ép buộc nàng!

"Các ngươi đều muốn tạo phản sao? Cút ngay!" Bạch Chỉ dùng thân thể che ở trước mặt Đỗ Tình Yên, đôi mắt phun lửa giận.

"Ta không cần ngủ. " Đỗ Tình Yên xuyên qua vai Bạch Chỉ, ánh mắt nhìn dung mạo Lạc Vân Hi rốt cục cũng có vẻ tức giận .

Đối với hành vi trực tiếp khiêu khích như vậy của Lạc Vân Hi, từ đáy lòng Đỗ Tình Yên phát sinh chống cự.

"Đỗ tỷ tỷ, ngươi không ngủ, nếu xảy ra chuyện bất trắc, sao ta có thể bàn giao với ngoại công chứ?" Trước kia Lạc Vân Hi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ có điều Đỗ Tình Yên thường xuyên ngất thật sự là khiến người ta hoài nghi.

Thân thể của nàng ta vì bệnh lâu mà trở nên suy yếu, ngất cũng không đáng nghi, nhưng nhiều lần như vậy, đứng là khó làm cho người ta tin.

Mà nàng cứ đến, Đỗ Tình Yên lại tỉnh rồi, đây cũng là quá trùng hợp đi!

Đỗ Tình Yên muốn nói cái gì, hai ma ma dáng người cường tráng kia đã đi lên phía trước, kêu lên: "Đỗ tiểu thư!"

Đỗ Tình Yên vùng lên, hô từng chữ về phía ngoài cửa: "Người đâu, ta muốn yên tĩnh một chút!"

Viện của Đỗ Tình Yên có không ít ám vệ, mục đích cũng là để bảo vệ Đỗ Tình Yên, cho nên Đỗ Tình Yên nói một tiếng này, nhất định sẽ có thể gọi người tới.

Lạc Vân Hi cũng không nhúc nhích, chỉ là khóe miệng kéo nhẹ, tiếp tục nói: "Đỗ tỷ tỷ, nếu như ngươi không ngủ cũng không có chuyện gì, vậy thì nên ngất đi thôi."

Đỗ Tình Yên đợi nửa buổi cũng không thấy có người vào đây, lòng nổi nghi ngờ, không khỏi bước về sau vài bước, cảnh giác nhìn Lạc Vân Hi, giọng trầm xuống hỏi: "Ngươi đến cùng muốn làm gì? Người bên ngoài cũng là ngươi sai bảo phải không?"

Lạc Vân Hi thản nhiên nhìn nàng ta, nói: "Ta cũng không muốn làm gì, chỉ muốn để ngươi nghỉ ngơi thật tốt."

"Ta không tin!" Đỗ Tình Yên một mực phủ quyết.

"Có tin hay không là tùy ngươi."

"Lạc tiểu thư, ngươi hơi quá đáng rồi đó!" Bạch Chỉ thật cẩn thận bảo vệ Đỗ Tình Yên, lớn tiếng chất vấn.

Cổ họng của nàng ta đã có chút khàn.

Lạc Vân Hi cười nhạt một tiếng, không chút phật lòng, nói: "Trái ngược với quá đáng mà nói, ta càng tin tưởng an toàn hơn."

Nàng nói rồi lượn lờ về hướng cửa phòng, đến chỗ cánh cửa liền ngừng lại, quay đầu lại, hơi mở miệng: "Bạch Chỉ, ta bây giờ là đại tiểu thư con vợ cả của Nhan phủ, có mấy lời tiểu thư ngươi nói thì không quan trọng, nhưng ngươi cần phải để ý thân phận của ngươi, tuyệt không có lần sau!"

Bạch Chỉ gắt gao cắn môi, sắc mặt nhưng so với vừa rồi càng tái nhợt hơn.

"Tiểu thư." Trong lúc đi nhanh tại đường mòn, Xuân Liễu ở phía sau nhẹ giọng kêu nàng.

"Hửm?"

"Cứ buông tha các nàng như vậy sao?" Bạch Chỉ chẳng phải đồ tốt, thậm chí ngay trước mặt Đỗ Tình Yên cũng như vậy, đủ thấy là được Đỗ Tình Yên ngầm đồng ý.

Lạc Vân Hi không nhịn được nhìn nàng ấy một cái, cười nói: "Đỗ Tình Yên cũng không có làm sai cái gì, bằng vào kích động không thể thực hiện được chuyện gì nữa, vừa rồi ta nói với ngươi, không phải tranh luận với người khác, quên rồi sao?"

Xuân Liễu sửng sốt, trên mặt có chút trầm tư, lập tức rùng mình, mày nàng ấy buông ra, lui xuống.

Từ Ninh cung, trong một mảnh im lặng, thái hậu ngồi trong góc, hai bên là hai tấm rèm bằng vải thật dầy, trước phượng ỷ buông màn châu lụa mỏng, bóng người kia càng mông lung mịt mờ.

"Cái gì? Đỗ Học Sĩ và Nhan Dung Kiều ly hôn? Nhan phủ cũng đuổi nàng ra khỏi gia tộc ư?" Một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên vén màn châu lụa mỏng lên, lộ ra gương mặt thái hậu thoa son phấn kĩ càng, kinh nghi bất định hỏi.

Cung nữ cẩn thận đáp: "Từ ngoài truyền đến tin tức chính là như vậy, hẳn là không phải giả rồi."

Sau khi cung nói xong lại lập tức rơi vào trầm tư.

"Vậy Đỗ Tình Yên thì sao?" Một chút thời gian sau, nàng ta hỏi.

"Mấy hôm nay Đỗ tiểu thư ở tại quốc công phủ, vẫn chưa truyền ra tin tức gì."

Mày liễu của thái hậu gắt gao nhíu đến cùng một nơi, không khỏi đứng lên, đi xuống dưới, đi tới đi lui trong chủ điện, giọng nói có chút hơi gấp gáp: "Đi thăm dò xem!"

Nếu như thật sự phát triển theo một cái hướng khác, vậy nàng ta không thể không áp dụng động tác khác.

"Vâng." Cung nữ lui ra.

Cùng ngày, Nhan Quốc Công cho tới khi chạng vạng mới chạy về phủ, Đỗ Tình Yên vẫn còn giữ được bình tĩnh, dĩ nhiên không tiết lộ có một nửa phần chuyện phát sinh hôm nay với Công Nhan Quốc, nhưng lại khiến trong nội tâm Lạc Vân Hi cảnh giác độ cao hơn.

Càng là có thể chịu đựng, thì bạo phát càng lớn. Người nói thẳng nàng cũng không sợ, sợ nhất chính là trầm mặc không nói. Đỗ Tình Yên hiển nhiên thuộc về người sau.

Dùng bữa tối xong, Lạc Vân Hi cảm thấy hơi mệt, liền dựa vào trên gối xanh nhạt ở tháp quý phi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mông lung, mơ hồ có tiếng bước chân tới gần, nàng mở mắt buồn ngủ, đã nghe ra người đến là ai, đầu cũng lười quay, miễn cưỡng rên rỉ một tiếng.

"Ngủ sớm như vậy sao?" Quân Lan Phong ngồi vào sau lưng nàng, có chút buồn bực hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro