Chương 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edior: thu thảo 

Thư phòng của Nhan phủ.

Giữa trưa mặt trời chói chang chiếu vào mái ngói xanh đang vểnh lên, bốc ra sóng nước trong veo, thời tiết vô cùng khô nóng.

Xuân Liễu che nắng bằng cây dù, giúp Lạc Vân Hi ngăn lại ánh nắng chói chang, hai người mới vừa đi đến trước cửa thư phòng, đã nghe được phòng trong truyền đến tiếng nói có chút kích động của Đỗ Học Sĩ: "Nàng ném đi không chỉ là mặt mũi của Đỗ phủ ta, mà là cả mặt mũi của Nhan phủ!"

Lòng nàng hơi động đậy, cũng không lập tức đi vào.

Thị nữ và gã sai vặt hai bên nhìn thấy nàng đến, cũng đều chỉ cúi đầu xuống lui lại, vẫn chưa tiến lên ngăn cản.

Giọng nói của Nhan Quốc Công cũng có chút thay đổi: "Ngươi cho rằng bổn quốc công lo lắng cho Nhan Dung Kiều sao? Nàng ta dám duỗi tay về hướng Dung khuynh, thì nàng ta đã không phải con gái của ta rồi! Ta cũng chưa từng nuôi nữ nhi độc ác như vậy!"

"Vậy ngươi . . . " Đỗ Học Sĩ có chút chần chờ.

"Ai?" Giọng Nhan Quốc Công bỗng nhiên nâng lên bóng dáng thoáng một cái, đã xuất hiện ở trước cửa phòng.

"Ông ngoại, là ta." Lạc Vân Hi cười với hắn, khẽ nâng váy dài màu hồng cánh sen, muốn hành lễ, lại bị Nhan Quốc Công đỡ lấy.

"Không có người ngoài, những thứ lễ nghi kia đều không cần làm."

Lạc Vân Hi ngoan ngoãn gật đầu.

"Tới bái kiến Đỗ thúc thúc ngươi thôi." Nhan Quốc Công gọi nàng vào nhà, một tay nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đỗ Học Sĩ nhìn thấy Lạc Vân Hi, thẳng cổ đỏ mặt đứng lên, ánh mắt hừng hực mà thâm trầm tập trung nhìn nàng, thì thào nói: "Ta dường như lại thấy được Dung Khuynh."

Lạc Vân Hi tiến lên hành lễ.

Đỗ Học Sĩ nhanh tay đến đỡ, đương nhiên Lạc Vân Hi sẽ không để hắn đụng tới mình, rất có kỹ xảo tránh né, vội vã lui trở về phía sau Nhan Quốc Công.

Nhan Quốc Công thấy Đỗ Học Sĩ có chút mất hồn mất vía, liền mở miệng nói: "Lo lắng của ta là Yên nhi! Nó tốt xấu gì cũng là cháu ngoại của ta và là cháu của Đỗ gia, ngươi bỏ Nhan Dung Kiều, chắc chắn sẽ lại nạp chính thê, thân phận Yên nhi lúc đó sẽ lúng ta lúng túng!"

Đỗ Học Sĩ lúc này mới thu hồi tầm mắt, giọng kiên định nói: "Ta sẽ không nạp chính thê nữa! Trong lòng ta, người cùng ta có hôn ước không phải Nhan Dung Kiều, mà là Dung Khuynh!"

Việc này coi như không trở thành sự thật, nhưng cứ nghĩ tới, cũng là sự tự hào trong lòng Đỗ Học Sĩ. Ít nhất, hắn từng và nàng từng có việc hôn nhân không phải sao?

Nhan Quốc Công thấy thái độ của hắn cực kỳ kiên định, lập tức đồng ý: "Được, vậy thì cùng cách! Bổn quốc công cũng phải phát thông cáo, đuổi ác nữ này ra khỏi nhà!"

Môi mỏng của Lạc Vân Hi khẽ mím, xem ra, nàng tìm người tung ra những lời đồn đãi kia đã có hiệu quả không hề nhỏ! Quả nhiên, lời người đáng sợ, lực lượng của lời đồn đúng là rất cường đại.

Chỉ là, đuổi Nhan Dung Kiều ra khỏi Nhan phủ, cái đó sao có thể là mục tiêu cuối cùng nàng muốn chứ?

Nàng muốn, là Nhan Dung Kiều thân bại danh liệt, sống không bằng chết!

Mà Nhan Dung Kiều bây giờ dựa vào Nguyệt Quân Hoa, còn chưa tới thời khắc thê thảm không chỗ nương tựa!

Nàng còn có hi vọng, chính là Đỗ Tình Yên.

Lạc Vân Hi nghĩ đến cái tên này, mắt phượng bản năng híp lại.

Lần đó, nàng tới Nhan phủ phụng dưỡng thái hậu, nàng ta tóm chặt lấy mình, suýt nữa thích khách đã bắn trúng hai người, mà nàng lại bất ngờ phát hiện mặc nhuyễn vị giáp Đỗ Tình Yên trên người, nàng ta sớm đã có phòng ngừa.

Lần đó, nàng cùng Quân Lan Phong tới chủ viện của Nhan Quốc Công trộm lại thiên phách hàn châm, Đỗ Tình Yên rõ ràng không nên ở trong phủ nhưng lại xuất hiện thần tốc như vậy, hơn nữa trong viện còn có rất nhiều thị vệ ẩn nấp.

Lần đó, Đỗ Tình Yên mượn danh Đoan Mộc Ly triệu kiến nàng, để nàng thấy cảnh tượng Quân Lan Phong ở cùng một chỗ với nàng ta ở lầu các của cấm cung.

Nếu như nói một lần vẫn là suy đoán, vậy ba lần chắc chắn là khẳng định.

Đỗ Tình Yên, nàng ta là nữ nhân không đơn giản, là nữ nhân không hề giống Lạc Phi Dĩnh. Đối với Lạc Phi Dĩnh, nàng còn có thể không để ý tới, nhưng với Đỗ Tình Yên, lại như có cái chuôi rơi vào tay nàng, phải không chết là không thôi.

Chỉ là, nàng ta ở trong lòng ngoại công, cữu cữu, thậm chí là Quân Lan Phong, Đoan Mộc Ly hoặc là người khác, hoàn toàn là thuần khiết không tỳ vết, mình làm hỏng hôn ước của nàng ta lại là sự thật, tuy đây là tình thế bức bách, nàng cũng không cách nào nắm bắt trong lòng bàn tay, nhưng sâu trong đáy lòng thật sự có chút thẹn với nàng ta.

"Hi nha đầu, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Đầy người nàng, giọng Nhan Quốc Công bỗng nhiên vang lên.

Lạc Vân Hi "xoạt" một cái mở mắt ra, mới phát hiện mình đang dựa lưng vào ghế Thái sư mà trầm tâm tư không để ý xung quanh, gò má không khỏi hơi hồng lên, chú ý nhìn về phía xung quanh, Đỗ Học Sĩ đã không còn ở đây.

"Không suy nghĩ gì, ông ngoại thật sự đuổi Nhan Dung Kiều ra ngoài sao?"

Sắc mặt Nhan Quốc Công hơi trầm, giọng lạnh xuống: "Nàng ta dám mua hung giết Dung Khuynh, còn là Quân Đoàn Khô Lâu chưa dồn người ta vào chỗ chết thì không thôi, sao ta có thể tha cho nàng ta! Đâu chỉ đuổi nàng ta ra ngoài, ta còn phải khiến nàng ta lấy mạng đền mạng!"

Trong lòng Lạc Vân Hi cả kinh.

"Việc này không gấp, bây giờ còn có chút chuyện khó giải quyết." Ánh mắt Nhan Quốc Công âm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Quốc công gia, nên tiến cung vấn an bệ hạ." Nhan quản gia lặng yên không một tiếng động đứng dưới cửa sổ, nhẹ giọng nhắc nhở.

Nhan Quốc Công chân trước mới vừa đi, một ma ma trung niên đã vội vã chạy đến trong sân của Lạc Vân Hi, kêu lên: "Đại tiểu thư, không tốt rồi!"

Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, nói: "Về sau, kêu ta Tam tiểu thư là được."

Đại tiểu thư ư? Không tiện, nàng nghe không quen, danh xưng này đã bị Lạc Phi Dĩnh làm bẩn rồi.

Lúc này ma ma đổi giọng, vội vàng nói: "Tam tiểu thư, Yên Nhi tiểu thư ngất đi rồi!"

"A?" Trong cái sân khác nha hoàn cũng không khỏi kêu thất thanh.

"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vân Hi không nhanh không chậm mà hỏi. Ma ma này là người Đỗ trong viện Tình Yên, chẳng qua là người mình sắp xếp vào, dù sao, mặc dù cũng không muốn có thù với Đỗ Tình Yên, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Ma ma kia nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi Đỗ đại nhân tới, đã xem qua Đỗ tiểu thư, không biết nói cái gì, Đỗ tiểu thư liền khóc lên, lôi kéo với hắn, Đỗ đại nhân muốn tiến cung nàng ta cũng không thả tay, đành phải lệnh cho chúng ta chăm sóc tốt cho nàng ta. Nào biết được Đỗ đại nhân vừa đi, nàng ta liền ngất xỉu, Bạch Chỉ đã gọi thị vệ trong phủ đuổi theo quốc công gia!"

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, đứng lên, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Ngươi về trước đi. Vô Tràng, đi gọi thị vệ kia trở lại! Xuân Liễu, cùng ta đến chỗ Đỗ Tình Yên."

Ma ma đã nắm được lời của nàng, đi nhanh như một làn khói.

Tốc độ của Lạc Vân Hi rất nhanh, nàng mới vừa tới viện của Đỗ Tình Yên, tiểu nha đầu báo tin đã bước chân vội vàng đi tới chính phòng.

Không lâu lắm, cánh cửa làm từ gỗ lim đỏ thắm mở ra từ bên trong, Bạch Chỉ vội vã đi ra ngoài, nghênh đón ở ngoài sân.

"Lạc tiểu thư!" Bạch Chỉ trông thấy Lạc Vân Hi, trong mắt hiện lên một tia không đáng và tức giận, lễ nghi cũng không làm, dáng vẻ nóng nảy nhìn quanh: "Tiểu thư của chúng ta vừa rồi hôn mê bất tỉnh, lúc này mới tỉnh lại, nô tỳ lo lắng gần chết!"

Sắc mặt Xuân Liễu hơi trầm xuống.

Từ khi vào quốc công phủ, nha đầu trong phủ không phải đều gọi "Đại tiểu thư" sao, "Đại tiểu thư" là để kêu tiểu thư nhà mình, coi như là vài người thân cận, được phân phó, chỉ gọi "Tiểu thư", hoặc là "Tam tiểu thư", nhưng cũng không gọi "Lạc tiểu thư"!

Bạch Chỉ này, là không thừa nhận địa vị của tiểu thư ở Nhan phủ sao?

Tuy tính cách Lạc Vân Hi thay đổi khiến nàng ấy cũng khiếp sợ, nhưng sự thật chính là như thế, không phục cũng không có biện pháp.

Nàng đang định lên tiếng cảnh cáo Bạch Chỉ, sắc mặt Lạc Vân Hi bỗng nhiên trầm xuống, quát lên: "Nhìn thấy chủ tử, không biết hành lễ sao?"

Bạch Chỉ sửng sờ, ánh mắt chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Lạc Vân Hi, chẳng biết vì sao, trong cơ thể tuôn ra một luồng hơi lạnh, lập tức cúi đầu, hốt hoảng quỳ gối, nói: "Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư, liền quên."

Nhưng trong lòng lại thầm thì, con người ấy, đúng là thay đổi nhanh!

Lúc trước nhìn thấy tiểu thư, lại không uy phong như vậy, mới làm tiểu thư Nhan phủ mấy ngày, đã tạo uy thế như vậy!

Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, nàng sao có thể không nhìn ra nha đầu này đang có ý khiêu khích, cho nên mới lấy ra loại khí thế này.

"Đứng lên đi." Nàng nhàn nhạt dặn dò.

Bạch Chỉ nhịn tức giận nói: "Thân mình tiểu thư nhà chúng ta đang khó chịu, Lạc tiểu thư có thể thuận tiện xem cho nàng ấy không?"

Lúc này Xuân Liễu không nhịn được, tiến lên một bước, ngẩng đầu nói: "Cái gì Lạc tiểu thư! Tiểu thư nhà chúng ta bây giờ là đại tiểu thư của Nhan phủ đàng hoàng, thân ngươi là người của Nhan phủ, mong ngươi kêu Nhan tiểu thư!"

Ngay cả một nha hoàn thường ngày mình xem thường nhất cũng bò lên trên đầu, hai gò má Bạch Chỉ sung huyết đỏ bừng, nghĩ đến tiểu thư trong phòng ở sau lưng, lập tức ưỡn thẳng lưng, nói: "Nhan tiểu thư vốn họ Lạc, ta kêu một tiếng Lạc tiểu thư có lỗi sao?"

"Ngươi căn bản chính là không để tiểu thư chúng ta trong mắt!" Xuân Liễu tức giận nói.

"Ta đâu có đối xử không tốt với Lạc tiểu thư?" Bạch Chỉ hỏi ngược lại: "Nếu như ngươi nói chuyện hành lễ vừa rồi, thì là ta lo lắng cho tiểu thư, hồ đồ thôi!"

"Xuân Liễu." Lạc Vân Hi quát Xuân Liễu sắp nói ra tiếng dừng lại, thản nhiên nói: "Ngươi là đại nha đầu bên cạnh ta, cũng là người đứng đầu trong tất cả nha đầu của Nhan phủ, sao có thể cùng nha đầu khác tranh luận không ngớt như vậy, như vậy còn gì là uy nghiêm của ngươi chứ?"

Bạch Chỉ vừa nghe lời này, sắc mặt liền trắng.

Chủ phòng của Nhan phủ vốn dĩ không có tiểu thư, Đỗ Tình Yên thân là cháu ngoại, ngược lại vô cùng thân với Nhan gia, hoàn toàn có thể gọi là tiểu thư Nhan gia, hơn mười năm qua, địa vị ở Nhan gia được tôn sùng, Bạch Chỉ nàng cũng nước lên thì thuyền lên, có thể nói thủ lĩnh trong đám thị nữ tại hai nhà Đỗ Nhan.

Nhưng Lạc Vân Hi trước mặt mọi người nâng Xuân Liễu lên là nha đầu đứng đầu Nhan phủ, còn muốn Xuân Liễu không cùng cái "cái nha đầu khác" này tranh luận, đấy chính là nâng Xuân Liễu, không phải là trước mặt mọi người làm thấp đi nàng ta sao?

"Đứng đầu thì không chắc chứ? Tiểu thư nhà chúng ta tuy thân phận không bì kịp Lạc tiểu thư, nhưng rốt cuộc cũng là cháu gái quốc công gia thương yêu nâng ở lòng bàn tay, các ngươi có thể lướt qua nàng ấy được không?" Bạch Chỉ cưỡng chế tức giận nói.

Lạc Vân Hi cũng không có hứng thú cùng một con chó săn sủa, đang chuẩn bị vào nhà xem xét Đỗ Tình Yên, Vô Tràng liền xách một người dùng khinh công bay tới rơi vào cách mấy người không xa, cung kính mà kêu lên: "Tiểu thư, Đoạn đã đến!"

Bạch Chỉ nhìn về hướng trên tay hắn, giật nảy mình, kêu lên: "Sao ngươi bắt hắn, hắn đang đi báo tin cho quốc công gia đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro