Chương 6: Để ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Scorley

Đàn anh hô một tiếng "Tập hợp", tất cả học viên chạy đến phòng luyện tập.

Mọi người nhìn Lục kiêu Trần đang đứng cạnh huấn luyện viên, nhỏ giọng bàn tán—

"Hôm nay Lục Kiêu Trần thật sự tới dạy chúng ta?"

"Nghe nói anh ấy đai đen tam đẳng, trình độ tương đương với huấn luyện viên, trước kia khi anh ấy còn ở trong CLB, mọi người đều muốn xem động tác xoay người đá gót bằng một chân của anh ấy... "

"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy mặc võ phục, so với lúc mặc đồng phục, còn đẹp trai hơn."

"Nhìn quần áo làm gì, mau nhìn mặt đi... "

Đứng ở hàng phía sau, Giang Nguyệt kích động nắm lấy tay Biện Mạn Mạn: "Cậu nói có trai đẹp để ngắm, thật sự không lừa tớ! Hu hu sao anh ấy có thể đẹp trai đến thế!"

"Đương nhiên, sao tớ có thể không mang theo cậu đi xem chuyện tốt này được? "

Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, trong lòng kinh ngạc.

Hóa ra anh cũng biết đánh Taekwondo?

Toàn bộ học viên tập hợp, một nữ sinh đứng ở hàng phía trước, hỏi huấn luyện viên một câu mà rất nhiều người muốn biết đáp án: "Huấn luyện viên, cho em hỏi hôm nay đàn anh Lục Kiêu Trần sẽ cùng bọn em luyện tập sao?"

Huấn luyện viên Cù Mậu Thật cười cười, nhìn sang người bên cạnh, "Thế nào, thử suy xét chút?"

Lục Kiêu Trần quay đầu, ánh mắt nhìn về hướng nào đó.

Vân Nghê đúng lúc cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Cô sửng sốt.

Lúc sau, khóe môi nam sinh cong lên một chút, anh bình tĩnh nói: "Không được, tối nay em còn có việc, để hôm khác đi."

Mọi người lộ vẻ mặt tiếc nuối, Cù Mậu Thật cười cười: "Không sao, để hôm khác cũng được. Tôi biết hôm nay có rất nhiều học sinh đánh Taekwondo không tồi, có người trông giống nam sinh tôi từng thấy trên...."

Đột nhiên có một nam sinh tiến lên phía trước mở miệng nói: "Huấn luyện viên, em là Mã Thiệu Nguyên, học lớp 9 khối mười, là quán quân Taekwondo thành phố năm ngoái."

Phía sau vang lên âm thanh tán thưởng: "Thật là lợi hại..."

Mã Thiệu Nguyên nhìn về phía Lục Kiêu Trần, cười cười, đáy mắt mang theo ý khinh thường: "Đàn anh Lục, em ngưỡng mộ anh đã lâu, biết anh là người đánh Taekwondo giỏi, em muốn tận mắt nhìn thấy một chút thực lực của anh, không biết có thể cùng anh tỷ thí một chút hay không?"

"Oa!!!"

Giang Nguyệt nhón chân nhìn cuộc nói chuyện phía trước: "A, đây không phải là Mã Thiệu Nguyên lớp chúng ta sao?"

Biện Mạn Mạn cười: "Ngoài cậu ta còn có ai khác làm màu như thế được sao?"

Phía sau Mã Thiệu Nguyên có người nói:

"Đàn em Mã nói lợi hại như vậy, chi bằng tỷ thí với anh trước? Anh cũng rất giỏi."

"Anh cũng cảm thấy hứng thú muốn cùng đàn em Mã tỷ thí..."

Mã Thiệu Nguyên nghe vậy, khóe miệng cong lên, nhún vai: "Xin lỗi, trong mắt em, chỉ có đàn anh Lục mới có chút tính khiêu chiến, còn những người khác, em không có chút hứng thú đánh với các anh."

"Mẹ nó người này khẩu khí thật lớn..."

"Tỷ thí! Tỷ thí đi! Đàn anh Lục đánh hắn!"

Tiếng ồn ào vang lên, cuối cùng, Lục Kiêu Trần nhấc mí mắt, không chút để ý liếc nhìn Mã Thiệu Nguyên, lên tiếng:

"Xin lỗi, tôi cũng không có hứng thú đánh với phế vật."

Mọi người hít vào một hơi.

Lời tàn nhẫn như này, chỉ có Lục Kiêu Trần dám nói!

Sắc mặt Mã Thiệu Nguyên nháy mắt cứng đờ, cậu ta vừa định nói thì bị huấn luyện viên ngăn lại:

"Đợi đến chiều thứ sáu tuần sau, mọi người có thể tự do tỷ thí với nhau. Hôm nay chủ yếu là rèn luyện thể lực, mọi người chỉnh đốn hàng ngũ rồi đi chạy vòng quanh sân.

"Rõ!"

Mọi người bắt đầu luyện tập.

Cù Mậu Thật nhìn đội ngũ chạy bộ, nói với Lục Kiêu Trần: "Lần này có rất nhiều nữ sinh tới đăng ký tập Taekwondo, thật là tốt."

Lục Kiêu Trần "vâng" một tiếng, mắt nhìn Vân Nghê đang chạy phía trước.

Cô gái nhỏ hơi lùn, vung hai tay, mái tóc đuôi ngựa theo từng bước chạy đung đưa, khuôn mặt trẻ con phiếm hồng.

Thân hình mềm như bông, lá gan còn bé, có thể học được sao?

Khóe môi Lục Kiêu Trần khẽ cong.

"Sao vậy? Đang cười cái gì đó?" Huấn luyện viên nghi hoặc.

Thiếu niên thu lại ánh nhìn, điềm đạm nói: "Không có gì, như này quả thật không tồi."

Sau đó anh chào tạm biệt huấn luyện viên, rời đi trước.

Mọi người chạy xong, luyện tập thêm một chút nữa rồi được huấn luyện viên cho nghỉ 10 phút.

Nhóm ba người Vân Nghê cầm chai nước, ngồi trong góc nghỉ ngơi.

Biện Mạn Mạn đấm bả vai, "Tớ đoán sáng mai eo và lưng tớ chắc chắn sẽ đau chết đi được.."

"Quá mệt rồi, hôm nay lúc giãn cơ tớ đã đau đến chết. Nghê Nghê cậu không thấy đau sao?"

"Tớ cũng đau quá trời...."

Khi ba người đang nói chuyện, bên cạnh truyền đến giọng nam thao thao bất tuyệt* quen thuộc:

*Thao thao bất tuyệt: nói liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt

"Lục Kiêu Trần kia căn bản không dám đánh với tớ, tớ không nghĩ tới anh ta ngay cả tỷ thí cũng không dám."

"...."

"Có đai đen Taekwondo là có thể tỷ thí được rồi. Chỉ biểu diễn thì không thể hiện hết được thực lực chân chính, cậu nghĩ anh ta đai đen là lợi hại rồi sao?"

"....."

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn thấy Mã Thiệu Nguyên với vẻ mặt đầy khinh thường đang cùng người khác nói chuyện phiếm: "Anh ta khinh thường tớ là phế vật? Tớ thật không hiểu nổi, tại sao mọi người lại nói anh ta rất giỏi, tớ khẳng định có thể đánh ngã anh ta, rác rưởi..."

Vân Nghê đột nhiên thấy một cỗ hỏa nóng trong lòng.

Biện Mạn Mạn ngồi bên cạnh nghe hết từng câu, rốt cuộc không nhịn được, bày ra vẻ mặt hâm mộ nới với Mã Thiệu Nguyên: "Thế ủy*, cậu thực sự rất lợi hợi nha, tớ muốn nhìn thấy bộ dáng đánh bại người vô địch toàn quốc của cậu đó."

*Thế ủy: ủy viên thể dục

Mã Thiệu Nguyên nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của cô, cười nhẹ: "Biện Mạn Mạn cậu có ý gì? Tớ thật sự rất giỏi đó, cậu không phục?"

Biện Mạn Mạn vừa muốn phản bác, Vân Nghê ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng:

"Cậu rất giỏi, nhưng cậu cao cao tại thượng lại nói xấu người khác sau lưng, không có chút phong độ nào."

Mã Thiệu Nguyên cảm giác như mặt mũi bị người khác xé mở, chỉ còn những vết xấu lộ rõ giữa ban ngày. Cậu ta không nghĩ rằng sẽ bị một nữ sinh nói như vậy ở trước mặt mọi người, cả người không thể nhịn được.

Sắc mặt cậu ta khó coi, vừa muốn phản bác, huấn luyện viên liền hô mọi người tiếp tập luyện tập.

Ba cô gái đứng dậy rời đi, Giang Nguyệt ôm Vân Nghê: "Nghê Nghê, cậu nói quá hay! Tớ thấy khuôn mặt cậu ta đều tái mét rồi ha ha ha ha!"

"Thường ngày nhìn Vân Nghê mềm mại đáng yêu, không ngờ cậu nói chuyện sắc bén như vậy, lúc trước tớ không thấy cậu nói gì về Mã Thiệu Nguyên, ai ngờ thời điểm mấu chốt lại ra một chiêu trí mạng!"

Vân Nghê túng quẫn.

Thật ra không hiểu tại sao, nghe đối phương nói về Lục Kiêu Trần như vậy, cô thấy rất tức giận.

Tuy cô không hiểu Lục Kiêu Trần cho lắm nhưng cô tin anh tuyệt đối không phải vì sợ mới không tỷ thí.

Anh nhất định không phải người như thế.

***

Bởi vì lâu không vận động cường độ cao, thứ sáu tập Taekwondo xong, toàn thân Vân Nghê bị đau vài hôm.

Vân Phong cười cô ngày thường rèn luyện quá ít, nói cái này là hiện tượng bình thường, luyện tập thêm vài hôm nữa sẽ tốt hơn.

Cuối tuần qua đi, một tuần mới lại đến.

Tiết cuối cùng buổi chiều thứ hai là tiết thể dục, sau khi kết thúc tiết trước, mọi người thu dọn sách vở, đi đến sân thể dục.

Vân Nghê nhận được tin nhắn của Vân Phong, nói rằng tan học anh sẽ sân thể dục tìm cô, hôm nay là sinh nhật Đỗ Cầm, nhà bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Buổi chiều, mây xanh lững lờ trôi, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống.

Vào giờ học, giáo viên yêu cầu mọi người chạy hai vòng, Vân Nghê cảm thấy cẳng chân rất đau, cánh tay cũng tê rần, Biên Mạn Mạn cùng Giang Nguyệt cũng thế.

Ba chị em "hoạn nạn là có nhau" bọn họ cuối cũng chạy xong, vừa muốn nghỉ ngơi, Mã Thiệu Nguyên đi đến trước mặt các cô: "Ba người các cậu, chạy lại một vòng."

"Vì cái gì?!"

Mã Thiệu Nguyên lạnh lùng nói: "Giáo viên thể dục nói vậy. Ba người các cậu đã chạy chậm còn nói chuyện riêng, mọi người chờ các cậu lâu như vậy, không phải thích nói chuyện sao? Tiếp tục chạy đi."

.... Cậu ta muốn trả thù chuyện hôm trước!

"Được thôi, chạy thì chạy." Biện Mạn Mạn trừng cậu ta.

Mã Thiệu Nguyên hừ môt tiếng, không đáp lại các cô.

Chạy xong vòng thứ ba, ba người mệt đến nỗi thở hồng hộc, khi trở về mọi người đã khởi động xong, giáo viên liền nói hôm nay học nhảy xa và chạy 50m.

Sau khi kết thúc hai lần nhảy xa, Vân Nghê đứng tại chỗ một lúc, cơ bắp lại bắt đầu đau.

Rồi sau đó mọi người đi đến chỗ xuất phát chạy 50m.

Một tổ hai người chạy với nhau, lúc sau giáo viên có việc, đem việc giám sát mấy tổ chạy sau cho Mã Thiệu Nguyên phụ trách, Mã Thiệu Nguyên đứng ở vạch đích tính giờ, lớp trưởng ở điểm xuất phát hô bắt đầu.

Tới tổ Vân Nghê, cô chạy cùng một bạn nữ khác.

Sau tiếng hô bắt đầu, cô chạy như bay về trước, so với nữ sinh bên cạnh vẫn chậm hơn một chút.

Chạy qua vạch địch, hai người chậm rãi dừng lại, sau đó đi đến chỗ Mã Thiệu Nguyên xem thành tích.

Mã Thiệu Nguyên đang nói chuyện cùng người khác.

"Sao vừa rồi cậu không bấm giờ...."

"A, không có bấm sao?"

Vân Nghê đi lên trước, Mã Thiệu Nguyên ghi thành tích cho một bạn nữ khác xong, hướng Vân Nghê cười cười: "Xin lỗi, vừa rồi cậu chạy qua nhanh quá, tôi chưa kịp bấm giờ."

Vân Nghê ngây người, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cái này cũng không thể tự tính được, cậu chờ người khác chạy xong rồi chạy lại một lần nữa đi."

Sắc mặt Vân Nghê hơi trầm xuống, giương mắt nhìn Mã Thiệu Nguyên, rồi sau đó yên lặng đi về chỗ ngồi.

Mã Thiệu Nguyên nhìn bóng dáng cô, cười thầm một tiếng.

Đi đễn chỗ ngồi, Biện Mạn Mạn biết được chuyện này, giận tím mặt: "Mã Thiệu Nguyên này tuyệt đối là cố ý! Cậu ta cố ý không tính giờ!"

Biện Mạn Mạn: "Cậu ta sao có thể hẹp hòi như vậy, không phải ngày đó chỉ nói cậu ta một chút sao! Tớ đi tìm cậu ta!"

"Đừng, tìm cậu ta cũng vô dụng, tớ sẽ chạy lại lần nữa."

Vân Nghê không phải không biết tâm tư Mã Thiệu Nguyên, chỉ là cãi nhau cũng không thay đổi được gì.

......

Chân trời nổi lên từng áng mây hồng.

Tan học, mọi người nhanh chóng ra về, Vân Nghê phải ở lại cuối cùng, Giang Nguyệt có mẹ đến đón, Biện Mạn Mạn cũng có việc, hai người không thể không rời đi trước.

Vân Nghê lần nữa đứng ở điểm xuất phát, Mã Thiệu Nguyên đứng xa phất tay kêu bắt đầu.

Cô chạy đi, khi đến gần vạch đích, Mã Thiệu Nguyên đột nhiên kêu dừng.

"Cậu chạy lại, vừa rồi không tính."

Vì cái gì gần đến vạch đích rồi cậu ta mới nói?!

Mã Thiệu Nguyên vô tội nói cậu ta đã ra hiệu rồi, chỉ là cô không thấy được, Vân Nghê đành phải chạy lại lần thứ ba, chỉ là thể lực cô bị tiêu hao nhiều, hơn nữa vì để chạy nhanh, chân cô bị chuột rút một chút, tốc độ bị chậm lại.

Chạy xong, Mã Thiệu Nguyên vân đạm phong khinh* nói: "10 giây 82, không đạt."

*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Vân Nghê thường ngày chạy 50m đều dưới 10 giây, chưa từng chậm như vậy.

"Lúc trước là do sai sót của tớ, như vậy đi, tớ ghi cậu 10 giây 6, coi như cậu đạt chuẩn." Mã Thiệu Nguyên ấn bút bi, thái độ đặc biệt khoan hồng độ lượng, ghi thành tích của cô.

Vân Nghê lạnh mặt nhìn cậu ta, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu cố ý sao?"

"Cái gì?"

"Cái này gọi là dùng việc công báo thù riêng sao?"

Mã Thiệu Nguyên cười: "Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì."

"Cậu canh cánh trong lòng việc hôm đó ở CLB Taekwondo, muốn trả thù tớ, bởi vì tớ nói đúng, chọc đến chỗ đau của cậu rồi?"

Sắc mặt nam sinh trầm xuống, "Cậu có ý gì?"

Vân Nghê không tức giận, ngược lại bình tĩnh cười: "Nếu đúng là như thế, tớ cảm thấy đánh giá của tớ về cậu không sai chút nào, cậu không chỉ tự phụ ngạo mạn mà còn bụng dạ hẹp hòi."

Mã Thiệu Nguyên cười một tiếng, tay nắm chặt:

"Tùy cậu nghĩ thế nào về tớ."

Cậu ta hơi cúi người nhìn cô: "Hơn nữa nếu tớ nói tớ cố ý, cậu định làm gì tớ?"

Báo cáo với giáo viên? Cô có bằng chứng sao?

Mã Thiệu Nguyên đóng quyển sổ ghi thành tích lại, huýt sáo một cái: "Đi đây."

Cậu ta chậm rãi rời đi, vừa mới đi hai bước, chân không cẩn thận dẫm phải quả tạ đang lăn tới.

Tay cậu ta không kịp chống xuống đất, "bang" một tiếng lớn, cậu ta trức tiếp ngã dập mông dưới đất.

Cậu ta cảm giác được có rất nhiều người nhìn qua, cả khuôn mặt đỏ lên:

"Mẹ nó...."

***

Vân Nghê đi đến chỗ ngồi, cầm lấy cặp sách.

Cô mệt đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, chóp mũi đầy mồ hơi, sau lưng cũng ướt đẫm, tóc hơi tán loạn, dính cả trên cổ.

Nhớ tới Vân Phong nói tan học về cùng nhau, cô đi đến khán đài phía trước sân thể dục, mỗi lần bọn họ hội họp đều sẽ ở nơi đó.

Chân vẫn còn đau, cô cúi đầu, bước đi chậm chạp.

Đến lúc cô ngẩng đầu liền thấy một bóng người phía trước—

Lục Kiêu Trần một tay đút túi, trong tay cầm cặp sách màu đen, dựa nửa người vào tường, bây giờ đang nhìn thẳng về phía cô.

Vân Phong không có ở bên cạnh.

Cô chớp mắt, thấy anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cô.

"Anh Kiêu Trần...."

Thiếu niên đi đến trước mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Anh trai em bị gọi lên văn phòng rồi, bảo tôi tới tìm em trước."

"À...."

Cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, cô không muốn anh nhận ra gì đó, cúi đầu, xoa xoa chóp mũi.

Lục Kiêu Trần rũ mắt, nhìn khóe mắt cô rũ xuống không mang theo ý cười, đối lập với dáng vẻ dễ thương thích cười thường ngày, hốc mắt đỏ ửng, giống như là bị người khác khi dễ.

Anh nhìn ra điểm khác thường của cô, mở miệng, giọng nói hơi trầm xuống:

"Đã xảy ra chuyện gì?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro