Chương 34: Khẩn trương, kết quả như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không dám, không dám."

Bắc Cung Trạch làm sao dám nhận chữ "mời" này?

Nhưng Long Phi Dạ lại nói: "Nếu như Tần Vương Phi không cứu được Mục Thanh Võ, ngươi có thể mang về giải quyết việc công, nếu như Tần Vương Phi cứu Mục Thanh Võ tỉnh lại..."

Nói đến đây, hắn ngừng lại, thanh âm đột nhiên lạnh: "Ngươi không có đầy đủ chứng cớ đã giam giữ Vương phi của bản vương, cũng đừng trách Bản vương giải quyết việc công!"

Bắc Cung Trạch giật mình một cái, bị dọa đến ngu ngốc, ông ta cũng không xác định Hàn Vân Tịch rốt cuộc là cứu người hay là hại người, tất cả mọi chuyện ông ta đều là nghe Trường Bình Công Chúa cùng Thái hậu nương nương.

Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía mà chờ đợi, suy nghĩa của ai cũng sâu xa, Trường Bình Công Chúa cùng Mục Lưu Nguyệt vừa hy vọng Mục Thanh Võ không có việc gì, nhưng lại không muốn Hàn Vân Tịch thoát tội, vừa mâu thuẫn vừa khẩn trương. Khăn tay cũng sắp bị bọn họ xé rách.

Người hầu đem đến một cái ghế, Long Phi Dạ rất ngang ngược ngồi ở cửa phòng, hệt như hắn ta coi trời bằng vung, là vị thần thống ngự vạn vật.

Có vẻ như dù phải chờ đến ba ngày ba đêm cũng không người nào có thể khiến hắn lay chuyển.

Bắc Cung Trạch càng nghĩ càng sợ hãi, ông ta và những người khác không giống nhau, ông ta chỉ là một Đại Lý tự khanh nho nhỏ, sinh tử của Mục Thanh Võ cũng không có quan hệ gì với ông ta, nếu tiếp tục chờ như thế, chẳng may người trong kia được cứu tỉnh lại, ông ta cũng liền xong đời.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp đi vào!

Nhưng ai biết, ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa lại từ phía sau Long Phi Dạ truyền tới.

Người nào dám gõ cửa vào lúc này?

Trong lúc nhất thời, không gian trở nên tĩnh mịch, ánh mắt tất cả mọi người cũng đều tập trung tới, tiếng gõ cửa kia giống như là gõ vào trong lòng mỗi người, đùng, đùng, đùng!

Trong căn phòng cũng chỉ có Mục Thanh Võ cùng Hàn Vân Tịch, sẽ là ai gõ cửa đây?

Chỉ thấy Long Phi Dạ thảnh thơi đứng dậy, tự mình đẩy ghế ra, cửa bị khóa từ bên ngoài, khóa bị cạy ra còn treo phía trên đây..

Có phải Hàn Vân Tịch đã giải được độc của Mục Thanh Võ? Mục đại tướng quân vừa kích động vừa khẩn trương, hận không thể tiến lên đẩy cửa ra, chẳng qua là, thấy Tần Vương không có ý tứ sẽ tránh ra, ông ta cũng chỉ có thể kềm chế tâm tình nóng nảy.

Long Phi Dạ cũng không vội mở cửa mà là ý vị thâm trường nhìn Bắc Cung Trạch, trái tim của Bắc Cung Trạch sắp nhảy ra khỏi ngực, hai chân như nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, cũng không biết kết quả như thế nào, ông ta thật muốn nhắm mắt lại không nhìn.

Long Phi Dạ tự mình đẩy ghế ra, gỡ khóa sắt xuống, ánh mắt tất cả mọi người đều một mực hướng theo bàn tay hắn, theo mỗi một động tác, mọi người không khỏi kinh hồn bạt vía, muốn ngưng cả thở.

Người bên trong dường như nghe được âm thanh trên cửa, cũng không gõ cửa nữa, lần này, không gian càng tĩnh lặng đến đáng sợ, đoàng đoàng đoàng, quả tim của bất cứ kẻ nào cũng đập đầy khủng hoảng.

Đột nhiên, Long Phi Dạ đẩy cửa phòng ra.

"Oành!"

Trong chớp mắt này, tim của Bắc Cung Trạch suýt nữa nhảy ra khỏi ngực. Chỉ thấy bên trong cửa có một người đang đứng, vóc người cao ngất, mắt to mày rậm, ngũ quan đặc biệt thâm thúy, mặc dù sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng lên thần khí, lộ ra tia sáng lỗi lạc.

Người này không phải là ai khác, chính là Thiếu Tướng Quân Mục Thanh Võ!

Hắn tỉnh! Hắn không chỉ có tỉnh, hắn còn ánh mắt lấp lánh mà đứng ở cửa, ánh mắt tức giận trừng thẳng vào Bắc Cung Trạch.

Sau khi giải độc hắn liền tỉnh, lúc băng bó vết thương Hàn Vân Tịch đều đã nói hết.

Tất cả mọi người còn chưa bình tĩnh lại, Mục Thanh Võ đột nhiên tức giận: "Bắc Cung Trạch, ông có ý gì? Tần Vương Phi là ân nhân cứu mạng của bản tướng, ông dựa vào cái gì mà nói nàng là thích khách, vu hãm nàng chẩn sai? Ông dựa vào cái gì mà giam giữ nàng? Không có nàng, cái mạng này của bản tướng đã sớm không còn, thế nào, ông cũng chỉ mong bản tướng chết sao?"

Trời ạ, Mục Thanh Võ lại tỉnh! Hàn Vân Tịch thật sự cứu được hắn!

Xong rồi, tất cả đều xong!

Hai chân Bắc Cung Trạch run lẩy bẩy, suýt nữa đã quỳ xuống: "Hiểu lầm! Thiếu Tướng Quân, hạ quan là oan uổng, hạ quan thật không biết Tần Vương Phi có thể cứu sống ngài!"

Mục Thanh Võ nhìn hướng Mục đại tướng quân đầy trách móc: "Phụ thân! Tần Vương Phi không có thù oán với hài nhi, làm sao lại đi hại hài nhi, làm sao lại là thích khách? Ngày đó hài nhi bị thích khách hạ độc, là đích thân Vương Phi cứu hài nhi, hài nhi sau khi thấy nàng mới bất tỉnh nhân sự!"

Mục đại tướng quân đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ không dứt: "Cũng vì ta quá lo lắng..."

"Người quá hồ đồ rồi! Người suýt nữa hại tính mạng của Vương phi nương nương cùng hài nhi!" Mục Thanh Võ khiển trách.

Mục đại tướng quân đã sớm biết sai, liền vội vàng quỳ xuống: "Lão phu sai ! Sai !"

Mục Thanh Võ chính nghĩa lẫm liệt, cực kỳ tức giận, hắn che vết thương, bước qua ngưỡng cửa, còn muốn tiếp tục khiển trách, lúc này mới phát hiện Tần Vương Long Phi Dạ đứng ở một bên, hắn bị dọa cho giật mình, lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.

Tần Vương ở đây, nào có chỗ cho hắn lớn tiếng nói chuyện như vậy!

"Miễn lễ, Hàn Vân Tịch đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Lúc này, Hàn Vân Tịch thu thập xong, rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ra, vừa lúc nghe được Long Phi Dạ gọi tên mình, cũng không biết là thanh âm hắn trầm thấp rất dễ nghe, hay lại là tên của nàng êm tay, tóm lại, Hàn Vân Tịch nghe vô cùng hay.

"Thần Thiếp ở đây." Hàn Vân Tịch ngoan ngoãn đi ra, lại vô cùng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người từ đã dời từ Mục Thanh Võ đến chỗ Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, phải biết, hai người này từ khi thành hôn tới nay, bọn họ còn chưa từng thấy hai người đứng chung một chỗ đâu. Về phần quan hệ giữa hai người như thế nào, lại không ai biết được.

Vóc người Hàn Vân Tịch xinh xắn thế nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ đứng bên cạnh Long Phi Dạ, thế mà lại làm cho người ta có cảm giác y như là chim non nép vào người.

Hàn Vân Tịch vừa vào cửa Tần Vương Phủ, bên ngoài lại có đủ thứ đồn đại xấu xí, có người còn ba hoa rằng Hàn Vân Tịch có mơ cũng không gặp được Tần Vương điện hạ. Thế nhưng lần này Nghi Thái phi còn chưa có động tĩnh gì, Tần Vương lại tự mình xuất hiện ở nơi này, quả thật làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ Hàn Vân Tịch có thể xoay người là vì quá xinh đẹp?

Tần Vương đối với nàng, rốt cuộc là thái độ gì?

"Tại sao lại vượt ngục?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

"Vượt ngục? Tội phạm mới vượt ngục! Ta không phạm tội nên làm sao tính là vượt ngục được?" Hàn Vân Tịch mặt đầy ngây thơ, quay đầu nhìn lại, thành khẩn hỏi: "Bắc Cung đại nhân, ông thử nói xem, ông nói ta là vượt ngục sao?"

Mục Thanh Võ vừa tỉnh, Hàn Vân Tịch liền nói cho hắn biết hết thảy, có Mục Thanh Võ làm chứng, cho dù là Hoàng đế cũng đừng mơ có thể định tội nàng.

Nếu như Long Phi Dạ đã đến thì nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức, dù sao thì hắn ta cũng không thể tự làm mất mặt mình được ?

Bây giờ Hàn Vân Tịch vô cùng sung sức!

Vượt ngục?

Đối mặt với vấn đề này, Bắc Cung Trạch thậm chí còn muốn đập đầu tự tử: "Không không, Vương phi nương nương không có tội, không phải là vượt ngục."

"Ta không có tội vậy ông nhốt ta làm gì?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc truy hỏi.

Bắc Cung Trạch hoảng hốt, suy luận của ông ta đều bị làm hỗn loạn, cũng không biết giải thích thế nào, quỳ xuống liền dập đầu: "Hiểu lầm, thật là hiểu lầm, hạ quan dập đầu với Vương phi nương nương, hạ quan xin chịu tội, xin Vương phi nương nương tha mạng!"

Đôi mắt trong sáng vô hại của Hàn Vân Tịch mở to: "Điện hạ, ý của Bắc Cung đại nhân là không phải hắn vu hãm ta rồi?"

Hiểu lầm cùng hãm hại là khác xa nhau!

Vu hãm Tần Vương phi? Tội danh này là không thể tưởng tượng nổi.

Động tác dập đầu của Bắc Cung Trạch cứng đờ, ông ta rất muốn khóc, nhưng dù cho ông có khóc đến chết cũng vô dụng, ông ta chỉ có thể tiếp tục dập đầu cầu xin: "Tần Vương điện hạ, tha mạng, Vương phi nương nương, tha mạng a, hạ quan biết sai, biết sai!"

Đáy mắt Hàn Vân Tịch thoáng qua một vệt hận ý, lúc ông ta hắt nước lạnh vào người nàng, lúc ông ta phái người ám sát nàng, Bắc Cung Trạch có bao giờ nghĩ tới kết quả bây giờ?

Nếu như hôm nay Long Phi Dạ không kịp thời xuất hiện ngăn đám người này lại, Mục Thanh Võ lúc này sớm đã độc phát thân vong, mà nàng cũng chứng cớ xác thật, khép vào tử tội.

Mặc cho Bắc Cung Trạch liều mạng dập đầu, Hàn Vân Tịch cũng thờ ơ không động lòng, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người hủy ba hạt kê của ta, ta đoạt người ba hạt gạo.

Nàng là Đại phu, không phải là Thánh mẫu, không phải người nào cũng nhất định phải cứu. Nàng là một tiểu nữ, không phải là đại trượng phu, không có bụng dạ rộng rãi như vậy, lại tha thứ cho người một mực hãm hại nàng.

Có hậu thuẫn lớn mạnh như Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch biết đã tới lúc thế trận chuyển dời.

Nàng vô cùng bình tĩnh phóng khoáng, cuối cùng cũng nhìn tới Trường Bình Công Chúa. Trường Bình Công Chúa bị dọa sợ, cũng không rảnh vui mừng vì Mục Thanh Võ đã tỉnh lại, nàng hậm hực mà cúi thấp đầu.

Nhưng đáy lòng của nàng chỉ toàn căm hận!

Nàng không thể chấp nhận sự thật trước mắt, một kẻ phế vật như Hàn Vân Tịch lại cứu được Thanh Võ Ca Ca của nàng? Phụ thân của Hàn Vân Tịch còn không làm nổi, Hàn Vân Tịch lấy bản lĩnh ở đâu ra? Nàng không tin!

Thấy trên ngực Thanh Võ Ca Ca cũng quấn băng vải , trời biết nữ nhân làm gì với Thanh Võ Ca Ca ở trong phòng. Một nữ nhân lại dám nhìn thân thể nam nhân, nàng ta có xấu hổ hay không?

Mà chuyện làm nàng không thể chấp nhận nhất là Thanh Võ Ca Ca vừa mới tỉnh lại xuống giường nổi giận, còn không phải là vì che chở cho Hàn Vân Tịch, cho làm chứng cho nàng ta?

Xưa nay Thanh Võ Ca Ca che chở cho muội muội ruột thịt Mục Lưu Nguyệt, nàng cũng thấy ghen, huống chi là che chở cho nữ nhân khác?

Trường Bình Công Chúa có thể cuối đầu nhưng không thể chịu thua, càng nghĩ càng tức giận.

Long Phi Dạ cũng không nhàn rỗi như mà ở lại chỗ này nghe người ta kêu tha mạng, hắn không nhịn được liếc về Bắc Cung Hà Trạch, lạnh lùng nói: "Bản vương đã nói công tư phân minh. Người đâu, đưa hắn ta xuống, đưa đến Lại Bộ nghiêm trị xử trí!"

Vừa nghe như thế, quân lính thủ hạ của Bắc Cung Trạch liền rối rít tranh nhau tiến lên, có thể làm việc cho Tần Vương, cho dù là một lần cũng sẽ là vinh dự cả đời của họ.

Mà việc này đây không thể nghi ngờ là đánh một bạt tay vang dội vào mặt Bắc Cung Trạch.

Bắc Cung Trạch không thèm đoái hoài đến thể diện của mình, ông ta bất chợt nhào tới bên Trường Bình Công Chúa, quỳ lạy cầu xin: "Trường Bình Công Chúa, chuyện này hạ quan cũng đều nghe theo lệnh ngài, xin ngài giải thích cho hạ quan vài câu, van xin ngài!"

Tần Vương đã nhúng tay vào chuyện này, mấu chốt là Mục Thanh Võ cũng đã tỉnh lại, bên Thái hậu chắc chắn sẽ phải thu liễm, thậm chí là đẩy hết trách nhiệm đi nơi khác. Mà một khi đưa ra Lại Bộ xử lý, Bắc Cung Trạch không chỉ khó bảo toàn chức quan mà còn bị phạt nặng.

Trường Bình Công Chúa nhanh chân đá Bắc Cung Hà Trạch ra: "Ông còn dám nói! Còn không phải là ông xúi giục ta, người đâu, còn không giải đi!"

Bắc Cung Trạch hô to oan uổng: "Không phải là ta, không phải là ta! Là Mục Lưu..."

Bắc Cung Trạch còn chưa nói xong, liền bị Mục Lưu Nguyệt chặn miệng: "Cái thứ cẩu quan này, suýt nữa ông đã hại tính mạng ca ca ta, đều là ông xúi giục Trường Bình Công Chúa, Tần Vương nhìn rõ mọi việc, không cho phép ông tranh cãi!"

Mục Lưu Nguyệt mặt đầy chính nghĩa, thế nhưng nàng ta đang vô cùng sợ hãi, sợ Tần Vương biết được chân tướng, để lại ấn tượng không tốt đối với nàng ta.

Chỉ tiếc, nàng cố gắng diễn trò, Long Phi Dạ lại xem nàng ta là không khí, chưa từng liếc mắt tới.

Hàn Vân Tịch nhìn Mục Lưu Nguyệt diễn trò, trong lòng nàng lại có cảm giác căm tức, coi như bản cô nương cùng khối băng lớn này hữu danh vô thực, nhưng nói thế nào cũng là phu thê danh chính ngôn thuận. Ngươi lấy lòng hắn ta như vậy, coi ta không tồn tại sao?

Nghĩ tới đây, Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Mục tiểu thư, nhắc mới nhớ, là ai luôn một mực nói ta bụng dạ khó lường, muốn hại ca ca ngươi, hình như là ngươi đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro