Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bánh Dâu Tây

Nơi Lục Chiết sinh sống tương đối tồi tàn, phòng khách chật hẹp không có chỗ kê bàn ​​ăn, bên cạnh cửa sổ là chiếc ghế sô pha và bàn cà phê đã bạc màu, ngay trước mặt anh là tủ đựng TV và TV, phòng ở nho nhỏ rõ ràng trong nháy mắt.

Tô Từ được Lục Chiết đặt trên bàn cà phê, nhìn bát thức ăn cho thỏ đặt trước mặt, cô hơi kinh ngạc, cúi người lại gần ngửi thấy mùi thức ăn cho thỏ, trong đó có bột yến mạch, ngô và mùi của cỏ, không khó chịu, nhưng cũng không dễ ngửi.

Lục Chiết rốt cuộc cũng nhận ra cô chỉ là một con thỏ non, không thích hợp, cũng không thích ăn cà rốt rồi à?

Tô Từ là một người vô cùng quý trọng mạng sống, để không chết đói, cô hít sâu vài lần rồi ăn một ngụm thức ăn cho thỏ.

Thức ăn cho thỏ ăn vào miệng, mùi cỏ rất nồng.

Trong lúc Tô Từ đang ăn thức ăn cho thỏ, Lục Chiết mang một đĩa thịt bò rán nhỏ đến, đặt bên cạnh cô, sau đó anh ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị dùng bữa tối.

Thơm quá.

Miếng thịt thơm phức bay tới, ngửi thấy mùi vị, nhìn miếng thịt bò có mùi thơm và màu sắc đẹp mắt, Tô Từ lập tức cảm thấy đồ ăn cho thỏ trong miệng rất khó nuốt.

Lục Chiết nhận thấy con thỏ vốn đang ăn thức ăn cho thỏ lúc này đã dừng lại, nó nhìn chằm chằm đĩa thịt bò trước mặt, như thể sắp lao tới trong giây tiếp theo vậy.

Cuối cùng trong đôi mắt đen như mực cũng nổi lên một tia sóng, đầu ngón tay lạnh lẽo của Lục Chiết áp lên chiếc mũi nhỏ của con thỏ, lạnh giọng nói: "Không ăn được."

Thỏ là động vật ăn cỏ, không thể ăn thịt.

Cái mũi bị bấm, Tô Từ tỉnh lại, cô cũng biết thân thể thỏ hiện tại không thể ăn thịt.

Hức, cô quá thảm mà.

Sáng sớm, trời hừng sáng, mưa đã tạnh, cả thành phố như được gột rửa trở lại, trong không khí có mùi cỏ xanh cùng bùn đất, tràn trề sức sống.

Căn phòng tương đối nhỏ chỉ kê được giường đơn, đủ chứa được thiếu niên cao lớn.

Trong trạng thái ngái ngủ, cánh tay anh như bị một thứ lông gì đó cào vào, ngứa ngáy. Lục Chiết mở mắt ra, đôi mắt đen đầy vẻ buồn ngủ.

Anh quay đầu lại nhìn, con thỏ nhỏ trông như quả cầu tuyết không biết đã lên giường anh từ lúc nào, lông trên người xoa xoa cánh tay anh, tiến đến gần anh.

Lục Chiết một phen nắm lấy con thỏ, nhấc tới trước mặt.

Tô Từ sững sờ khi bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen láy của thiếu niên, anh tỉnh rồi à? Cô vẫn muốn trộm hôn anh một cái đó.

Vốn dĩ Tô Từ nghĩ rằng có thể khiến Lục Chiết hôn mình một cái bằng việc nũng nịu một xí rồi lại bán độ đáng yêu, nói cho cùng thì ai lại có thể từ chối một con vật mềm mại và dễ thương như cô chứ.

Tuy nhiên, điều này không bao gồm Lục Chiết.

Trừ việc nhặt cô trở về, cho cô ăn gì đó hay thỉnh thoảng chạm vào đầu cô, còn lại Lục Chiết không hề có những hành động thân thiết nào khác với cô.

Lục Chiết quá lạnh lùng, thật sự rất khó đến gần.

Bây giờ trộm hôn không thành, Tô Từ hơi bực bội, hai cái tai thỏ của cô yếu ớt rũ xuống.

Một quả cầu tuyết nhỏ, còn đáng thương vô cùng mà bị kéo lỗ tai, đáng yêu đến mức khiến lòng người run lên, đôi mắt đen láy của Lục Chiết nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ trước mặt, ánh mắt khẽ động một chút, tay còn lại giơ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo đôi tai dài của nó.

Lông xù xù và hơi mềm.

Tai thỏ nổi đầy mạch máu, chóp tai đột nhiên bị ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên véo một cái, cả người Tô Từ run lên, cảm giác kỳ quái truyền đến, trực tiếp khiến Tô Từ mềm nhũn cả người.

Tai cô sao nhạy thế!

Con thỏ con trước mặt chỉ to bằng một cái tách, hẳn là có thể nhét vừa vào trong tách trà, một đôi mắt đỏ tươi như hồng ngọc, lúc này lại ngơ ngác nhìn anh, làm cho lòng người trở nên mềm mại không giải thích được.

Lục Chiết sờ soạng đôi tai trắng nõn của con thỏ thêm vài lần, cảm nhận được nó khẽ run trong lòng bàn tay, anh cong môi.

......

Môi trường xanh hoá ở trường Trung Học số 1 rất tốt, sau khi được mưa rửa sạch, lá cây xanh tươi, những cánh hoa lan trắng rơi trên mặt đất, khuôn viên ngập tràn hương hoa.

Triệu Ưu Ưu được sống lại một lần nữa, sau một đêm, cô cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình.

Buổi sáng, cô không còn vô tri như kiếp trước, nghe theo lời khuyên của bạn bè, trang điểm dày cộp, phá hỏng vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Bây giờ cô mới mười tám tuổi xuân mà thôi, căn bản là không cần đụng đến son phấn.

Ngửi thấy mùi hương hoa đã tàn lâu ngày trong khuôn viên trường, cô hăng hái đến lớp.

Đúng như cô dự đoán, lớp học ồn ào ngay lập tức trở nên yên tĩnh khi cô bước vào.

Triệu Ưu Ưu bình tĩnh chào đón ánh mắt kinh ngạc của các bạn trong lớp, vẻ mặt cô không thay đổi khi mọi người nhìn vào đó.

"Tại sao mình thấy Triệu Ưu Ưu trông đẹp hơn nhờ?"

"Gì chứ, đó là Triệu Ưu Ưu ư? Mới nghỉ có hai ngày, cả người sao lại khác hẳn rồi?"

"Hôm nay hình như cậu ấy không trang điểm thì phải?"

Đột nhiên trở nên xinh đẹp, ngay cả khí chất cũng không giống lúc trước, Triệu Ưu Ưu thay đổi không khỏi khiến cho cả lớp phải nhiệt tình thảo luận một hồi.

Lục Chiết ngồi ở hàng cuối cùng, bỏ ba lô xuống ghế, không để ý tới Triệu Ưu Ưu đang gây ra từng trận xôn xao.

Lúc ra khỏi nhà anh đã phát hiện chân trái của mình bắt đầu yếu đi, nên hôm nay mới đến trường muộn hơn bình thường mười phút.

Lục Chiết hai mắt đen lại, mi mắt cụp xuống.

Lý Đống Lương ở bên cạnh dọn dẹp đường vẽ "Sở hà, Hán giới" phân giữa cậu và Lục Chiết, lại gần Lục Chiết cười ranh mãnh, "Lục Chiết, Triệu Ưu Ưu cuối tuần này đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao tự nhiên lại đẹp lên nhiều thế này."

(Sở hà, Hán giới: Trên bàn cờ tướng Trung Quốc có một dải trống, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, trên dải này có ghi "Sở hà, Hán giới" (sông nước Sở, biên giới nước Hán). Theo truyền thuyết, sở dĩ có vùng trống này vì cờ tướng bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc.)

Lục Chiết là học sinh giỏi nhất khối, còn có ngoại hình xuất sắc nên rất nổi tiếng trong trường, nhưng có lần Triệu Ưu Ưu đăng tải thông tin trên diễn đàn trường, nói rằng Lục Chiết chỉ là đứa trẻ được cha mẹ cô nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, mặc dù trên danh nghĩa là anh trai nhưng thực chất chỉ là người hầu của gia đình cô mà thôi, Lục Chiết đã từ thần đàn mà rớt xuống như vậy đấy.

Các chàng trai thấy may mắn vì thiếu đi một đối thủ mạnh, còn các cô gái thì trái tim tan vỡ thành từng mảnh.

Kinh ngạc nhất là vào đầu học kỳ này, Triệu Ưu Ưu tung báo cáo bệnh án của Lục Chiết, tất cả mọi người trong trường đều biết Lục Chiết mắc bệnh nan y.

Vốn là một nhân vật cô độc, xuất thân từ cô nhi viện, lại là người giúp việc nhà của Triệu Ưu Ưu, thân phận thấp kém còn mắc bệnh nan y, Lục Chiết đã hoàn toàn trở thành một tồn tại bị xa lánh trong lớp.

Nhiều người bày tỏ sự thương cảm với anh, nhưng trong số đó phần chiếm nhiều hơn lại là những lời chế giễu, thóa mạ ác ý, thậm chí có người vì lo lắng vận rủi dính vào thân còn để lại lời nhắn trên diễn đàn, hỏi anh chẳng còn sống được bao lâu, sao lại không chịu nghỉ học.

Lục Chiết ngước mắt, lạnh lùng nhìn Lý Đống Lương.

"Quên đi, mình không hỏi nữa."

Lý Đống Lương cảm thấy sởn cả tóc gáy trước cái nhìn của Lục Chiết.

Đừng thấy mọi người cười nhạo Lục Chiết có bệnh nhanh chết mà lầm, cậu đã từng chứng kiến cảnh ​​Lục Chiết đánh nhau vô cùng lợi hại rồi đấy. Lần đó Lục Chiết bị năm người chặn đường trong ngõ, ngày thường không nói một lời, không ngờ lại dám lấy một chọi năm, tấn công vừa dữ dội vừa liều mạng, buộc năm người bên ngoài trường học phải trốn khỏi ngõ nhỏ đầy chật vật.

Vì vậy, việc đối chọi với Lục Chiết, Lý Đống Lương đầu tiên là không muốn, sau là không dám, chẳng lẽ cậu lại ngại mạng mình quá dài à.

Lục Chiết mặc kệ Lý Đống Lương, mở ba lô chuẩn bị lấy sách giáo khoa ra, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào vật mềm mại lông xù.

Anh cụp mắt xuống.

Trong ba lô, bé thỏ con như quả cầu tuyết, mở to đôi mắt màu hồng ngọc, ngơ ngác nhìn anh.

Lục Chiết im lặng.

Con thỏ chui vào ba lô khi nào?

Trong ba lô ban đầu lờ mờ, ánh sáng chiếu đến lập tức bừng sáng. Tô Từ ngẩng đầu, chợt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chiết bên ngoài ba lô.

Cô không che giấu mà cố ý dịu dàng nhìn anh một cách đầy tin tưởng.

Tính tình của Lục Chiết quá lạnh lùng, ngay cả loài động vật nhỏ vừa dễ thương ngoan ngoãn, vừa không mang tính công kích như cô cũng khó có thể đến gần anh, huống chi là khiến Lục Chiết hôn mình.

Sáng nay cô lẻn vào ba lô là để ở bên Lục Chiết, hi vọng có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn, cũng không cần ngồi ngốc trong thùng các-tông chờ chết.

Dưới cái nhìn của Lục Chiết, cô cọ đầu thỏ vào bàn tay đang đặt trên đầu mình, mềm mại, dễ thương lại ngoan ngoãn đến lạ.

Lục Chiết lần đầu nuôi thú cưng, không biết các con thỏ khác có giống thế này không.

Có hơi quậy phá, rất nhiều lần tự mình nhảy ra từ thùng các-tông, lại có hơi dịu ngoan, sẽ dùng một ánh mắt mềm ướt xinh đẹp, dịu dàng nhìn anh, còn mềm mại mà cọ vào lòng bàn tay của anh nữa.

Cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, Lục Chiết vuốt ve con thỏ vài lần.

Anh không đóng hết khóa kéo của ba lô mà để lại một vết cắt nhỏ, rồi nhét ba lô vào ngăn kéo.

Những thay đổi về ngoại hình của Triệu Ưu Ưu khiến mọi người trong lớp rất ngạc nhiên, đến tận mấy tiết sau cô nàng vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Đặc biệt là các bạn nam, trước đây nhiều người chán ghét cô nàng trang điểm đậm, lại còn làm trời làm đất, nhưng giờ đây khuôn mặt của cô nàng bỗng trở nên xinh đẹp, dù chỉ mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng mộc mạc nhưng vẫn năng động và xinh đẹp, khiến các chàng trai bị cô nhìn qua một cái liền đỏ mặt hết cả lên, gây ra nhiều trận ồn ào.

Họ chợt nhận ra Triệu Ưu Ưu hiện tại chẳng kém cạnh hoa khôi học đường lớp bên cạnh là mấy.

Ngay cả khi Tô Từ trốn trong ba lô, vào lúc bọn họ tan học, cô vẫn có thể nghe thấy những người xung quanh nói về Triệu Ưu Ưu, lời trong lời ngoài, đều là kinh ngạc cùng khen ngợi Triệu Ưu Ưu trở nên xinh đẹp.

Tô Từ biết rằng sau khi trọng sinh, vầng hào quang của nữ chính sẽ ngày càng mở rộng.

Nhưng điều khiến cô cảm thấy không thể tin được là trước khi trọng sinh, nữ chính chỉ là một người học dốt, vậy mà sau khi sống lại thì bất ngờ vượt qua top 10 trước đây của lớp, cứ thế liên tục phản công, thành công lọt vào top 10, tựa như là sau khi trọng sinh, Triệu Ưu Ưu đã thay hẳn một cái đầu mới, từ học sinh dốt đặc cán mai trở thành học sinh giỏi ưu tú trong mắt mọi người.

Tô Từ thò đầu ra khỏi ngăn kéo ba lô một cách hâm mộ, ngẩng đầu lên nhìn Lục Chiết, bây giờ cô chỉ mong bản thân nhanh chóng khôi phục thành người.

Buổi sáng lớp họ có một tiết thể dục.

Gần đến giờ học, các bạn trong lớp lần lượt rời khỏi lớp, chạy đến sân vận động.

Lý Đống Lương đang ngủ trên bàn lập tức trở nên hăng hái, cầm quả bóng rổ trong góc lên, dùng ngón tay xoay quả bóng bước ra ngoài.

"Ưu Ưu, chúng ta cũng đi thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi." bạn cùng bàn Lăng Huệ thúc giục Triệu Ưu Ưu.

Cô thấy Triệu Ưu Ưu không chỉ trở nên xinh đẹp hơn, mà tính cách cũng có phần thay đổi, không còn bén nhọn, hung hãn, khó hòa đồng như mọi khi, nay Triệu Ưu Ưu sẽ mỉm cười dịu dàng với cô, cô rất thích Triệu Ưu Ưu như hiện tại.

Triệu Ưu Ưu nhìn Lục Chiết đang ngồi ở hàng ghế cuối, cô nhớ rõ bởi vì Lục Chiết thân mang bệnh nên giáo viên bảo anh không được tham gia lớp thể dục, rốt cuộc có chuyện gì thì nhà trường phải chịu trách nhiệm. Vì vậy, khi cả lớp vui vẻ đi học tiết thể dục thì Lục Chiết lại phải ngồi ngốc trong lớp một mình.

Triệu Ưu Ưu thu hồi ánh mắt, "Được rồi, đi thôi."

Trong phòng học chỉ còn lại Lục Chiết, lại có phần an tĩnh quá mức.

Nhúm tuyết trắng lặng lẽ từ trong ba lô chui ra, trực tiếp nhảy lên người Lục Chiết, đáp xuống trên đùi anh.

Bút trong tay vẫn chuyển động đều đều trên giấy, anh duỗi tay còn lại ra, dễ dàng tóm lấy con thỏ đang nằm trên đùi mình.

Anh đặt con thỏ lên bàn, nói bằng một giọng điệu hết sức êm tai, "Đừng lộn xộn."

Chỉ thấy thiếu niên trước mặt có góc cạnh sắc bén, đường nét cứng rắn, lông mày sâu róm, ánh mắt thâm thuý, hẳn là đang tính toán cẩn thận điều gì đó. Tô Từ nằm bò trên bàn, nhìn Lục Chiết thật kỹ, cô phải thừa nhận dù có là nam phụ, Lục Chiết cũng là nam phụ đẹp trai nhất.

Khi Lục Chiết đặt bút xuống, liền nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ bé đang nằm yên lặng trên sách giáo khoa của mình, ngoan ngoãn lạ thường.

Anh cúi đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, ánh mắt Tô Từ sáng lên, mau mau hôn bảo bối ngoan ngoãn đáng yêu là cô nào.

Lục Chiết vươn tay xoa xoa đầu thỏ, sau đó cầm cái ly sau lưng Tô Từ, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng Lục Chiết bước ra khỏi phòng học, Tô Từ nằm xuống, vẻ mặt buồn bã, xin hôn lại thất bại rồi.

Lúc này, một anh chàng cao gầy đi vào, nhìn thấy phòng học không một bóng người, ánh mắt đồng thời lóe lên kinh ngạc.

Giả Minh Dương sải bước đến hàng ghế cuối cùng.

Tô Từ không ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện ở vị trí của Lục Ciết, cô nằm bất động trên bàn. Hiển nhiên, đối phương không hề quan tâm đến con thỏ nhỏ xuất hiện trên bàn Lục Chiết.

Giả Minh Dương nhanh chóng tháo đồng hồ trên tay, từ trong ngăn kéo lấy ra ba lô của Lục Chiết, giấu đồng hồ vào trong ba lô.

Tô Từ mở to mắt, nhìn đối phương sử dụng những thủ đoạn vụng về. Ánh mắt cô rơi vào cổ tay nam sinh kia, nhìn thấy giá trị sinh mệnh ở mặt trong cổ tay cậu ta, trên thanh ngang có năm ô vuông nhỏ màu vàng.

Tô Từ nhớ lại lời Phú Quý nói, lưới màu đỏ trên thanh tượng trưng cho một năm, lưới màu vàng tượng trưng cho mười năm, lưới màu xanh lá cây cũng tượng trưng cho mười năm, nhưng tuổi thọ là hơn trăm năm.

Cho dù không nhìn thấy dãy số bên cạnh, Tô Từ cũng biết người nọ có tuổi thọ ít nhất là năm mươi năm.

Tuy nam sinh này nhân phẩm kém, nhưng tuổi thọ lại khá dài.

Nhìn thấy đối phương cất lại ba lô vào ngăn kéo rồi vội vàng rời đi, Tô Từ nheo mắt.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cập nhật lúc 9 giờ mỗi đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro