Chương 32 | Thịnh Hạ Trình Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gọi của Chu Huyền nhanh chóng kết thúc, bốn người trong cuộc gọi thoại đã thiếu hai hình đại diện cùng một lúc, vèo một cái bốn hình vuông biến thành hai hình đại diện, Optimus Prime của Thịnh Hạ và hình đại diện màu xám mặc định của Trình Lương được xếp cùng nhau.

Trình Lương cúi đầu nhìn xuống, ban đầu ngón tay khẽ động định rời khỏi cuộc gọi sau đó quyết định để hai hình đại diện ở cạnh nhau vậy cũng tốt, vì vậy anh trực tiếp khóa màn hình, hành lang tối chính xác chỉ còn hai người họ.

Tối như bưng, lại cô nam quả nữ.

Mà không khí buổi tối hôm nay ngay từ đầu đã rất lạ rồi.

Thịnh Hạ thấy Trình Lương khóa màn hình điện thoại sau đó đứng trong bóng tối một lúc, cầm lấy đèn pin của cô rồi xoay người dẫn đường, không biết vì sao trong lòng cô lại thầm thở phào một hơi.

Thư giãn xong lại giật mình, có phần không hiểu lý do gì đêm nay khiến lòng cô dâng trào cảm xúc lạ lùng đến vậy.

"Bác sĩ Trình." Thịnh Hạ không thích loại cảm xúc lạ lùng này, cô vô thức nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

Nhưng ngay sau khi tiếng của bác sĩ Trình được gọi lên, cô phát hiện ra rằng người đàn ông trước mặt cô đột nhiên dừng bước lại.

"Hả?" Mặc dù chỉ một âm tiết, Thịnh Hạ cũng có thể nhận thấy rằng cảm xúc của mình đã khác trước rất nhiều.

Như thể ba chữ kia của cô đột nhiên đánh bật lại những cảm xúc kỳ lạ mà họ đã trải qua đêm nay.

Thịnh Hạ chớp mắt, nghĩ rằng cô vừa giải quyết vấn đề của mình bằng ba chữ.

"Không có gì." Đột nhiên hỏi không được, cũng không biết hỏi cái gì.

Trình Lương đứng bất động.

Phương tiện di chuyển chủ yếu trong tòa nhà số 6 là thang máy, hành lang là lối thoát hiểm, cách thiết kế tiết kiệm nhất đáp ứng quy định phòng cháy chữa cháy cho dù đã hoàn thành cho nên trên thực tế rất chật hẹp, Trình Lương không nhúc nhích ngăn cách giữa chừng cầu thang, vì thế Thịnh Hạ không thể đi xuống.

"Hôm nay tôi đến phòng cấp cứu giúp đỡ vài tiếng." Trình Lương nói không đầu không đuôi.

Lúc đầu Thịnh Hạ nghĩ muốn lẻn xuống trong bóng tối từ bên cạnh anh đã bị đẩy trở về.

"Đó thực sự không phải là nơi cho người ở lại." Trình Lương bật cười, "Đặc biệt là người như tôi..."

Anh cân nhắc từ ngữ nửa ngày, mới dùng cách miêu tả mà Thịnh Hạ đã dùng: "Người đầy tức giận, ở một nơi như phòng cấp cứu để khám bệnh, mỗi phút đều muốn từ chức."

"Nhưng khoảnh khắc tôi đến nơi hiến máu và nhìn thấy cô ở đó đang mỉm cười với Đường Thái Tây, tôi đột nhiên vui vẻ trở lại." Trình Lương tự giễu, "Thật là không tin được."

Vì vậy cái nhìn chằm chằm đó....

Trong bóng tối Thịnh Hạ mím môi.

Đó là lý do tại sao Trình Lương chỉ đứng thẳng tắp trong đại sảnh, trông thật cô độc và trống trải.

"Trước đây tôi chưa bao giờ cho bệnh nhân nick WeChat riêng, cô là người đầu tiên."

"Mặc dù bình thường tôi thích xem phim tài liệu và các chương trình phát sóng trực tiếp, nhưng đó đối với tôi nhiều nhất chỉ là nhạc nền khi đọc tiểu luận mà thôi, tôi sẽ không đến mức ức hiếp muốn tham gia quay phim tài liệu, kể cả có phải cô kỳ thị người giàu hay những câu như vậy đều được hỏi ra."

Trong bóng tối, Trình Lương dường như đang cười.

Thịnh Hạ cúi đầu xuống và miệng cô lại bắt đầu khô.

Trình Lương vẫn nói tiếp: "Tôi không phải loại người không ngại phiền phức, mấy ngày bão như hôm nay giao cho tôi làm nhiệm vụ chống bão đều đã làm xong, chủ động xin đến gác đêm cũng vậy..."

Trình Lương nói được một nửa thì dừng lại, vô cùng phiền muộn nắm một chỏm tóc.

"Tôi không nói điều này để cô thấy gánh nặng..."

Mẹ nó.

Loại chuyện này, anh lại không am hiểu.

Ban đầu cứ tưởng trong bóng tối sẽ tốt hơn, cùng lắm là anh nhắm mắt nói hết lời như đang tự nói chuyện với chính mình.

Về phần sau đó, Thịnh Hạ bất kể cô gật đầu hay lắc đầu, anh đều để cô tự mình lựa chọn.

Rốt cuộc người này thậm chí muốn thêm nick WeChat thì cũng sau hơn một tháng mới đưa ra phản hồi.

Bắt đầu từ lúc hiến máu, anh đã nghĩ kỹ.

Tỏ tình đi, anh nói với chính mình.

Anh rất thích cô gái này, thoạt nhìn vừa ý phòng trực tiếp của cô lý do là vì Thịnh Hạ trông khá hợp với gu thẩm mỹ của anh, về sau duyên phận đưa đẩy, anh mới nhận ra rằng chỗ nào Thịnh Hạ cũng tốt.

Cô là thứ thuần khiết nhất mà anh từng thấy trong thế giới lộn xộn này.

Rất thẳng thắn.

Nhưng anh nói lời tỏ tình này lại quá không có trình độ, giống như lừa gạt có đạo đức hơn.

"Quên đi." Trình Lương tự mình cắt ngang đề tài, tìm một lý do, "Nơi này cũng không phải là nơi nói ra những lời này."

Là anh khốn nạn.

Thịnh Hạ sợ bão, anh còn chọn một ngày bão to như vậy ở loại nơi này tỏ tình bằng cách lừa gạt có đạo đức này.

Anh thực sự.... xứng đáng cả đời độc thân.

"Tôi chỉ hi vọng cô đừng gọi tôi là bác sĩ Trình nữa."

"Tôi không làm việc này bởi vì tôi là bác sĩ của cô, tôi chỉ là bác sĩ phẫu thuật, tôi không có thói quen quan tâm đến bệnh nhân khi họ đã xuất viện."

Nói năng lộn xộn.

Vô cùng lộn xộn.

Thực sự rất phiền muộn, đặc biệt là sau khi phiền muộn vì anh thực sự không giỏi trong việc bày tỏ tình cảm như thế này, sau đó nhận ra rằng anh dường như không đặc biệt giỏi về bất cứ điều gì.

Cũng là bởi vì trong chốc lát giọng nói của bác sĩ Trình hưng phấn đến choáng váng, lúc trước nghĩ đến tỏ tình tử tế xong sẽ xây dựng tâm lý, không đợi nói vài câu đã bắt đầu thay đổi ý nghĩa.

Tỏ tình còn chưa kết thúc anh đã muốn kết quả, nhưng cô gái có tương lai tươi sáng, khuôn mặt xinh đẹp, đầy chính nghĩa và ước mơ thì dựa vào cái gì mà coi trọng anh.

"Tôi chỉ vướng bận về vấn đề xưng hô thôi." Trình Lương miễn cưỡng ép đề tài đến một phương hướng kỳ quái khác, ngữ khí cứng ngắc thoái thác do thời tiết, "Trời bão như này thật sự không thích hợp tán gẫu."

Nói xong anh còn thúc giục Thịnh Hạ: "Đứng đó làm gì? Mau đi thôi, mới hai tầng mà hai chúng ta đã đi bộ gần hai mươi phút rồi."

Thịnh Hạ: "............"

Lần này đến lượt cô đứng bất động.

Không chỉ đứng im, cô còn tự tay tắt đèn pin.

Trình Lương: "?"

Hành lang hai mươi phút từ sáng chói chuyển sang tối thui rồi lại bật tắt đèn pin cũng khá gập ghềnh.

Anh đã tỏ tình thất bại, sợi dây trong tâm trí anh về sự khắt khe bắt đầu dao động và không đè ép được.

"Hôm nay trong phòng cấp cứu có phải anh đã gặp chuyện gì đúng không?" Thịnh Hạ đứng hỏi anh.

Giọng điệu bình thản.

Trình Lương không nói gì.

Anh thường không thích nói ra những chuyện bực mình này, càng không muốn nói trước mặt Thịnh Hạ.

Mà vừa rồi anh nói chuyện lớn như vậy, mà trọng điểm là Thịnh Hạ cũng trở tay không kịp.

Anh không nói gì, Thịnh Hạ cũng không định đợi anh trả lời.

Hiện giờ đầu óc cô đang rất rối bời, bình thường khi tâm trí rối bời, cô thích ở một mình và giải quyết vấn đề sau khi đã sắp xếp xong xuôi.

Nhưng hôm nay, đầu óc đồng thời hỗn loạn, cô.... có chút tức giận.

Bởi vì Trình Lương đã nói ra.

Cô đột nhiên không muốn yên lặng.

"Vừa rồi tôi còn chưa nói hết câu." Cô nói.

"Cái lần bão quét qua khi tôi còn nhỏ ấy, bố mẹ tôi đều không có nhà."

"Tôi chỉ nhớ rằng cơn bão rất mạnh, rất nhiều cây bật gốc, cửa sổ phòng ngủ của tôi bị đập vỡ bởi một chậu hoa thổi bay ngang phòng khi đó tôi đang ngồi trên bàn cạnh cửa sổ."

"Một nửa lọ hoa bị vỡ kia đã đập vào đầu tôi, lúc đó tôi đã bất tỉnh."

Thịnh Hạ chỉ vào một mảnh sau đầu cô, bóng tối thực sự không thể nhìn thấy, Trình Lương mơ hồ thấy Thịnh Hạ giơ tay làm động tác. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

"Vết thương không nhẹ, trên người cũng có mấy vết cắt, một mình tôi bất tỉnh nửa ngày, lúc tỉnh dậy vì sợ hãi nên liền trốn dưới gầm giường, trên người còn chảy rất nhiều máu. Chờ dì hàng xóm nhớ đến tôi thì cơn bão đã qua rồi."

Trình Lương nhớ tới cuộc phẫu thuật, cơ thể Thịnh Hạ quả thực có một số vết thương cũ, lúc đó bác sĩ mổ phụ còn nói Thịnh Hạ người này có vẻ khá nghe lời, không nghĩ rằng khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm — những vết thương đó, trông rất giống như một đứa trẻ nghịch ngợm mà bị thương tuy không sâu nhưng sẽ để lại sẹo.

"Đó là một tai nạn đối với tôi, vì vậy tôi thực sự rất sợ bão."

"Buổi trưa anh nhìn thấy tôi ở đại sảnh, tôi đã quanh quẩn ra vào nhiều lần."

Thảo nào khi đó trên mặt cô ướt sũng trông như thể đã đi ra ngoài lại trở về.

"Nếu không phải là anh." Thịnh Hạ dừng lại nửa giây, "Có lẽ tôi đã phải quanh quẩn ở đó một lúc mới dám thực sự ra ngoài."

"Ở nơi hiến máu hôm nay cũng vậy."

"Quả thật tôi cũng muốn cùng mọi người chen chúc đại sảnh, lúc đầu cứ vào đêm bão tôi sẽ không ngủ được, vì thế nhiều người còn có thể tăng thêm dũng cảm."

"Nhưng khi anh nói có giường và phòng trực ở phía bên này của tòa nhà số 6, tôi đã không do dự chút nào mà đi cùng."

"Cho dù ở giữa còn phải vượt qua hành lang dài như vậy, tôi cũng không nói cho anh nếu không tôi đã chen chúc trong đại sảnh rồi."

Bình thường Thịnh Hạ không nói nhiều, trừ khi cô đề cập đến phim tài liệu mà cô quan tâm, nếu không hiếm khi có đoạn nói chuyện dài thế này.

Thậm chí không kèm theo tiếng thở hổn hển.

"Vì vậy trên đường đến đây, tôi đã tự hỏi tại sao."

Sao hôm nay không khí giữa hai người bọn họ lại kỳ quái đến thế.

Vì sao cô kỳ lạ như vậy, rõ ràng là cô rất ghét ngày bão nhưng cả người lại có chút phấn chấn. Sở trường dùng đèn pin dọa người này cô chỉ từng làm với Đường Thái Tây, cô không nghĩ mình và Trình Lương lại quen thuộc với nhau như vậy.

Cho đến khi Trình Lương nói ra những lời đó.

Nhưng khi cô vừa phản ứng lại, Trình Lương đã nói quên đi.

Gọi cái gì là quên đi.

Truyền thống gia đình nhà cô là không được quên chuyện này, người nhà cô không có chuyện xảy ra thì cũng suýt chút nữa đã ngả bài cuối cùng lại đột nhiên quay về cách nói cũ.

Hơn nữa đây không phải là việc của một người.

Trong bóng tối Thịnh Hạ đứng thẳng lồng ngực phập phồng nhiều lần, lại mở miệng.

"Tôi cứ gọi anh là bác sĩ Trình là bởi vì...." Cô cắn môi.

Là bởi vì ngay từ đầu Trình Lương có vẻ lười biếng không muốn kết bạn với mọi người, cô không có cách nào trực tiếp đổi cách xưng hô như gọi Chu Huyền, về sau thành quen nên cũng gọi là thành thói quen luôn.

Mà cô luôn cảm thấy rằng cách xưng hô này rất phù hợp với Trình Lương.

Anh là một bác sĩ kỳ quặc nhưng thực sự quan tâm đến bệnh nhân. Anh không phải là người sẽ không quan tâm đến bệnh nhân sau khi họ xuất viện. Nếu không người ở cửa hàng ăn khuya đêm hôm đó, anh sẽ không nhớ họ của người đó là gì chỉ với cái nhìn thoáng qua.

Anh cũng sẽ không có cơ hội để kiểm soát chế độ ăn uống của cô và coi đó là điều hiển nhiên khi anh làm vậy.

Vào thời điểm đó, anh chính là bác sĩ Trình.

Thịnh Hạ có rất nhiều điều muốn nói, vì cảm xúc bộc phát mà miệng mở lồng ngực phập phồng nửa ngày, đột nhiên mất tinh thần.

"Quên đi." Cô nói.

Như quên mất rằng giây cuối cùng cô cũng vì hai chữ này mà tức giận, nghĩ nhà mình không có giáo huấn này nọ.

Quên đi, đây quả thực không phải chuyện riêng, một người nói quên đi, người kia còn có thể làm gì?

"Từ nay tôi sẽ không gọi anh là bác sĩ Trình nữa." Cô nhẹ nhàng, một lần nữa bật đèn pin lên.

Bóng của Trình Lương hóa thành một cái bóng đen cực lớn dưới ánh sáng của đèn pin, anh tiến lên một bước, đứng ở bậc thang nơi Thịnh Hạ đang đứng.

Cầu thang rất nhỏ, sau đó cả hai được ép vào nhau.

Anh với tay và tắt chiếc đèn pin mà Thịnh Hạ vừa bật lại.

Sau khi bóng tối trở lại, Thịnh Hạ nghe thấy tiếng thở khẽ của Trình Lương bên tai cô.

Anh nói, "Quên đi cái rắm ấy!"

***Bạn editor có điều muốn nói: Anh Trình ơi anh cục súc thế xứng đáng ế cả đời nha >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro