Chương 1: Đêm hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Scorley

Giữa tháng tám, mùa hè ở Hoài Thành nóng bức khô khốc.

Ban đêm, sao phủ kín đầy trời.

Trong tiệm gà rán, máy điều hòa chậm rãi nhả ra khí lạnh, Vân Nghê đi ra từ nhà bếp phía sau, đem ra một đĩa gà rán mới đến trước mặt khách.

Có khách đến sau, cô chạy về trước quầy ghi đơn.

"Một ly trà sữa trân châu, cùng với đùi gà..."

Vân Nghê đứng ở quầy lắng nghe, cúi đầu ghi đơn.

Mái tóc đen rũ xuống đầu vai che đi sườn mặt trăng nõn, đôi mắt hạnh trong suốt, như sóng nước chảy đều.

Ghi đơn xong, trong tiệm không có khách mới, cô ngồi trước quầy, buồn chán mở tạp chí văn học.

Đỗ Cầm bận việc xong, khi đi từ bếp sau ra, liền nhìn thấy con gái ngồi ở trên bàn đọc sách, an tĩnh ngoan ngoãn.

Bà đi qua, vỗ vỗ bả vai Vân Nghê, ôn nhu nói: "Nghê Nghê, con lên lầu trước đi, trong tiệm tối nay không có nhiều người lắm, mẹ cùng dì Trương ngồi lại đây."

Cha mẹ Vân Nghê mấy năm trước đã mở cửa hàng gà rán này, là buôn bán nhỏ, vì tiện lợi, phòng ở thuê ở tầng trên cửa hàng.

Vân Nghê ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn về phía mẹ: "Tối nay khi nào quán đóng cửa?"

"Không có nhiều khách lắm thì 10 giờ sẽ đóng cửa."

"Khi đó con lại xuống dưới hỗ trợ."

Đỗ Cầm biết con gái hiểu chuyện, thở dài: "Con tới Hoài Thành mấy ngày rồi, mẹ cũng không có thời gian quan tâm tới con, anh trai con cũng bận rộn, con có muốn tự mình ra ngoài đi dạo không? Mỗi ngày đều ở trong tiệm có phải quá buồn chán?"

"Vâng..."

Đúng là có phần khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn cô sống cùng ông bà ngoại ở huyện nhỏ, năm nay được nhận vào trường cấp ba ở Hoài Thành, chỉ là vừa tới nơi này, trời xa đất lạ, cô chưa thích ứng hoàn toàn.

"Mấy ngày nữa là khai giảng, buổi sáng con đều có thể đi ra ngoài một chút, mua đồ dùng học tập các thứ."

"Vâng."

Đỗ Cầm bảo cô lên tầng nghỉ ngơi, Vân Nghê đóng tạp chí lại, đành phải đứng dậy rời khỏi tiệm.

Đi đến tầng hai, vừa tới cửa nhà, di động cô kêu một tiếng.

[Chiến sĩ thi đua nhỏ, nghe mẹ nói em ở trong tiệm hỗ trợ một ngày, ngoan như vậy sao?] – Vân Phong

Vân Nghê kiêu ngạo nhắn lại: [Em từ trước đến nay đều ngoan như vậy.]

Vân Phong: [Được, em vất vả, anh trai thưởng em, ngày mai mang em ra ngoài chơi.]

[Đi đâu?!]

[Anh trở về sẽ nói, em nói luôn có đi hay không?]

Vân Nghê cong môi một chút, tất nhiên đồng ý, lại hàn huyên vài câu, Vân Phong biết được cô hiện tại đã về đến nhà.

[Nếu không em ra hồ bơi tìm anh. 9 giờ rưỡi anh tan tầm, đưa em đi ăn bữa khuya.]

Đôi mắt Vân Nghê sáng ngời, lại nhìn thấy anh trai hỏi: [Biết đi như thế nào không nhóc mù đường? Anh đã mang em đến đó một lần.]

Nghỉ hè này anh trai cô làm huấn luyện viên ở một hồ bơi, mấy ngày trước Vân Nghê vừa đến Hoài Thành, bị anh trai mang qua đó đi bơi một lần, bây giờ đại khái có thể nhớ lại đường đi.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có chút việc vui.

Vân Nghê cao hứng đồng ý, chạy nhanh về nhà đổi bộ quần áo, rồi bay nhanh ra khỏi cửa.

***

Đêm nay trời cực tốt, Vân Nghê đi tới trạm xe buýt rồi lên xe.

Thực tế trên xe, cô theo dòng người đi đến giữa xe, xung quanh đều là người, trên đầu có duy nhất một cái tay vịn vòng treo.

Cô giơ tay nắm lấy vòng treo, xe chạy lung lay, người cô hơi thấp, chống đỡ khó khăn, động tác nhìn qua có phần gắng sức.

Lần thứ ba cô đụng phải bác gái trung niên đằng trước, bác gái chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh nhìn chăm chú chết chóc.jpg.

"Cháu xin lỗi..."

Mặt cô đỏ lên.

Bác gái đánh giá cô, tình tính tốt không so đo: "Bác xuống ở trạm tới, cháu đứng ở chỗ bác đi."

Vân Nghê cùng đối phương thay đổi vị trí, nắm lấy sườn tay vịn, đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Khách trên xe xuống dần, cô cuối cùng tìm được một vị trí ngồi xuống.

Bên ngoài cửa số xe, ánh sáng sắc sỡ như dải ngân hà, chiếu rọi thành thị phồn hoa nơi nơi náo nhiệt tấp nập.

Ánh mắt Vân Nghê dừng ở phong cảnh bên ngoài. Nam sinh đứng cách đó không xa, trong lúc vô tình lại chú ý tới cô.

Cô gái mặc váy liền màu xanh nhạt, da trắng như tuyết, khuôn mặt tròn tròn, con ngươi hơi ướt trong suốt cong cong như trăng non, ngũ quan xinh đẹp không hề có tính công kích.

Nam sinh dùng khuỷu tay chọc người bạn bên cạnh, ánh mắt nhìn về hướng Vân Nghê, người kia nhìn qua, cũng không thể rời mắt.

Vân Nghê nghe được trong xe báo trạm tới là điểm cô cần xuống, thu hồi tầm mắt liền đụng phải ánh mắt của hai nam sinh kia.

Hai người xấu hổ mà tức khắc liếc mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói chuyện, lại thường xuyên liếc nhìn cô.

Vân Nghê nghe thấy đối phương hình như đang nói về mình, không rõ lý do, cũng may xe đến trạm dừng, nhân lúc bọn họ không kịp phản ứng, cô đã đi xuống xe.

Thấy xe buýt đi xa, cô nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn bộ đồ đang mặc, tay sờ mái tóc.

Trên người cô không có gì kỳ quái đi...

Vân Nghê không nghĩ nhiều, đi đến trạm giao thông công cộng phía trước, cô nhớ rõ lần trước sau khi xuống xe ở chỗ này, anh trai cô mang cô đi đường tắt, không bao lâu liền đến cửa sau hồ bơi.

Đường phố ở đây đều to giống nhau, Vân Nghê chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ, rồi đi tới đầu một con hẻm, cô dừng lại, không dám xác định có phải nơi này hay không, đành phải lấy di động ra gọi gấp một cuộc cho Vân Phong.

Đầu dây bên kia không nhận, hẳn đang bận rộn.

Di động của cô không phải điện thoại thông minh, không có bản đồ, giờ phút này xung quanh không có người đi ngang qua để hỏi đường.

Chắc chắn là nơi này, khẳng định không sai!

Vân-mù đường-Nghê lần đầu tiên đối với cảm nhận phương hướng của chính mình tin tưởng không chút nghi ngờ.

Đi vào ngõ nhỏ, dựa theo ký ức rẽ phải, cô nhìn thấy ở giữa đường có cây đa cổ, cành lá tươi tốt, phía trước bị cây cổ thụ chia làm hai hướng trái phải, tạo thành ngã ba ở trước mặt.

Cô nhớ rõ lần trước đến không có nhìn thấy cây đa?

Xong rồi, cô vẫn không chút ấn tượng bị lạc đường...

Giữa lúc hoang mang vì đi lạc, cô dịch chuyển ánh mắt, bỗng nhiên chú ý tới bên phải phía trước có một đình cổ.

Thiếu niên ngồi ở đình tức khắc hấp dẫn ánh mắt cô.

Nam sinh nhìn qua mới 18, 19 tuổi, quần jean thuần một màu đen, làn da trắng lạnh.

Hắn cúi đầu, đôi mày sắc bén ẩn sau mái tóc đen, ánh sáng mờ nhạt đỉnh đầu chiếu xuống dưới, dọc theo sườn mặt sắc bén đến hầu kết phập phồng rõ ràng.

Thiếu niên lười biếng dựa vào ghế đá, trong ngực ôm một con mèo đen.

Mắt Vân Nghê hiện lên tia kinh ngạc.

Đêm đen, người này an tĩnh ngồi chỗ đó, căn bản không gây ra tiếng động làm người khác chú ý đến, nhìn qua có chút đáng sợ.

Người chăm sóc mèo vào ban đêm?

... Suy nghĩ của cô lập tức rối loạn.

Cô không nhìn nhiều, lại gấp gáp gọi một cuộc nữa cho Vân Phong, sau một lúc lâu vẫn không thấy anh trai trả lời: "Tại sao vẫn không nghe máy vậy?"

Anh trai cô vào thời điểm mấu chốt đúng là không thể trông cậy vào!

Vân Nghê buồn bực, lần nữa nhìn về phía người trong đình.

Nam sinh vẫn đang vuốt lông mèo, có lẽ căn bản không chú ý tới cô.

Nếu không cô đi tìm anh hỏi một chút?

Nhưng... cô vẫn không dám đi qua, vẫn nên đi về phía trước một chút, nếu thật sự không được liền quay về đường cũ.

Cô đi vòng qua cây đa, đi qua đình, đi về ngã ba phía trước, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói lành lạnh của nam sinh:

"Đừng đi về phía đó."

Vân Nghê:?

Cô quay đầu lại, nhìn theo hướng âm thanh truyền ra từ đình.

Thiếu niên bên trong vừa vặn nhấc mắt lên, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Cô lúc này mới thấy rõ diện mạo của đối phương--

Môi hơi mỏng, mặt mày sắc bén, lộ ra khí chất phản nghich.

Cảm giác quen thuộc chợt lóe lên thoáng qua, lực chú ý của cô đặt ở câu nói vừa nãy của thiếu niên:

"... Vâng?"

"Vì sao không đi về phía trước vậy?"

Vừa dứt lời, ngõ nhỏ phía trước mơ hồ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, ban đêm phá lệ rõ ràng.

"Em nói xem?" Anh hỏi.

Vân Nghê bị hoảng sợ, lúng túng lùi về phía sau mấy bước, vừa khẩn trương vừa tò mò dò hỏi: "Phía trước... xảy ra chuyện gì vậy?"

Nam sinh lười nhác ngồi đó, một tay đặt ở lưng ghế đá, mặt không biểu tình chăm chú nhìn biểu hiện kinh ngạc của cô, vài giây sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Phía trước đang diệt trừ cái ác."

"... Diệt trừ cái ác?"

"Đặc biệt kịch liệt, tinh phong tuyết vũ, huyết nhục bay tứ tung."

?? Trời móa!

Thật hay giả vậy?!

Vân Nghê nghe thấy phía xa vẫn còn tiếng kêu thảm thiết, từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên gặp được loại chuyện như thế này, nhịn không được hỏi nhiều vài câu: "Bọn họ là xx* sao? Phạm phải những chuyện gì? Bị rất nhiều người đánh sao?"

*Từ bị cấm trên Tấn Giang

Nam sinh cười một cái, "Em cảm thấy hứng thú như vậy, nếu không hiện tại đi qua phỏng vấn?"

"..."

Vân Nghê từ nhỏ mổ gà cũng không dám xem, nào có gan đi xem náo nhiệt này, chỉ nghĩ phải nhanh chạy đi khỏi nơi đây.

"Xin hỏi anh có biết hồ bơi Ích Động đi hướng nào không?"

Nam sinh lần thứ hai nhấc mắt nhìn cô một cái, đầu ngón tay chỉ về một hướng.

Cô vội vàng nói lời cảm ơn, đối với người trước mắt nảy sinh cảm kích.

Anh trai này thật tốt, nếu không phải anh có lòng tốt nhắc nhở cô, không chừng cô đã nhìn thấy một màn đánh đập máu me.

Vân Nghê vừa định rời đi, liền thấy đằng trước hình như có mấy người đi về phía nàng, chỉ là không có đèn đường, một mảnh đen sì không thấy rõ.

Nàng quay đầu, thấy thiếu niên vẫn một thân bộ dáng nhàn nhã, từ tinh thần giúp đỡ lẫn nhau, khuyên nhủ anh:

"Mấy chú cảnh sát phía trước đã diệt trừ cái ác xong, hiện đang đi về hướng này. Anh cũng nhanh chạy đi, em đi trước đây!"

Cô gái so với con thỏ còn chạy nhanh hơn.

Thiếu niên thu hồi ánh mắt nhìn về cô, cụp lông mi, cười một tiếng.

Đồng thời, ba bốn nam sinh từ ngã ba đi ra, nhìn thấy người ở đình, nói nói cười cười đi lên đình.

"Trời ơi, Lục Kiêu Trần, tại sao chúng tao ở phía trước đánh lộn, mày lại ở đây nhàn nhã vuốt lông mèo."

Chu Phi Trì ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu Trần, ôm lấy bả vai anh.

Lục Kiêu Trần quay đầu liếc anh ta một cái, không chút để ý hỏi: "Xong rồi?"

"Giải quyết rồi, thằng nhãi ranh kia sợ tới mức đái ra quần, lúc đầu còn can đảm dẫn theo mấy tiểu đệ trong quán bar, giờ bị bọn tao đánh đến mức cha mẹ không nhận ra."

Mặt khác mấy người bên cạnh cười không ngừng: "Trần ca, anh không được một màn con rùa kia xin tha, quá vui vẻ, vừa mới bắt đầu còn buông mấy lời hung ác cơ."

Chu Phi Trì cười không dừng được, vỗ võ bả vai Lục Kiêu Trần: "Tao nói với hắn, may mắn hôm nay Trần ca của chúng ta mới từ nước ngoài trở về, lười động thủ. Nếu là mày ra tay, hắn nhất định phải quỳ xuống kêu ba."

Lục Kiêu Trần giựt giựt khóe môi, nhấc chân đạp cậu ta: "Cút."

Chu Phi Trì lúc này mới đứng đắn chút: "Được rồi, tao đánh nhau nhiều quá nên đói bụng rồi, đi thôi, chúng ta đi quán bar tiếp tục uống."

Lục Kiêu Trần giơ tay gãi gãi cái cằm mềm mềm của mèo đen, đem mèo thả trên mặt đất, thấy nó chạy đi rồi, lười biếng đứng dậy: "Không đi, về nhà."

"Vì sao? Cả kỳ nghỉ hè đều không gặp mày, hôm nay rốt cuộc đã về thành phố Hoài, mày không cùng tao uống rượu sảng khoái?"

"Ngủ."

"Lúc này mới 9 giờ, mày đã muốn đi ngủ?"

Lục Kiêu Trần một tay cầm túi, đi xuống đình: "Dưỡng sinh, không được sao?"

"... Con mẹ nó!"

Chu Phi Trì nhịn cảm xúc muốn mắng hắn xuống.

Từng đoạn đèn đường màu cam kéo dài về phía trước, Lục Kiêu Trần đi về hướng đầu hẻm, bước chân chậm rãi.

Đám bạn đi cùng, trò chuyện liên hồi, Chu phi Trì nhớ tới một chuyện, nói với Lục Kiêu Trần: "Buổi sáng ngày mai mày đừng quên tụ tập với mấy anh em, hai ngày nữa đã khai giảng rồi."

Thiếu niên cúi đầu nhìn di động, tựa hồ không nghe thấy, Chu Phi Trì tiếp tục nói: "Đúng rồi, Vân Phong vừa nói với tao, ngày mai hắn sẽ dẫn em gái đến chơi cùng."

Tầm mắt Lục Kiêu Trần hơi nâng lên, chớp mắt một cái, mấy người bên cạnh cũng nghi hoặc: "Em gái?"

"Mấy người không biết sao? Em gái hắn năm nay học lớp mười tại trường chúng ta," Chu Phi Trì đột nhiên hăng hái nói về chuyện này, "Em gái nhỏ kia lớn lên đặc biệt xinh đẹp, hai ngày trước tao vừa gặp qua một lần, vóc dáng nho nhỏ, quá đáng yêu."

"Tốt như vậy sao trước giờ chưa nghe Vân Phong nói qua..."

"Tao cũng muốn có một em gái..."

Chu Phi Trì cươi, thuận miệng nói với Lục Kiêu Trần: "Vân Phong còn nói mày và em gái hắn trước kia từng gặp nhau, hiện đã qua nhiều năm, nếu không việc gì, chờ đến ngày mai là mày có thể gặp được."

Lục Kiêu Trần nghe vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái đứng ở chỗ ngã ba hỏi đường.

Anh rũ mi, khóe miệng cong lên khó thấy.

Ai nói đã lâu không gặp--

Mới nãy không phải vừa gặp nhau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro