Chương 34 | Trình Lương Thịnh Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trận bão đột ngột mấy ngày trước mà Trình Lương và chủ nhiệm Lâm bị mất kỳ nghỉ, không may là cơn sóng ngầm bẩn thỉu kia đã trở thành mây bay, chủ nhiệm Lâm không đợi đến khi ​​dọn dẹp nhân sự, sáp nhập phòng ban rồi nghênh đón hai thầy trò mà vẫn chỉ là một mớ lộn xộn.

Vấn đề hối lộ liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí một công ty thiết bị y tế được niêm yết và hai bệnh viện cấp ba của thành phố cũng bị đưa vào danh sách điều tra, hầu như tất cả mọi người trong bệnh viện đều bị thẩm vấn riêng, chỉ trong một tháng điều tra là không đủ, đợt sóng ngầm tuôn ra khiến người cả đời không nhúng tay vào những chuyện này là chủ nhiệm Lâm quyết tâm đụng vào miếng bánh của người ta, vì thế mà mọi người sợ hãi, thái độ đối xử với Trình Lương cũng trở nên tế nhị hơn.

Tôn Lâm bị giam giữ mấy ngày, không biết giải thích cái gì mà hiện tại người đã được ra ngoài, kết quả điều tra cũng không có tiến triển, việc điều động nhân sự của bệnh viện cũng không có gì vượt trội hơn, Tôn Lâm vẫn đi làm như thường lệ. Trình Lương là cấp trên nên Tôn Lâm vẫn thuộc thực tập sinh của Trình Lương.

Sau một trận dày vò, cả người Tôn Lâm trở nên rất u ám, cả ngày không nói một lời, trạng thái này khiến Trình Lương đơn giản không dám để cho cậu ta làm việc, để cậu ta mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng khám âm trầm một mình, mọi người đều né tránh Tôn Lâm, Tôn Lâm cũng mặc kệ mọi người.

Tất cả mọi người trong bệnh viện đều giống như trận bão vài ngày trước, một đống đổ nát.

Nhưng vẫn có một tin tốt.

Dự án mà Trình Lương bị khoa hai cướp đi đã giật lại được cùng với số liệu bọn họ đã chuẩn bị từ trước.

Cho nên bây giờ Trình Lương bởi vì trấn thương bả vai nên chỉ có thể làm một vài cuộc phẫu thuật đơn giản, có điều mỗi ngày vẫn bận rộn đến mức không nhìn thấy bóng dáng.

Về phần chuyện yêu đương.

Lúc Trình Lương gửi ảnh đồ ăn cho Thịnh Hạ anh vẫn đang ở phòng khám, sau trận chiến này chủ nhiệm Lâm đã thay đổi rất nhiều, người từng bận rộn với việc phẫu thuật và giảng dạy, giờ đã học được cái gọi là giáo dục mềm mỏng.

Chuyện lần này khiến ông người trước kia hai tai không nghe chuyện ngoài cửa rốt cuộc cũng phát hiện tiền lương thưởng bệnh viện phát cho một người cần nuôi gia đình ở Lộc Thành thật sự là quá ít, khi không đủ tiền, gia đình phàn nàn vài lần hoặc có kẻ tham lam thì rất có thể sẽ bước một bước sai lầm.

Vì vậy chủ nhiệm Lâm đã làm một chuyện rất tuyệt vời.

Ông xây dựng một nhóm người nhà phẫu thuật gan mật, để mỗi gia đình cử một đại diện tham gia, nhóm này không có bác sĩ vì đều là người nhà.

Thậm chí đích thân chủ nhiệm Lâm đã đưa vợ ra và thuyết phục bà ấy làm trưởng nhóm kiêm quản lý.

Cho nên hiện tại chủ nhiệm Lâm đang bảo vợ gửi cho ông từng bức ảnh chụp màn hình để so sánh, nghe nói người người đều có phần vì không thêm vào là không tích cực hoạt động, nếu vậy thì ngày mai sẽ phải mời trà chiều.

Thằng nhóc Trình Lương này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc là sẽ không thêm vào.

Chủ nhiệm Lâm thậm chí còn không thèm xem qua danh sách trước khi ném nhiệm vụ mời trà chiều ngày mai cho Trình Lương, nhân tiện để anh gọi bố hoặc mẹ của mình tùy ý thêm vào nhóm, kết quả hai lần liên tiếp nói Trình Lương vẫn không có phản ứng.

Sau đó chủ nhiệm Lâm nhíu mày ngẩng đầu lên.

Cậu học trò ngày nào cũng như hận không thể nhét kẹo đầy miệng đến sâu răng giờ đang cắn kẹo mút rồi ngả người ra ghế, cầm điện thoại trên tay, trên mặt còn nở một nụ cười có thể gọi là dịu dàng.

Chủ nhiệm Lâm: "......"

Chắc chắn là mắt ông mờ rồi.

Vì vậy ông tức giận đến mức nhấc chân đạp vào chân ghế Trình Lương đang ngồi: "Còn chưa tan ca đâu! Hồn anh bay đi đâu rồi?"

Trình Lương suýt chút nữa buông tay đánh rơi điện thoại, ngẩng đầu vẻ mặt hết hồn.

Anh không nhìn chủ nhiệm Lâm mà là nhìn chằm chằm vào Chu Huyền.

Chu Huyền thật sự không muốn nịnh nọt lúc này chỉ có thể một lần nữa khom lưng vì cơm gạo: "Chủ nhiệm hỏi anh thêm người nhà nào vào nhóm...."

Trình Lương: "......"

Anh không muốn thêm bất kỳ ai.

Mẹ anh đã phá hủy hình tượng vốn dĩ đã không còn chút nào của anh thành mảnh vụn, mà bố anh thì...

Bố anh kể từ khi WeChat ra đời đã thêm WeChat anh thì một từ, một dấu câu hay một cảm xúc cũng không gửi, càng không có ý nghĩa hơn.

Tuy nhiên chủ nhiệm Lâm cần hỗ trợ cả trăm việc.

Thế là Trình Lương hỏi: "Bạn gái được không?"

Lời nói làm cả bốn phía đều bàng hoàng.

Anh vẫn còn luyên thuyên ở bên kia: "Nếu bạn gái cũng được thì em sẽ bàn bạc với cô ấy, nếu cô ấy đồng ý em sẽ thêm cô ấy vào nhóm."

Chủ nhiệm Lâm đã gần năm mươi tuổi hỏi một câu rất thời thượng, "...Trí tuệ nhân tạo đấy à?"

Dù sao cũng là học trò mà mình nắm rõ như trong lòng bàn tay nên cũng không xấu hổ mà trực tiếp hỏi anh có phải là anh đang tưởng tượng hay không.

Ngày qua ngày từ nhà đến viện rồi lại từ viện về nhà anh đi đâu tìm được bạn gái? Mà cái tính nết này của anh dựa vào đâu mà có bạn gái?

Trình Lương: "..."

"Chu Huyền biết đấy ạ." Anh có thể thấy sự sững sờ của mọi người nên liền kéo Chu Huyền làm bia đỡ.

Chu Huyền không biết gì cả, ít nhất không biết họ đã hành động: "?"

Trình Lương nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Chu Huyền, cuối cùng im lặng.

Cậu ta không biết à?

Anh chưa nói với Chu Huyền?

Sau đêm bão ấy bốn người chơi đánh bài, anh đã nhường để Thịnh Hạ thắng, thế mà cậu ta thật sự không nhìn ra sao?

Chuyện yêu đương này...

Bốn ngày rồi!

Thật giống như một kẻ cặn bã...

***

"Sao mua nhiều vậy." Trình Lương trở về tòa nhà đã đi thẳng đến nhà 302, mở cửa là Thịnh Hạ đang mặc quần áo ở nhà buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng người.

Trình Lương từ văn phòng đến nhà ăn rồi về đến nhà đều suy nghĩ về mối quan hệ của họ có phải không giống mối quan hệ yêu đương không nhưng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Đúng là họ đang yêu.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thừa nhận.

Không thể che giấu được niềm vui sướng và nhịp đập của trái tim.

"Cái này là cho Đường Thái Tây, bên trong còn có bữa sáng ngày mai của hai người." Trình Lương không vào cửa, đứng ở cửa đưa túi đồ ăn, "Còn cái này là phần của hai chúng ta xuống dưới ăn cơm."

Đường Thái Tây từ phòng trong ló ra nửa đầu, giọng điệu trêu đùa: "Trẻ nhỏ thật dễ dạy, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của một cặp tình nhân rồi."

Trình Lương vô thức nhìn Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ thật ra có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Em nói với Tây Tây rồi."

......

Căn bản Đường Thái Tây cũng không phát hiện ra.

......

"Xuống đi." Trình Lương xoa đầu Thịnh Hạ trước mặt Đường Thái Tây.

Anh tự kiểm điểm rằng bọn họ quả thực quá khiêm tốn.

Thịnh Hạ sững người, đuôi mắt cong lên và vành tai còn hơi đỏ.

Cái xoa đầu của Trình Lương vốn dĩ chỉ là trêu chọc sau đó đổi hướng ma xui quỷ khiến mà trượt tay xuống chạm vào tai Thịnh Hạ.

"Đỏ." Giọng anh trầm.

Gương mặt Thịnh Hạ đỏ bừng cả lên, tròn xoe mắt nhìn anh.

Trình Lương mỉm cười, đuôi mắt vốn luôn rũ xuống kéo lên mang theo nốt ruồi nơi khóe mắt.

Đã thỏa mãn.

"...Đm." Đường Thái Tây chửi một câu thô tục, cầm đi túi thức ăn của họ, hùng hổ đẩy Thịnh Hạ ra khỏi phòng, "Bà đây độc thân! Còn như vậy nữa bà đây gọi cảnh sát đấy!"

Mấy tiếng trước cô ấy còn lo lắng không biết hai người họ có đỏ mặt tim đập nhanh không, còn đang nghĩ Trình Lương nhìn có vẻ là một chàng trai tốt nhưng xem ra là trai thẳng, liệu hai người này có bỏ qua phần yêu đương nồng cháy không mà bắt đầu tôn trọng nhau như khách.

Là cô ấy đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Cút cút cút cút đi..." Đường Thái Tây vừa cười vừa mắng, sau đó còn trực tiếp đóng cửa lại.

Khiến cô ấy là người đứng ngoài cuộc còn đỏ mặt xấu hổ lây.

Gần đây cô ấy không gặp ai mà đặc biệt muốn theo đuổi, cô ấy nên xem lại mấy bộ phim để kích thích hormone của mình.

***

Trong thang máy, mặt Thịnh Hạ vẫn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, lỗ tai nóng đến muốn bốc cháy.

Thang máy rõ ràng khá lớn, Trình Lương không phải chen chúc với cô, một tay cầm đồ ăn, tay kia cầm tay cô.

Đây thật ra là lần thứ hai bọn họ nắm tay nhau, lần đầu tiên ở quán ăn khuya vô tình bị kéo tay, lúc đó Thịnh Hạ còn cảm thấy Trình Lương rất giống con chó mà cô đã chạm vào khi còn nhỏ.

...

Đương nhiên ngay cả Thịnh Hạ ngay thẳng như này cũng hiểu được có vài lời phải giấu trong lòng và cùng cô xuống mồ, nếu thực sự nói ra nhất định sẽ bị đánh.

Mà nhịp tim cô bây giờ còn đập nhanh hơn ngày tỏ tình.

Cách Trình Lương kéo tay cô rất khác so với lần đầu tiên tưởng tượng có một con chó đang ngậm tay trong mồm, lần này anh trực tiếp bao trùm lấy tay Thịnh Hạ.

Là thật sự bao trùm bàn tay, bàn tay to lớn ôm trọn thật chặt tay cô.

Vào lúc đó, Thịnh Hạ kinh ngạc phát hiện dường như cô chưa bao giờ bị kéo như thế này, hoặc là cũng có, chỉ là lúc đó quá nhỏ cô không còn nhớ nữa.

Cô di chuyển trong lòng bàn tay Trình Lương.

Khô ráo lại ấm áp, nhưng có chút thô ráp.

Nắm tay của Thịnh Hạ lật trong lòng bàn tay Trình Lương và duỗi ngón tay trỏ của cô ra để bấm vào chỗ thô ráp trong lòng bàn tay Trình Lương.

"Chậc chậc." Trình Lương không biết là ngứa hay là xấu hổ, cúi đầu trừng mắt nhìn Thịnh Hạ.

Nhưng Thịnh Hạ không thấy.

Cô đang tập trung chọc chọc chỗ thô ráp đó, tập trung đến mức cửa thang máy mở ra cô bị Trình Lương kéo đến cửa tầng hầm mới kịp phản ứng.

"Em sờ cái gì vậy?" Trình Lương lớn tiếng.

Trời hanh khô mà cô gần như chạm vào lửa.

Lửa giận trong lòng. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

"Có một vết trầy ở đây." Thịnh Hạ rõ ràng hoàn toàn không phát hiện ra Trình Lương đang kiềm chế, ngẩng đầu lên vẫn thấy đôi mắt sáng ngời, "Bởi vì ngâm nước khử trùng nhiều nên mới tróc da à?"

Trình Lương: "......"

Đầu óc anh vừa mới được khử trùng đi một chút.

"Ừm, vết thương cũng không dễ lành." Phản ứng nhanh chóng là Trình Lương nhấc tay qua lại nhìn hai lần, sau đó nhẹ nhàng chỉ vào vết sẹo trên mu bàn tay, "Cái này mới mấy tháng trước bị sượt một chút qua da nên mới có vết trầy."

Mặc dù tay Trình Lương thon dài nhưng nhìn kỹ làn da rất thô ráp, một chút móng tay cũng không có, mu bàn tay có vết trầy.

Anh vừa nói vừa đưa tay đặt trước mắt Thịnh Hạ, câu cuối cùng còn nhấn mạnh.

Mặt không quan tâm.

Thịnh Hạ: "......"

Nhịp tim vốn đã dịu đi một chút lại đột nhiên tăng lên, cô lùi lại một bước, đưa tay lên phẩy phẩy mặt, lẩm bẩm một mình: "Đều tại Tây Tây."

Cái gì mà mặt đỏ tim run.

Giờ thì tốt rồi, cứ đập nhanh liên hồi.

"Gì cơ?" Trình Lương không hiểu tại sao tên người thứ ba lại xuất hiện vào thời điểm thế này.

"Em sẽ mua cho anh một loại kem bôi tay, tay bố em cũng hay bị nứt nẻ như vậy, thấy dùng khá tốt." Thịnh Hạ đã chuyển chủ đề và rất quen thuộc thay giày.

Trình Lương đã mua ba đôi giày ở nhà cho hai người, đôi của cô còn dán miếng dán hình Optimus Prime.

"Ăn cơm trước." Quả nhiên là cách Trình Lương xa một chút là nhịp tim đã trở lại bình thường.

Trình Lương đứng ở lối vào một lúc mới chậm rãi thay giày và mang đồ ăn vào nhà, bên Thịnh Hạ đã dọn xong bát đĩa.

Sắc mặt đỏ bừng cuối cùng cũng hoàn toàn hạ nhiệt, ngồi ở bàn ăn chờ ăn cơm còn rất thẳng lưng, khóe miệng mang theo ý cười vẫn chưa giảm bớt.

Đột nhiên Trình Lương thấp giọng cười một tiếng.

Có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Cho đến hôm nay, cuối cùng anh cũng có cảm giác yêu thật sự.

Cô nhóc đang ngồi nhìn thẳng với ánh mắt sáng rực này đã bao lần đi vào giấc mơ của anh, anh tự tìm cho mình bao nhiêu lý do để chủ động tiếp cận cô, khoảnh khắc lần đầu tiên anh gõ cửa 302 và bắt gặp cô, nội tâm đã dâng trào đến mức vui vẻ, cũng có thể đây là lần đầu tiên trong mấy năm này cảm xúc của anh thăng trầm nhất.

Anh thích cô.

Thích đến mức một kẻ lười biếng chỉ có hai ba tiếng nghỉ ngơi cũng cố ý chạy một chuyến về nhà nhìn thấy vành tai cô hơi đỏ lên liền bồn chồn không yên, đi làm rảnh rỗi thì việc đầu tiên là lấy điện thoại ra xem có tin nhắn từ cô không.

Đây là một điều gì đó rất xa lạ đối với anh.

Thậm chí còn khiến anh mơ hồ hiểu được ý nghĩa của việc củ cà rốt treo lủng lẳng trước mắt con lừa mà trước đó chủ nhiệm Lâm đã mắng anh.

"Thịnh Hạ." Trình Lương cẩn thận gắp hết măng khô trong bát mì của mình cho vào bát của Thịnh Hạ, nhìn vào mắt Thịnh Hạ với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Anh thích em."

Ba chữ mà anh đã không nói vào ngày giông bão ấy, bây giờ anh muốn đối mặt nói với Thịnh Hạ.

Đũa ăn mì của Thịnh Hạ dừng lại giữa không trung, cô ngẩn người.

"Anh không phải là người tích cực." Trình Lương tiếp tục nói: "Vì vậy, mặc dù từ rất lâu trước đây anh đã có những suy nghĩ như vậy về em nhưng anh vẫn còn chậm chạp."

"Anh là người mà...." Trình Lương cúi đầu, khóe miệng lướt qua, "Không thể là người tươi sáng."

"Thành thật mà nói, anh là một kẻ lập dị." Anh lại ngẩng đầu, "Khi ở bệnh viện chắc em cũng nghe mấy cô y tá nói chuyện phiếm rồi, đồng nghiệp trong bệnh viện rất không thích anh, một là chủ nhiệm Lâm thấy bất công liền kéo về oán hận, hai là tính cách của anh không được yêu thích."

Thịnh Hạ khẽ mở miệng, xem ra muốn xen vào.

Sau đó Trình Lương dừng lại ra hiệu cho cô nói.

"Anh.... hình như có tiền cũng là lý do khiến họ không thích anh cho lắm." Thịnh Hạ nói nhỏ nhưng rất chắc chắn, "Anh có tiền, trông không có trí tiến thủ thế mà lại còn có rất nhiều tiền."

Đó là lý do tại sao khiến người ta khó chịu.

Trình Lương chậc một tiếng.

Cô nhóc này thực sự nhìn thấy mọi thứ.

"Vậy anh chỉ muốn hỏi em." Trình Lương đơn giản không vòng vo, "Rốt cuộc em thích anh ở điểm nào?"

Nói xong còn bổ sung: "Ngoại trừ giống Optimus Prime nhé!"

Cô không thể thích anh chỉ vì anh trông giống một autobot được.

Hỏi xong, Trình Lương chỉ nhìn Thịnh Hạ, mím môi, hai tay không được tự nhiên nắm chặt.

Anh rất căng thẳng.

Câu hỏi này đối với anh rất quan trọng.

Cho nên vòng vo lâu như vậy, cố ý nói chậm đến lười biếng, cho nên cuối cùng còn không được tự nhiên bổ sung một câu để làm dịu không khí.

Thịnh Hạ chậm rãi uống một ngụm canh.

Lại chậm rãi nhai xong miếng măng khô.

Hai đũa mì ăn một lúc lâu mới nuốt xuống.

Chỉ khi Trình Lương nheo mắt lại và bắt đầu sốt ruột gõ bàn, cô mới cong cong đôi mắt và trả lời, "Thì là... thích vậy thôi."

Đêm khuya trong ngõ nhỏ ấy, bên ngoài hành lang ngày mưa bão kia, khi kiểm tra phòng.

Còn có bây giờ.

Ngoài ra, cái chỏm tóc ngố không nghe lời vẫn còn dựng đứng, anh nói mình là người lập dị, tính cách cũng không được yêu thích nhưng khi cô nói ra nguyên nhân anh không được yêu thích thì anh lại không vui.

Thì là thích vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro