☘️Chương 43☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Trì thì thầm ở bên tai của cô, giọng nói trầm khàn từ tính xuyên qua màng nhĩ truyền đến mọi giác quan của Chu Cẩn Đồng.

Cô rất sợ.

Bỏ qua sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ, dù cô may mắn thoát khỏi nanh vuốt của cậu cũng không làm được gì, cô không thể thoát khỏi được căn phòng này, mọi thứ nơi đây đều nằm trong tay Phó Trì. Cô cảm thấy rất bất lực, cảm thấy bản thân mình hiện giờ giống như một con cá đang nằm trên thớt, chờ người đến đánh vảy vậy.

Phó Trì vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô.

Trong hoàn cảnh tối tăm khiến con người ta trở nên sợ hãi, Chu Cẩn Đồng mở to hai mắt, ngón tay ngập ngừng cử động, giây tiếp theo liền bị Phó Trì nắm chặt.

Chu Cẩn Đồng bất đắc dĩ, đang định mở miệng nói.

Phó Trì đột nhiên cười cười, hỏi: "Chị sợ sao?"

Nói không sợ là giả! Chu Cẩn Đồng thành thật gật đầu, Phó Trì cười càng lớn hơn, cậu xoa xoa sườn mặt của cô, nhẹ giọng nói: "Đồng Đồng ngốc."

Tóc của cậu cọ vào cổ của cô, hơi ngứa, Chu Cẩn Đồng có chút mất tự nhiên, sau khi nghe được lời cậu nói, biểu tình không ngờ nói: "Người ngốc rõ ràng là cậu! Mọi việc cậu làm từ sau khi đem tôi lừa đến đây đều đáng bị bắt giữ đấy."

"Đồng Đồng nỡ làm vậy sao?" Phó Trì hỏi cô "Một chàng trai trẻ tuổi bởi vì ngưỡng mộ một cô gái mà phạm phải sai lầm, từ đó mà cuộc đời lưu lại vết nhơ."

Cô nỡ sao?

Chu Cẩn Đồng im lặng không nói.

Lông mày của Phó Trì cong lên, đột nhiên rời khỏi người cô, thời điểm cậu đứng dậy cả căn phòng bỗng nhiên trở nên sáng sủa. Thần kinh của Chu Cẩn Đồng vẫn chưa thả lỏng, môi trường sáng sủa khiến cô nhìn rõ được biểu tình trên gương mặt của cậu, đôi mắt bởi vì cười mà nheo lại, môi mỏng cong lên, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô, chậm rãi nói: "Kết quả vẫn là sợ chị hận tôi."

Chu Cẩn Đồng né tránh tay của cậu.

Phó Trì cũng không để bụng, nhìn cô từ trên xuống dưới, váy trắng đã bị bẩn, khoảng thời gian cô ở sau cửa trong nhà vệ sinh làm váy bị bẩn, váy dài đến bắp chân của cô bị kéo lên mấy tất, để lộ ra miếng dán băng gạc ở đầu gối, miếng băng gạc ngoan cường không có vì thời gian mà tróc ra.

Phó Trì đứng dậy đi đến tủ, mở ra, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy trắng.

"Quần áo đã bị bẩn rồi, mau thay đi." Cậu đem quần áo để trên đầu giường.

Chu Cẩn Đồng sợ cậu tiến đến gần nên dịch sang đầu bên kia giường, cảnh giác nhìn về phía cậu "Mời cậu ra ngoài."

"Được."

Phó Trì đang tính đi ra ngoài, nghe vậy cậu lùi về phía sau vài bước, nhìn thấy ánh mắt không vui của Chu Cẩn Đồng liền quay người rời khỏi phòng, khóa cửa lại. Cậu đi xuống lầu 1, trực tiếp đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn để chuẩn bị cho cho cô một bát mì, buổi sáng Chu Cẩn Đồng đã ăn cơm, giữa trưa chưa ăn đã ngủ lâu như vậy, bây giờ nhất định là cô đang rất đói.

Nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, lúc này cả người Chu Cẩn Đồng mới thả lỏng. Bỗng nhiên dưới người cô nóng bừng lên, cô chợt nhớ ra hiện tại mình đang có một chuyện cực kỳ xấu hổ cần Phó Trì giúp đỡ.

Thật tồi tệ mà!

-

Buổi sáng Chu Cẩn Đồng đã ăn mì trứng cà chua, sợ cô không muốn ăn nữa, Phó Trì đặc biệt làm mì bò với nấm kim châm.

Khi bát mì nóng hổi thơm phức được mang vào, cái bụng vốn đang cồn cào vì đói của Chu Cẩn Đồng lại điên cuồng kêu lên.

"Biết chị đang đói bụng, mau lại đây ăn đi." Phó Trì ngồi xuống mép giường, ra hiệu Chu Cẩn Đồng tiến lại đây, trước mặt đồ ăn ngon cô không cần thiết phải che đậy, quả thật cô cũng đang rất đói, không đợi cậu nói xong lời liền chủ động tiến đến.

Chu Cẩn Đồng duỗi tay ra cầm.

Phó Trì tránh tay cô, nói: "Tôi đút chị."

Kỳ thật sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì miệng vết thương đã không còn đau nữa rồi, đã có thể cầm được cái bát, lấy được đôi đũa, cô lắc đầu nói: "Không cần, tôi tự mình làm được."

Phó Trì cũng không có làm theo lời cô nói "Không được."

Một lát sau, lại nói: "Nếu không thì chị chịu đói nhìn tôi ăn đi."

Quá đáng mà!

Bụng của Chu Cẩn Đồng đang không ngừng kháng nghị kêu lên, cô nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng chịu đựng vì một bát mì. Phó Trì vừa lòng cười, dùng chiếc đũa gắp mấy sợi mì, đưa đến bên miệng thổi thổi vài cái, nhẹ giọng nói: "Đã muộn rồi, chị đừng nên ăn nhiều quá, chờ sáng mai tôi sẽ đi chợ mua ít rau củ về làm mì trộn cho chị ăn."

Chu Cẩn Đồng im lặng.

Điều quan trọng không phải là mì trộn mà là cô muốn đi ra ngoài.

Trong lòng cô có cảm giác như tốc độ mình ăn mì còn nhanh hơn tốc độ Phó Trì đút mì cô ăn.

Cậu buồn cười nói: "Ăn từ từ thôi."

Ăn đến miếng cuối cùng, cô đem cả bát nước mì còn lại uống hết, không thể không nói tay nghề nấu ăn của Phó Trì quả thật không có chỗ nào để chê, hương vị không mặn cũng không nhạt.

Phó Trì đưa giấy cho cô lau miệng.

Cậu nhìn thấy chiếc váy trắng vẫn còn đang để ngay ngắn trên đầu giường thì hỏi: "Tại sao lại không thay, là do tay của chị không tiện sao, có cần tôi giúp không?"

"Không! Không cần!" Chu Cẩn Đồng nghiêm túc từ chối, hoang mang lùi về phía sau. Phó Trì cũng không trêu cô nữa, bưng bát đũa ra ngoài, cậu muốn đi xuống nhà bếp để dọn dẹp và làm sạch dụng cụ làm bếp. Chu Cẩn Đồng thấy cậu rời đi lúc này cô mới nghĩ đến chuyện quan trọng của mình, vội vàng duỗi tay kêu cậu "Này, cậu chờ chút, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp."

"Hả?" Phó Trì quay đầu lại.

Chu Cẩn Đồng mấp máy môi, gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ lên, khó nói nên lời, cô ngập ngừng nói: "Cậu có cái đó,...ừm cái đó không?"

Phó Trì xoay người trở lại, cố gắng nghe lời cô nói.

Nhưng cậu nghe không hiểu: "Cái đó là cái gì?"

"Là một miếng có hình vuông, khi xé ra thì là một miếng bông dài." Chu Cẩn Đồng xấu hổ nói thẳng, miêu tả đơn giản hình dạng của miếng bvs, hy vọng Phó Trì có thể thông minh một chút, nghe được lời cô nói sẽ hiểu ngay.

Nhưng làm cô thất vọng rồi, cái này hoàn toàn chính là điểm mù kiến thức của Phó Trì.

Cậu khó hiểu hỏi: "Cái đó dùng để làm gì?"

Chu Cẩn Đồng mấp máy môi, dưới ánh mắt tò mò của Phó Trì, cô kéo lấy góc chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình "Băng vệ sinh."

Phó Trì đột nhiên hiểu ý, che miệng cười cười.

Ngay sau đó cậu xoay người đi ra ngoài rồi trức tiếp đi xuống lầu, cậu đặt bát đũa ở bồn nước, sau đó rời khỏi biệt thự.

Phó Trì vẫn chưa nói là cậu có hay không mà cứ như vậy đi ra ngoài, trong lòng Chu Cẩn Đồng càng thêm thấp thỏm, cô doán là cậu không có, hơn nữa đã trễ như vậy rồi cũng không có nơi nào để mua, đêm nay có thể cô sẽ phải thức cả đêm, hơn nữa còn phải thật cẩn thận để không làm bẩn giường.

Chu Cần Đồng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Màn đêm vắng vẻ, Chu Cẩn Đồng cứ nằm trằn trọc ở trên giường, cô rất muốn ngủ nhưng không thể nào ngủ được, còn Phó Trì từ sau khi rời đi đến giờ cũng không có trở lại, theo lý cô hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng, nhưng trong lòng cô giờ đây lại cảm thấy có chút mất mát, có chút lạc lõng không thể nào hiểu được.

Chu Cẩn Đồng vỗ vỗ đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đáng sợ không nên có, cô bắt đầu nằm đếm cừu tự thôi miên chính mình. Đàn cừu huýt sáo đi qua nhưng Chu Cẩn Đồng vẫn không buồn ngủ chút nào ngược lại cô càng thêm tỉnh táo, cả ngườu tràn đầy năng lượng.

Két ––

Cửa phòng mở ra.

Chu Cẩn Đồng mở to mắt trong giây lát, nhìn thấy Phó Trì thở hì hục tiến vào, trong tay cầm một chiếc túi nilon màu đen.

"Cậu?" Chu Cẩn Đồng ngồi dậy.

Phó Trì không nói, lập tức đem túi trong tay ném cho cô, sau đó cậu xoay người ra cửa đi xuống lầu. Chu Cẩn Đồng có chút ngây ngốc, cầm lấy túi mở ra, vừa nhìn thấy đồ vật bên trong túi cô có chút sửng sốt, thứ Phó Trì đưa cho cô đều là những loại băng vệ sinh tốt trên thị trường.

Cậu tới chỗ nào mua?

Cô không rảnh lo nhiều như vậy, trước tiênChu Cẩn Đồng xé ra một bịch, rồi đi vào phòng vệ sinh xử lý. Chờ khi cô ra ngoài thì nhìn thấy Phó Trì bưng  một ly nước ấm màu đỏ đi vào, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.

"Lại đây, uống nước đường đỏ đi." Phó Trì nói.

Chu Cẩn Đồng khẽ nhếch miệng, vẻ mặt sửn sốt, ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi cậu đi mua những thứ này à?"

Phó Trì gật đầu, cậu đi đến một của hàng tiện lợi bán 24h bên ngoài biệt thự để mua, cũng không biết cô thường dùng loại nào nên mua một vài loại về. Về phần đường đỏ, cậu nhớ tới khi còn ở nhà cậu thường xuyên thấy Phó Khiêm nấu cho Dung Mạn Lệ uống vào những ngày đặc biệt nên mới nấu, cậu vẫy tay nói: "Ừm, mau tới đây uống, để lạnh uống vào sẽ không tốt."

Trong chốc lát Chu Cẩn Đồng bỗng cảm thấy ấm áp.

Phó Trì thật sự rất dịu dàng nha.

Lần này Phó Trì không có đòi đút cho cô uống nữa, Chu Cẩn Đồng ôm lấy chăn tự mình uống một ngụm, vị ngọt cùng dòng nước ấm đi vào dạ dày làm cô cảm thấy ngọt ngào. Sau khi uống xong bụng của cô cũng trở nên ấm áp, cô thoải mái thở dài, Phó Trì cầm lấy cái ly, khiều khiều chóp mũi của cô, trìu mến nói: "Ngủ ngon."

Cậu khỏi bệnh rồi sao!

Khóe miệng của Phó Trì cong lên: "Đêm nay tôi sẽ không làm phiền chị nữa."

Sau khi cậu rời đi chỉ còn lại một mình Chu Cẩn Đồng nằm ngơ ngác nhìn mái nhà, ánh đèn sáng lờ chiếu vào mắt. Phó Trì sợ buổi tối cô sữ sợ hãi nên đã để lại đèn. Chu Cẩn Đồng cuộn mình vào trong chăn, trong lòng tràn đầy nhiệt ý, thật ra mà nói ngoại trừ Cố Cầm Nam thì người đối xử tốt với cô nhất chính là Phó Trì, ngay cả Phương Hội Thanh cũng không có ân cần với cô như vậy.

Cô nằm gối đầu lên tay, không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay nên có chút đau.

Cô lại nghĩ tới vết thương trên xương quai xanh của Phó Trì, đã qua một ngày chắc miệng vết thương của cậu cũng đã tốt hơn rồi. Quả thật cô cắn rất mạnh nhưng đó cũng là do Phó Trì, ai bảo cậu lại hư đến như vậy chứ! Hàm răng trong miệng của Chu Cẩn Đồng va chạm vào nhau, cô không kìm được nhớ tới cảm giác chiếc răng của cô đâm vào da thịt của cậu vào buổi tối hôm đó, xương quai xanh của cậu dường như rất mỏng manh, rất dễ bị cô cắn vào.

Xương quai xanh của Phó Trì bị lõm xuống giống như có thể chứa cả nước.

Mọi thứ trên người cậu dường như đều rất toits đẹp, ngoại trừ tính cách –– bên ngoài ngoan ngoan dịu dàng, nhưng bên trong lại cố chấp đến đáng sợ.

Chiếc váy trắng ở đầu giường cô còn chưa có thay ra, Chu Cẩn Đồng đưa tay sờ lên, chất liệu vải mềm mại, cao cấp, tuyệt đối không phải là loại rẻ tiền. Cô khẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm cái váy trắng hồi lâu, cảm giác quen thuộc khi lần đầu cô mở tủ hiện lên trong đầu, trong tiềm thức cô thật sự có một suy nghĩ kỳ lạ, có lẽ trước đây cô đã từng đến nơi này.

Nhưng cô không nhớ rõ.

Lý do là gì khiến người ta không thể nào nhớ được khi chính mình đã từng đi qua nơi đó? Cô nhíu màu suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, lúc cô lắc đầu muốn đi ngủ thì trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện lên một từ gì đó.

Thôi miên.

Đúng rồi! Là thôi miên!

Lúc trước Chu Cẩn Đồng đã từng xem qua một cuốn sách giới thiệu về thôi miên, đại khái chính là tiềm thức của người bị thôi miên ở một trạng thái nào đó sẽ bị thay đổi, mà mục đích của việc thôi miên thì có rất nhiều, nhưng với điều kiện phải được sự đồng ý của người bị thôi miên. Chẳng lẽ cô bị thôi miên, như vậy cũng quá đáng sợ rồi, cô không tin Phó Trì có thể biến thái đến như vậy.

Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người cô.

Sẽ không, sẽ không đâu, tuy rằng tính cách của Phó Trì có chút xấu, được ẩn sâu bên trong nhưng tuyệt đối sẽ không xấu xa đến như vậy đâu, ở trong long cô cực lực thay cậu biên giải. Nhưng càng nghĩ cô càng không thể tiếp tuc nữa, bất luận là quần áo trong tủ, hay những lời Phó Trì nói lúc ấy và cả hình xâm bông hồng đen trên tay của cậu nữa.

Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong tiềm thức của cô.

Những cái này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Còn có việc cô buồn ngủ cũng rất kỳ lạ, rõ ràng không nên như vậy, tại sao sau khi cô uống xong ly sữa bò thì không lâu sau đó cô lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ, thời gian ngủ cũng rất dài.

Chẳng lẽ......


******

Tác giả có lời muốn nói: Thật là đáng sợ, Đồng Đồng sắp nhớ ra rồi, Phó Trì run bần bật.jpg







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro