☘️Chương 35☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Cẩn Đồng tỉnh dậy nhìn cả căn phòng toàn một mảng đen kịt, màn cửa được kéo lại, toàn bộ không gian im ắng.

Cô ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

Trong không gian u tối dễ dàng sinh ra sự sợ hãi, cô tiếp tục nằm xuống, lui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, kêu lên: "Phó Trì."

Thanh âm không lớn nhưng lộ rõ sự sợ hãi.

Không có tiếng đáp lại.

"Phó Trì." Cô lại gọi một tiếng, lần này đã có tiếng đáp lại, âm thanh cửa phòng mở ra, Phó Trì bước vào.

"Chị tỉnh rồi." Cậu nói.

Ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào, Chu Cẩn Đồng nhìn thấy cậu đứng đó, không thấy rõ biểu tình trên mặt. Cậu không có mở đèn trong phòng lên, dựa vào ánh đèn yếu ơt từ ngoài chiếu vài đi đến bên giường, cậu giống như đang cười, đưa tay vén chăn lên, dịu dàng nói: "Đói không, bữa tối đã làm xong, chỉ chờ chị tỉnh lại thôi."

Chăn mềm xốc lên, hơi lạnh bay vào

Toàn thân Chu Cẩn Đồng run lên, túm lại chăn lại bị cậu cầm ngược lại tay.

Cô giật mình, dùng sức hất ra.

Phó Trì không để ý, cười ra tiếng, dịu dàng vuốt vuốt gò má cô, nhẹ nhàng nói: "Đồng Đồng không ngoan nha."

Chu Cẩn Đồng tránh đi tay cậu.

Phó Trì thu tay lại, thò người qua một tay đặt ở dưới eo, một tay đặt dưới đầu gối, trực tiếp đem người từ trên giường ôm lên, quay người đi ra ngoài.

Chu Cẩn Đồng kháng cự, đánh cậu: "Cậu muốn làm gì? Mau thả tôi xuống!"

"Không thả." Phó Trì mặc cho cô đánh, đem người ôm càng chặt hơn, tay ôm ở eo tiến tới véo nhẹ vào thịt.

"Vậy cậu mau đem điện thoại trả lại cho tôi." Chu Cẩn Đồng lui lại cầu việc khác, nghĩ trước tiên lấy lại được điện thoại rồi sau đó gọi viện trợ.

Phó Trì cười: "Đồng Đồng đừng phí tâm nữa, có điện thoại cũng không làm gì được. Nếu như chị nghĩ muốn gọi người từ bên ngoài tới cứu thì không cần đâu, bởi vì tôi sẽ không cho chị cơ hội, nếu như là muốn gọi điện thoại cho dì Cố, cũng không cần, bời vì lúc tôi từ trong phòng ra không bao lâu thì dì Cố gọi đến, là tôi nhận."

"..."

"Tôi nói chị mệt mỏi, ngày mai chị sẽ gọi lại." Phó Trì bước chậm xuống, không quên nói với cô "Về phần Phương Hội Thanh, chị ấy cũng có nhắn tin đến nói mấy ngày gần đây không thể đến tiệm hoa giúp chị được nữa, cho nên chị vẫn là nên ngoan ngoãn ở chỗ này của tôi đi, muốn đi cũng không đi được."

"Cậu không thể làm như vậy được, đây là giam lỏng người, nếu bị bắt lại cậu sẽ phải ở giam lại." Chu Cẩn Đồng nóng lòng nói Phó Trì.

"Chị yên tâm, sẽ không có ai phát hiện được."

Chu Cẩn Đông không biết cậu lấy đâu ra cái tự tin này, ngậm miệng không nói nữa, chóp mũi ngửi được mùi thơm của món sườn hầm, thời gian dài không ăn uống bụng không đúng lúc ùng ục một tiếng. Cô lập tức xấu hổ.

Cậu rõ ràng không thấy xấu, lại còn thấy rất đáng yêu.

Chu Cẩn Đồng gục đầu xuống.

Phó Trì đem người đặt ngồi xuống ghế còn mình thì vào bếp lấy chén đũa, đồ ăn, Chu Cẩn Đồng nhìn cậu cứ đi tới đi lui. Sau một lát, Phó Trì hai tay cầm một canh sườn ra tới, cười híp mặt đặt ở trước mặt cô, giống như tranh công nói: "Uống thử xem, tôi đã học theo thím Trương mấy ngày mới hầm được nồi này đó."

Canh sườn tỏa ra mùi thơm dụ hoặc khiến cô rất muốn ăn thử, trong bát còn có một cái muỗng xứ tinh xảo, Chu Cẩn Đồng cầm lấy, múc lấy một miếng thịt sườn hầm chính mềm cùng với miếng khoai, muốn ăn lại ăn không vô. Cô nhìn nước canh hầm bóng loáng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu cô không tự trốn ra được vậy thì để Phó Trì mang cô ra ngoài.

"Tại sao không uống?" Phó Trì hỏi.

Chu Cẩn Đồng buông muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: "Phó Trì, cậu còn nhớ tôi đã từng mời cậu ăn mì cà chua và hoa bầu dục xào không?"

Phó Trì đương nhiên nhớ kĩ, gật đầu.

"Tôi muốn ăn."

"Bây giờ?"

Chu Cẩn Đồng gật đầu, Phó Trì suy nghĩ rồi nói: "Tôi sẽ đi mua cho chị." Ngừng mấy giây lại nói tiếp "Chị trước tiên uống một ít canh lót dạ, nếu không bụng sẽ khó chịu."

"Tôi đi chung với cậu." Chu Cẩn Đồng đưa ra yêu cầu.

Phó Trì nghi ngờ nhìn cô, Chu Cẩn Đồng giả bộ bình tĩnh không để cậu nhìn thấu, giải thích: "Nơi này cách quán đó có chút xa, chờ cậu mua về đều nguội hết, cho nên tôi muốn đi cùng cậu, được chứ?"

Đã nói đến nước này, Phó Trì cũng không ngốc.

Cậu cười cười, không cho cô thương lượng nói: "Tôi có thể thõa mãn cái bụng của chị, nhưng không cho phép chị có ý nghĩ muốn chạy."

Cậu không chút nào ngăn cản ý nghĩ của cô, Chu Cẩn Đồng thật sự không biết nên làm cái gì, điện thoại không có, cửa không mở được, còn có một siêu cấp biến thái canh giữ bên người, cô thật sự cảm thấy bất lực.

Chu Cẩn Đồng đẩy cái bát về phía trước, có chút nhụt chí, vò đã mẻ cũng không sợ rơi nói: "Vậy tôi không ăn."

"Tôi đi mua cho chị."

"Cậu mua về tôi cũng không ăn, trừ phi cậu mang theo tôi đi." Chu Cẩn Đồng không phải muốn cố tình gây sự, nhưng đối mặt với cậu không thể dùng thái độ đối như bình thường mà đối đãi được.

Phó Trì sáng tỏ, cô không phải muốn ăn cái gì cà chua hoa bầu dục, mà là muốn tìm một cơ hội để thoát ra ngoài, rời xa cậu. Như vậy sao được, thật vất vả lắm mới lừa được người đến, phải giấu thật tốt ở bên người mới yên tâm

Cậu không để ý cô, đến phòng bêpz đem những món đã làm ra.

Món ăn phong phú, thịt cá đều có, nhìn một cái liền muốn ăn. Chu Cẩn Đồng động động miệng, chịu đựng điểm mấu chốt của mình, nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Phó Trì bưng ra tới hai bát cơm, một bát để trước mặt cô, để đũa xuống, rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện cô "Đồng Đồng từng nói thân thể là của mình, phải trân trọng thật tốt."

Cô đã nói qua, không nghĩ tới Phó Trì sẽ dùng lời này để nói lại mình.

Chu Cẩn Đồng buổi trưa ăn mấy cái sủi cảo đến giờ đã tiêu hóa hết, tỉnh lại liền cảm thấy đói, mỹ thực trước mặt tỏa ra mùi thơm mê hoặc, cô rất muốn cầm đũa nhấm nháp một miếng. Nhưng Phó Trì cứ như vậy nhìn cô, giống như là xem cô liệu có ăn hay vẫn đang giận dỗi "Cậu không muốn mang tôi đi thì thôi vậy, dù sao không ăn một bữa cũng không đói chết được."

Phó Trì gắp một miếng thịt cá đặt trong chén cô, mỉm cười nói: "Cá này là cá mà chị thích ăn."

Chu Cẩn Đồng bất động.

Phó Trì biết rất rõ sở thích của cô, nấu đồ ăn cơ bản đều là những món bình thường cô thích ăn, mà mừi thơm hương vị cũng không kém."

Cái này khiến cô tức giận.

Chu Cẩn Đồng di chuyển cái mông, chân ghế dưới đất cọ sât với sàn nhà vang lên vài tiếng xoẹt chói tai, làm cô toàn thân nổi lên da gà.

Phó Trì cũng nhíu mày: "Thật sự không ăn?"

Chu Cẩn Đồng: "Không ăn!"

Phó Trì: "Vậy thì chịu đói đi."

"..."

Chu Cẩn Đồng ngơ ngác, nhìn Phó Trì bắt đầu ăn, đồ ăn đều bỏ vào miệng cậu, tỏa hương ra khắp phòng.

Canh sườn cũng bị Phó Trì lấy uống.

Phó Trì không chừa lại đồ ăn cho cô, đồ ăn thừa đều đổ vào thùng rác.

Chu Cẩn Đồng tức giận vung đũa lên lầu, hung hăng đóng cửa, chấn động cả phòng. Cô kéo màn cửa ra, bóng đêm đen như múc đập vào mắt, bên ngoài cửa chống trộm, toàn khu biệt thự đều tối đen, không có mấy nhà sáng đèn, chỉ có mấy nhà cung cách thật xa biệt thự của Phó Trì, ở giữa trùng trùng điệp điệp cây.

Quá vắng vẻ.

Cậu tại sao lại mua cái biệt thự này?

Cô kéo màng cửa lên, nhớ tới quần áo bẩn còn chưa giặc, đến phòng tắm, phát hiện chỗ bị cô làm ướt đã được lau sạch, quần áo trong sọt đều biến mất, cô rõ ràng là để ở đây mà? Đột nhiên có một ý nghĩ tê dại chạy qua trong đầu cô, chẳng lẽ Phó Trì biến thái lấy quần áo của cô?

Kịt.

Cửa bị mở ra.

Trong tay Phó Trì cầm lấy một bộ quần áo ngủ màu đen tiến vào, đóng cửa lại. Chu Cẩn Đồng nghe tiếng từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cậu, lập tức đề phòng nói: "Muộn như vậy, cậu vào đây làm gì?"

Cậu tự nhiên nói: "Tắm rửa đi ngủ."

Chu Cẩn Đồng hoài nghi mình nghe lầm, không xác định hỏi: "Cậu nói muốn tắm ở đây, sau đó ngủ?"

"Vui vẻ sao?"

Cái quỷ nha! Chu Cẩn Đồng lập tức nhức đầu.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro