☘️Chương 36☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị cô thẳng thừng từ chối, Phó Trì dứt khoát tiến vào phòng tắm, gài cửa lại. Chu Cẩn Đồng đứng ở ngoài cửa như đang mơ, không đầy một giây sau bên tai vang lên âm thanh cởi áo sột soạt sột soạt, tiếp đến là tiếng nước ào ào chảy.

Cậu ấy thật sự tắm!

CMN!

Chu Cẩn Đồng thầm mắng một câu thô tục, mỗi một hành động của Phó Trì hôm nay như đang khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của cô!

Thời gian từng phút qua đi, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở, một trận sương mù phả ra. Chu Cẩn Đồng ôm đầu gối ngồi ở cuối giường, cằm chống đầu gối nhìn hướng về phòng tắm, Phó Trì từ trong sương mù đi ra, trên người mặc bộ áo ngủ màu đen, tơ lụa mềm mại quấn quanh người, cánh tay thon dài gập lại, cằm khăn lông lau sạch tóc ướt.

Chu Cẩn Đồng thẳng tắp nhìn cậu.

Phó Trì đối diện cô khẽ mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, phòng tắm quá thơm, tôi tắm một hồi cũng không muốn ra."

Thật quá đáng!

Chu Cẩn Đồng muốn phát điên.

Áo Phó Trì không có gài hết, áo ngủ rộng rãi mặc trên người, xương quai xanh và phần ngực phía trên bị nước ấm làm cho đỏ cả da thịt, tất cả những hình ảnh đó đều lọt hết vào tầm mắt cô, làm cho dung mạo của cậu vốn đã không thể bắt bẻ được lại càng tăng thêm mấy phần, cổ họng Chu Cẩn Đồng khẽ động.

Phương Hội Thanh đã từng nói qua cô sẽ không bị nam sắc mê hoặc.

Nhưng mà Phó Trì thật sự quá đẹp.

Chu Cẩn Đồng vỗ vỗ đầu để cho mình thoát khỏi sự mê hoặc của cậu, chỉ vào cửa nói: "Cậu tắm cũng tắm rồi, bây giờ có thể đi ra ngoài."

Phó Trì cầm khăn lông ẩm ướt đi thẳng đến bên giường, Chu Cẩn Đồng cảnh giác lùi đến một bên giường, tránh tiếp xúc với cậu. Cậu cũng không giận, ngồi vào chỗ cô vừa ngồi, chân dài uốn lượn dựng vào giường, nghiêng người về phía cô: "Đồng Đồng, tôi đã nói rất rõ ràng, đêm nay tôi ngủ ở đây -- ngủ cùng chị."

Mùi thơm sữa tắm trên người cậu Chu Cẩn Đồng rất quen thuộc, là cái chai hôm nay cô đã dùng qua, kỳ lạ là thời điểm cô tắm không ngửi thấy mùi gì, sau dùng trên người Phó Trì lại có mùi thơm mãnh liệt, không chút kiêng kị gì chui vào mũi cô.

Chu Cẩn Đồng rụt lại, cách cậu càng xa.

"Tôi không cần!" Chu Cẩn Đồng lạnh mặt cự tuyệt "Phó Trì, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nên làm bậy, mỗi một việc cậu làm bây giờ đều không đúng, chỉ cần bị phát hiện cậu sẽ không trốn được. Huống hồ tôi với cậu nam nữ thụ thụ bất thân, thật sự không nên ngủ chung một phòng, cậu nếu thật sự thích tôi hẳn là nên tôn trọng tôi."

"Không muốn." Phó Trì tới gần cô, nở một nụ cười tà "Từ khi tôi lừa chị đến đây tôi đã nghĩ trước đến hậu quả, đã làm đến nửa đường lại không làm tiếp nữa không bằng điên cuồng làm đến cùng, như vậy Đồng Đồng mới có thể luôn nhớ đến tôi."

"Phó Trì!" Chu Cẩn Đồng hô to.

"Xuỵt." Phó Trì đưa ngón trỏ đặt tại môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.

Ngón tay Phó Trì như bóng với hình câu lên cằm cô, ép buộc Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu lên nhìn cậu "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên ngủ."

Ngủ cái đầu cậu! Chu Cẩn Đồng đẩy tay cậu ra, ôm lấy chăn mềm đá cậu ngã xuống đất, nhìn chằm chằm cậu: "Được! Tôi để cậu ngủ ở đây, nhưng cậu chỉ có thể ngủ trên mặt đất, cả cái giường này đều là địa bàn của tôi, cậu nếu dám bước lên đây, tôi liền sẽ phế cậu!"

Phó Trì chống trên mặt đất, nghe cô nói hướng nhìn phía dưới, cười hỏi: "Chị muốn phế tôi như thế nào?"

Chu Cẩn Đồng cứng họng, mắt đảo liên tục.

Tâm tư đùa giỡn của Phó Trì nổi lên, lấy khăn lông trên đầu tùy ý quăng ra, từ dưới đất đứng lên, hai chân quỳ gối lên giường, di chuyển đầu gối đến gần cô, đầu ngón tay sờ đến lưng quần, trêu trọc nói: "Chiếc quần màu đen này có vẻ như làm cho chị không xác định chính xác vị trí, không bằng tôi cởi ra, như vậy Đồng Đồng có thể dễ dàng tìm đúng chỗ."

Quần ngủ được kéo xuống một góc, lộ ra cái quần nhỏ bên trong.

Chu Cẩn Đồng quả thực sắp điên rồi, ôm lấy chăn mềm che kín người cậu, đẩy người ngã xuống giường, tay chân cùng một chỗ đánh, vừa nhanh vừa độc. Phó Trì thật sự không phải là người bình thường, cậu sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời như vậy, giới hạn cuối cùng của Chu Cẩn Đồng cuối cùng cũng bị cậu kéo xuống, hận không thể nện một phát vào đầu cậu, muốn lập tức chạy ra khỏi nơi này.

Lực tay cô không nhỏ, đánh mấy cái Phó Trì liền kêu rên vài tiếng rồi yên tĩnh lại.

Chu Cẩn Đồng xuống giường, đi vào phòng tắm, khóa cửa lại từ bên trong. Bên ngoài có tiếng bước chân cô cũng đoái hoài tới, nhanh chóng tìm quần áo bẩn của cậu từ bên trong cái sọt, cầu nguyện điện thoại bị cậu lấy không cẩn thận bị bỏ quên bên trong. Ý nghĩ tốt đẹp như vậy nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn, trống rỗng, điện thoại của cô không có ở đây, Chu Cẩn Đồng nhụt chí ngồi xuống, vô lực dựa vào bức tường ẩm ướt.

Cọc cọc cọc.

Phó Trì lễ phép gõ cửa "Có phải là rất thất vọng không? Điện thoại sẽ không có ở bên trong, nó đã bị tôi giấu đi rồi."

Chu Cẩn Đồng ôm lấy chính mình.

Phó Trì tiếp tục nói: "Ra ngoài."

Cô sẽ không đi ra! Ra ngoài liền sẽ phải ở cùng một không gian với ác ma, ở bên trong phòng tắm không gian được thu hẹp lại khiến cô có cảm giác an toàn. Một giọt nước từ trên rơi xuống, nhỏ giọt trên đỉnh đầu cô, lành lạnh, Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy tủ quần áo nhỏ mở ra một nửa, từ bên trong lộ ra một góc áo, giống như là quần áo của cô? Cô ngồi dậy, mở ngăn tủ ra.

Trong ngăn tủ đúng là quần áo của cô, từ trong ra ngoài được xếp gọn gàng, chỉnh tề.

Trên trán Chu Cẩn Đồng ứa ra mồ hôi lạnh, phía sau lưng bị hơi nước nóng làm cho ẩm ướt.

"Phó Trì, quần áo của tôi là do cậu giặc?"

Phó Trì nghe được, gật đầu: "Ừ."

Ý lạnh từ trong cơ thể dâng lên, Chu Cẩn Đồng không cách nào nói lên được tâm tình lúc này, nghĩ đến cảnh Phó Trì cúi đầu nghiêm túc dùng tay vò quần áo của cô... Tay cô run lên, toàn thân có một loại cảm giác như bị người ta sờ, vuốt. Cô lấy quần áo ra, ném đến bên trong bồn rửa mặt, mở vòi nước, bắt đầu tìm kiếm bột giặc giặc quần áo.

Phó Trì nghe được động tĩnh bên trong, vứt bỏ lễ phép, dùng vân tay mở cửa. Chu Cẩn Đồng phát hiện, vội vàng bước qua chống đỡ cửa, cô quên mất, chìa khóa để mở cửa toàn bộ biệt thự này đều là vân tay của cậu.

Cô có làm gì cũng đều vô dụng.

Phó Trì không dám dùng lực mạnh, sợ làm cô bị thương, dụ dỗ nói: "Rất muộn rồi, chị mau ra đi, có gì ngày mai lại nói."

Chu Cẩn Đồng dùng toàn bộ khí lực chặn cửa, không hề bị lay động.

Phó Trì xoa xoa mi tâm, cậu vẫn là không nên mềm lòng.

"Tôi lập lại một lần nữa, chị mau ra đây." Sắc mặt Phó Trì nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thật đã sớm không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

Chu Cẩn Đồng không nói lời nào, dùng hành động để chứng minh, CÔ - KHÔNG - RA!

Phó Trì nhắm mắt lại, lúc mở toàn chợt lóe lãnh sự lành lùng, lui lại mấy bước, một chân đá tung cửa. Cậu dùng bảy tám phần lực, Chu Cẩn Đồng mất thăng bằng cả người ngã về phía trước, cộng thêm phòng tắm nước nhiều nên trượt ngã, cô trực tiếp dùng hai tay lau chùi, đầu gối cũng lau trên sàn nhà, lòng bàn tay, đầu gối bị cọ sát, tơ máu toát ra, đau đến chảy cả nước mắt.

Chu Cẩn Đồng sợ nhất là đau, vành mắt nháy mắt phiếm hồng. Pho Trì thu chân lại, thấy cô bị thương nằm trên mặt đất liền nhanh chống bước đến trước mặt cô, thần sắc khôi phục lại như bình thường, đau lòng nói: "Chị thế nào rồi, có đau không? Nói chị mau ra chị lại không nghe lời."

"Cậu lăn đi!" Chu Cẩn Đồng đẩy cậu ra.

Váy trắng trên người cô đều bị làm bẩn, đầu gối và bàn tay bị cọ chảy máu, tóc tai lộn xộn, ngồi ở một góc run rẩy, khiến cho ngườ thương tiếc. Phó Trì tất nhiên là đau lòng, nhưng cậu không mềm lòng, mặc kệ việc cô chống cự việc cậu đến gần, cậu cũng không phối hợp đi lên, muốn đem người ôm vào, Chu Cẩn Đồng lần này cũng không thuận theo.

Cô giống như một con mèo xù lông, thấy cậu tiến đến vung ra quyền cước, hết đấm rồ lại đá.

Phó Trì nhận lấy cú đấm của cô, sự phẫn nộ của cô, nắm lấy cái chân đá lên của cô, một giây sau bị người nắm chặt tóc, hung tơn nên trên tượng. Chu Cẩn Đồng đỏ mắt, cô không phân rõ đâu là sợ hãi đâu là đau đớn, cô chỉ biết cô không thể để Phó Trì tùy ý làm, cô là người có năng lực suy tính độc lập, hẳn là phải vì mình mà tranh thủ.

Phó Trì nắm chặt tay, chớp mặt một cái, hít thở.

Đầu của cậu bị đụng ba lần.

Không nhẹ.

Phó Trì chịu đựng đau đớn, ôm chặt cô, nhẹ giọng trấn an nói: "Nguôi giận chưa? Nguôi giận rồi thì đi ngủ có được không, chị ngoan ngoãn nghe lời có được không, không nên ép tôi dùng đến nhũng thủ đoạn không tốt có được không?"

"Phó Trì, cậu thả tôi đi đi, nơi này tôi một phút cũng không muốn ở!" Chu Cẩn Đồng khóc đến khàn cả giọng "Cậu thật sự đáng sợ, gạt tôi đến đây, không để tôi gọi ra bên ngoài, còn muốn tôi làm theo ý của cậu, cậu nói tắm liền phải tắm, cậu nói ăn cơm liền phải ăn, hiện tại cậu còn không để ý đến cảm nhận của tôi khăng khăng muốn cùng tôi ngủ chung một chỗ."

"Thật không được đâu Phó Trì!" Chu Cẩn Đồng thật sự rõ ràng cảm nhận được sự đáng sợ của Phó Trì, từ trong ra ngoài, đúng như lời Triệu Bội nói, người có thể dùng dao tự gạch tay mình tính cách tuyệt đối không tốt.

"Đồng Đồng chị không cần phải sợ, tôi chỉ muốn đem chị đến đây ở cùng tôi, thờ gian cũng không lâu lắm đâu." Phó Trì ôm chặt người, ghì chặt cô ở trong ngực, nghe được tiếng khóc của cô trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng kịch bản đã bắt đầu sao có thể dừng lại được, huống hồ cậu tuyệt đối không hối hận, dù sao mấy năm tiếp theo cậu đều không thể gặp cô.

Chu Cẩn Đồng ở trong ngực cậu buồn bực, khóc đến thở không nổi.

Phó Trì dùng sức nắm chặt, cố gắng làm cho giọng nói phát ra hết sức dịu dàng trấn an cô, chậm nói: "Chị có thể không biết, tôi thật sự rất khát vọng có một người đối xử tốt với tôi."

"Từ nhỏ bọn họ chỉ cưng chiều, quan tâm một mình Phó Minh Lâm, tôi chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ cùng nhau cười đùa vui vẻ, mỗi ngày giống như là đang xem phim, rõ ràng là đang ở trước mắt nhưng lại không cách nào tham dự vào. Vô luận là đò hay vật gì tôi đều không muốn để ý đến, vốn cho rằng cứ như vậy sống hết đời, nhưng chị hết lần này đến lần khác xông vào."

"Tôi vừa vui mừng lại vừa sợ." Phó Trì buồn bực dựa đầu vào cổ cô. Ở trên cổ ngửi ngửi hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về cô.

Chu Cần Đồng càng về sau chỉ còn tiếng nức nở.

Phó Trì sờ đầu của cô, cười nói: "Sự yêu thích ngày càng tăng lên thì càng sợ hãi chị sẽ rời đi, đi đến nơi mà tôi không thể tìm được. Tôi biết chỉ sau hai tháng nữa Đồng Đồng sẽ đi nơi khác học đại học, đến lúc đó cơ hội gặp mặt của chúng ta ngày càng ít, tôi không thể dám chắc được thời điểm đó chị có thể sẽ thích người khác."

"Tôi không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên tôi muốn trong lòng chị để lại ấn ký không thể xóa nhòa."

"Để chị vĩnh viễn đều nhớ đến tôi." Phó Trì càng nói càng cực đoan, tay cũng nắm chặt, siết đến xương cốt Chu Cẩn Đồng đều đau. Cô có ý tránh cậu, tại sao khóc lại tốn nhiều sức lực như vậy, hiện tại toàn thân cô đều mềm nhũn, khẽ mở miệng cắn vào xương quai xanh của cậu, nháy mắt có một đoạn ký ức mơ hồ hiện lên trước mắt, ghế, sô pha, cắn...

Không chờ cô kịp nghĩ da thịt liền cảm thấy bị người cắn chặt, một sự ấm áp bao trùm. Chu Cẩn Đồn bị dọa cho sững sờ, môi của Phó Trì như một cái nam châm hút phải sắt ở trên cổ cô. Cắn một cái, từng đợt từng đợt cảm xúc từ bên tai đánh thẳng lên thần kinh, cậu di chuyển một chút, thuận thế đi lên cọ đến cái cằm lạnh buốt, chậm rãi tới gần bờ môi đỏ trân quý kia.

Chu Cẩn Đồng cật lực trốn tránh, quyết định cắn lên xương quai xanh cậu.

Răng đâm vào trong thịt cảm giác như mang theo máu, trong đầu Chu Cẩn Đồng như cưỡi ngựa xem hoa*, một hình ảnh thoáng hiện qua. Phó Trì hít một hơi thật sâu, dừng lại tại cằm cô, bên trong miệng trống không, da thịt cùng xương quai xanh đau đớn đến cực hạn. Cậu ôm sát người, hoài nghi mình thật sự có bệnh. Đau đớn bất ngờ xảy ra vậy mà cậu lại cảm thấy kích thích.

* Bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian, ý chỉ cách làm việc đại khái, qua loa, không đi sâu vào chi tiết.

"Ngoan, cắn đúng chỗ." Phó Trì không cảm thấy đau đớn chút nào, cậu rất thích Chu Cẩn Đồng cắn mình, hành động đặc biệt thân mật này làm trong lòng cậu ngày càng yêu thích. Ở trong tư thế này, Phó Trì cong gối ôm cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô về giường, chăn mền lộn xộn cậu cũng mặc kệ, đè ép người xuống vào trong đệm chăn.

Cậu che kín chăn.

Không gian đen tối bị thu hẹp lại, hơi thở nồng đậm lẫn nhau đan vào một chỗ, Phó Trì ngửi được mùi máu thơm ngát.

Chu Cẩn Đồng về sau cắn đến ê răng, mệt mõi nằm ngủ.

Phó Trì thay cô đắp kín chăn, không nhìn đến vết thương trên xương quai xanh của mình, đi lấy hộp thuốc đến, chân tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân và lòng bàn tay của cô, dán tốt băng gạt. Sau khi làm xong, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn cô ngủ, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt, khóe miệng còn lưu lại một vòng đỏ thẳm, gương mặt ửng đỏ.

Phó Trì cười cười, sờ lên vết thương trên xương quai xanh.

Nói nhỏ: "Xem ra chị rất thích xương quai xanh của tôi, mỗi lần đều cắn cùng một chỗ, cũng không sợ tổn thương đến răng."

Phó Trì đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Trong gương sắc mặt cậu cũng không tốt gì, rất đỏ, dấu răng trên xương quai xanh phá lệ rõ ràng, nếu cắn nhẹ một chút sẽ rất giống như là dấu hôn. Cậu bất đắc dĩ cười cười, tự mình bôi thuốc, nhìn cồn i-ốt chảy lên vết thương, trong đầu cậu dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, rất muốn hôn lại cô, cậu còn chưa từng hưởng qua.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro