Chương 14: Tâm lý không có chắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khăn lạc hồng ở chỗ Tần vương?

Lão ma ma hít ngụm khí lạnh, không thể tin nổi mà nhìn về hướng Tần vương.

Đùa gì thế này?

Không biết tối hôm qua Tần vương trở lại lúc nào thế nhưng ngài ấy không đuổi nữ nhân này ra khỏi Phù Dung viện đã là chuyện đáng kinh ngạc, giờ đây cùng với nàng ta đi ra ngoài, có lẽ vì đối phó với chuyện vấn an trong cung.

Làm sao ngài ấy có thể phát sinh chuyện gì với nữ nhân này được. Hơn nữa còn tự mình giữ khăn lạc hồng?

Nhất định là nữ nhân này nói dối. Thế nhưng sao nàng ta dám bịa chuyện như thế trước mặt Tần vương? Nàng ta muốn chết sao?

Lão ma ma lòng rối như tơ vò, muốn hỏi lại không dám hỏi nhiều, run sợ chờ phản ứng của Tần vương.

Ai ngờ Long Phi Dạ chỉ để lại hai chữ "chờ đó" rồi bước về viện.

Đây là muốn tự mình đi lấy sao?

Lão ma ma không thể tin được mà che miệng, không nhịn được mà nhìn về phía Mộ Dung Uyển Như đang trốn. Hàn Vân Tịch hiếu kỳ nhìn theo nhưng không thấy gì.

"Ngươi..."

Lão ma ma vô cùng mất bình tĩnh.

Bà ta vốn không nên phản ứng như vậy, làm như bọn họ là gian phu dâm phụ không bằng.

Hàn Vân Tịch liếc nhìn, dựa vào cửa rào chờ. Thật ra trong lòng nàng cũng không chắc chắn, trời mới biết Long Phi Dạ lấy khăn lạc hồng có máu hay không đây.

Hôm qua nàng chỉ mới nghĩ đến sẽ khiến hắn đi cùng mình để vấn an, còn chưa nghĩ đến cửa ải này. Nếu như không có khăn lạc hồng thì cho dù hắn có đi vấn an cùng nàng cũng không có ý nghĩa gì.

Vật kia mới thật sự chứng minh hắn đã thật sự thừa nhận nàng.

Mặc dù biết rất rõ ràng là không thể nào xảy ra, nàng cũng khó mà nói những lời nói dối này, thế nhưng Hàn Vân Tịch vẫn có một chút trông mong, dù sao nàng rốt cuộc đã gả cho hắn.

Long Phi Dạ, ta và ngươi thành thân vốn vì hoàng mệnh, không phải do ta cưỡng cầu, ngươi nếu muốn chống lại hoàng mệnh cũng đừng đem tất cả áp lực cho ta gánh chứ!

Hàn Vân Tịch rũ mắt, dựa vào bên tường yên lặng chờ đợi. Lão ma ma lòng như lửa đốt, đi tới đi lui, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng mấy lần, làm như nàng là quái vật không bằng.

Rốt cuộc Long Phi Dạ đã trở lại, thế nhưng hai tay của hắn lại trống không.

Vậy là hắn đã đưa ra quyết định nên không cần làm cái gì sao? Hàn Vân Tịch cố gắng phớt lờ chua xót trong lòng mà cười cười, không hỏi cái gì.

"Điện hạ... khăn đâu?" Lão ma ma không nhịn được mà khẩn trương hỏi.

Ai ngờ Long Phi Dạ lại nói: "Bản vương cầm đi là được".

Lão ma ma trong lòng giật mình: "Điện hạ... Điện hạ muốn cùng đi tới chỗ Thái phi?"

Long Phi Dạ không trả lời lão ma ma, cũng không để ý đến Hàn Vân Tịch, nói xong cũng đi, hắn chân dài đi nhanh.

Phản ứng của Hàn Vân Tịch so với suy nghĩ của nàng còn nhanh hơn, nàng khẩn trương, nhịp tim đập thật nhanh, người này rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào đây?

Muốn hỏi lại lại không biết mở miệng thế nào, nàng chỉ biết đuổi theo hắn đến chỗ Nghi Thái phi.

Một vị cô nương chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa, người gầy nhỏ giống như gió thổi một cái sẽ ngã, ăn mặc hơi giản dị, tướng mạo thanh thuần, ánh mắt kia vô cùng ôn nhu. Người này không phải ai khác, chính là dưỡng nữ của Nghi Thái phi, Mộ Dung Uyển Như.

Vừa thấy bọn họ đến, Mộ Dung Uyển Như liền vội vàng tiến lên, xấu hổ nói một câu: "Ca, ngài cũng đến sao?"

Thanh âm này của Mộ Dung Uyển Như ôn nhu mềm mại như có thể làm tim người ta rung động , Hàn Vân Tịch nổi da gà cả người, âm thầm cảm thán: chao ôi, thật là một đóa hoa mềm mại!

Quyến rũ ôn nhu, thật đẹp tươi cho một đóa bạch liên hoa, đáng tiếc, Long Phi Dạ xem nàng ta tựa như không khí, một tiếng cũng không trả lời.

Thì ra người này đối với bất kỳ người nào cũng lạnh lùng như vậy.

"Ca..."

Lại một âm thanh ôn nhu của Mộ Dung Uyển Như, lộ ra ba phần uất ức, Hàn Vân Tịch lại run lên, da gà rớt đầy đất.

Ai ngờ, Mộ Dung Uyển Như lại nhìn đến nàng, quan sát từ đầu đến chân, đáy mắt nàng ta xẹt qua một vẻ gì như ghen tị, trên mặt lại cười hiền hòa: "Tẩu tử, dung mạo tẩu thật đẹp!"

Nàng ta vừa nói vừa thân thiết khoác tay Hàn Vân Tịch mà an ủi: "Tính tình của ca ca muội vốn là như thế, tẩu đừng để trong lòng. Đến đây, muội đưa tẩu đi vào".

Rõ ràng là nàng ta vừa bị Long Phi Dạ xem như không khí, lời nói này thật giống như nàng ta là chủ nhân, Hàn Vân Tịch là khách nhân.

Dưỡng nữ dù lợi hại đến mức nào cũng không mang họ Long, con dâu dù không được sủng ái cũng vẫn là nữ chủ nhân tương lai nha.

Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười: "Đa tạ Mộ Dung cô nương, tự ta đi vào là được."

Vừa nói nàng không để lại dấu vết mà đẩy tay nàng ta ra, sải bước đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro