☘️Chương 37☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

Chu Cẩn Đồng bị cơn đói làm cho tỉnh, mở mắt ra cái gì cũng không nhìn thấy, trong phòng tối đen, cũng không biết đã mấy giờ, bên tai lại truyền đến tiếng hít thở đều đều. Cô cử động, đầu gối có chút đau, cánh tay giấu bên trong chăn chạm phải một nguồn nhiệt ấm nóng, không cần nghĩ cũng biết đó là người mặt dày mày dạn -Phó Trì đòi ngủ cùng cô.

Chu Cẩn Đồng không dám cử động mạnh, sợ đánh thức Phó Trì.

Trong bóng tối cô mở to mắt, nhẹ nhàng hô hấp, bụng thỉnh thoảng co rút, thời gian dài chưa ăn gì nên dạ dày bắt đầu đau.

Sớm biết như vậy đã không náo cùng Phó Trì, canh sườn không ngon sao? Thịt cá không ngon sao? Ai, cô khẽ thở dài một cái, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp chuẩn bị xoay người, không thể cử động, cánh tay Phó Trì như có đôi mắt vươn ra vòng qua cô, hô hấp gần kề, sợi tóc đen nhánh cọ sát hõm cổ cô, có chút ngứa.

Chu Cẩn Đồng không dám thở mạnh, dùng sức tránh né để cậu không cọ tới.

Sau một lát, cánh tay của Phó Trì vòng qua người cô thả lỏng, người hừ hừ mấy tiếng xoay lưng về phía cô. Chu Cẩn Đồng thở phào một tiếng, thoát khỏi trói buộc, cô vén một góc chăn lên bước xuống, mũi chân đặt trên đất đi đi về về nửa ngày cũng không có mang giày. Cô cũng không quan tâm, chân trần chạm đất, tìm tòi trong bóng tối.

Cô dựa vào ký ức tìm đến cửa, đưa năm ngón tay trong không trung, cũng không biết qua bao lâu đầu ngón tay mới chạm vào cánh cửa, may là cửa cũng không có khóa lại, có gió thổi vào từ khe hở, thổi tới gò má cô.

Chu Cẩn Đồng thầm mừng, kéo cửa cẩn thận ra ngoài.

Hành lang cũng tối đen, căn bản không nhìn thấy được gì, Chu Cẩn Đồng chú ý thấy ánh sáng nhàn nhạt lóe lên từ phòng khách. Cô trố mắt, trong lòng hoài nghi đèn này là do Phó Trì đặc biệt vì cô mà để lại, không để cô suy nghĩ nhiều bụng cô liền kêu lên, trong màn đêm tĩnh lặng phá lệ rõ ràng, cô đưa tay xoa xoa bụng dựa vào ánh sáng kia đi xuống bậc thang.

Trên bàn dài có đặt một túi bánh quy và sữa bò.

Còn có tơ giấy.

Chu Cẩn Đồng mở tờ giấy ra, chữ viết phía trên thanh tú, chữ viết như người, bên trên viết: Biết chị sẽ đói, ăn nhanh đi.

Thật sự là Phó Trì cố ý để lại.

Chu Cẩn Đồng nhất thời không biết có cảm tưởng gì, mặc dù cách làm của cậu không đúng nhưng đối xử với cô không tệ, vẫn một mực nghĩ cho cô. Để tờ giấy xuống, cô cầm lấy túi bánh quy kia lên, đột nhiên phát hiện một việc, túi bánh quy này nhìn rất quen thuộc, giống túi bánh quy cô thường ăn, thời điểm ở đồn cảnh sát cô từng cho Phó Trì ăn.

Đáng sợ!

Phía sau lưng Chu Cẩn Đồng lạnh rét run.

Sau khi giải quyết xong cái bụng đói Chu Cẩn Đồng cũng không có lên lầu mà làm ổ trên sô pha, kéo chăn lông chùm kính mình, dựa vào ánh đèn yếu ớt ở phòng khách nhìn bốn phía. Cô nhìn qua một lượt, tất cả các cửa trong phòng đều không mở ra, cửa sổ đều có khóa chống trộm, chỗ có thể ra đều bị Phod Trì khóa lại, cô hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài.

Điện thoại cũng không biết bị Phó Trì giấu ở nơi nào, phòng khách cũng không có máy riêng.

Chu Cẩn Đồng bị không khí yên tĩnh vậy quanh, lâu lâu chỉ có một hai tiếng ve kêu phá đi sự tĩnh mịch truyền tới cô, nói cô là chiếc thuyền nhỏ giữa biển lớn cũng không quá.

Đêm càng ngày càng tối, ý thức Chu Cẩn Đồng dần trở nên mơ hồ, ngã lệch trên sô pha, an tĩnh nằm ngủ. Thời gian dài đằng đẳng, một cánh cửa nào đó của lầu 2 được mở ra, một thân ảnh cao gầy từ bên trong ra tới, đầu tóc vì nằm ngủ mà rối tung, cách thang lầu nhìn thấy người nằm trên sô pha, đảo mắt nhìn thấy túi bánh quy và ly sữa bò trên bàn đã được tiêu diệt.

Cậu cười cười, chậm rãi xuống lầu.

Ghế sô pha cũng không lớn, chỗ Chu Cẩn Đồng nằm cũng không còn dư ra bao nhiêu, Phó Trì nghiêng người xuống, ôm người tiến vào trong ngực, kéo chăn lông qua bọc người cô nằm ngủ say sưa.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, trên ghế sô pha có hai thân thể đang ôm nhau. Toàn bộ cơ thể Chu Cẩn Đồng nằm chôn trong ngực cậu, chăn lông rút lên trên, mép váy cũng bị rút lên.

Cô dường như chưa tỉnh hẳn.

Chu Cẩn Đồng mông lung mở mắt ra, bị ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào, rút người vào trước ngực cậu, chóp mũi tất cả đều là hơi thở nhàn nhạt trên người Phó Trì. Cô nhắm mắt lại, nhớ không nhầm thì tối hôm qua cô sau khi cô nằm ngủ trên ghế sô pha, ai đó đã đến nói với cô là nên giường rồi ngủ, tại sao giờ lại chen trên một cái sô pha nhỏ như vậy với cô, lại còn ôm cô!

Chu Cẩn Đồng một đầu dấu chấm hỏi, cuống quít chỗng đỡ tay đứng lên, nhưng cô quên là lòng bàn tay cô có vết thương, thoáng chốc đo đớn, cô co tay lại, cơ thể không có điểm tựa liền ngã nghiêng người trên cơ thể Phó Trì, đem người đang chìm trong giấc ngủ đánh thức.

Phó Trì vẫn còn buồn ngủ.

Chu Cẩn Đồng thật sự muốn chết mất thôi, chuyện này là sao chứ, cô đường đường là một người trưởng thành lại bị một người được xem là em trai đùa bỡn xoay quanh!

"Chị tỉnh rồi." Giọng nói Phó Trì do mới nhủ dậy nên hơi trầm khàn.

Chu Cẩn Đồng muốn đứng lên nhưng tay tại sao lại không có chút sức lực nào, vết thương hôm qua dường như rất có thù với cô, chạm thử qua đều đau đến muốn mạng, chân cũng không làm được gì. Cô tuyệt vọng nghĩ, nếu như vẫn ở đây tiếp tục chờ đợi đoán chừng nếu không chết cũng mất nửa cái mạng, vừa đói bụng lại vừa bị thương, còn có thể nhiều hơn thế nữa.

"Vết thương còn đau không?" Phó Trì ôm nhuyễn hương* vào lòng, không nhúc nhích, cánh tay gối dưới cái ót, mắt cong lên nhìn cô.

*Theo mình hiểu nó là "Nhuyễn ngọc ôn hương" : ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng

Chu Cẩn Đồng không nhịn được nguýt cậu một cái "Cậu nói thử xem?"

Phó Trì cười đến híp cả mắt, một lần nữa đem chăn lông đắp trên người cô, ấm giọng nói: "Tôi hy vọng Đồng Đồng không bị thương."

Mới là lạ!

Chu Cẩn Đồng rất không lễ phép trợn trắng mắt, nhìn về tay của mình mới biết vết thương đã được xử lý, vội vàng nhìn về đầu gối, cũng đã được xử lý ổn thõa, cô nhìn về Phó Trì "Cậu hoàn toàn không cần làm như vậy. Người hại tôi bị thương chính là cậu, vụng trộm băng bó vết thương cho tôi cũng là cậu, Phó Trì, cậu đến cùng có thấy mệt không?"

Mặt Phó Trì vẫn như cũ mang theo ý cười, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh sáng chiếu vào lại càng đẹp mắt đến phát sáng, đôi mắt nhìn cô chứa vô vàn tình cảm vô cùng sống động. Cậu rút tay ở dưới cái ót của cô ra, cử động để tay mình lên tay của cô khóa lên trên, buộc cô cùng mình mười ngón tay dây dưa, lòng bàn tay đối lòng bàn tay, một nụ hôn rơi xuống tay cô.

"Không mệt chút nào."

Nhưng Chu Cẩn Đồng thật sự mệt mỏi, tâm mệt mỏi, thể xác tinh thần rã rời.

"Một ngày mới lại đến, Đồng Đồng hôm nay cũng khiến người ta phải mê muội." Một bàn tay khác của Phó Trì để ở lưng cô, xoay chuyển một cái đem người đặt ở dưới thân, từ trên nhìn xuống cô cười, đối với sự nghe lời của cô cảm thấy hiếu kì "Thế nào, hôm qua chị dùng quyền đấm cước đá không phải rất lợi hại sao, hôm nay sao lại không phản kháng?"

"Tôi phản kháng có tác dụng sao?" Chu Cẩn Đồng hỏi lại.

Phó Trì cười cười, rất hài lòng với kết quả này, cho cô một cái hôn ban thưởng "Ừ, chị ngoan ngoãn liền tốt."

Cái trán của Chu Cẩn Đồng bị cậu hôn qua, cảm giác tê dại từ xương sống dâng lên, lan khắp toàn thân, cả người giống như có một dòng điện chạy qua. Công bằng mà nói, cô không ghét Phó Trì đến gần, cũng không ghét những cử chỉ thân mật của Phó Trì đối với cô, ví dụ như cái hôn mang theo sự quý trọng này cùng đầu ngón tay dây dưa, cô chỉ là sợ Phó Trì không khống chế nổi chính mình.

"Trên sach có nói, năm 16 tuổi thích một người chính là cả một đời, ai cũng không thể so sánh." Phó Trì bình tĩnh nhìn cô, gương mặt dịu dàng tùy ý, trên môi treo một nụ cười, lời nói giống như tình nhân thì thầm bên tai, nhẹ nhàng, chậm chạp, mập mờ "Ba ngày sau là sinh nhật của tôi, khi đó tôi chân chính bước vào tuổi 16, tôi muốn Đồng Đồng ở cùng tôi."

"Sinh nhật cậu?" Chu Cẩn Đồng sửng sốt, Dung Mạn Lệ và Cố Cầm Nam đi hôm qua, hành trình là bảy ngày sáu đêm, còn 6 ngày nữa mới trở về, căn bản là về không kịp sinh nhật của Phó Trì, chẳng lẽ dì ấy quên?

Chu Cẩn Đồng nghĩ đến lúc sinh nhật của Phó Minh Lâm bọn họ ở khách sạn náo nhiệt chúc mừng, đến sinh nhật của Phó Trì lại như là người không có việc gì đi ra ngoài du ngoạn. Nghĩ đến đây, Chu Cẩn Đồng cũng rất đau lòng cho Phó Trì, đối với việc cậu nói liên quan đến Phó Minh Lâm cũng chân chính bắt đầu hiểu rõ, có lẽ khi cậu còn là một cậu bé cậu đã thiếu tình yêu thương từ cha mẹ.

Nhưng mình chọc ai gây ai rồi?

Nói đến cũng cũng phải trách bức thư tình không có kí tên kia của Bách Vũ, hết lần này tới lần khác Phó Trì lại vừa vặn ở trên đó, ai cũng không ngờ được hiểu lầm lại phát sinh gây ra hậu quả như vậy. Chu Cẩn Đồng trầm mặc một lát, nhìn con ngươi đen nhánh sáng ngời của cậu, lông mi thoáng rung động, dời mắt đi chỗ khác nói: "Vậy cậu trước thả tôi ra, tôi đi mua quà sinh nhật cho cậu."

"Không cần, Đồng Đồng chính là món quà tốt nhất." Phó Trì cúi đầu vùi vào ngửi hương thơm bên cạnh xương quai xanh, hô hấp ấm nóng phả vào thuận theo cổ áo chậm rãi xuống bên dưới, vào ngày hè cách lớp nội y truyền vào khu vực mẫn cảm, sự động chạm như vậy làm cô chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng. Chu Cẩn Đồng từ trước đến giờ chưa từng cùng người khác thân mật như vậy, Phó Trì là người đầu tiên.

Phó Trì lại rất khát vọng thân mật, cô càng tránh cậy càng xích lại gần.

"Phó Trì, tay tôi đau." Chu Cẩn Đồng phát ra một câu, ngăn cản cậu tiếp tục làm động tác, hóa ra là cậu trong lúc bất tri bất giác tay dùng lực, ép đến vết thương.

"Tôi giúp chị thổi." Phó Trì nói.

"Không cần, tôi đói." Chu Cẩn Đồng cự tuyệt. Phó Trì cũng náo một hồi lâu, nghe vậy từ trên người cô đứng lên.

Chu Cẩn Đồng nương tựa trên sô pha nhìn cậu lên lầu 2, đợi khi ra tới trên người đã đổi quần áo sạch sẽ, trong tay còn cầm theo hộp thuốc. Cậu đi đến sô pha ngồi xuống, lấy hai chân hơi cong lại của cô ra, băng gạc trên đầu gối bởi vì trận ầm ĩ vừa nảy đã có chút thấm máu, lòng bàn tay cũng thế, cậu đau lòng nói: "Tôi thổi giúp chị, nếu đau thì nói với tôi."

Băng gạc được gỡ ra, Chu Cẩn Đồng nhịn đau nhìn vết thương, có kết vẩy còn có chảy rỉ máu. Phó Trì lấy tâm bông nhúng vào cồn i-ốt, động tác dịu dàng, một chút cũng không làm đau cô.

Ánh mắt Chu Cẩn Đồng từ đầu gối chuyển dời đến trên người cậu, Phó Trì cúi đầu, động tác cẩn thận từng li từng tí, thỉnh thoảng sợ cô đau nên nhẹ nhàng thổi thổi. Cô cứ như vậy ngồi nhìn, trong lòng suy nghĩ, Phó Trì thật ra là một người rất dịu dàng.

Băng gạc thay xong, Chu Cẩn Đồng mới chậm thu hồi tầm mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Phó Trì thổi thổi trên băng gạc, dọn dẹp hộp thuốc nói "Tối hôm qua náo một trận quần áo chị đều bẩn, tôi ôm chị đi lên đổi quần áo."

Chu Cẩn Đồng thầm nghĩ, may là Phó Trì không có lơn gan đến giúp cô thay quần áo.

Cô đáp ứng: "Được."

Phó Trì dễ như trở bàn tay ôm trọn lấy cô, cánh tay Chu Cẩn Đồng vòng qua cổ cậu, lúc nhìn lên chỉ có thể thấy được cái cằm nhọn của cậu, bên tai là tiếng nhịp tim trầm ổn có lực của cậu. Phó Trì ôm cô về giường, tiếp đến đi đến tủ quần áo lấy một chiếc váy trắng sạch sẽ đưa cho cô, cười nói: "Chị trước thay quần áo, thay xong rồi tôi ôm chị xuống dưới ăn sáng."

Phó Trì nói xong, quay người rời đi.

Đi tới cửa, cậu dừng lại, bỗng nhiên quay đầu cười một tiếng: "Quên nói với chị, chị mặc váy trắng rất đẹp!"

Chu Cẩn Đồng nắm chặt mép váy, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Phó Trì ra cửa đi đến căn phòng cách vách, điện thoại đặt trên bàn chớp sáng mấy lần, mở ra nhìn tất cả đều là tin nhắn Phương Hội Thanh gửi đến.

【 Đồng Đồng, cậu bận lắm sao? 】

【 Nếu không tớ trở về giúp cậu? 】

【 ? ? ? 】

Phó Trì xem hết, hơi trầm tư, trả lời 【 Không cần, trời nóng nực người mua hoa không nhiều, cậu cứ ở đó chơi thật tốt đi. 】

Phương Hội Thanh rất nhanh nhắn lại 【 Thật sao? Cậu đừng có khách khí với tớ. 】

Phó Trì 【 Ừ. 】

Phương Hội Thanh 【 Vậy được rồi. Cậu giúp tớ mua một quyển tạp chí thần tượng mới, khi về tớ qua lấy. 】

Phó Trì 【 Ai? 】

Phương Hội Thanh 【 Cậu sao vậy? Là thần tượng của tớ! Lâm - Trì 】

Phó Trì 【 À.】

Bên kia Phương Hội Thanh nhìn tin nhắn Chu Cẩn Đồng nhắn lại cảm thấy có chút lạnh nhạt, suy nghĩ một hồi cô quyết định gọi đến.

Phó Trì ngắt máy, nhắn lại 【 Có người đến, không tiện nghe. 】

Phương Hội Thanh không gọi lại nữa, kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Trì để điện thoại xuống không được mấy giây Cố Cầm Nam liền gọi đến, cậu xoa xoa mi tâm, đôi mắt càng thêm phiền muộn. Vì cái gì cả đám bọn họ đều muốn tới làm phiền cậu và Đồng Đồng, an tĩnh một chút không tốt sao? Thư giãn tâm tình, cậu hít một hơi thật dài, cầm điện thoại lên nhấn nút call.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro